Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 15
Thẩm Chí Hoan nhận chén trà hắn ta đưa, đầu ngón tay nắm chén ngọc bích không đáp lại lời nói của Chu Dự.

Bên trong phòng, nha hoàn đều biết điều lui ra hết, chỉ còn lại hai người Thẩm Chí Hoan và Chu Dự, khói xanh lượn lờ trong lò, ánh mặt ngoài từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bên trong phòng có một chất gỗ hương nhàn nhạt, nơi này ở gần điện Thái Cực đặc biệt yên tĩnh, dễ dàng làm người ta cảm thấy tâm thần yên ổn. Nhưng Thẩm Chí Hoan không có cách nào bình tĩnh lại được.

Chu Dự nhìn ánh mắt của nàng quá mức trực tiếp, dù có nghĩ quên cũng khó.

Giờ phút này, nàng thoáng bình tĩnh lại, nàng biết lúc nãy mình đã đi quá giới hạn.

Người đứng trước mặt nàng là đương kim Thái tử, là người sẽ kế thừa ngôi vị đế vương trong tương lai, quyền sinh quyền sát nằm trong này người này nói một không có hai, là người quyết định vận mệnh của Thẩm gia khi lão Hoàng đế chết trong tương lai. Hắn ta hữu lễ ôn hòa với nàng, một mực thâm tình. Nhưng trong lòng Thẩm Chí Hoan biết rõ cuối cùng hắn vẫn không cho phép người khác dáo ngỗ nghịch với mình. Hoàng đế đã như vậy, Thái tử càng sẽ như vậy.

Nàng buông thõng mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà do Chu Dự đưa tới.

Im lặng bắt đầu tràn giữa hai người, bầu không khí vô duyên vô cớ hơi trở nên căng cứng.

Trong lòng nàng nghĩ Chu Dự có thể đi nhanh hơn một chút, nhưng lại vừa sợ nếu như Chu Dự không ở nơi này, một mình nàng sẽ gặp tình huống ngoài ý muốn gì cũng không biết rõ ràng. Dù sao, mặc kệ ngay bây giờ ra sao, chí ít người hơi hơi nhạy về thông tin một chút đều biết nàng nhất định sẽ là nữ nhân tương lai của Hoàng đế, nếu như bị người ta phát hiện nàng ở tẩm cung của Thái tư, bộ mặt lão Hoàng đế bị hư còn không biết làm ra chuyện gì.

Huống hồ, Chu Dự đi tới mức này hiện tại cũng không dễ dàng gì, cũng là tình nghĩa lâu dài nên nàng cũng không muốn vì mình mà hại hắn ta.

“Hôm nay, trong bữa tiệc ta thấy muội không ăn gì, muội muốn ăn cái gì, ta gọi phòng ăn đưa đến.”

Thẩm Chí Hoan lắc lắc đầu, nói: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, thần nữ không đói bụng.”

Chu Dự lại nói: “Lúc trước, ta thấy muội luôn thích cầm đọc một ít sách tiểu thuyết, ta cũng có thu thập một ít, ta gọi đám nô tỳ lấy lại đây cho muội.”

Thẩm Chí Hoan vẫn từ chối nói: “Không cần làm phiền điện hạ.”

Chu Dự im lặng chốc lát, đột nhiên nói: “Chí Hoan, muội không tin ta sao, những lời lúc nãy ta nói đều là những lời tâm huyết.”

Thẩm Chí Hoan ngửa đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Cái gì?”

Chu Dự đứng trước mặt Thẩm Chí Hoan, hắn ta cúi đầu nhìn Thẩm Chí Hoan đúng lúc thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt.

Con mắt của nàng rất đẹp, lông mi dài cong, mí mắt sáng rực từ trong ra ngoài, cộng thêm đuôi mắt hơi hất lên.

Lúc nàng ngửa đầu nhìn hắn ta, cổ hơi căng lên, thành một đường cong vừa sinh đẹp lại yếu ớt. Vẻ mặt của nàng giống như đã quen lạnh nhạt, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện nàng không ngờ giống với sự hờ hững vẻ ngoài.

