Mỹ Nhân Bệnh Nhược Vạn Nhân Mê Nhận Được Thiết Lập Pháo Hôi

Chương 17: Sân trường (17)
Đoạn Cẩn ý thức được Tạ Dật lại muốn hôn cậu, vội vàng trốn về sau. Sau lưng chợt có một cánh tay duỗi ra, bế cậu lên.

Trình Uyên đặt Đoạn Cẩn lên trên chân của mình, Đoạn Cẩn nhìn qua thì khá gầy, nhưng cả mông và đùi đều có thịt ẩn giấu. Phần thịt mềm mềm đó vừa mới ngồi lên, cơ bắp toàn thân Trình Uyên liền căng thẳng, thấy Đoạn Cẩn còn chê chân cậu ta cứng rắn, ngồi không thoải mái, cái mông nhỏ chuyển tới chuyển lui. Cậu ta liền hít sâu một hơi, đặt Đoạn Cẩn vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta hôn ngài? Chủ nhân."

Đoạn Cẩn không trả lời, nhưng thân thể đột nhiên cứng đờ của cậu đã biểu lộ đáp án.

"..."

【 Phải làm sao bây giờ, 5654, nụ hôn đầu tiên của Tạ Dật... Trình Uyên sẽ không đánh tôi chứ? 】

5654 thở dài, cái đồ đần này đúng là hết thuốc chữa: 【 Không đâu, Trình Uyên sẽ không dám. 】

Nhưng Đoạn Cẩn vẫn rất khẩn trương, cứng đờ người ngồi ở trong ngực Trình Uyên, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt cậu ta, bên tai cảm nhận được từng luồng hô hấp nặng nề nóng rực khiến tâm cậu càng hoảng loạn hơn.

Tạ Dật để cháo lên bàn, nhíu mày lại, đưa tay kéo Đoạn Cẩn, "Tôi và Bảo Bảo đã hôn nhau rất nhiều lần, cậu buông em ấy ra."

Còn chưa đụng được đến vai Đoạn Cẩn, Trình Uyên đã dùng sức vặn chặt tay Tạ Dật.

"Cút, đừng đụng vào cậu ấy."

Giọng nói âm u băng lãnh, đè nén cuồng nộ.

Đoạn Cẩn cảm giác tay bên hông bóp mình rất chặt, cậu không kiềm chế được run rẩy, vô thức nghiêng nghiêng về phía trước.

Bàn tay đặt ở bên hông cậu nhanh chóng cứng đờ, giống như là sợ hãi, không còn dám dùng sức nữa, nhưng cũng không có ý buông Đoạn Cẩn ra.

Tay Tạ Dật bị Trình Uyên vặn rất đau, nhưng điều làm cậu ta càng tức giận hơn chính là Trình Uyên cứ ôm Đoạn Cẩn không thả. Cậu ta đã sớm ngứa mắt cái tên nam sinh suốt ngày quấn lấy Đoạn Cẩn này rồi. Đúng là chỉ cần cậu ta không để ý là bên cạnh Bảo Bảo lại có thêm một con chó hoang đến giành ăn.

Cũng tại cậu ta cứ làm lơ Đoạn Cẩn, không trả lời cậu...

Nếu như cậu ta sớm hạ mình một chút, chủ động đi tìm Đoạn Cẩn, nói với Đoạn Cẩn là “anh yêu em” thì bọn họ đã có thể đang ở cùng nhau, có thể cậu ta mới là người bây giờ ôm Đoạn Cẩn vào trong lồng ngực, mới là người có tư cách đứng ở bên cạnh Đoạn Cẩn.

Chứ không phải giống như bây giờ, không có thân phận nào hết, muốn giành lại cũng sợ làm bị thương Đoạn Cẩn.

Ánh mắt Tạ Dật và Trình Uyên đối diện với nhau, Tạ Dật cười lạnh: "Cậu có tư cách gì mà nói câu này? Cậu chỉ là một tên chó hoang mà thôi, có tư cách gì biểu lộ lòng chiếm hữu với chủ nhân?"

Trình Uyên dùng cằm cọ xát vào đầu Đoạn Cẩn, trong mắt lóe ra hàn quang, nhìn thẳng vào Tạ Dật, nói với ngữ khí không muốn xa rời, còn mang theo vẻ khoe khoang: "Chủ nhân thừa nhận tôi là chó của chủ nhân." Cậu ngậm lấy thính tai của Đoạn Cẩn, dùng răng mài mài, để lại ấn ký nhàn nhạt màu phấn hồng, nói với ngữ khí rét lạnh, "Còn cậu. Cậu dùng thân phận gì đứng ở chỗ này giành cậu ấy với tôi?" - From #tyt -

Đoạn Cẩn nhìn thấy sắc mặt Tạ Dật càng ngày càng kém, không khí chung quanh cũng giương cung bạt kiếm.

Cái gì, cái gì thế này!

Thật là quá lúng túng... Cậu, cậu lại là bóng đèn kẹp ở giữa hai người bọn họ rồi.

Mấy lời Trình Uyên nói ra thật là quá xấu hổ... Cậu không thể để yên được nữa...

Đoạn Cẩn tách tay Trình Uyên ra, đôi tay vòng ở bên hông cậu lập tức nắm chặt, sau đó mới chậm rãi buông lỏng ra.

Đoạn Cẩn leo lên trên giường, cười cười xấu hổ với hai người bọn họ, nói: "Cái kia... Tôi về đi học trước, các cậu cứ từ từ trò chuyện."

Trên hành lang bệnh viện, 5654 hỏi Đoạn Cẩn: 【 Ngài không sợ hai người bọn họ đánh nhau sao? 】

Lúc Đoạn Cẩn ở đấy, bọn họ còn kiềm nén tức giận, nhưng lúc Đoạn Cẩn vừa đi ra khỏi cửa, cảm xúc bạo liệt trong phòng đã bộc phát đến nồng độ vô cùng đáng sợ.

—— Nếu như là cảm xúc bạo liệt nhằm vào túc chủ thì còn có thể xin chủ hệ thống, trực tiếp cho túc chủ chết, hoặc là truyền tống sang thế giới khác.

Đoạn Cẩn thở dài, trả lời: 【 Tôi càng ở nơi đó, bọn họ sẽ càng tức giận, tôi đi mới là tốt nhất. 】

5654: 【... 】

Đoạn Cẩn rời khỏi phòng y tế, chưa đi được bao xa, sau lưng đã truyền đến tiếng chạy bộ dồn dập, âm thanh càng ngày càng gần.

Đoạn Cẩn vừa định quay đầu lại nhìn là ai thì cổ tay liền bị người kia dắt đi.


App TYT & Cirad Team
Chương kế tiếp