Mỹ Nhân Bệnh Nhược Vạn Nhân Mê Nhận Được Thiết Lập Pháo Hôi

Chương 12: Sân trường (12)
Cậu vừa quay đầu một cái, đồ vật lành lạnh kia liền rời đi.

Đoạn Cẩn có chút bất mãn, đầu cậu vẫn đang choáng choáng, vì sao cái món đồ lành lạnh đó lại muốn rời đi.

Đoạn Cẩn muốn đặt món đồ lành lạnh đó ở trên đầu, như vậy sẽ không còn choáng váng nữa.

Cậu lập tức dành món đồ lành lạnh về, sợ nó lại chạy mất, liền đặt ở dưới mặt.

Món đồ lành lạnh phủ lên hơn phân nửa khuôn mặt của cậu, thấy nó không tiếp tục chạy đi nữa, Đoạn Cẩn liền hài lòng nhắm mắt lại.

Tạ Dật đỏ bừng cả khuôn mặt, cảm giác mặt mình cùng cái tay đang được nắm lấy đang nóng bừng bừng lên.

Đồ đần này, cho dù muốn chồng chăm sóc thì cũng không thể không để ý đến thân thể, ngã bệnh còn gắng gượng đến lớp chứ.

Thôi, kệ đi, cậu biết tiểu thiếu gia vốn yêu kiều, tuy ngã bệnh nhưng cũng không thể rời khỏi cậu, nhưng mà dù có nũng nịu đối với cậu, đưa khuôn mặt nhỏ cho cậu sờ thì cũng không thể không đi đến bệnh viện được.

Vào những thời điểm như vậy thì phải nghe lời chồng.

Chờ khỏi bệnh rồi thì dù cậu ta có phát cáu hờn dỗi, tức đến nỗi muốn cắn cậu, cậu cũng sẽ vừa dỗ vừa đưa bả vai qua để tiểu thiếu gia trút giận.

Tạ Dật giơ một cái tay khác lên.

"Đoạn Cẩn bị sốt rồi, em muốn đưa cậu ấy đi đến phòng y tế."

Tâm tư của những bạn học khác đã sớm không đặt ở bài vở, trông thấy Đoạn Cẩn cầm lấy tay Tạ Dật đặt ở dưới mặt, bọn họ đều mang theo vẻ mặt ngơ ngác, nhỏ giọng bàn tán.

Hiện tại nghe thấy tin Đoạn Cẩn sinh bệnh thì lại bắt đầu lo lắng.

"Làm phiền bạn học Tạ, nếu như nghiêm trọng nhớ bảo bác sĩ gọi điện thoại cho người nhà của Đoạn Cẩn, thân thể của em ấy luôn không khỏe lắm."

Vừa mới khai giảng, mẹ Đoàn đã kéo hiệu trưởng và các thầy cô tới nói cho bọn họ biết là thân thể con trai bà không tốt, đừng gây áp lực học tập nên nó, cho nên trước kia dù Đoạn tiểu thiếu gia lên lớp hay đi ngủ, các thầy cô giáo cũng đều một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua.

Nhưng mà trong lòng vẫn luôn không thích, không giáo viên nào lại thích học sinh không chịu học tập.

Không ngờ, sau khi lên lớp mười một, tiểu thiếu gia lại đột nhiên quay đầu về bờ, bắt đầu nghiêm túc học tập.

Vẻ ngoài Đoạn tiểu thiếu gia vốn đã đẹp hơn người, sau khi lên lớp mười một thì lại càng kinh diễm hơn so với trước đó. Thêm cả tính siêng năng ham học, nhu thuận lễ độ, nên nghiễm nhiên đã trở thành học sinh mà các thầy cô giáo thích nhất.

Tạ Dật nâng mặt Đoạn Cẩn lên, rồi cẩn thận từng chút bế cậu lên.

Đoạn Cẩn tìm một tư thế thoải mái, mặt dựa vào cổ Tạ Dật.

Vừa ra khỏi phòng học, Tạ Dật liền không nhịn được hôn lên mặt trong người ngực.

"Chuyện gì xảy ra với Bảo Bảo của anh vậy, sao lại đột nhiên ngã bệnh thế?"

Đoạn Cẩn bị bệnh đã mất đi năng lực suy nghĩ, hỏi cái gì liền đáp cái đó: "Tôi không phải Bảo Bảo, tôi không bị bệnh, tôi chỉ ngủ không ngon thôi."

"Đầu nóng như thế mà còn nói là không sinh bệnh." Tạ Dật lại hôn lên mặt của cậu, "Em chính là Bảo Bảo, không đi bệnh viện là Bảo Bảo hư."

Đoạn Cẩn vô tội bị chỉ trích là hư, vừa tức giận vừa oan ức.

