Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 67
Nghĩ tới Trịnh Nhất Hải mang vẻ mặt nghẹn uất rời đi, Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê liếc nhau, cùng phì cười.

Nguyễn Khê vừa rồi đã dùng thực lực của bản thân để giải thích, cô không chỉ giỏi diễn vai hồn nhiên tốt bụng xinh đẹp, mà còn có thể vào vai một bình hoa “ngốc bạch ngọt” vô hại. Nguyễn Khê đã dùng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, thể hiện ra trước mặt người nổi tiếng trên mạng Trịnh Nhất Hải thế nào là bộ dạng của tình yêu thực sự; cô thích Giang Dịch Hàn như thế nào, cô thấp thỏm bất an ra sao đối với đoạn tình cảm này, bởi vì là thể hiện nhất thời, lời thoại kinh điển có thể khiến mọi người vỗ tay tán thưởng cũng chẳng có nhiều, đây cũng là điều khiến Nguyễn Khê thấy tiếc nuối.

Tóm lại, cô hoàn toàn bị ngoại hình cùng nội tâm của Giang Dịch Hàn thu hút. Ở trong lòng cô, anh gần như hoàn mĩ, nếu anh giàu giàu chút, chỉ e cô sẽ càng lo sợ mất đi anh, sẽ vì vậy mà mỗi ngày bất an không chịu nổi.

Giang Dịch Hàn cũng không nghĩ tới Nguyễn Khê lại chủ động phối hợp với mình, anh hiện vẫn đang đắm chìm trong cảm giác xao xuyến rung động mà lời thoại kia của cô mang lại, giống như anh thực sự đã trở thành bạn trai của cô.

Chuyện này mặc dù chỉ tưởng tượng một chút mà cảm giác hạnh phúc đã rất nhanh vỡ òa như vậy rồi, nếu đây là sự thật…..

Nhìn Giang Dịch Hàn ngồi đối diện nở một nụ cười si ngốc, Nguyễn Khê dùng đầu ngón chân cũng đoán được anh đang nghĩ đến điều gì, lập tức ho khan một tiếng: “Cắt!”

Lúc này Giang Dịch Hàn mới hồi hồn, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, rất thành khẩn nhận lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy anh suýt nữa mừng phổng cả mũi.”

“Tốt lắm, xem ra giờ cậu đã tỉnh rồi.” Nguyễn Khê ngoắc ngoắc ngón tay: “Vậy cậu đi hỏi phục vụ, xem vừa rồi tên kia nói miễn phí hóa đơn cho chúng ta có phải thật không.”

Giang Dịch Hàn gần như bùng nổ: “Anh không cần người khác thanh toán hộ, lại nói, anh có tiền mời em ăn cơm!”

Anh có 40 nghìn tệ tiền tiết kiệm trong tài khoản, anh cũng không tin một bữa cơm này ăn tận 40 nghìn!

(*) 40 nghìn tệ = 139 triệu VNĐ

Đúng là thiếu niên, lòng tự trọng thật lớn mà!

Nguyễn Khê thấy Giang Dịch Hàn tức đến đỏ mặt tía tai, không nhịn được cảm thán một câu: đáng yêu quá đi!

“Biết cậu có 40 nghìn rồi, không cần nhắc mãi.”

Nguyễn Khê lại nói: “Khó khăn lắm mới gặp được một kẻ vung tiền như rác, nếu đã có bữa cơm miễn phí đưa đến trước mặt, ngu gì từ chối? Tớ còn mong tớ với cậu sau này có thể gặp càng nhiều kẻ như thế càng tốt ấy chứ. Được rồi, ngoan, đi hỏi xem thật giả thế nào đi, nếu hắn dám giả giàu vờ hào phóng để lên mặt lừa chúng ta, tối nay xem tớ có rủa chết hắn không!”

Giang Dịch Hàn vốn dĩ tức phồng mang trợn má, nghe đến từ “ngoan” của Nguyễn Khê, khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, bước đến quầy lễ tân. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Đợi đến khi tới gần quầy lễ tân, anh mới nhận ra, bản thân lại trúng mỹ nhân kế của Nguyễn Khê rồi!

