Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 11
Lúc này Nguyễn Khê mới nhìn thấy Giang Dịch Hàn, anh đang ngồi trên bậc cầu thang, màn hình điện thoại di động vẫn còn sáng.

“Sao cậu lại ngồi ngoài này?”

Nguyễn Khê nên cảm thấy may mắn khi bản thân đã trải qua chuyện khó tin nhất trên thế giới này. Cô có tố chất tâm lý cực mạnh, cho dù vừa rồi thứ đang trốn ở trong góc tối là ma quỷ, cô vẫn có thể bình tĩnh được.

Giang Dịch Hàn đứng lên, bước vài bước đi tới trước mặt cô.

“Dì họ đi cắm trại với một vài người bạn, không biết tớ làm rơi chìa khóa ở đâu rồi, không tìm thấy, trong nhà cậu cũng không có ai.”

Có thể là hôm nay trong lúc đánh nhau anh đã làm rơi chìa khóa, sau đó quay trở lại tìm nhưng không tìm được.

Nguyễn Khê vừa mở cửa vừa nói: “Hôm nay bố tớ tăng ca, mẹ thì đến nhà cậu. Còn cậu, hôm nay tính ngủ lại nhà tớ sao?”

Giang Dịch Hàn đi theo phía sau, không quá để ý nhún vai: “Sao cũng được, tớ cũng có thể ngủ một đêm ngoài hành lang này.”

“Vào đi.”

Lúc này Giang Dịch Hàn mới để ý thấy hôm nay Nguyễn Khê ăn mặc có chút khác, cô vòng qua anh, đi vào trong phòng khách lấy ly nước. Anh mơ hồ ngửi được hương thơm trên người cô, dùng mũi ngửi ngửi, nhíu mày hỏi: “Cậu đang hẹn hò à?”

Nguyễn Khê một hơi uống hết nửa ly nước, sau đó mới dựa vào bàn liếc nhìn anh: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến cậu, đúng không?”

“Ừm.”

Giang Dịch Hàn nhìn qua bức tường dán đầy bằng khen, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá nực cười.

Một học sinh giỏi như cô sao có thể yêu đương trong thời gian học tập căng thẳng như thế này chứ.

Không biết vì lý do gì, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Nguyễn Khê thản nhiên liếc mắt đánh giá anh: “Hôm nay cậu không đánh nhau với mấy người bên trường Trung học phổ thông số năm kia chứ?”

Thật ra cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi. Trên người Giang Dịch Hàn không có vết thương nào, quần áo cũng sạch sẽ, có lẽ đã nghe lọt lời cô nói rồi.

Trong suy nghĩ của cô, những nam sinh cả ngày chỉ biết hẹn hò đánh nhau này thật quá ngây thơ.

Vì sao ở đời trước Nguyễn Khê lại không yêu đương với trùm trường hay nam thần theo đuổi cô? Một mặt là vì cô là người có mục tiêu, mặt khác, nếu không có mục tiêu thì cô cũng cảm thấy chướng mắt với bọn họ.

Từ trong xương cốt, cô là một người trưởng thành, cho nên đối với đám nam sinh tụ vào một chỗ hút thuốc, bày ra bộ dạng đẹp trai kia thì thật sự “xin miễn thứ cho kẻ bất tài này”.

Hút thuốc, đánh nhau, giả vờ lạnh lùng… những tháng ngày thật quá nhàn hạ.

Giang Dịch Hàn dùng chân kéo một chiếc ghế qua sau đó ngồi xuống: “Có đánh, thắng.”

“Ồ.”

Nguyễn Khê cũng không quá hứng thú với mấy loại chuyện như thế này, cô liếc nhìn Giang Dịch Hàn: “Tớ muốn đi tắm.”

Giang Dịch Hàn sửng sốt một chút: “Tắm đi.”

Nguyễn Khê có chút mất kiên nhẫn: “Anh họ à, cậu nên nâng cao thị lực của mình đi.”

Nghe thấy Nguyễn Khê xưng hô như vậy với mình, anh liền muốn cười: “Hiểu rồi, em họ.”

Tuy rằng giờ vẫn là học sinh, trong mắt người lớn cũng chỉ là trẻ con. Nhưng anh quả thực đã thành niên, mà Nguyễn Khê cũng 17 tuổi rồi, cho nên trong tình huống không có người lớn ở đây mà hai người lại ở cùng một nhà thì quả thật là có chút không thích hợp. Giờ Nguyễn Khê muốn đi tắm, nếu anh còn không tránh đi, cảm giác sẽ càng kỳ quái.

Giang Dịch Hàn đi ra ngoài, dạo một vòng quanh khu chung cư, cũng không biết Nguyễn Khê đã tắm xong chưa. Anh theo bản năng sờ vào trong túi tìm thuốc lá cùng bật lửa, đột nhiên nhớ đến có một lần anh cũng vừa hút thuốc xong sau đó đi lên lầu thì tình cờ gặp cô, lúc ấy trên người anh vẫn còn vương lại mùi khói thuốc chưa tan hết, cô ngửi thấy liền nhíu mày.