Cậu không phải không muốn đi bệnh viện, chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Nhưng đầu cậu rất choáng váng, biết mình không thể nói lại cái tên này.

Đoạn Cẩn lấy đệm tay ở dưới mặt mình ra, ném đi.

Đồ xấu xa ức hiếp cậu, cậu cũng không cần cái tay của người xấu.

Tạ Dật phì cười, nhóc thối này, vừa nãy còn chiếm lấy tay của cậu không cho cậu lấy đi, hiện tại sử dụng chán rồi thì liền vứt bỏ.

Tạ Dật nâng đầu Đoạn Cẩn lên, nhẹ nhàng cắn một cái lên khuôn mặt non nớt của tiểu thiếu gia để trừng phạt.

Thấy trong mắt cậu ta đều là hơi nước mông lung, vẫn còn đang lom lom nhìn mình, cậu liền không nhịn được cắn thêm một cái.

Đoạn Cẩn giấu mặt vào chỗ cổ của Tạ Dật, không cho cậu ta cắn mình nữa.

Càng nghĩ trong lòng càng tức, vì sao trên thế giới này lại có người xấu xa như vậy, chỉ trích cậu hư xong còn cắn cậu.

Đoạn Cẩn phẫn nộ cắn một cái lên cái cổ sạch sẽ của người xấu kia.

Tay Tạ Dật run lên một cái, thiếu chút nữa thả cậu ra, nhưng sau đó lại vội vàng ôm cậu chặt hơn.

Sau đó, cậu ta liền sát lại gần bên tai tiểu thiếu gia, hô hấp nóng rực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo Bảo hư, biết ở bên ngoài chồng không thể làm gì em, có phải vậy không?"

Đoạn Cẩn đã trả thù thành công, nhưng vẫn rất sợ hãi, mặt còn chôn ở cái cổ Tạ Dật, trốn tránh không nói lời nào.

Tạ Dật thấy cậu như vậy, trái tim liền mềm nhũn.

Tại sao Bảo Bảo lại có thể dễ thương như thế chứ...

Tạ Dật có thể cam đoan, cho dù bây giờ Đoạn Cẩn muốn mặt trăng, cậu cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giúp Đoạn Cẩn lấy.

Trường quý tộc phổ thông rất là khí phái, đến cả phòng y tế cũng xây rất xa hoa, các công trình chữa bệnh cấp cao đều đầy đủ mọi thứ, bác sĩ cũng toàn là nhân tài thành tích cao, tài nguyên chữa bệnh không thua gì ba bệnh viện lớn trong thành phố.

Sau khi kiểm tra xong, Đoạn Cẩn chỉ sốt nhẹ, tiêm một chút thuốc hạ sốt là được rồi.

Tạ Dật ôm cậu đến chỗ tiêm, y tá tiêm là một chị gái ngoài ba mươi tuổi.

Chị tiếp nhận tờ đơn đi tiêm: "Đặt cậu ấy lên trên bàn là được rồi."

Tạ Dật nhíu nhíu mày, sờ lên đầu Đoạn Cẩn, nói: "Có thể tiêm vào cánh tay được không? Bảo Bảo sợ tiêm, tiêm ở tay sẽ đỡ đau hơn."

Chị gái y tá nở nụ cười, giải thích: "Ở mông nhiều cơ bắp, hiệu quả nhanh hơn. Yên tâm, kim rất nhỏ, Bảo Bảo. . . bạn của em sẽ không cảm thấy đau đâu."

Tạ Dật không phản đối nữa, so với cái đau của việc bị tiêm thì hạ sốt trước mới là quan trọng.

Quần trường học là quần thể thao, cho nên rất dễ cởi.

Tạ Dật cảm thấy mặt mình lại nóng lên, bởi cậu vừa kéo xuống một nửa cái quần của Đoạn Cẩn, trông thấy bên trong là một cái quần con tam giác màu trắng.

Kiểu dáng đơn giản không thể đơn giản hơn, đến cả hoa văn cũng không có, cũng không kín thân.

Tạ Dật nhìn phần eo mềm mại nhỏ bé của Đoạn Cẩn lộ ra ngoài, trái tim “bịch” lên một tiếng.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, dời ánh mắt, không còn dám nhìn nữa.

Vội vàng kéo quần con của Đoạn Cẩn xuống.

Miếng vải mỏng manh còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Đoạn Cẩn, Tạ Dật cảm thấy nhiệt độ từ ngón tay đốt đến tận trong lòng.

Cậu đặt Đoạn Cẩn ở trên bàn, cho Đoạn Cẩn vùi đầu vào trong ngực mình, nắm chặt tay Đoạn Cẩn, cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành ở bên tai Đoạn Cẩn: "Bảo Bảo ngoan, đừng nhìn, đau thì cắn chồng."

Chị gái y tá mặc dù không nghe rõ Tạ Dật nói gì, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi mật ngọt trong lời nói của cậu ta.

Hai bạn học sinh cấp ba này, một bạn xinh đẹp tinh xảo, một bạn tuấn dật tỏa sáng, nhan sắc còn đẹp hơn minh tinh, lập tức khiến chị cảm thấy hai người bọn họ vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu.

Thiếu niên được ôm vào trong ngực thực sự làm cho người ta yêu quý. Chị là con gái một, lúc này lại đột nhiên cảm thấy nếu có một người em trai như vậy cũng rất tốt.

Kim tiêm rất nhỏ, Đoạn Cẩn cũng không sợ tiêm, chỉ là da thịt quá non, lúc tiêm vào thân thể vẫn run lên một cái.

Tạ Dật đau lòng hôn lên đầu tai của cậu.

Y tá nhắc nhở, "Tiêm xong sẽ muốn ngủ, em có thể đưa bạn ấy đến lầu hai phòng bệnh nghỉ ngơi, đó là phòng một người." Chị đưa bệnh án và thẻ phòng cho Tạ Dật, ra hiệu cậu giữ bông băng lại.

Tạ Dật mặc dù không trực tiếp đụng vào miếng vải trắng nõn kia, nhưng xúc cảm mềm mềm vẫn khiến tay cậu rung lên một cái. Cậu dùng lực nhẹ đến mức không thể nào nhẹ hơn, sợ ép hỏng miếng vải trắng mỏng manh này.

Y tá bất đắc dĩ: "Em như vậy sẽ không đè được đâu."

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Dật phiếm hồng, tay ép chặt lại hơn chút, trong lòng tràn đầy mộng tưởng, gật đầu cảm ơn y tá xong liền vội vàng ôm Đoạn Cẩn đi lên lầu hai.

Phòng bệnh ở hướng nam, gió mùa thu phả vào trong phòng, cây mã đề đứng trên bệ cửa sổ ngả vào cái đĩa sứ vàng óng ánh. Bầu không khí sáng sủa sạch sẽ, vô cùng trong lành, ga giường và vỏ chăn không giống trong bệnh viện là màu xanh hoặc là màu trắng, mà là màu vàng nhạt ấm áp.

Tạ Dật đặt Đoạn Cẩn lên trên giường, lo lắng ép mạnh sẽ khiến chỗ tiêm bị đau nên liền để cậu nằm sấp. Lúc này thuốc hạ sốt đã bắt đầu có tác dụng, Đoạn Cẩn từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tạ Dật sờ trán của cậu, kéo cái ghế qua, ngồi ở bên giường.

Tóc và mi mắt của Đoạn Cẩn đều là màu thuần đen, làn da trắng gần như trong suốt. Màu môi thiếu niên hơi nhàn nhạt, xanh xanh, xích lại gần mới có thể nhìn ra một chút màu hồng.

Tựa như người trong bức tranh thuỷ mặc.

Tạ Dật sững sờ nhìn thiếu niên khẽ nhếch môi, đầu càng tiến lại gần.

Mùi thơm trong veo phả ra từ miệng thiếu niên, Tạ Dật vừa mới ngửi thấy đã cảm thấy tê cả da đầu, không quan tâm gì nữa liền hôn lên.

Chỉ là vì vẫn bận tâm thiếu niên còn đang mang bệnh, cho nên liền liên tục nhắc nhở mình không được làm ầm ĩ khiến cậu tỉnh.

Tạ Dật chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi thiếu niên, vừa thơm vừa mềm, đầu lưỡi đảo qua, xúc cảm non mềm khiến cậu tê dại cả người, vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Nhưng cậu vẫn không dám dùng sức, chỉ sợ sẽ liếm hỏng cái cánh môi mềm mại non nớt này, cho nên chỉ có thể chịu đựng cái ót tê dại, cưỡng ép khắc chế mình lại, nhẹ nhàng mút mút.

Nhưng tuy đã nhẹ nhàng, cũng không chống cự được quá lâu.

Đoạn Cẩn bị đau, trong lúc ngủ mơ vẫn phát ra âm thanh kháng nghị.

Bình thường Tạ Dật sẽ giả vờ lơ đi giọng nói của cậu, trả lời thì nói bằng giọng hờ hững, nhưng mỗi lần Đoạn Cẩn nói chuyện, Tạ Dật đều vểnh tai lắng tai, trong lòng vừa thích vừa ghen tị.

Ghen tị vì sao cậu ta không nói chuyện với cậu, nhưng lại có thể nói chuyện với những người khác vui vẻ như vậy.

Không phải cậu ta đang theo đuổi cậu sao?

Chỉ cần cậu ta tới nói chuyện với cậu, cậu cam đoan có thể vui vẻ hơn nói chuyện với những người khác rất nhiều...

Tiếng kháng nghị còn mềm mại hơn nhiều so với giọng nói chuyện bình thường của cậu ta.

Cứ như đang nũng nịu vậy.

Hiện tại Tạ Dật có cảm giác như toàn thân xương cốt mình đều mềm nhũn ra, hồn cũng như muốn bay ra ngoài, chỉ hận không thể khóa tiểu thiếu gia vào trong ngực, một giây cũng không muốn buông tay.

Cậu trấn an liếm liếm môi trên của thiếu niên, môi dán môi, dần dần chuyển qua môi dưới của thiếu niên.

Cậu nhẹ nhàng hôn lên một chút, sau đó không kịp chờ đợi ngậm vào trong miệng.

Môi dưới thiếu niên dày hơn môi trên một chút xíu, cũng vừa mềm lại vừa non, giống như chỉ dùng nhiều sức lực là sẽ khiến nó hư mất.

Tạ Dật vừa ngậm vừa thả, thỉnh thoảng còn mút ngậm rất lâu.

Bảo bối là nhất, cậu thực sự muốn nuốt bảo bối vào trong bụng.

Miệng Đoạn Cẩn bị cậu kéo lên, hô hấp mang theo mùi thơm ngập tràn tràn vào trong mũi Tạ Dật, mùi thơm so với trước đó còn ngào ngạt hơn.

Tạ Dật bị mê hoặc, cậu thè lưỡi ra bắt đầu liếm, đến cả khóe môi cũng bị cậu tỉ mỉ liếm đi liếm lại nhiều lần. Sau đó môi cọ xát môi rất lâu, cuối cùng cậu cũng không thể ức chế nổi khát vọng nội tâm, đầu lưỡi cạy mở hàm răng thiếu niên, dò xét đi vào.

"Ưm. . ."

Vừa mới chạm đến cái lưỡi trơn mềm của thiếu niên, Tạ Dật đã cảm giác được cái ót run lên, dòng điện nhanh chóng xuyên thẳng vào đại não, khiến cậu không khắc chế nổi phát ra một tiếng rên nhẹ.

Tạ Dật không thích hôn. Ngày trước khi đi ngang qua phòng khách, ngẫu nhiên thấy trên TV cảnh người ta hôn nhau. Lúc ấy cậu đã cau mày, cố nhịn cảm giác buồn nôn, vội vàng rời đi.

Hôn thực sự là vừa bẩn vừa buồn nôn.

Nhưng bây giờ cậu lại không nghĩ ra còn có cái gì tươi đẹp hơn chuyện hôn nữa.

Cậu rốt cuộc cũng không kiềm chế được mình, dựa vào bản năng, cậu dùng sức cường thế liếm qua từng khoang miệng của Đoạn Cẩn, đến cả răng cũng tỉ mỉ liếm qua từng cái từng cái một.

Bảo Bảo còn nhỏ, răng cũng nho nhỏ.

Môi Đoạn Cẩn thật mềm, bị Tạ Dật hung hăng hôn dần dần phát ra tiếng “nhóp nhép”. Cánh môi bị Tạ Dật mút rất lâu, đã sớm sưng phồng lên, làn da cũng nhoi nhói.

Tạ Dật vẫn không quan tâm, liều mạng duỗi đầu lưỡi ra, thở hổn hển nuốt lấy nước bọt của Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn đau đến mức hừ lên một tiếng, cái lưỡi đau nhức, bên trong miệng cũng toàn là mùi thơm xa lạ.

Thân thể tỉnh một nửa, đại não vẫn còn trong mộng, vẫn chưa tỉnh lại.

Cậu quay đầu muốn đổi sang bên khác nằm để thoát khỏi cơn cực hình kia.

Tạ Dật vội đè đầu Đoạn Cẩn lại, mái tóc đen của thiếu niên mềm như tơ lụa, mềm mại, mà xúc cảm cũng rất tốt. Cậu sờ soạng mấy lần, thấy thiếu niên lại bình ổn thiếp đi, liền nhẹ nhàng thở ra.

Thiếu niên tóc đen da trắng, chỉ là môi hơi sưng, mắt hiện ra một tầng hơi nước, là một màu hồng đào diễm lệ.

Giống như tinh quái bị hút đi tinh khí.

Cậu cúi đầu xuống, hôn mấy cái lên chóp mũi thiếu niên, sau đó ánh mắt si mê hôn lên môi thiếu niên.

Chỉ tách ra năm giây, mà cậu gần như đã không thể chịu nổi nữa.


App TYT & Cirad Team
Chương kế tiếp