Nếu hôm nay thật sự để tên Trịnh Nhất Hải kia thanh toán, vậy anh làm gì còn mặt mũi lăn lộn trong giới này nữa... Vừa nghĩ đến đây, Giang Dịch Hàn liền bình tĩnh trở lại, đúng vậy, cái giới này đã không liên quan gì đến anh rồi, người khác nghĩ anh như thế nào, nhìn anh ra sao chẳng có gì quan trọng, quan trọng là... Anh quay đầu lại, nhìn về phía Nguyễn Khê đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ. Quan trọng là trong lòng cô, anh như thế nào.

Nếu anh vẫn quá để ý cái nhìn của người khác, có phải nghĩa là anh không đủ thành thục, không đủ trưởng thành? Hoặc nhẹ nhất là tố chất tâm lí không đủ cứng rắn?

Biểu tình của Giang Dịch Hàn trở lại nét bình tĩnh thường thấy, bước đến quầy lễ tân hỏi một câu, Trinh Nhất Hải kia quả thực đã đánh tiếng trước với phục vụ rồi.

Đến khi Giang Dịch Hàn quay về chỗ ngồi của mình, Nguyễn Khê liền gọi phục vụ đến, thấy món gì đắt liền gọi món đó, đến nỗi nhân viên phục vụ phải lên tiếng nhắc nhở: “Chị à, anh chị đi hai người, gọi nhiều sẽ ăn không hết.”

Nguyễn Khê cười nhẹ: “Ăn hết được chứ, bụng chúng tôi lớn lắm.”

Đợi sau khi phục vụ đi rồi, Giang Dịch Hàn mới nói: “Thực sự sẽ ăn không hết, em gọi nhiều quá rồi.”

Nguyễn Khê dùng giọng điệu đương nhiên đáp lại: “Tớ đây tính trước sẽ gói đem về cho mấy bạn cùng phòng ăn cùng, cậu cũng nhớ gói về cho bạn cùng phòng nữa đấy!”

“Anh cứ tưởng em không thích chiếm tiện nghi người khác”

“Sai rồi!” Nguyễn Khê mỉm cười đính chính lại: “Không phải tớ chiếm tiện nghi người khác, mà là cậu!”

Giang Dịch Hàn: “???”

“Tên nhóc kia không quen biết gì tớ, hắn nói thanh toán bữa này là mời cậu chứ không phải tớ, cho nên nói đúng ra, người chiếm tiện nghi không phải tớ, mà là cậu. Tớ chẳng cần thiết cảm thấy có gánh nặng tâm lí, đúng chứ?”

Mặc dù đã sớm được lĩnh hội miệng lưỡi sắc bén của Nguyễn Khê, bây giờ Giang Dịch Hàn lại lần nữa bị bị khuất phục.

Giang Dịch Hàn bây giờ rất có ý thức tự giác, theo thói quen lột vỏ tôm cho Nguyễn Khê, anh thực sự là người lột vỏ tôm tài năng, cho dù là tôm bạc đất hay bề bề, anh luôn lột vừa nhanh vừa sạch sẽ, vừa ăn hết chẳng được một lúc, bát nhỏ trước mặt Nguyễn Khê đã lại chất đầy thịt tôm.

“Hiện tại anh không biết bản thân có thể làm gì, ngày thường tiết học lại nhiều, muốn làm thêm cũng không tìm được việc thích hợp” Giang Dịch Hàn vô thức dốc bầu tâm sự với Nguyễn Khê: “Bố mẹ giờ đã cho thêm tiền sinh hoạt phí, mỗi tháng được năm nghìn tệ."

“Thật nhiều.” Sau khi bố Nguyễn với mẹ Nguyễn bàn bạc, lại tham khảo ý kiến của mấy người đồng nghiệp, mỗi tháng cho Nguyễn Khê hai nghìn tệ sinh hoạt phí, không tính là nhiều, nhưng cũng đủ sống.

