Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 94
Rất nhanh Kỳ Tử Ngang đã đưa người lên tầng Tưởng Thiên Du đang ở.

Đương nhiên là Lục Lê và Từ Lập Đạt sẽ nhanh chóng tiến lên, ba người chụm đầu vào nhau không biết đang thì thầm cái gì.

Tưởng Thiên Du lại dựa vào khung cửa phòng nghỉ nhìn xa xăm.

Mà nghi phạm bị áp giải ra khỏi tháng máy sau khi nhận thấy tầm mắt của cô lại từ từ ngước mắt, nhìn thẳng về bên này.

Bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy sau sống lưng lạnh toát.

Cặp mắt đó như độc dược, thậm chí còn không nhìn thấy được chút độ ấm thuộc về nhân loại trong đó.

Trong cuộc đối mắt này Tưởng Thiên Du vẫn không vào thế hạ phong, nghi phạm vừa tàn nhẫn vừa không còn nhân tính thì sao chứ, trước mắt không phải bị cảnh sát bắt về nhốt trong không gian nhỏ trong phòng thẩm vấn kia sao.

Chỉ là… Cô nhìn biểu cảm của ba người Kỳ Tử Ngang, xem ra là không tìm được Chu Hanh Lợi.

Nghi phạm đang đứng ở chỗ này thì chắc ông mập kia cũng lành ít dữ nhiều, hay nghĩ tích cực hơn chút thì có khi ông ta đã biết gì đó sớm trốn kỹ rồi.

Hèn thì hèn nhưng dù sao cũng có thể giữ lại mạng sống đúng chứ?

Không biết vì sao Tưởng Thiên Du bỗng nghĩ tới đêm cô đi ra khỏi nhà vợ Cừu Phi Dương, khi đi qua công ty Chu Hanh Lợi ở tầng ba mà Nguỵ Ngọc Thư ở tầng một.

Lúc ấy cô còn cảm thấy cuộc sống người trưởng thành thật không dễ dàng, giờ nghĩ lại hình ảnh hai người một trên một dưới nhìn nhau ít nhiều gì cũng mang theo thâm ý.

Mỗi một lần ngẩng đầu lại nhìn thấy kẻ thù rốt cuộc gã sẽ có tâm trạng thế nào đây Nguỵ Ngọc Thư?

Chu Hanh Lợi đã từng đặt thân hình luôn bận rộn dưới tầng vào mắt bao giờ chưa?

Còn có biến cố tình lình xảy ra thật sự có thể thay đổi bản tính của một người một cách hoàn toàn sao?

Không biết qua bao lâu Tưởng Thiên Du mới hồi thần, lúc đó hành lang rộng lớn trước mặt đã không còn ai, xem ra cuộc thẩm vấn Nguỵ Ngọc Thư đã bắt đầu rồi.

Cô áp sự thổn thức trong lòng xuống, vốn đang chuẩn bị quay người về phòng nghỉ nhưng không ngờ một giọng nam vang lên từ đằng sau: “Cô Ngưu ăn sáng chưa?”

“Nhà ăn ở dưới mở rồi đấy, hay là đi cùng nhau đi?” Kỳ Tử Ngang mời.

Đương nhiên là Tưởng Thiên Du không có lý do gì để từ chối, ngây ngốc lên tiếng xong thì đi theo anh tới trước thang máy.

Khi đang chờ thang máy hạ xuống tầng đang ở thì cô mới sực tỉnh hỏi: “Ngụy Ngọc Thư bên kia… Anh đi ăn cơm, thì bên đó có ổn không đấy?”

“Gì mà không được.” Kỳ Tử Ngang trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, vừa hay cửa thang máy mở ra anh đi vào rồi ấn tầng cần xuống: “Không phải đã có Lục Lê với anh Từ rồi à?”

“Với cả lần đầu tiên thẩm vấn chỉ là cuộc thi nghiến răng thôi, căn bản là không có tiến triển gì quá lớn.”

Khi vừa tiếp xúc với Nguỵ Ngọc Thư cảnh sát đã chuẩn bị tâm lý với những khó khăn trong tương lai gần rồi, muốn cạy được chút tin tức hữu dụng từ miệng gã có thể nói là khó như trên trời.

Khi nói chuyện hai người đã đi vào nhà ăn.

Bên trong hơi trống trải, có lẽ là đã qua giờ ăn cơm nên chỉ có vài mống người ngồi rải rác ở trong, thi thoảng có thể nghe được âm thanh va chạm của bát đũa.

Tưởng Thiên Du không hề khách sáo gắp hai cái bánh bao thịt, múc đầy một bát cháo thịt nạc trứng viẹt Bắc Thảo, ngồi xuống xong bắt đầu ngấu nghiến bánh bao thịt và nước canh màu mỡ, vừa mơ hồ tiếp tục nói thầm: “Các canh không phát hiện ra gì khác ở trong nhà Nguỵ Ngọc Thư à?”

“Có mang về không ít đồ, tổ kỹ thuật đang tăng ca xử lý nhưng chỗ anh ta tạm ở là một căn phòng rất đơn sơ, rộng tầm hai mươi mét vuông, không có chỗ nào có thể giấu người.” Kỳ Tử Ngang thuận miệng nói một câu, thấy cô ăn quá ngon miệng anh nghĩ nghĩ rồi gắp cái bánh bao thịt duy nhất trong mâm mình cho cô gái ngồi đối diện.

Tưởng Thiên Du không nhận ra điều gì bất thường, vừa chén xong hai cái bánh bao lớn cô lại tự nhiên ngoạm một cái hết hơn nửa cái bánh: “Ừm… Có muốn đổi hướng suy nghĩ không?”

“Hử?” Anh cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, phát ra giọng mũi biểu thị sự nghi hoặc.

“Mấy năm nay Nguỵ Ngọc Thư sống như một cái bóng, coe bản là không thể tìm được trạng thái của người này, chút tiền làm việc vặt và giúp người ta quét đường hàng tháng có thể duy trì được sinh hoạt cơ bản là đã không tồi rồi.” Cô châm chước rồi mở miệng, từ từ nói ra suy nghĩ của mình.

“Hẳn sẽ không có năng lượng và tiền tài dư thừa đi chuẩn bị một nơi ẩn nấp có thể chứa một người sống đi?”

“Ý tôi là ba nạn nhân trước đó sau khi tử vong thi thể đều bại lộ trước mặt mọi người rất nhanh, nếu không tìm thấy Chu Hanh Lợi thì hẳn là còn có một tia hy vọng.”

Kỳ Tử Ngang đồng ý gật đầu: “Nói tới giấu người thì không lâu trước đây tổ kỹ thuật đã phát hiện chứng cứ là ADN không thuộc về Nguỵ Thư Sở trong nhà anh ta, tuy giờ chưa có kết quả nhưng chúng tôi đoán ADN kia thuộc về nạn nhân Cừu Phi Dương.”

“Vì căn cứ vào một ít dấu vết trong phòng nơi đó rất có thể là hiện trường vụ án đầu tiên, nơi Cừu Phi Dương tử vong!”

“Nơi đó rất gần địa điểm vứt xác, số lượng camera xung quanh cũng rất ít, hơn nữa cấu trúc khu đó phức tạp, lần đầu tiên cảnh sát tới còn không phát hiện ra điều gì bất thường cơ.”

“Bên tôi đã liên lạc với đội trưởng Thạch ở thành phố Vân Châu một phen, cảnh sát thành phố Vân Châu cũng chuẩn bị đặt hai hiện trường vứt xác làm trung tâm xong điều tra vùng xung quanh, nhanh chóng tìm ra hiện trường gốc.”

Nói đến đây anh ngừng lại một chút, sau đó khẽ cau mày: “Vậy nên cô muốn nói rất có thể Nguỵ Ngọc Thư lợi dụng chỗ của Chu Hanh Lợi hoặc Phí Kiến Minh làm lệch hướng điều tra của cảnh sát?”

“Tài sản trên danh nghĩa của hai người này cảnh sát đã điều tra kỹ càng rồi, lát nữa tôi sẽ lên cho người điều tra lại lần nữa.”

Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng ợ một cái, ăn xong ba cái bánh bao lại bắt đầu từ từ uống cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo: “Bên Phí Kiến Minh vẫn chưa có tiến triển gì hả cảnh sát Kỳ?”

Kỳ Tử Nga lắc đầu: “Sản nghiệp này không đơn giản như ngoài mặt, càng điều tra sâu càng không nhìn được điểm cuối.”

“Tôi nghĩ Phí Kiến Minh cũng rõ ràng nói hay không nói đều không tránh khỏi cái chết, nhưng nếu nói ta rất có thể sẽ bị phía trên trả thù.”

Ông ta không có khả năng tự lo liệu một hệ thống phạm tội khổng lồ như vậy đi, như đã nói lúc trước, mấy người mất tích đi đâu rồi? Hướng đi cuối cùng rốt cuộc là tới nơi nào đây?

Giờ đã biết quán trà Mộc Vũ Hiên ở thành phố Vân Châu có thể là một trạm giao dịch mà đám Thạch Cách cũng đang đeo đuổi theo nhưng vẫn câu nói đó, cần thời gian để điều tra.

Hai người cũng không trông cậy vào cảnh sát có thể hoàn toàn phá được án khu nhà thuê trong thời gian ngắn, việc cấp bách trước mắt là ba vụ án mạng kia.

Con đường phải đi từng bước một, cơm cũng phải ăn từng miếng một.

“Cũng phải.” Tưởng Thiên Du húp nốt miếng cháo cuối cùng, chỉ là không biết vì sao mà trong lòng cô vẫn có cảm giác đè nén, có làm thế nào cũng không vứt đi nổi.

Nhanh chóng ăn cơm sáng xong Kỳ Tử Ngang đưa cô về tầng thẩm vấn, sau đó một mình vào thang máy đi tới văn phòng tổ trọng án.

Tưởng Thiên Du xách nửa bình nước khoáng lần lượt đi qua phòng thẩm vấn Phí Kiến Minh, La Húc, Nghiêm Lị Lị, cuối cùng dừng bước trước cửa một căn phòng.

Xuyên qua lớp pha lê trên cửa cô có thể thấy Lục Lê kích động đập bàn, mà Từ Lập Đạt lại cầm một điếu thuốc đi đi lại lại.

Nguỵ Ngọc Thư ở đối diện không nói lời nào như trong dự kiến, gương mặt chất đầy vết sẹo không có biểu cảm gì, chỉ có hành động chớp chớp mắt mới giúp người ta biết gã vẫn còn tồn tại.

Tưởng Thiên Du không chắc chắn lắm, cau mày rồi đi tới hành lang đối diện với phòng thẩm vấn, hơi dựa vào cửa lâm vào trầm tư.

Cho nên rốt cuộc là…

Rầm!

Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, Lục Lê với Từ Lập Đạt lần lượt đi ra ngoài, khi nhìn thấy bóng người ngoài cửa thì cũng hơi giật mình xong đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.

“Ngưu Tiểu Đình cô tới đây làm gì?”

“Tôi…” Tưởng Thiên Du đang định mở miệng giải thích.

Ai ngoè Lục Lê như vốn không thèm quan tâm, chỉ thấy anh ta vẫy vẫy tay ra sau rồi kéo Từ Lập Đạt chạy gấp về phía thang máy: “Tôi đi trước, đội trưởng Kỳ bảo có thể tìm được vị trí hiện tại của Chu Hanh Lợi rồi.”

“Rồi, chúng tôi sẽ bắt người về, xem xem Nguỵ Ngọc Thư còn lý do gì để cố gắng kháng cự nữa!”

Xem ra trong mấy chục phút ngắn ngủi vừa rồi bọn họ đã phải chịu đựng không ít vì nghi phạm, giờ đang bực cả mình mà không có chỗ phát tiết đây.

Thậm chí khi bọn họ đều đã vào thàng máy Tưởng Thiên Du còn có thể nghe được tiếng chửi bậy tức giận quanh quẩn quanh hành lang.

Cô thở đai nhẹ nhõm một hơi rồi quay lại nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn đã đóng lại, cuối cùng quay đầu nhìn xuống dưới tầng.

Lúc này đã tập trung xong một đội, bọn họ lưu loát lần lượt lên xe cảnh sát, cùng với tiếng còi xe gào rú chiếc xe rất nhanh đã biến mất.

Tưởng Thiên Du giơ tay gõ gõ lên bệ cửa sổ, não lại hiện lên gương mặt đầy vết sẹo đáng sợ của Nguỵ Ngọc Thư.

“Người bị hại… Sao?”

……………………

Tích tích… Tích tích…

Còn đường nhỏ ngoài con hẻm trả nên cực kỳ chen chúc vì xe cảnh sát đỗ lại, các xe vẫn phát ra tiếng loa chói tai như bình thường nhưng những người đi bộ, đi xe đạp đằng trước vẫn chỉ lo náo nhiệt, có thể nói là lù lù bất động.

Cũng may không bao lâu đã có hai cảnh sát giao thông cưỡi motor đến hiện trường, bắt đầu thông đường, lúc này mới không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với dân chúng.

Từ trong con hẻm sâu, trong một khu nhà cũ viên cấp cứu 120 cố gắng nâng một cái cáng chạy tới xe cứu thương, trên cáng là một người đàn ông có thân hình mập mạp, trên người ông ta toàn là máu, vừa nhìn đã biết là bị mất máu quá nhiều.

“Nhường một chút! Xin người ở phía trước hãy nhường một chút!” Nhân viên y tế kêu khàn cả giọng, sợ chậm trễ một giây là người trên cáng sẽ tắt thở.

Lúc này Kỳ Tử Ngang cũng đi ra từ hàng hiên, sau khi tháo găng tay dùng một lần xuống anh cau mày đứng tại chỗ, chống nạnh nhìn 120 xử lý.

Đinh linh linh linh linh…

Kỳ Tử Ngang nghiến răng móc điện thoại ra đưa lên tai.

Bên kia giọng điệu Tưởng Thiên Du dồn dập: “Cảnh sát Kỳ, có khi nào Nguỵ Ngọc Thư không phải người bị hại như chúng ta nghĩ không?”

Đối với việc này anh vẫn chưa vội đáp, mà sau khi yên lặng hỏi lại một câu: “Có khi Nguỵ Ngọc Thư có đồng loã không?”
Chương kế tiếp