Trong đôi mắt mơ hồ chứa đựng hơi nước nhàn nhạt, ướt át phát sáng, hơi ngạc nhiên trợn tròn hai mắt hiện lên mấy phần hồn nhiên, môi đỏ khẽ mở, phần môi có hai chóp môi nho nhỏ vểnh cao làm môi đỏ trở nên căng đầy. Hắn ta dễ dàng có thể tìm được sự hoang mang và luống cuống trong tròng mắt bị nàng đang giả vờ bình tĩnh để che giấu, tay nắm chặt chén ngọc bích, lập tức trở nên hơi trắng bệch.

Nàng đang lo lắng.

Trong lòng đã có tám phần mười còn đang nghĩ mình nơi sớm rời đi một chút.

Thật đáng yêu.

Chu Dự mơ màng cong khóe môi một lúc, mở miệng nhưng vẫn giữ giọng điệu ôn hòa thật lòng: “Ta nói ta sẽ bảo vệ muội. Muội không muốn chuyện gì thì sẽ không có người nào ép buộc muội.

Chúng ta quen biết không bao lâu, giờ sao xa lạ thế.”

Câu nói như thế này chỉ là nghe được tai mà thôi, chứ không phải thật lòng.

Nàng sinh ở trong khuê các nhưng cũng mơ hồ biết được lão Hoàng đế cố chấp để ý mình không chỉ vì khuôn mặt của nàng, mà càng không phải vì Thẩm Trường Ninh chết, Thẩm gia nhất định phải có một đứa con gái tiến cũng để làm lòng đế vương yên tâm.

Thẩm Chí Hoan mím môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nàng im lặng một lúc mới nói: “Lễ không thể bỏ.”

“Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, có thể vào cung là… Phúc phần của Thần nữ, sau này điện hạ vẫn nên cẩn thận lời nói đi.”

Chu Dự nở nụ cười nhẹ, nhưng ý cười không đạt đến đấy mắt.

Thẩm Chí Hoan lúc nãy ở trong vườn Bách Hoa, với Thẩm Chí Hoan bây giờ khác nhau hoàn toàn, ngày nào đó nàng dám trừng mắt cãi lại hắn ta, bây giờ lại nhớ tới hắn ta là người sẽ nắm mạch máu của nàng trong tương lai nên đã ngoan ngoãn hạ mình đều qua loa thuận theo.

“Nếu là phúc phần, tại sao lúc nãy phải trốn?”

Thẩm Chí Hoan đối đầu với ánh mắt của Chu Dự. Nàng thật không hiểu đến cùng Chu Dự đang suy nghĩ cái gì, ý của nàng đã rất rõ ràng, không muốn nói thêm chuyện này với hắn ta nữa, nhưng hắn ta lại tiếp tục hỏi.

“Nhưng thần nữ cũng đã nói bị phát hiện cũng không sao, không phải điện hạ muốn dẫn thần nữ đêns ao?”

Chu Dự cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.

Cơ bản vẫn là dịu ngoan nhưng đáy mắt của nàng hơi ẩn chứa không kiên nhẫn, khóe môi hơi căng thẳng, giọng điệu cũng trầm xuống nhìn còn hung dữ hơn lúc nãy rất nhiều.

Lúc này, Chu Dự mới thỏa mãn, hắn ta đưa tay ra về phía Thẩm Chí Hoan.

Thẩm Chí Hoan nghiêng cơ thể về sau theo quán tính, cơ thể có chút cứng ngắn, cảnh giác nhìn Chu Dự.

Mặt của Chu Dự thật sự quá có tính mê hoặc, hắn ta nhìn một người sẽ làm cho người ta cảm thấy đang xúc phạm, chỉ có thể không tự chủ đổi ấn tượng tốt với hắn ta.

Nhưng Thẩm Chí Hoan lại khác, nàng hơi mở to hai mắt, giọng điệu cũng gấp gáp: “Người làm cái gì?”

Chu Dự không có ý muốn lùi về sau chút nào, ánh mắt của hắn ta vẫn sụp xuống nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh lộ ra khi cơ thể người trước mặt nghiêng về phía sau chống lên giường, ngón tay của hắn ta nhẹ nhàng nắm chén trà từ trong tay của Thẩm Chí Hoa, đầu ngón tay sượt qua ngón tay của nàng vừa chậm lập tức tác ra.

Hắn ta cũng kéo dài khoảng cách với Thẩm Chí Hoan, cảm giác ngột ngạt đột nhiên biến mất.

Người trước mặt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vô hại đơn giản, khí chất vừa đứng đắn vừa ôn hòa, hắn ta nói: “Chỉ là muốn thêm chút trà cho Chí Hoan mà thôi, Chí Hoan đang lo lắng cái gì?”

Thẩm Chí Hoan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không muốn ở lại nơi này chút nào.

“Ta biết muội đang e dè cái gì, nhưng sau này bất kể là thế nào đều có ta ở đây.”

Nàng không biết bây giờ lời Chu Dự nói những lời này với nàng có ý nghĩa gì, lại nói nhiều như vậy. Nàng vừa nhịn tiếp tục nhịn, vẫn là nhịn không được nói: “Điện hạ muốn làm cái gì đây.

Lẽ nào điện hạ cảm thấy, người có thể ngăn cản được lão ta sao? Làm cho lão ta mất hứng thú với muội cũng có đến mười ngàn cách, nhưng điện hạ làm sao có thể bảo đảm trong những cách này, có một cách để cho chúng ta có thể toàn thân trở ra mà không có người bị thương vong?

Phụ hoàng của người là người loại nào, người phải biết rõ ràng hơn muội chứ?”

Chu Dự hiển nhiên rất hài lòng với những lời nói thật của Thẩm Chí Hoan, hắn ta thấp giọng nói: “Có cách.”

Thẩm Chí Hoan giương mắt nhìn hắn ta, hỏi: “Cách gì?”

Chu Dự đặt chén trà lên trên mặt bàn, nước bên trong lung láy rơi ra ở trên tay của hắn, hắn nhìn ánh mắt của Thẩm Chí Hoan có chút đen tối, làm người ta mò không ra tâm trạng.

Hắn ta lại đưa tay ra lần thứ hai, vén lên sợi tóc đang rải rác trên gò má của Thẩm Chí Hoan. Động tác này thật sự quá mức thân thiết. Ngay sau đó, tay của Chu Dự lại chạm đến mặt của nàng, nhẹ nhàng vuốt. Thẩm Chí Hoan chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, nàng không biết Chu Dự đang có ý gì, vừa mới muốn mở miệng ra, lại nghe giọng nói của hắn bên tai của mình:

“Lão ta ấy, không còn sống được bao lâu nữa đâu…”

Dường như sấm dậy đất bằng, Thẩm Chí Hoan mở to hai mắt chỉ cảm thấy màu trên cả người đều ngưng đọng

Nàng liếc mắt nhìn sang: “Người nói cái gì?”

“Hoàng thượng giá lâm…”

Một âm thanh bén nhọn đánh vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Thẩm Chí Hoan đứng dậy, còn chưa không lên tiếng, Chu Dự đã kéo cổ tay nàng lại, bước nhanh đưa nàng đến một căn phòng cất sách gần bên buồng sưởi.

Nàng vốn ở Tây Uyển với Chu Dự, Hoàng đế từ cửa chính đi vào hướng bên này, Chu Dự không thể lại dẫn nàng đi ra ngoài tìm nơi khác trốn, nơi này nói là phòng cất sách, thật ra phòng này chỉ cách một căn buồng sưởi với nàng và Chu Dự mà thôi, chỉ nhờ vào một bức rèm che lại một tấm bình phong chắn tầm mắt.

Chu Dự hiển nhiên cũng không ngờ đến lão Hoàng đế lại đột ngột lai đây, sự việc rất khẩn cấp, hắn ta đành đưa Thẩm Chí Hoan đi vào góc của phòng cất sách, chỗ này đúng lúc có một cái hòm tủ cao to, bên ngoài lại có bình phong gấp khúc vẽ sông núi biển lớn ngăn lại.

Thẩm Chí Hoan thấp giọng thúc giục: “Người nhanh ra đón lão ta, ta sẽ tự trốn.”

Trước mắt cũng không kịp nói thêm cái gì, ánh mắt Chu Dự phức tạp liếc nhìn nàng, lập tức xoay người rời đi.

Thẩm Chí Hoan không dám dừng lại, kéo làn váy nhẹ chân ngồi xổm xuống bên cạnh ngăn tủ trốn.

Mới vừa ngồi xổm xuống, bên ngoài đã nghe tiếng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của Hoàng đế Nguyên Thành và Chu Dự.

Giọng điệu của người nói mang theo chút khó chịu: “Con đang làm cái gì đấy, không phải ta sai Tô Toàn An nói cho con kêu con đến gặp ta à.”

“Hồi phụ hoàng, nhi thần mới từ trong bữa tiệc lui ra, trên người còn vị rượu quá nặng, tùy tiện đi vào sợ ảnh hưởng đến người, nên muốn người khác chuẩn bị nước thay áo rồi mới đến. Lại làm phiền phụ hoàng tự mình đến đây, tội của nhi thần thật đáng muôn chết.”

Giọng của Hoàng đế Nguyên Thành nghe không ra hỉ nộ: “Thôi, ta cũng muốn đi ra một chút.”

Thẩm Chí Hoan nghe hai người như ngồi xuống, không biết tiếp tục đi vào trong nữa, nỗi lòng lo lắng mới thoáng thả lỏng ra.

Phía ngoài, tiếng nói chuyện vẫn còn tiếp tục.

“Án ở Thanh Châu còn có nghi ngờ gì không?”

Giọng của Chu Dự như đang có ý định thả dịu xuống, Thẩm Chí Hoan ở đây nghe không rõ lắm: “Hồi phụ hoàng, cả dòng Tiết thị đã bị áp giải hồi kinh, một nhà bốn mươi ba miệng, dòng chính đã bị xử quyết tại chỗ, trở về đều là những họ hàng không có nặng bao nhiêu, chứng cứ là này đã xác thực, kính xin phụ hoàng yên tâm.”

Trong lòng Thẩm Chí Hoan nghi ngờ, nàng chưa từng nghe nói bên trong triều này còn có họ Tiết, nhưng dù sao Thanh Châu cũng ở cách quá xa kinh thành, nói là thương nhân ở địa phương cũng có chút khả năng.

Nàng vẫn chưa để ở trong lòng, đáy lòng lại bắt đầu nghĩ, nếu lúc này mà bị phát hiện, không chỉ có chút chuyện ở cùng với Thái tử, mà nghe trộm đương kiêm Hoàng thượng nghị luận quốc sự với Thái tử, mười cái đầu nàng cũng chém không đủ.

Xem như nàng đã biết rõ, Chu Dự nhìn vẻ ngoài ôn hòa hữu lệ như thật ra là chủ nhân tâm tình nham hiểm khó đoán, người có thể bộc lộ tài năng sau khi cựu Thái tử bị phế vì quyền lợi mà đấu đá trong Hoàng thấy, thì hắn ta không thể lại vô hại như vẻ bề ngoài thể hiện.

Lúc này, nàng cũng nghĩ đến chuyện Chu Dự nói với mình lúc nãy, nàng không dám nghĩ đến ẩn ý bên trong đó, chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy tự nhiên lạnh cả người.

Vận mệnh hay số phận, nhưng có thể trốn lúc này thì hay lúc đó, trong lòng nàng quyết định mục đích, lần này nếu như có thể đi ra ngoài an toàn, thì phải giữa một khoảng cách với vị Thái tử này.

Bên ngoài, tiến nói chuyện vẫn còn tiếp tục.

Thẩm Chí Hoan ngồi xổm một lúc lâu, chân hơi tê, nhưng mà giữa lúc nàng muốn lặng lẽ thay đổi tư thế, cửa sổ sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ xíu, không chú ý hết sức thì sẽ không nghe được.

Nàng đột ngột cứng ngắc, dừng động tác lại, ngón tay ngọc xiết chặt ống tay áo, chậm rãi quay đầu lại, chợt phát hiện phía sau mình một người sáp tới.

Thẩm Chí Hoan súyt chút nữa đã hết lên, người phía sau đúng lúc che miệng mũi của nàng lại, sau đó áp sát vào nàng, hầu như môi cũng kề sát bên tai của nàng, thấp giọng nói: “Là ta.”

Lục Dạ.

Nàng thở phào nhẹ nhõm thật nhỏ.

Nhưng mà chỉ chốc lát, nàng lại khó chịu.

Vào giờ phút này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực cứng rắn và còn có nhiệt độ nóng rực của người phía sau lưng, người này thật sự rất to gan, mới tiến vào đã trực tiếp ôm lấy eo của nàng, chưa có sự cho phép của nàng đã cùng với nàng chen vào trong góc nhỏ hẹp.

Còn dựa vào gần như vậy, cơ hồ nàng bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực.

Tuy nhiên, căn phòng ngoại trừ nơi này cũng không nơi khác để giấu người tốt nhất.

Thẩm Chí Hoan đưa tay cầm bàn tay của Lục Dạ đang để trên mặt nàng xuống, quay đầu lại lườm hắn một cái.

Vì lúc nãy kinh sợ, trong mắt nàng còn mang theo ánh nước.

Không hề có chút lực uy hiếp nào.

Lục Dạ bị nàng trừng làm cổ họng khàn khàn, hắn rụt tay về đặt ở bên một chân của Thẩm Chí Hoan, lại thấp giọng nói bên tai của nàng một câu: “… Tiểu thư thứ tội.”

Hô hấp của hắn rơi lệch vào tai của nàng, có chút ngứa.

Hắn như đang cố ý.

Nhưng mà trước mắt, Thẩm Chí Hoan không dám nói gì, bên ngoài cuộc nói chuyện của Hoàng đế Nguyên Thành và Chu Dự vẫn còn tiếp tục, hơi có chút sai lầm, hôm nay nàng với Lục Dạ đều không đi ra được.

Có điều, Lục Dạ làm sao tìm được nàng ở đây?

Lời này đương nhiên không thể hỏi ngay được.

Cảm giác tồn tại của Lục Dạ quá mạnh mẽ.

Trên người hắn còn có hương thêm đặc biệt riêng, nhàn nhạt, Thẩm Chí Hoan rất yêu thích.

Lưng của nàng dựa vào trên lồng ngực của hắn, có thể cảm nhận được hơi thở chập trùng của hắn, nhiệt độ trên người con cao hơn với cả mình.

Góc này không thể chứa nổi hai người chen chúc, Lục Dạ vừa sinh ra đã cao to, một đôi chân dài chỉ có thể ở nơi nhỏ hẹp này giang rộng ra, mà Thẩm Chí Hoan trốn giữa hai chân của hắn.

Hắn lại nói: “Đừng sợ, ta mang tiểu thư đi ra ngoài.”

Giọng của Lục Dạ rất nhẹ, nhưng Thẩm Chí Hoan lại không dám trả lời lại ngay cả một câu nói, sợ bị Hoàng đế Nguyên Thành nghe thấy. Nàng lục lọi đưa tay muốn nhéo hắn một chút để hắn đừng nói nữa, nhưng chỉ mò được đến cơ eo rắn chắc, nhéo cũng không nhéo được.

Nhưng mà nàng vừa muốn rút tay về, bị Lục Dạ bắt lại.

Hắn nói: “Không nên sờ bậy.”

Thẩm Chí Hoan: “…”

Nàng rút tay từ trong tay của Lục Dạ ra, không muốn tiếp tục để ý đến hắn.

Trong phòng cất sách hơi có chút âm u, ời của hai người bên ngoài như là nói không hết, xưa nay Thẩm Chí Hoan không cảm thấy canh giờ khó trôi qua như vậy.

Nàng thật sự không cách nào làm lơ người phía sau mình.

Từ nhỏ đến lớn, nàng không có cùng nam tử nào ở gần như vậy, dù cho vẻ ngoài của Lục Dạ hợp với hình mẫu của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi chút kỳ quái, không tính căm ghét nhưng thật có cảm khác không nói được.

Đều do tên nô tài này sáp tới gần nàng như vậy.

Nàng giật giật cơ thể, không nghĩ còn dựa vào hắn như vậy, chậm rì rì chống mình xuống đất xoay người, thế nhưng nơi này thật sự quá nhỏ hẹp, động tác của nàng lại không dám quá lớn, không cẩn thận suýt chút nữa ngã ra.

Cũng may Lục Dạ đỡ lấy nàng.

Có lẽ hắn biết nàng muốn làm cái gì, lập tức năm eo của nàng quay người nàng lại dễ như ăn cháo. Nhưng chân của Thẩm Chí Hoan đã sớm ngồi xổm te dại, hơi động như vậy càm làm cho người tỉnh táo trong phút chốc, nàng giật giật chân càng càng càng cảm thấy canh giờ thật khó khăn.

Mãi đến tận khi nàng đưa ánh mặt đặt lên trên chân trải phẳng của Lục Dạ.

Chân Lục Dạ quá dài, tại một nơi nhỏ hẹp này, chân hắn chỉ để được nửa khúc, một chân khác nằm dưới đất mới có thể chứa được hắn.

Một nô tài thôi, vốn nên hầu hạ nàng.

Thẩm Chí Hoan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi lên đùi của hắn.
Chương kế tiếp