Vốn là bố Nguyễn mẹ Nguyễn muốn cho nhiều hơn, nhưng Nguyễn Khê không nhận. Bây giờ ở ký túc xá của cô chi phí sinh hoạt cơ bản chỉ mất khoảng 2.000 tệ, điều kiện gia đình của Trương Nhã Ý khá hơn một chút, một tháng cũng chỉ tiêu 2.500 đến 3.000 tệ.

Dựa trên những điều này, Giang Dịch Hàn có 5.000 tệ một tháng cũng được coi là ở mức cao trong số đám sinh viên đại học rồi.

"Anh cũng đến nhà ăn sinh viên trường mình xem qua rồi, nếu ăn uống bình thường, nhiều nhất mất khoảng 1.000 tệ một tháng." Giang Dịch Hàn lại liếc nhìn Nguyễn Khê đang tập trung ăn tôm: "Dù sao, mục tiêu anh đặt ra cho bản thân là tiết kiệm ít nhất 3500 tệ đến 3800 tệ một tháng. Như thế một năm sau có thể để ra 40 đến 50 nghìn tệ."

Thực ra bố Giang và mẹ Giang đưa anh 5.000 tệ một tháng, một mặt là muốn cho con trai mình có môi trường sống tốt hơn bằng hết phạm vi khả năng của bản thân, nhưng cho dù họ đưa 10 nghìn tệ một tháng, so với cuộc sống trước đây vẫn là khác biệt rõ ràng như trời với đất; mặt khác là do biết con trai mình thích Nguyễn Khê, nên đưa 5.000 tệ hy vọng con có thể đưa người mình thích đi ăn uống hẹn hò, coi như tiền phí yêu đương.

Nguyễn Khê ngay cả mí mắt cũng không nâng lên: “Rất được đấy, cậu cố lên.”

“Nhưng mà vẫn là chưa đủ.” Giang Dịch Hàn thấp giọng nói: “Anh biết vẫn còn cách rất xa rất xa mục tiêu của em, hiện giờ anh vẫn đang nghĩ cách, nghĩ xem tìm con đường nào có thể tiến nhanh về phía trước.”

Nguyễn Khê nhìn núi tôm nhỏ chất trong bát của mình, lại nhìn Giang Dịch Hàn đang nhanh tay bóc bề bề cho cô, tim không nhịn được mềm nhũn, an ủi nói: "Bây giờ cậu đã có suy nghĩ này đã là rất tốt rồi, có bao sinh viên tầm tuổi cậu, mỗi ngày mỗi giờ còn đang mơ mơ màng màng không phương hướng. Cậu cứ từ từ bình tĩnh, dục tốc bất đạt, quá nóng vội sẽ dễ bị lừa, lại dễ lầm đường lạc lối. "

Giang Dịch Hàn không nói, thực ra anh cũng sợ, sợ nếu bản thân chậm, cô sẽ bị kẻ khác vượt qua.

Nhưng những lời này không cần nói với Nguyễn Khê, mặc dù biết cô cũng chẳng để ý, nhưng anh vẫn không muốn trong lòng cô có bất cứ gánh nặng nào, cũng chính vì vậy, ngày thường anh đều cố gắng nhẫn nhịn, không thường xuyên đến đại học Thanh Hoa tìm cô.

Giang Dịch Hàn lấy lí do buổi tối không an toàn, một đường đưa Nguyễn Khê đến dưới chân kí túc xá mới chuẩn bị quay người rời đi.

Nguyễn Khê ngăn anh lại, dưới ánh trăng cùng ánh đèn đường, cô ngập ngừng một chút, mới nói: "Thật ra chuyện hôm nay cậu không cần để trong lòng, tớ vẫn tin một câu nói là Tái ông mất ngựa- không biết là họa hay phúc, cho dù gia đình cậu gặp chuyện, cậu không còn được như trước đây cũng không hoàn toàn tồi tệ, đúng không? Mọi thứ đều có hai mặt, quan trọng là cậu nhìn nhận nó như thế nào."

Giang Dịch Hàn sờ sờ sau gáy: "Em vẫn cho rằng anh để ý chuyện đó à? Thật ra là anh sợ mất mặt trước mặt em, còn những thứ khác anh không quan tâm."