Chắc chắn cô không thích ngửi mùi thuốc lá, trên thực tế thì không có quá nhiều người thích nó.

Bỏ đi, không hút nữa.

Anh không quá nghiện thuốc, chỉ là sau này khi trong nhà xảy ra chuyện, anh không giúp được gì, trong lúc tâm phiền ý loạn thì nếm thử nó.

Đi ra khỏi khu chung cư, gần đó có một cửa hàng tiện lợi. Anh hơi suy nghĩ, sau đó đi vào. Bữa tối anh ăn không quá nhiều, Giang Dịch Hàn mua một bát mì udon, hai ba miếng liền ăn hết.

Anh đứng trước quầy thu ngân, nhìn món lẩu Oden tỏa ra hơi nóng và mùi thơm, chần chừ hỏi: “Các nữ sinh đều thích ăn cái này sao?”

Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn vẫn có chút bối rối: “Hình như đúng là vậy.”

Giang Dịch Hàn đứng thẳng người, hôm nay anh mặc quần jean, bản thân anh rất cao, chân lại vừa dài vừa thẳng, dưới ánh sáng của đèn trông anh còn đẹp hơn cả minh tinh.

“Nữ sinh thì thường thích ăn gì?”

Nhân viên bán hàng vô cùng thành thật trả lời: “Cá viên, củ cải, rong biển và konjac* cắt nhỏ đều rất được ưa thích.”

“Vậy mỗi thứ lấy một phần đi. Tôi muốn đóng gói mang đi.”

“Được.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như vậy ở ngoài đời. Nữ nhân viên cũng là xuất phát từ tư tâm, cho nhiều thêm hai viên cá viên. Nếu không phải vì những câu hỏi vừa rồi của anh, cô ấy còn định lấy dũng khí xin phương thức liên lạc với anh.

Lúc Giang Dịch Hàn cầm theo thức ăn được đóng hộp trở về thì Nguyễn Khê đã tắm xong. Hiện tại đang là mùa thu, đồ ngủ đang mang cũng là quần áo dài, không có gì khác người, cô cũng yên tâm để Giang Dịch Hàn vào nhà.

“Mang đồ ăn khuya về cho cậu này.”

Giang Dịch Hàn đặt bát dùng một lần lên bàn trà.

Khi làm việc này và nói những lời kia anh cũng chú ý đến biểu cảm của Nguyễn Khê.

Đây là lần đầu tiên anh mua đồ ăn khuya cho một cô gái.

Anh không cần cô phải biểu hiện ra vẻ “được chiều mà sợ”, nhưng ít nhất vẫn nên có chút vui vẻ vì bất ngờ.

Nguyễn Khê nhìn thoáng qua, trả lời: “Từ trước tới nay tớ đều không ăn khuya, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu.”

Giang Dịch Hàn thở dài một tiếng: “Vì sao lại không ăn khuya?”

“Không vì gì cả.”

Có thể là vì quá nhàm chán, vậy mà anh lại sinh ra chút ý muốn nói chuyện phiếm cùng với Nguyễn Khê. Anh ngồi trên sô pha, đôi chân dài tùy ý gác lên một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh.

“Sợ mập sao? Cậu đã rất gầy rồi.”

“Cậu xem TV đi, tớ đi làm bài.”

Nguyễn Khê không đáp lại anh, trực tiếp trở về phòng ngủ, tìm bài kiểm tra hóa học ở trong cặp.

Đây là bài kiểm tra của lần thi trước. Các câu hỏi trên đó đều rất khó, câu hỏi lớn cuối cùng cô vẫn chưa tính được ra đáp án.

Giang Dịch Hàn vừa rồi vẫn chưa ăn no, vì vậy anh đơn giản mà ăn hết phần lẩu Oden mang về cho cô, sau đó mới đi tới cửa phòng ngủ của Nguyễn Khê, cô chỉ khép hờ cửa, vẫn có thể nhìn vào trong phòng.

Anh vốn muốn đi vào bên trong, nhưng nhớ đến câu nói “anh họ, anh nên nâng cao thị lực của mình đi” của cô, cánh tay chuẩn bị đẩy cửa ra liền dừng lại.

Chuyện này quả thực không thích hợp.

Trai đơn gái chiếc…

Lúc này cô đang học, anh chưa có được cho phép của cô mà vào phòng thì thật không tốt.

Không lâu sau mẹ Nguyễn trở về, bà rất ngạc nhiên khi thấy Giang Dịch Hàn ở nhà mình, sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện bà liền nhiệt tình vào phòng của khách trải chăn đệm mới cho anh.

Đều là hàng xóm cách vách, bà vẫn nên quan tâm một chút. Huống chi bản thân bà cũng rất thích Giang Dịch Hàn, để anh ở lại một buổi tối, đừng nói là mẹ Nguyễn, cho dù bố Nguyễn tăng ca xong về nhà thấy vậy cũng sẽ không có ý kiến gì.

