Một Cuộc Gặp Gỡ

Chương 2: Đây là một bộ phim tình cảm
Tiếp diễn (1)

Sau khi đắn đo hết năm lần bảy lượt, John vẫn quyết định sẽ giữ cô ta lại.

Nhìn máu tươi trên người cô chảy tràn trên sàn nhà, anh thở dài một hơi [Tóm lại trước tiên rửa sạch vết máu rồi thay bộ quần áo sạch sẽ đã.]

Lấy cớ này, John nhân tiện cho đôi mắt may mắn được một trận no nê, quả nhiên dưới lớp quần áo của người đẹp mang gương mặt thiên thần cũng là một thân hình ma quỷ. Tất nhiên không phải anh ta không nghĩ tới chuyện tiến thêm một bước nữa, nhưng sau khi suy xét đến chuyện người đẹp chỉ bảo mình không báo cảnh sát, chứ không bảo đảm tự cô sẽ không báo, người luôn tự xưng mình là một công dân luôn luôn chấp hành pháp luật John đây tất nhiên là có tà tâm nhưng lại không có gan làm.

[Mình là người đàng hoàng.] Anh ta tự nói với bản thân.

Cho nên chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Ngày hôm sau, người đẹp ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao mới chậm rãi tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng động, John vội vàng vác một chiếc ghế đến gần bên cô, chuẩn bị đầu tiên nghe cô ta giải thích đây rốt cuộc là chuyện gì…

Hàng lông mi đẹp đẽ khẽ chớp vài lần, lúc này đôi mắt to mới mở ra hoàn toàn. Cặp con ngươi trong veo kia thật khiến người khác hoài nghi cô có phải là một thiên thần bị đày xuống trốn phàm trần hay không?!

Nghiêng nghiêng cái đầu một cách dễ thương, cô chú ý đến sự có mặt của John, đôi môi hé mở một nụ cười rực rỡ với anh.

John nhất thời cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều đã bị hòa tan mất.

Cô cười nụ cười cực kỳ rạng rỡ, vươn hai tay về phía John mà ôm lấy, đồng thời cô dùng âm thanh trong trẻo của mình nói ra một từ.

“Ba ba!”

Vang lên một tiếng “Ầm!” thật lớn, cả John và ghế đều ngã xuống đất.

“Ba ba?” Cô gái thiên thần bối rối nghiêng đầu nhìn anh.

Đang cố gắng bò dậy, John bị tiếng gọi này làm cho suýt chút nữa lại ngã nhào xuống đất.

“Tôi không phải ba của cô!” John nổi đóa.

“Ba ba!” Thiên thần vui vẻ lặp lại từ này.

“Tại sao cô lại gọi tôi là ba?” John bắt đầu thấy mất hết cả sức lực.

“Ba ba!”

“Cô còn có thể nói cái khác không?”

“Ba ba!”

“…”

John nhìn vị “thiên thần” chỉ biết gọi ba ba trước mặt anh, vô cùng nhức đầu.

Lúc này “thiên thần” đang ôm lấy một cái gối, đùa vui đến nỗi chẳng thể rời tay, phát hiện thấy John đang nhìn mình, cô cũng ngẩng đầu liên, nghiêng nghiêng đầu bối rối nhìn “ba ba”.

[Triệu chứng này, chắc là PTSD quá?] (Chấn thương tâm lý sau sang chấn) John đỡ lấy thái dương, nhức đầu không thôi.

Tuy rằng chưa gặp qua tình huống nghiêm trọng như thế này, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Hôm qua thành cái bộ dạng đó, nhất định là đã phải chịu cú shock rất lớn.

Cho nên thân là bác sĩ tâm lý, John quyết định sẽ thử trị liệu cho cô xem sao…

“Cô tên là gì?”

“Ba ba!”



“Nhà cô ở đâu?”

“Ba ba!”



“Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ba ba!”



“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, đừng có gọi tôi ba ba nữa!” John nổi khùng lên, chỉ vào mình lớn tiếng nói, “Tôi là John! John!”

“Thiên thần” nghiêng nghiêng đầu nghĩ một hồi, nhỏ giọng không chắc chắn nói theo: “囧 *?”

(* 囧 phiên âm là [Jiǒng] đọc gần giống John, mình để vậy luôn)

Lần đầu tiên nghe cô nhả ra được một từ khác ngoài từ ba ba, John cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ngay cả cái sự phát âm sai nho nhỏ kia cũng không hề để tâm.

“Đúng, đúng, tôi là John, John!”

“Thiên thần” bị lây tâm tình của anh, cũng rất vui vẻ nói theo: “囧! 囧!“

Thật vất vả mới có tiến triển, lúc John đang cực kỳ hài lòng, “thiên thần” lại hăng hái bừng bừng mở miệng nói câu tiếp theo:

“Ba ba 囧!”

Thế là cả đầu của John liền cắm xuống sàn nhà.

Từ sàn nhà bò dậy. John bắt đầu xét lại sai lầm lớn nhất mắc phải trong đời người này. Làm sao mà nhất thời để cho sắc đẹp mê hoặc, rồi thu giữ ác ma có gương mặt thiên thần này cơ chứ!

Dù rằng cô ta rất xinh đẹp, nhưng mà xuống tay với một cô gái trí tuệ bằng trẻ con mà còn gọi mình là ba thì chính là tội phạm mà!

Nghĩ đến đây, John không khỏi nước mắt đầy mặt, quyết tâm phải đưa cô ta giao cho cảnh sát.

“Tôi đưa cô đến đồn cảnh sát.” John cố gắng kéo cô ta dậy lôi ra ngoài cửa, nhưng nghe đến ba chữ ‘đồn cảnh sát’, cô gái đột nhiên ra sức lắc đầu điên cuồng, đôi mắt rỉ ra từng giọt nước mắt lớn, ôm chặt cứng lấy cột nhà không chịu buông tay.

Lôi kéo hồi lâu, John phát hiện ra sức lực của cô rất mạnh, bản thân anh chẳng thể kéo được cô nổi.

“Ba ba ~” Hai mắt đẫm lệ của “thiên thần” hướng về phía anh cầu xin.

Lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

John lúc này mới bỗng chốc nhớ ra hôm nay là ngày có bệnh nhân hẹn đến chữa trị, vì chuyện của cô ta quấy nhiễu lâu như vậy, giờ hẹn cũng sắp đến.

“Chết rồi!” Trực giác cảm thấy không thể để người ngoài biết được sự tồn tại của cô, John cuống quýt nhét cô vào trong phòng ngủ, “Cô ở trong này, đừng ra ngoài!” Nói xong, anh “cạch” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Vội vàng ra mở cửa, ngoài cửa là bà White, một trong số những bệnh nhân. Đối với bộ dáng vội vàng của John bà có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi thăm vài câu đơn giản theo lệ thường.

Đang nói, bà White chợt chú ý đến mặt đất, vừa cười vừa hỏi han, “Bác sĩ Smith, cậu mới trải thảm trải sàn đó à?”

“Dạ, đúng vậy.” John lau mồ hôi. Sàn nhà chỗ đó bị máu thấm xuống quá sâu, chà thế nào cũng không ra, chỉ có thể trải thảm lên để che lại.

“Đẹp mắt lắm.” Bà White nịnh vài câu liền đổi đề tài.

Vẫn chưa bị phát hiện, John thở phào một hơi.

Hai người như ngày thường bước vào trong thư phòng làm trị liệu tâm lý.

Thời gian trị liệu trôi qua được một nửa, cửa thư phòng đột nhiên “kẹt” một tiếng rồi bị đẩy ra.

Ngoài cửa là một người đẹp dáng vẻ thiên thần, trên người cô mặc một bộ đồ ngủ nam số lớn không vừa với cơ thể, nút áo trên cùng gỡ ra, để lộ ra nửa bờ vai hấp dẫn, trên tay ôm lấy một chiếc gối, thoạt nhìn qua thật ngây thơ vô tội.

John đột nhiên cảm thấy tình huống cực kỳ không hay.

Quả nhiên, người đẹp nhìn thấy John liền vui vẻ chạy qua, vừa đi về phía anh vừa cất tiếng gọi, “Ba ba!”

John bị cô ta ép đến đầu óc choáng váng, còn bà White bên cạnh thì trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn, miệng mở lớn đến nổi có thể nhét một quả trứng gà vào.

Vất vả lắm mới đẩy người đẹp trên người mình ra, John vừa giả ngơ cười cười, vừa giải thích với bà White.

“Cô ấy là một bệnh nhân của tôi.”

Hết chương 2
Chương kế tiếp