"Vậy sao? Tớ cảm thấy cậu bây giờ so với tên nhóc kia tốt hơn rất nhiều." Nguyễn Khê an ủi: "Ít nhất nếu trên đời này chỉ còn lại hai người các cậu là con trai, tớ sẽ chọn cậu chứ không chọn hắn."

Câu này là thật lòng, nhìn tên nhóc hôm nay xem, cho dù giàu có hơn nữa, Nguyễn Khê cũng lười đưa hắn vào tầm ngắm. Không có so sánh sẽ không đau lòng, hiện tại cô cảm thấy nhìn Giang Dịch Hàn rất thuận mắt, cũng rất thoải mái nhẹ nhàng.

Giang Dịch Hàn toét miệng cười: “Thật à?”

“Là giả.”

Nguyễn Khê nói xong liền xoay người đi vào kí túc xá.

Giang Dịch Hàn đứng tại chỗ ngây ngốc một hồi, một chút ưu lo trong lòng cũng hoàn toàn biết mất, mừng rỡ mà mạnh mẽ chạy như nhảy về hướng cổng trường

Anh hiện đang sức lực dồi dào, toàn thân đều phấn chấn.

Nếu không phải hiện tại đã quá muộn, đám bạn heo trong kí túc xá còn đang chờ anh mang cơm tối về, anh thực sự muốn chứ như này chạy thẳng về.

Tái ông mất ngựa- không biết là họa hay phúc, ngày trước anh không hiểu ý nghĩa câu này, bây giờ đã hiểu sương sương rồi, mặc dù nhà anh không giàu có như trước kia nữa, anh cũng không còn là “cậu Giang”, nhưng anh gặp được Nguyễn Khê, nếu anh vẫn còn là anh của ngày trước, làm sao quen được cô?

Cô chính là phần “phúc” kia của anh.

Lúc Giang Dịch Hàn về tới kí túc xá đã sắp tới 8 giờ, 3 “bạn heo” nào đó đã đói đến mức da bụng sắp dán cả vào da lưng rồi.

“Anh Hàn, biết là anh bận hẹn hò với người đẹp, nhưng anh cũng không được quên tụi này chứ!” Đào Thông mở hộp cơm ngoài ra, gào lên một tiếng: “Bề bề! Em tha thứ cho anh đấy!”

“Mẹ nó, chó Thông, cậu bị bỏ đói trong tù mới ra hả, tôm hùm mà cũng muốn độc chiếm?”

Giang Dịch Hàn vẫn mang bộ dáng đắm chìm trong hạnh phúc.

3 người còn lại nhìn anh, lại ngơ ngác nhìn nhau.

Đào Thông dò hỏi: “Như nào rồi, cùng người đẹp thành chuyện rồi? Cũng không đúng, nếu thật là thế, đêm nay anh không nên quay về mới phải.”

Giang Dịch Hàn với lấy chai nước khoáng trên bàn đập về phía Đào Thông: “Tôi cảnh cáo cậu, lúc nhắc đến cô ấy đừng có dùng mấy lời tùy tiện như thế, ông đây phản cảm!”

Nguyễn Khê là ai?

Là người anh tâm tâm niệm niệm, là người anh muốn quý trọng nhất.

Giang Dịch Hàn lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat, trên mặt vẫn là biểu tình vui vẻ, gửi cho cô một tin nhắn: “Anh về đến kí túc xá an toàn rồi.”

Mấy phút sau Nguyễn Khê mới miễn cưỡng trả lời lại: “Ừm”

Mấy người Đào Thông liếc nhau, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói: “Được được được, không nói thì không nói, nhưng mà anh Hàn, anh có thể ra ngoài một lát không?”

Giang Dịch Hàn đang cẩn thận cân nhắc câu chữ trong tin nhắn WeChat, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: “Ừ?”

“Biểu tình này của anh rất ảnh hưởng bọn em ăn cơm. Thực sự không có tâm tình nhìn, đối mặt với sơn hào hải vị như này cũng nuốt không trôi đó!”


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp