Mỹ Nhân Chiến Bại Chinh Phục Mọi Vì Sao

Chương 42

Cảm nhận được pheromone của Thẩm Ngôn, Hạ Lăng nhắm mắt lại, hô hấp gấp gáp hơn trước vài phần, ngón tay mang găng tay trắng dùng sức siết chặt.

Mặc dù không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng hắn biết, kỳ mẫn cảm của mình...... Có lẽ phải đến sớm.

Cùng lúc đó, cơ bắp Lục Vân Thiên hơi căng lên, mái tóc vàng chói mắt rủ xuống, che khuất cặp mắt hoa đào càng ngày càng quyến rũ kia.

Anh ta cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể hoạt động vì sợi pheromone này và kêu gọi phóng thích nó.

Trong nháy mắt tiếp theo, kích thích tố alpha cao cấp tràn ngập căn phòng, mùi rượu êm dịu tràn ngập trong không khí, cố gắng nắm bắt luồng bạc hà mờ ảo đó, cho dù biết chỉ là vô ích.

Nhưng anh ta nghĩ, rượu trắng cao cấp nếu là có thể dung hợp cùng pheromone mùi bạc hà, mùi thơm ngát nồng đậm của rượu bạc hà nhất định sẽ là hương vị mê người nhất.

Lục Vân Thiên nửa dựa vào lưng ghế nâng tay kéo cà vạt, yết hầu gợi cảm nuốt xuống, cảm giác được một tia khát khao khó có thể kiềm chế.

Thiệu Tinh Lan thì nhắm mắt lại cảm nhận mùi bạc hà thơm ngát trôi nổi trong không khí, nhàn nhạt, nhưng cảm giác mát mẻ kia vẫn thấm vào đáy lòng, sau đó lan tràn tới tứ chi, ngay cả hô hấp cũng nhiễm lên mùi vị này.

Thì ra đây là pheromone của anh Thẩm Ngôn.

Khóe môi thiếu niên nhếch lên, bảo nhân viên tiếp tân đưa hai ly nước bạc hà lớn tới.

Nước hơi lạnh thấm ướt đôi môi màu hồng nhạt của thiếu niên, cậu ấy hưng phấn liếm liếm môi, đôi mắt màu hổ phách hơi tỏa sáng.

Sau này bạc hà chính là hương vị cậu ấy thích nhất, giống như anh Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn đang định đi kiểm tra độ xứng đôi thì gặp người của Thẩm gia trong đại sảnh.

Cậu và Thẩm An có cùng sinh nhật, gặp nhau cũng chẳng có gì lạ.

Cha Thẩm vẫn chưa xuất hiện, mẹ Thẩm cùng Thẩm An tới kiểm tra, quản gia thì vẻ mặt lo lắng chờ ở ngoài cửa, nhìn bóng lưng hai người liên tục thở dài.

Thẩm gia bây giờ thật sự không bằng lúc trước.

Bởi vì nhiệt độ của Thẩm Ngôn ở Tinh Võng cao không hạ, giới truyền thông tìm hiểu nguồn gốc đào ra không ít nội tình.

Thì ra Thẩm Ngôn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, sự ích kỷ dối trá của Thẩm gia cũng hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.Thậm chí có người từng hoài nghi thân phận "sinh đôi" của Thẩm An và Thẩm Ngôn, may là báo cáo gien không có vấn đề mới không đến mức tiếp tục phát tán.

Mà Thẩm gia không hề có mắt nhìn, từ bỏ viên minh châu Thẩm Ngôn càng làm cho bọn họ trở thành trò cười của giới quý tộc.

Bây giờ mẹ Thẩm rất ít khi ra ngoài, vì vừa ra ngoài sẽ lập tức phải đối mặt với sự nhạo báng và khinh bỉ của các phu nhân khác.

Bữa tiệc trước kia bà ta thích nhất, hôm nay trở thành nơi bà ta không muốn đến nhất, ngoại trừ xã giao cần thiết, cũng không xuất hiện trước mặt công chúng.

Hôm nay tới đây cũng là bởi vì kiểm tra đo lường độ xứng đôi bắt buộc cần người nhà cùng đi, nếu không bà ta cũng sẽ không tới.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Ngôn và Thẩm Dịch, cơ thể hai người đồng thời cứng đờ.

Thẩm Ngôn đánh giá bọn họ một chút.

Một thời gian không gặp, mẹ Thẩm không còn rạng rỡ xinh đẹp như trước nữa, cho dù trang điểm tinh xảo cũng có thể cảm nhận được vẻ tiều tụy hốc hác, có thể thấy được cuộc sống cũng không thoải mái.

Thẩm An cũng vậy.

Đáy mắt cậu ta có màu xanh rõ ràng, cằm nhọn đến dọa người, toát ra một loại yếu đuối và u ám.

Lần này không phải giả vờ, mà là thật.

Cả ngày ở trong hoàn cảnh áp lực, oán trách lẫn nhau của Thẩm gia, cậu ta cũng sắp điên rồi.

“...... Tiểu, Tiểu Ngôn.” Mẹ Thẩm há miệng, hai tay bất giác run rẩy.

Sau đó bà ta thấy Thẩm Ngôn không liếc mắt đi qua bên người mình, ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.

Thẩm Dịch nhàn nhạt gọi một tiếng "mẹ", gật gật đầu với bà ta rồi cũng bước nhanh rời đi.

Mẹ Thẩm như mất hồn nhìn theo bóng dáng hai người, nếu không phải Thẩm An đỡ lấy, chỉ sợ đã ngã xuống đất.

Đáng tiếc dù hối hận thế nào cũng đã muộn.

Thẩm Ngôn tới trung tâm, nhân viên công tác nhìn thấy cậu lập tức kích động.

Người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn!

Không chỉ có ngũ quan tinh xảo đến ngôn ngữ không cách nào hình dung, tỉ lệ dáng người cũng vô cùng hoàn mỹ, quả thật là món quà của tạo hoá.

Khi cặp mắt tím giống như ẩn chứa vô số ngôi sao kia nhìn qua, cho dù các cô là nữ beta cũng sẽ bất giác thất thần.

Nhân viên công tác vô cùng hâm mộ nghĩ, không biết Alpha nào may mắn có thể xứng đôi với Omega ưu tú như vậy.

Nếu các cô cũng là Alpha thì tốt rồi, ít nhất có thể có một tí cơ hội như vậy.

Thẩm Ngôn nhập số hiệu pheromone vào hệ thống, đồng thời quét quang não tiến hành xác nhận, kiểm tra đối chiếu không sai sau đó hệ thống kiểm tra đo lường bắt đầu vận hành.

Bản thân cậu không có cảm giác gì, nhưng nhân viên công tác và sĩ quan bốn sao đằng sau cậu lại đồng thời ngừng thở, ánh mắt khóa chặt, một khắc không rời.

Vài giây sau, nữ beta nhìn vào màn hình trống rỗng và nhìn nhau với một đồng nghiệp khác.

"... Xin lỗi, không có alpha nào khớp với bạn trên 50%."

Độ phù hợp giữa các AO chủ yếu nằm trong khoảng 50% -70%, dưới 50% tương đương với dưới mức trung bình và sẽ không được hiển thị trên hệ thống.

Nhân viên công tác dừng một chút, thử thăm dò: "Ngài muốn kiểm tra độ phù hợp với người cụ thể không?

Cô ấy rất muốn biết độ tương xứng giữa Thẩm Ngôn và Hạ Lăng, hai người này thật sự rất dễ cắn!

“Cám ơn, không cần.” Thẩm Ngôn cười với cô ấy.

Cậu đã sớm biết kết quả này, cho nên cũng không có gì bất ngờ.

Đây cũng là tình huống cậu muốn nhìn thấy nhất, có nghĩa là sau này mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone.

Cơ thể căng thẳng của Thẩm Dịch cũng thả lỏng, anh cũng hài lòng với kết quả này.

Ở trong lòng anh, không ai có thể xứng đôi với em trai bảo bối của mình, như vậy là tốt nhất.

*

Các phương tiện truyền thông đang kiễng chân ngóng trông tin tức trực tiếp về Thẩm Ngôn, ai ngờ đợi được không phải độ xứng đôi giữa Thẩm Ngôn và Alpha, mà là tiếng kinh hô của nhân viên công tác: "Trời ạ, đây là... độ xứng đôi 100%--"- Đọc truyện miễn phí tại TᎽT

"Thẩm An và Nhị điện hạ Lục Vân Thiên độ xứng đôi đạt tới 100%, lại thêm một đôi Thiên Định xuất hiện!"

Độ xứng đôi 100%, 'Thiên Định' hoàn hảo, cao như vậy độ phù hợp trong lịch sử chỉ xuất hiện qua 4 đôi, đây là đôi thứ năm!

Mức tin tức này không thua gì tư liệu trực tiếp của Thẩm Ngôn, thậm chí còn sâu hơn.

Không chỉ bởi vì độ xứng đôi 100% quá mức hiếm thấy, mà còn vì một nhân vật chính khác của Thiên Định là Nhị điện hạ của đế quốc, là hoàng thất, thân phận tôn quý!

Tất cả đám truyền thông đều điên rồi, Thẩm An cũng như vậy.

Hai chân cậu ta như bén rễ đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm độ xứng đôi hiện trên hệ thống, hai tròng mắt chợt lóe lên một tia sáng chói lòa.

Giống như tốt đẹp cảnh trong mơ trở thành hiện thực, Thẩm An hung hăng véo mình một cái, cảm giác đau đớn cho cậu ta biết đây không phải là đang nằm mơ.

Là thật, là thật!

Độ xứng đôi giữa cậu ta và Nhị điện hạ của đế quốc đạt tới 100%!

Cơ thể Thẩm An kịch liệt run rẩy, toàn thân đều vì tin tức này mà kích động phát run, chỉ có cắn chặt môi dưới mới có thể khắc chế hưng phấn và chấn động trong lòng.

Cậu ta phải bình tĩnh, đúng, cậu ta nhất định phải bình tĩnh.

Từ giờ trở đi cậu ta chính là hoàng tử phi tôn quý, nhất cử nhất động đều phải phù hợp với thân phận cao quý này.

Không ai có thể chống lại Thiên Định.

Cậu ta đã thấy qua ảnh chụp của Nhị điện hạ Lục Vân Thiên, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, pheromone và tinh thần lực đẳng cấp đều rất cao, hoàn toàn xứng là alpha cấp cao.

Cặp mắt đào hoa kia không biết làm bao nhiêu người mê mẩn, vô số Omega tranh nhau muốn gả cho anh ta.

Đáng tiếc, từ giờ trở đi, bọn họ không có cơ hội, Alpha ưu tú này là của cậu ta.

Không chỉ như thế, cậu ta còn có thể gả vào hoàng thất, hưởng thụ cuộc sống xa hoa nhất, nhận sự hâm mộ và ghen tị của vô số Omega, cậu ta sẽ trở thành người tôn quý nhất cả đế quốc!

Ngay lúc này trong lòng Thẩm An, Thẩm Ngôn cũng không tính là gì.

Người anh trai này có lợi hại hơn nữa cũng phải phải dựa vào chính mình đi liều mạng, vừa bị thương vừa hộc máu, thật sự rất thê thảm.

Cậu ta không cần như vậy, chỉ cần dựa vào pheromone là có thể đạt được thứ cậu ta muốn, không cần tốn nhiều sức.

Thẩm An hít sâu một hơi, cố sức áp chế rung động trong lòng, trên mặt treo lên nụ cười ngọt ngào như thường ngày, chỉ tiếc nụ cười này bởi vì dùng sức quá mạnh mà có vẻ vặn vẹo.

Mẹ Thẩm cũng kích động đến không kiềm chế được.

Bà ta giống như lữ khách chết đuối nắm lấy cọng rơm cuối cùng, nắm chặt cánh tay Thẩm An.

Có con rể Nhị điện hạ, lo gì Thẩm gia không thể chen chân vào danh gia vọng tộc?

Mà bà ta sẽ là mẹ vợ của hoàng tử, thân phận tôn quý! Sau này trong giới quý tộc, còn có ai dám khinh thường bà ta?

Ha ha ha, nên như thế, giáo dục của bà ta không có vấn đề.

Khuôn mặt tiều tụy của mẹ Thẩm lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, Thẩm An dưới sự dạy dỗ của bà ta còn không phải cũng xuất sắc, không, là còn xuất sắc hơn sao.

Đây mới là phong thái nên có của Omega quý tộc.

Pheromone là vũ khí tốt nhất của Omega, Thẩm An làm quá tốt.

Mẹ Thẩm nghiêng đầu nhìn về phía con trai mình, ánh sáng đáy mắt giống Thẩm An như đúc, vô cùng mê người.

Lục Vân Thiên ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi pheromone của Thẩm Ngôn dần dần tiêu tán, theo sát phía sau là một cỗ hương hoa hồng ngọt ngào, mê người.

Hơi thở này xâm nhập vào khắp nơi trong cơ thể anh ta, giống như lưới tơ bao bọc anh ta tinh tế dày đặc, sau đó từng chút từng chút siết chặt, cho đến khi kín không kẽ hở, dường như ngay cả hô hấp cũng nhiễm mùi vị này.

Rất khát, rất nóng, giống như máu đều đang bị thiêu đốt.

Lục Vân Thiên liên tục uống hai chén nước đá lớn vẫn không cách nào chống cự cái loại đói khát đến từ sâu trong đáy lòng này, gân xanh trên thái dương nổi lên, đáy mắt tràn ngập ra mảng lớn vết đỏ.

Không đúng...... Không bình thường.

Alpha nhắm mắt thở gấp, rõ ràng anh ta không thích mùi hoa hồng.

Ngoại trừ Thẩm Ngôn, anh ta cũng sẽ không có phản ứng với pheromone của bất kỳ Omega nào.

Lục Vân Thiên cắn răng tiêm cho mình một liều thuốc ức chế, đáy mắt tràn ngập sương đỏ cuối cùng cũng khôi phục chút sáng trong.

Anh ta muốn đi tìm Thẩm Ngôn, anh ta cần pheromone của đối phương.

Mở cửa ra, loại mùi thơm này lại thổi qua, ngọt ngào, nhè nhẹ từng sợi, có ý đồ khơi mào khát vọng sâu nhất trong nội tâm anh ta.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Lục Vân Thiên hiện ra một vệt đỏ nhạt, anh ta dùng sức chống lên vách tường, tóc vàng tán loạn, trong cổ họng tràn ra hơi thở trầm thấp nặng nề.

Thuốc ức chế vừa mới tiêm hoàn toàn không có tác dụng, giống như máu toàn thân đều đang bị thiêu đốt, thiêu đốt làm anh ta khó chịu.

Đúng lúc này, Lục Vân Thiên bắt được chính xác mùi bạc hà thơm ngát trôi nổi trong không trung, tham lam hít lấy, cảm giác thân thể cuối cùng cũng có chút sức lực.

Anh ta ấn thái dương ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Ngôn còn chưa rời đi, trong lòng thả lỏng, lập tức nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng đó.

Truyền thông chờ ở ngoài cửa bởi vì Lục Vân Thiên xuất hiện mà hưng phấn muốn chết, một đám giống như được tiêm máu gà.

Bọn họ thật sự không ngờ, hôm nay không chỉ chứng kiến độ xứng đôi 100%, còn nhìn thấy hai vị nhân vật chính xuất hiện cùng một lúc!

Mới vừa kiểm tra ra độ xứng đôi đã lập tức gặp nhau, đây chẳng lẽ chính là số mệnh đã định?

Quả nhiên ông trời đều đang giúp bọn họ.

Nhị điện hạ, ngài thấy Thiên Định thế nào?

"Nhị điện hạ, Thẩm An và ngài có độ xứng đôi 100%, ngài có phát hiện ra không?"

"Ngài hôm nay tới đây là đang chờ Omega định mệnh của ngài sao!"

"Thẩm An là thiên định của ngài, lúc trước từng có gặp qua không, ấn tượng đối với cậu ta như thế nào?"

......

Rất nhiều phóng viên truyền thông kích động không thôi, cũng không để ý nhiều như vậy, nhao nhao mở miệng hỏi ra vấn đề của mình.

Thiên Định...... độ xứng đôi 100% ...?

Lục Vân Thiên bỗng dưng dừng bước, có chút khó chịu đỡ trán.

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cho đầu óc vốn đã mơ mảng của anh ta lại càng không cách nào suy nghĩ, anh ta cảm giác mình dường như nghe hiểu, lại giống như nghe không hiểu.

Chỉ là anh ta mơ hồ có loại dự cảm không tốt, làm cho trái tim anh ta không ngừng trầm xuống - -

Trong khoảnh khắc tiếp theo, loại dự cảm này trở thành sự thật.

"Điện hạ, em là... Thẩm An, Omega Thiên Định của ngài. Ngài... cảm nhận được không?"

Omega hai gò má ửng đỏ, hô hấp nóng bỏng, trong mắt che kín hơi nước, giống như uống say, được mẹ Thẩm đỡ đứng ở trước mặt của anh ta.

Từ lúc Lục Vân Thiên xuất hiện, Thẩm An đã cảm nhận được sức hấp dẫn của số mệnh.

Cho dù cách rất xa, cậu ta cũng có thể ngửi được pheromone lưu lại trên người đối phương, rất nhạt, người bên ngoài căn bản không thể phát hiện.

Nhưng mà đối với cậu ta mà nói, một tia pheromone sắp tiêu tán này lại giống phóng đại vô số lần, như một đạo sấm rền nổ tung ở trong cơ thể cậu ta, thân thể thấm vào mùi rượu nồng đậm, toàn thân đều nhiễm hương vị pheromone của đối phương.

Nóng bỏng, khát khao.

Mong muốn được đánh dấu, mong muốn bị chiếm hữu - có..khát khao với pheromone của đối phương

Tuyến thể sau gáy Thẩm An phồng lên, không ngừng nóng lên, đồng thời toát ra mùi hương hoa hồng nồng độ càng cao, ra sức dụ dỗ Alpha.

Dụ dỗ anh ta chiếm hữu mình, húng hăng rót pheromone vào trong cơ thể, hoàn thành chuyện nên hoàn thành cửa 'Thiên Định'.

Bọn họ vốn là một đôi trời sinh nhất định sẽ ở bên nhau, không có gì có thể tách bọn họ ra.

Họ cũng không thể tách rời.

Hương hoa hồng tăng thêm làm cho hai mắt Lục Vân Thiên trở nên đỏ thẫm, cơ bắp giấu ở trong quần áo căng thẳng, cảm giác mạch máu đều sắp nổ tung, nhưng anh ta vững vàng khắc chế pheromone của mình, không cho đối phương một chút đáp lại.

"Điện hạ... đưa em về nhà..." Thẩm An giống như mềm nhũn thành một vũng nước, giọng nói vừa ngọt vừa ngấy, lòng tràn đầy khát vọng tới gần, muốn chạm vào đối phương.

Dưới sự kích thích của pheromone, tiếng thở hổn hển của alpha càng ngày càng nặng nề, anh ta cắn răng rút ra lưỡi dao ngắn bên hông hung hăng đâm vào cánh tay của mìn, mượn đau đớn để tỉnh táo né tránh tay đối phương: "Đừng chạm vào tôi --"

Thẩm An lập tức tỉnh táo lại vài phần, không thể tin nhìn Lục Vân Thiên.

Không thể nào, cái này không thể nào, Thiên Định của cậu ta sao có thể từ chối cậu ta chứ?

Mẹ Thẩm thì sợ hãi kêu lên, một bên đỡ lấy Thẩm An, một bên nhìn 'con rể' hai mắt đỏ lên, muốn tới gần lại không dám tới gần.

“Nhị điện hạ, tôi dẫn ngài đi trị liệu.”

Tình huống vừa rồi, nhân viên công tác ai cũng không dám tiến lên.

Hai người này chính là thiên định, cho dù hiện tại là lần đầu gặp mặt nhưng cuối cùng nhất định sẽ ở bên nhau, không cho phép người khác nhúng tay.

Nhưng chuyện mà họ không ngờ là Nhị điện hạ lại thà tự cắt tay mình cũng muốn khắc chế 'Bản năng', nhất thời kinh hoảng.

“Cút ngay!”

Alpha hô hấp nặng nề, dùng cánh tay đầm đìa máu tươi hung tợn đẩy nhân viên công tác phía trước, đáy mắt đỏ sậm làm người ta kinh hãi.

Lục Vân Thiên khó chịu đỡ trán, liều mạng hít lấy hương vị bạc hà trong không khí, luồng pheromone rất nhạt, lại có thể khiến anh ta chống cự được bản năng.

Giống như người trong sa mạc đói khát cuối cùng cũng tìm được một ốc đảo, dù là khoảng cách rất xa, cũng có thể chống đỡ giúp anh ta không ngừng đi tới, đi tới bên cạnh đối phương.

Thẩm Dịch đứng ở phía trước lạnh lùng nhìn Lục Vân Thiên cách đó vài bước, sắc mặt không hề thả lỏng, nếu đối phương tiến thêm một bước nữa sẽ phát động công kích.

Alpha đứng thẳng người, mái tóc vàng chói mắt rơi lả tả trên trán, mồ hôi theo xương mày nhỏ xuống, đáy mắt mơ hồ có một vệt máu đỏ. Anh ta không ngừng thấp giọng thở hổn hển, máu tươi trên cánh tay thấm ướt hơn nửa ống tay áo, dáng vẻ thê thảm lại chật vật.

Lúc này anh ta không giống như nhị hoàng tử điện hạ tôn quý, ngược lại càng giống một con sói cô độc tuyệt vọng, cố chấp, trung thành, cho dù bị thương cũng muốn đi tới bên cạnh bạn đời duy nhất của mình.

“Ngôn Ngôn, khụ... Anh về trước đây.”

Giọng nói của Lục Vân Thiên không còn trầm thấp tao nhã như đàn cello lúc trước nữa, ngược lại khô khốc khàn khàn, chưa nói được một câu đã ho nhẹ lên, cổ họng khó chịu như thiêu đốt.

Tuy rằng lúc này nội tâm anh ta vô cùng khát vọng pheromone của đối phương, nhưng lí trí còn sót lại hiểu rất rõ khi chưa giải quyết việc của Thẩm An thì bản thân không có tư cách đi yêu cầu thứ gì xa vời, càng không quyền theo đuổi đối phương.

Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể nào để cho cái gọi là độ xứng đôi 100% này đến phá hư độ hảo cảm thật vất vả tích lũy của mình.

Sắc mặt Lục Vân Thiên âm u, nhắm hai mắt dùng sức ấn miệng vết thương, mùi máu tươi nồng nặc cùng cảm giác đau đớn tạm thời che đậy ảnh hưởng mà pheromone mang đến.

Anh ta rời khỏi trung tâm đo lường dưới ánh mắt khiếp sợ của các phương tiện truyền thông lớn, bỏ Thiên Định của mình ở đây một mình.

Mọi người nhất thời xôn xao.

Căn cứ vào quy luật hấp dẫn của pheromone, tất cả Thiên Định khi nhìn thấy đối phương đầu tiên tim sẽ đập nhanh, sinh ra tình yêu say đắm, pheromone tuyệt đối phù hợp làm bọn họ không nỡ cự tuyệt đối phương, càng không thể để lại Omega mà một mình rời đi.

Nhưng mà......

Bọn họ chuyển tầm mắt đến Thẩm Ngôn, trong lòng đã hiểu rõ.

Thì ra Nhị điện hạ đã sớm có người trong lòng, chuyện này có thể lý giải được.

Một thiên tài tuyệt thế giá trị nhan sắc và thực lực cùng tồn tại như vậy, có ai lại không thích?

Nhìn Thẩm An lã chã muốn khóc, tức giận bất bình, lại nhìn Thẩm Ngôn khí chất trầm ổn, dung nhan xuất chúng, chênh lệch rõ ràng.

Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, kỳ thật chỉ cần không mù, ai cũng biết sẽ chọn cái nào.

Đáng tiếc không có cách nào, ai bảo Thẩm An là thiên định của Lục Vân Thiên chứ?

Đúng rồi, Thẩm An và Thẩm Ngôn còn là quan hệ song sinh.

Tin tức hôm nay quả thật quá kinh khủng!

Thẩm Ngôn nhíu mày nhìn bóng dáng Lục Vân Thiên rời đi, cùng Thẩm Dịch rời khỏi trung tâm kiểm tra.

Nhớ lại trạng thái vừa rồi của đối phương, trong lòng thanh niên nặng nề hơn vài phần.

Đối phương hiển nhiên là mạnh mẽ kiềm chế mới có thể duy trì lý trí, nhưng loại trạng thái này...... E rằng cũng không thể kéo dài.

Hóa ra đó là độ xứng đôi 100%.

Cho dù trước đây hai người không quen biết nhau, sức hấp dẫn của pheromone cũng có thể khiến bọn họ không thể thoát ra.

Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng sẽ không hòa giải với Thẩm gia.

Thanh niên rũ mắt, cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của cậu, còn có vẻ kiên quyết ẩn giấu trong đó.

Không chỉ có cậu, "Thẩm Ngôn" trong sách cũng như vậy.

Từ sau khi Thẩm Ngôn đi, các phương tiện truyền thông lớn cũng nhao nhao tản đi, giành giật từng giây chuẩn bị tin tức.

Nhưng trước khi rời đi, đám người Nhiễm Tân Ngữ ở cửa chặn bọn họ lại.

Tiểu công chúa khẽ nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng: "Đừng viết bậy, nhất là về Thẩm Ngôn.”

Bạch Thu: "Ừ, Lục Vân Thiên và thầy Thẩm Ngôn không có quan hệ gì, chúng tôi đều có thể làm chứng. Cùng lắm chỉ là vị nhị điện hạ yêu đơn phương mà thôi.”

Đổng Ngọc Hàm hai tay ôm cánh tay: "Về phần Thẩm An kia, không sao cả, tùy các người - -”

Lâm Sơ luôn trầm ổn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“...... Hiểu, chúng tôi đương nhiên hiểu.”

Đám truyền thông âm thầm kinh hãi, bối cảnh bốn vị trước mắt này đều rất dọa người, tùy tiện động ngón tay cũng đủ cho bọn họ đau khổ.

Hơn nữa nghe khẩu khí của bọn họ, quan hệ với Thẩm Ngôn không phải tốt bình thường.

Thật ra bọn họ vốn cũng không dám viết bậy.

Thẩm Ngôn là ai?

Thiên tài tinh thần lực cấp 2S duy nhất toàn tinh tế, báu vật của học viện quân sự Đệ Nhất, đối tượng chú ý trọng điểm của tổng cục quân đội, được vô số Omega gọi là 'Omega ánh sáng'. Thân phận như vậy, ai dám nói lung tung?

Ngại mình chết không đủ nhanh sao.

Lại nói, năng lực của fan Thẩm Ngôn mạnh bao nhiêu, bọn họ trước đó cũng đã thấy qua, không ai dám động chạm đến vị này cả.

*

Sau khi lên xe, Lục Vân Thiên vừa thiết lập xong lộ tuyến tự động đến bệnh viện tư nhân, đầu óc liền choáng váng nằm trên ghế.

Toàn thân anh ta nóng bỏng, thở hổn hển nâng cánh tay lên che đôi mắt đỏ bừng, pheromone dày đặc trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian, chỉ sợ bất kỳ Alpha nào cũng sẽ bị pheromone mãnh liệt như vậy áp chế đến nằm úp sấp trên mặt đất, không hề có lực phản kháng.

Lúc này quang não điên cuồng rung động, cho thấy hàm lượng pheromone vượt mức trên diện rộng, cần phải tiêm thuốc ức chế ngay lập tức.

Lục Vân Thiên nhíu chặt mày, trực tiếp kéo quang não đập vào cửa sổ xe.

Đáng tiếc quang não cao cấp nhất này vẫn ngoan cường kêu lên, làm cho người ta phiền não.

Mẹ kiếp.

Alpha hung hăng nện ghế ngồi một cái, lưng ghế được chế thành từ vật liệu đặc thù bị sức mạnh của Alpha đập cho cong xuống.

Tại sao ngay cả khi rời khỏi nơi đó, anh ta vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của pheromone chết tiệt đó?

Ngôn Ngôn.

Trong đầu anh ta một lần lại một lần nhớ lại mặt mày tinh xảo của Omega, hốc mắt nhịn không được phiếm hồng.

Vừa nghĩ tới mình còn chưa kiểm tra độ xứng đôi với cậu, đáy lòng liền hiện ra vô số tức giận, hận không thể giết người.

Lục Vân Thiên nhắm mắt lại, lấy hộp cấp cứu dưới bảng điều khiển ra, tàn nhẫn tự tiêm cho mình ba liều thuốc ức chế nồng độ cao.

Kim tiêm bén nhọn đâm thật sâu vào da, lúc rút ra bởi vì không khống chế được sức lực, trực tiếp bóp nát ống tiêm, hơn phân nửa kim tiêm bị bẻ gãy còn ghim lại trong cánh tay, máu tươi theo cánh tay gân xanh nổi lên uốn lượn mà xuống, nhuộm đỏ ghế ngồi dưới thân.

Mà anh ta cũng bởi vì tác dụng phụ của thuốc ức chế nồng độ cao mà rơi vào trạng thái suy yếu, cuối cùng ngất đi.

Chương kế tiếp