Mỹ Nhân Bệnh Nhược Vạn Nhân Mê Nhận Được Thiết Lập Pháo Hôi

Chương 19
5456 đột nhiên nói: 【 Tốc độ giá trị ức hiếp vừa nãy tăng lên khá ổn, Trình Uyên và Tạ Dật đều tăng lên khá nhiều, ngày nào cũng có thể làm như vừa rồi thì tốc độ hoàn toàn nhiệm vụ chắc chắn sẽ rất nhanh. 】

Tốc độ tăng khá ổn sao? Cậu hình như chỉ mới sai khiến Trình Uyên bóp chân cho mình, hơn nữa sau khi không bóp nữa thì bọn họ liền cãi nhau.

Hình như cậu cũng chưa kịp ức hiếp Tạ Dật.

Đoạn Cẩn đặt ra một dấu hỏi trên đầu. Là vì cậu ức hiếp Trình Uyên khiến Tạ Dật đau lòng, cho nên vì cảm động lây mà cũng cảm thấy mình bị làm nhục ư?

Xem ra Trình Uyên thực sự là không thể tiếp nhận chuyện bóp chân này. Nhưng mà cậu vẫn phải tích lũy giá trị ức hiếp, thu thập giá trị ức hiếp như vậy dù sao cũng tốt hơn là tìm người đánh Trình Uyên một trận.

Thấy đã đến lầu dạy học dưới lầu, Đoạn Cẩn vỗ vỗ cánh tay Trình Uyên, ra hiệu cậu ta buông mình xuống.

Trình Uyên dừng lại, dụ dỗ nói: "Leo thang lầu rất mệt mỏi, ngài vừa khỏi bệnh, để tôi ôm ngài vào."

Đoạn Cẩn dở khóc dở cười, cậu cũng không yếu đến mức không có sức đi cầu thang. Cố ý nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn Trình Uyên, nói: "Không nghe lời tôi?"

Trình Uyên buông Đoạn Cẩn ra, khẽ nói: "Tôi nghe lời."

Đoạn Cẩn gật gật đầu, hài lòng nói: "Về lớp học đi."

Trình Uyên không nắm tay Đoạn Cẩn đi song song nữa, mà ngoan ngoãn đi theo sau lưng cậu, cách một khoảng cách.

Đoạn Cẩn thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, hiện tại cách ba bậc thang, Trình Uyên khẽ ngẩng đầu, ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Đoạn Cẩn.

Có lẽ bởi vì bẩm sinh yếu ớt nên khung xương Đoạn Cẩn rất tinh tế, bả vai yếu ớt, những bộ phận hơi yếu đuối trên người đều bị giấu ở bên trong bộ quần áo mùa thu khá dày, chỉ có cái cổ trắng nõn kiều nộn trần trụi ở bên ngoài. Màu tóc Đoạn Cẩn rất đen, màu da vốn như tuyết trắng càng thêm mê người, không đề phòng bại lộ ở trước mắt người đàn ông mang ý đồ xấu đối với cậu.

Trình Uyên nghĩ, nếu như bây giờ đuổi theo, ôm lấy tiểu thiếu gia, ngậm lấy phần gáy cậu ấy mút, giúp làn da trắng men bóng loáng kia nhiễm lên sắc hồng thì tiểu thiếu gia sẽ như thế nào?

Sẽ nhạy cảm run rẩy trong ngực cậu, mặc cậu hôn mút; hay là tức giận đánh cậu một cái, bắt cậu quỳ xuống, sau đó dùng chân đạp cậu?

Trình Uyên liếm liếm răng hàm, nghĩ đến cái chân nhỏ trắng noãn của tiểu thiếu gia mà vừa nãy cậu được nhìn thấy ở trong bệnh viện.

Bàn chân mỏng manh như vậy, có lẽ giẫm hai lần, cũng không thể làm đau cậu, có khi còn khiến cậu ấy đau đến mức trong mắt đầy nước mắt.

Nếu như không phải thằng ngốc trong phòng bệnh cản trở thì cậu hiện tại đã được sờ soạng chân tiểu thiếu gia thật đã rồi...

Đoạn Cẩn cảm giác cỗ ánh mắt phía sau càng ngày càng âm u, bèn cứng đờ người tăng thêm tốc độ trở về lớp học. - From #tyt -

Tiết này là tiết của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp còn chưa lên dạy, trong phòng học hiếm khi nào có tiếng hò hét ầm ĩ như bây giờ.

Vừa mới ngồi trở lại chỗ ngồi, Lý Nhã Văn đã quay lại, nói: "Cậu khỏe hơn chưa?"

Đoạn Cẩn gật gật đầu, nói: "Rồi, đã không còn choáng nữa."

Trương Hâm ngồi cùng bàn lúc này chợt nghiêng đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi nhựa, đặt ở trên bàn Đoạn Cẩn: "Tiểu thiếu gia bị bệnh khiến mọi người rất lo lắng." Trong túi nhựa có không ít hoa quả đồ ăn vặt, còn có khăn tay ấm áp, "Mấy chị lớp trên đưa tới, cậu cũng đừng hỏi là ai, nếu như cậu trả lại, tớ chắc chắn sẽ bị chị của tớ đánh."

Trương Hâm có một chị gái học bá học lớp mười hai, học rất giỏi, yêu cầu với em trai cũng cao, Trương Hâm sợ chị mình giống như chuột thấy mèo, dù chị làm cái gì cũng không dám chống lại.

Đoạn Cẩn đi học sớm hơn so với bạn cùng lứa tuổi, vẻ ngoài lại đẹp trai, còn mang hình tượng tiểu công tử quý tộc, so với những nam sinh phổ thông khác đúng là như người của hai thế giới, các chị lớp mười hai có không ít người đều coi Đoạn Cẩn như là em trai trong mộng của mình. Biết Đoạn Cẩn sinh bệnh phải đi đến phòng y tế thì rất là đau lòng và sốt ruột, chị gái Trương Hâm giữa trưa có tìm đến nhờ Trương Hâm đưa đống hoa quả đồ ăn vặt này cho Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn đành phải cất đi, nói: "Ừm, cảm ơn nha, khi nào ra về tớ sẽ đi cùng cậu cảm ơn chị cậu."

Trương Hâm khoát khoát tay, "Đừng, đừng, đến lúc đó chị ấy chắc chắn sẽ ngày nào cũng nói ‘sao em của tao lại là đứa như mày cơ chứ...' "

Trương Hâm cố ý dùng chất giọng bắt chước chị của cậu ta để nói, chọc cho tất cả mọi người phì cười.

"A, đúng, còn có cái này," Lý Nhã Văn lấy hai tờ giấy ở bên cạnh đặt lên trên bàn Đoạn Cẩn, "Sắp đến chuyến du lịch mùa thu rồi! Đây là buổi du lịch mùa thu cuối cùng của đời học sinh cấp ba chúng ta, giám đốc tổ chức một cuộc bỏ phiếu, muốn đi nơi nào thì ghi vào, sau đó cần phụ huynh ký tên."

"Tạ Dật không trở về sao?" Lý Nhã Văn hỏi.

Đoạn Cẩn nhớ tới ánh mắt Tạ Dật lúc cậu quay đầu lại. Tạ Dật thật ra là người rất tốt, chỉ là tính cách hơi khó chịu một chút, cứ luôn muốn kích thích Trình Uyên ghen tuông...

"Cậu ấy có việc, chắc là lát nữa mới có thể về lớp học."

Lý Nhã Văn gật gật đầu, nói: "Vậy đợi khi nào cậu ấy trở về, cậu đưa cho cậu ấy đi, bọn tớ không dám nói chuyện với cậu ấy... Nhưng mà thực sự không ngờ, lúc cậu ngã bệnh cậu ấy lại là người đầu tiên phát hiện, còn tự thân cõng cậu đi đến phòng y tế."

Đoạn Cẩn nghĩ nghĩ, giúp Tạ Dật giải thích: "Cậu ấy chính là người vẻ ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng tiếp xúc mới biết được thật ra là người trong nóng ngoài lạnh."

Lý Nhã Văn nhớ lại khuôn mặt lạnh của Tạ Dật từ hổi lớp mười đến nay: ...

Chủ nhiệm lớp đẩy cửa ra, mặt không thay đổi đứng ở cửa, không khí trong phòng học nhanh chóng lặng ngắt như tờ.

Chủ nhiệm lớp trầm giọng nói: "Còn tưởng các em đã bắt đầu bàn bạc về chuyến du lịch mùa thu rồi cơ chứ. Chăm chỉ mà học tập đi!"


App TYT & Cirad Team
Chương kế tiếp