Sự thật chứng minh, đánh nhau là một việc tiêu hao thể lực vô cùng nhiều. Giang Dịch Hàn nằm ở trên giường chưa được bao lâu đã ngủ, sau khi tỉnh lại đi vệ sinh, trên đường anh phải đi qua phòng ngủ của Nguyễn Khê, nhìn qua khe hở của cánh cửa thì thấy có ánh sáng hắt ra từ bên trong. Anh nghĩ thầm, học sinh giỏi này vẫn chưa đi ngủ sao, đã mấy giờ rồi?

Anh biết Nguyễn Khê học tập rất chăm chỉ. Nghe dì của anh kể, cô từ cấp hai lên đến cấp ba vẫn luôn xếp hạng hai của toàn trường. Mà các bác gái trong khu chung cư này cũng không kém phần chua ngoa, ở sau lưng cứ luôn nói cái gì mà “con gái sau khi lên cấp hai thành tích sẽ không tốt bằng con trai”, “yêu sớm thì chắc chắn thành tích cũng không tốt”, mặc kệ những lời chế giễu này, Nguyễn Khê vẫn không ngừng cố gắng để đạt được kỳ vọng của mình, chưa một kỳ thi nào cô nằm ngoài top 3 của lớp. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Giang Dịch Hàn suy nghĩ một lát, anh vốn dĩ muốn bảo Nguyễn Khê đi ngủ sớm một chút, nhưng bên cạnh là phòng ngủ của chú Nguyễn và dì Nguyễn, anh sợ đánh thức họ, cho nên liền tìm một tờ giấy nhớ cùng cây bút bi ở trong phòng khách, viết lên đó một câu rồi nhét nó qua khe cửa cho cô, sau đó mới trở về phòng cho khách ngủ tiếp.

Mười hai giờ, cơn buồn ngủ của Nguyễn Khê cũng kéo đến. Cô duỗi người, nhấn nhấn bả vai, tắt đèn bàn. Khi cô vừa đứng dậy chuẩn bị về giường ngủ thì ánh mắt lướt qua sàn nhà, trên đó có một tờ giấy màu hồng nhạt.

Cô nghi ngờ cúi xuống nhặt nó lên.

Trên giấy nhớ là nét chữ cứng cáp, kiêu ngạo lại sắc bén, dòng chữ dường như xuyên qua cả mặt sau của tờ giấy.

“Cậu thi vào đại học Thanh Hoa, cậu ấy thi vào Bắc Đại, tôi thì nướng mì, ngủ sớm đi, học sinh giỏi.”

(Đoạn này tác giả chơi chữ: 考 vừa có nghĩa là “thi” vừa có nghĩa là “nướng”.)

Nguyễn Khê bật cười.

Sáng sớm hôm sau, Giang Dịch Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh lấy điện thoại di động từ dưới gối lên, nhìn thấy tên người gọi là Hoắc Văn Đạt, anh cố gắng đè nén tính tình cáu kỉnh của mình mà nhận máy.

Anh còn chưa kịp mở miệng một trận âm thanh đã đập thẳng vào mặt, Hoắc Văn Đạt vội vàng nói: “Anh Hàn, tôi nghe nói anh của Quản Phong muốn hẹn anh. Hôm qua anh đánh cậu ta gãy cả răng cửa, cậu ta nhất định sẽ báo mối thù này! Anh Hàn, anh mới chuyển đến đây chưa bao lâu, rất nhiều chuyện chưa biết. Trước đây anh trai của Quản Phong đã từng ngồi tù, vì sao mọi người đều nhường nhịn trường Trung học phổ thông số năm, chính là bởi vì anh của cậu ta. Anh Hàn, trong thời gian này anh phải cẩn thận, nếu thật sự không ổn, anh hãy trở về Bắc Kinh để tránh đầu sóng ngọn gió đi. Dù anh trai của Quản Phong có tài giỏi đến đâu cũng không thể đuổi tới nơi khác tìm anh được.”

Hoắc Văn Đạt muốn nói ngày hôm qua Giang Dịch Hàn không nên bị chọc giận bởi những lời kia của Quản Phong. Tên kia miệng ăn phân thì đương nhiên sẽ hôi không phải sao? Nếu hôm qua Giang Dịch Hàn không bị chọc giận sau đó đánh Quản Phong, anh trai của Quản Phong cũng lười quan tâm đến chuyện đó.

Haiz, phụ nữ ôi là phụ nữ, đúng là “hồng nhan họa thủy*”.

Chỉ là hôm qua trông anh Hàn thực sự vô cùng đáng sợ, cậu ta nhìn thấy liền không chịu được mà phải lùi về phía sau.

Giang Dịch Hàn cười nhạo một tiếng, trong giọng điệu còn chứa đầy sự mỉa mai không ai sánh nổi: “Cậu ta thì tính là cái rắm gì.”

*Konjac: củ khoai nưa, thường được dùng để ăn kiêng thay cơm.

*Hồng nhan họa thủy: được dùng trong thời kỳ phong kiến ở Trung Quốc, ý chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, được mạnh danh là mỹ nhân, tuy nhiên người đàn ông nào si mê họ đều sẽ gặp họa sát thân hay gây ra mối họa mất nước.


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp