Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 17
Vừa chạm đã tách ra ngay.

Nhưng Thẩm Chí Hoan cũng không lùi lại, hai người vẫn ở khoảng cách gần như vậy, trong lúc đó môi các môi chỉ có một ngón tay.

Nàng buông thõng mắt nhớ lại nụ hôn vừa nãy, nhẹ nhàng mềm mại, môi của hắn hơi khô cứng. Ngoại trừ cảm giác mới mẻ khi mình đột nhiên thân mật với người khác, thật ra cũng chẳng có cảm giác đặc biệt khác.

Tay của Thẩm Chí Hoan đặt ở trên ngực Lục Dạ như một món đồ chơi mới lạ, chuyển tay từ ngực đến eo của hắn.

Lục Dạ lặng lẽ cụp mắt nhìn nàng, Thẩm Chí Hoan vừa nâng mắt lại đụng vào ánh mắt nóng rực của hắn, thân hình hắn hơi cứng ngắc, không hề nhúc nhích như mặc động tác của nàng, một đôi con ngươi đen lộ ra ánh sáng u tối và lạnh lẽo, nửa khép lại có dáng vẻ như suy nghĩ với vẻ mặt có chút đen tối.

Nhưng Thẩm Chí Hoan cũng không để ý hắn nghĩ thế nào.

Nàng hơi ngửa đầu lên, dưới ánh mắt của Lục Dạ, nàng như hôn chưa đã nên lại dán lên môi hắn lần thứ hai, nhẹ nhàng chạm đến, sau giây lấy lại cảm thấy nhạt nhẽo, lại duỗi đầu lưỡi ra chậm rãi liếm liếm bờ môi hắn.

Một lúc, hai lần xúc cảm hết sức dịu dàng và ướt át.

Cuối cùng, nàng như tìm được chỗ thú vui, tay ngọc mềm mại đè lên bắp thịt trên bụng của hắn, tiến gần đến hắn hơn chút nữa.

Nhưng mà có điều chốc lát, người dưới cơ thể đột nhiên vươn tay đè lưng nàng lại để nàng càng dán vào mình thân thiết hơn nữa, một tay khác hơi thô bạo đè gáy của nàng lại, không nói một lời mà chiếm lấy quyền chủ động. Thẩm Chí Hoan ngạc nhiên, nghĩ muốn lùi bước theo bản năng nhưng nàng không hề có cơ hội chống đối.

Dục vọng bị đè ép khi đã thả ra rồi lập tức sẽ bao phủ cả trời, hắn thô bạo cắn mở môi nàng ra, hung ác xâm lấn.

Nàng còn chưa hoàn toàn phản ứng lại chỉ cảm thấy cả người mình bị giữ chặt, đôi môi bị hôn đến đau nhức, mới cho nàng cảm thấy chỉ là “hôn” cũng biến một người trở nên dữ tợn, như kéo người ta xuống đầm lầy sâu thẳm, hung dữ chiếm đoạt hết lý trí của nàng. Chóp mũi nàng giờ đã đầy mùi hương của hắn.

Trong không gian thu hẹp lại đụng vào thân mật, trong phòng tối cấm kỵ mờ hồ thành lộn xộn trong chớp mắt, tình hình lúc nãy còn giữ trong tay đột nhiên trong lúc này đã trở nên mất khống chế.

Thậm chí, Thẩm Chí Hoan cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu có chút khó khăn, nàng đẩy lồng ngực của Lục Dạ ra: “Không…”

Nhưng Lục Dạ không có cho nàng cơ hội nói hết, môi đôi bàn tay lớn như vội vàng xoa khắp bên hông của nàng, đường nét trôi chảy bắp thịt từng bị nàng thưởng thức giờ đem toàn bộ sức mạnh cất chứa trong đó dùng lên trên người nàng. Thẩm Chí Hoan hơi sợ hãi.

Nàng cắn vào môi Lục Dạ, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra, động tác của người trước mặt cũng chậm lại, Thẩm Chí Hoan nhân cơ hội nghiêng mặt nơi khác, bắt đầu hả miệng nhỏ thở dốc.

“Lời lúc nãy, trẫm nói con nghe thấy rồi chứ?”

Chu Dự cúi thấp đầu, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, trả lời: “Nhi thần biết rồi.”

Hoàng đế Nguyên Thành hài lòng gật đầu, chậm rãi đứng dậy quay về một cánh cửa gỗ chạm gỗ lộ ra tia sáng, ngón tay cong lại nhặt hoa xương rơi trên cửa sổ, nói: “Con làm việc khiến trẫm rất yên tâm, hôm nay trẫm phái con đi tìm nàng, đúng là không ngờ tới tìm thời gian dài như vậy rồi vẫn không tìm được.”

Chu Dự nói: “Vậy thì, nhi thần phái người đi tìm cùng, Hoàng cung to lớn, nếu Chí Hoan muội muội thật sự muốn tránh đi thì muốn tìm sợ vẫn là phải bỏ chút sức lực.”

Hoàng đế Nguyên Thành lắc đầu, nói: “Nha đầu Chí Hoan kia vẫn là lớp quả nhỏ, đợi khi nàng hiểu chuyện hơn rồi sớm muộn gì cũng cầu xin trẫm làm nàng.”

Trên trán Thẩm Chí Hoan đổ ra một giọt mồ hôi nhỏ, không biết lúc nãy làm sao nàng lại ngồi ở trên đùi Lục Dạ, trong lúc nhất thời cả người nàng không có nổi chút sức, đơn giản khoác cánh tay lên bờ vai rộng của Lục Dạ, há miệng nhỏ hô hấp, tay Lục Dạ vẫn đặt ở bên hông nàng.

Con mắt đen như mực nhìn nàng, bộ não của Thẩm Chí Hoan hơi chậm chạp và sừng sỡ đối diện với hắn.

Lục Dạ đưa tay xoa dưới cằm của Thẩm Chí Hoan, hai người lại hôn nhau, nhưng không giống như bão táp mưa sa lúc nãy, lúc này Lục Dạ dịu dàng hơn nhiều, nhẹ nhàng cẩn thận đưa lưỡi liếm môi nàng.

“Nhưng từ trước đến giờ, Chí Hoan muội muội luôn lạnh nhạt xa cách, sợ là…”

Hoàng đế Nguyên Thành hừ nhẹ, khóe môi cong lên, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, nụ hoa trong tay cũng bị lão ta dễ dàng lấy xuống, cánh hoa trắng nõn bị lao ta dùng ngón tay ép mở từng tầng một.

“Trẫm đã trải qua rất nhiều năm, vẫn chưa bị nữ nhân nào làm mê muội như vậy.

Trẫm thích nàng, nàng nhất định phải là nữ nhân của trẫm.”

Hai tay của Thẩm Chí Hoan ôm chặt cổ của Lục Dạ, bắt đầu chậm rãi đáp lại hắn, nàng học động tác của Lục Dạ, trong phòng yên tĩnh thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, Lục Dạ ôm chân của Thẩm Chí Hoan, vươn người để cho nàng dựa lưng vào vách tường, Thẩm Chí Hoan bị ép ngửa đầu tạo ra dáng thân thiết tiếp xúc nhau không có chút khoảng cách nào, làm cho nàng bất ngờ không chút nào khó chịu, còn thích thú.

Nàng vô thức giơ chân lên, nhưng không ngờ mũi giãy đột ngột va vào tủ ngọc.

Hoàng đế Nguyên Thành nói: “Vậy con thế nào… Âm thanh gì đấy?”

Đột nhiên bầu khí đọng lại, rõ ràng thời tiết mùa hè ban ngày nóng đến bốc hơi, nhưng không biết vì cớ gì khí lạnh cả người lại tản ra trong không khí.

Sắc mặt của Chu Dự trầm xuống, ngoài miệng vẫn đáp: “Có lẽ là mèo của mẫu hậu, lúc nãy nó ở trong điện của nhi thần, vẫn chưa xuất hiện lâu lắm rồi, nhi thần tưởng nó về rồi, chắc đang chạy ở trong đó.”

Hoàng đế Nguyên Thành đứng dậy, lòng bàn tay vẫn giữ cánh hoa lúc nãy, lão ta quyết mắt nhìn Chu Dự, ánh mắt đen tối không dò được, hỏi lặp lại lời của hắn ta: “Mèo?”

Sắc mặt của Chu Dự không thay đổi, nói: “Mèo của mẫu hậu thường xuyên sẽ chạy đến nơi này của nhi thần.”

Ánh mắt của Hoàng đế Nguyên Thành nhìn phía Chu Dự càng ngày càng khiến người ta khó nhìn thấu, đột nhiên hắn cong khóe môi, cất bước đến đi đến phòng cất sách đã truyền ra âm thanh, bước chân vững vàng ổn định: “Ồ? Con mèo kia trẫm đã không nhìn thấy mấy tháng trời rồi.”

Chu Dự đi theo phía sau Hoàng đế Nguyên Thành, hắn ta nhìn bóng lưng của đế vương mà ánh mắt u ám lạnh lẽo.

Hoàng đế Nguyên Thanh không nói gì nhấc bức rèm che lên, bước chân không dừng lại một chút nói:

“Gần đây, mèo con của nàng ấy càng hoang dã hơn rồi.”

Đi qua bình phong, cảnh tượng trước mắt đập và mắt, Hoàng đế Nguyên Thành dừng chân lại.

Chu Dự đứng trước mặt Hoàng đế Nguyên Thành, thu lại ánh mắt, hạ giọng nói: “Phụ hoàng.”

Một con mèo trắng ngoan ngoãn đứng ở trên hòm tủ cao, phòng cất sách không lớn đứng ở chỗ này có thể không giấu được người nhìn thấy không sót chỗ góc nào, cửa gỗ lẳng lặng mở ra, tia sáng dìu dịu chiếu từ bên ngoài vào.

Cửa sổ mở ra này rất cao, hầu như đến đỉnh đầu của người ta, người bình thường tuyệt đối không thể nhảy ra được, lại càng khỏi nói một tiểu cô nương nhà quyền quý mềm mại.

Mèo nhỏ liếm móng vuốt, mềm mại kêu to: “Meo ~”

Không có bị phát hiện.

Nhưng nàng làm sao đi ra.

Chu Dự buông nắm tay hơi chặt bên người mình xuống, trong ánh mắt ôn hòa xen lẫn chút âm trầm lạnh lẽo, hắn ta cúi đầu nói: “Vậy, nhi thần phái người đưa mèo cho mẫu hậu.”

Thẩm Chí Hoan ngồi trên xe ngựa trên đường về.

Võ công của Lục Dạ còn tốt hơn nhiều với tưởng tượng của nàng, dù nàng không biết mấy thứ này nhưng cũng man mán nhận ra được khả năng của Lục Dạ không kém hơn bao nhiêu với nhị ca đang đóng giữ ở biên cương của mình, trước đây nàng biết lai lịch của Lục Dạ không đơn giản như vậy, sau lần này lại biết nàng càng ngày càng mở mang kiến thức sâu sắc hơn.

Dù sao, Lục Dạ cũng mang một kẻ tay không tấc sắt như nàng nhẹ nhàng tự do ra vào trong Hoàng cung mà không bị người khác phát hiện, cấm quân nghiên chỉnh huấn luận cũng chỉ là trẻ con làm trò buồn cười trước mặt hắn mà thôi.

Nàng muốn hỏi Lục Dạ có lai lịch thế nào, không ngờ nàng không biết nên mở miệng làm sao, môi nàng hơi giật giật, ký ức về những chuyện hỗn loạn với ướt át vừa này lập tức ồ ạt đổ về.

Được rồi, sau này hãy nói vậy.

Xe ngựa đi rất chậm và êm, Thẩm Chí Hoan sốc cửa sổ lên, gió nóng bên ngoài thổi vào làm nàng cảm thấy tỉnh táo một ít.

Nàng đưa tay chạm vào môi một chút, cảm giác được cơn đau đớn khiến nàng nhíu mày… Tên cẩu nô tài không biết nặng nhẹ này cắn rách môi nàng rồi.

Xúc cảm liếm mút thỏa thích trong miệng vẫn còn tồn tại mô hồ, cảm giác này vừa mới mẻ lại mang theo một lực hút vô hình, Thấm Chí Hoan càng nhớ lại càng cảm giác mình chọn Lục Dạ thật sự cũng không phải là lựa chọn sai.

Mặc kệ ngoài kia ra sao, từ nhỏ đến lớn nàng thật không phải là kiểu người sống theo khuôn phép, từ trước cũng xem ra quá nhiều sách cấm về mặt này, cũng coi như nàng có chút hiểu biết. Nàng âm thầm an ủi mình, những chuyện làm người ta mặt đỏ tim run này quay đầu lại nhìn xem cũng không có cái gì xấu hổ.

Còn nữa, Lục Dạ là nô của nàng, còn tự nguyện đi theo bên cạnh nàng, nàng chưa từng ép buộc hắn, không phải giờ nàng muốn làm gì thì làm đó với hắn rồi sao.

Trong đầu có suy nghĩ hỗn loạn, nàng tựa trên đệm mềm sau lưng xe, suy nghĩ chuyển đến những khía cạnh khác, nàng hơi dừng suy nghĩ mình lại, nếu như hắn không dùng sức chút là được rồi.

Đúng là không có tiền đồ chưa từng thấy.

Nhưng sau một chốc, nàng lại cảm thấy hơi tức giận. Cuộc đời của nàng ghét nhất bị người khác lừa dối, nàng cực kỳ không thích như một kẻ ngu đi tin vào lời nói dối của người khác.

Nàng hừ nhẹ, nói thầm, mặc kệ Lục Dạ có thân phận gì, nếu hắn chọn an phận làm nô tại tại phủ An Khánh hầu, thì hắn chính là một nô tài.

Đạt được tiện nghi hời hợt này, chẳng lẽ vẫn xem mình có thể chiếm được tình cảm thật sự gì đó ở nàng sao.

Vừa nghĩ đến đây, chuyện này cũng xem như không còn gánh nặng trong lòng nữa, nàng cất cao giọng nói với người đang lái xe bên ngoài: “Vào cửa Tây đi.”

Lục Dạ đang lái xe, đáp lại giọng trầm thấp.

Cửa Tây nằm ở vị trí khá hẻo lánh, ít có người tới nhưng lại khá gần sân của Thẩm Chí Hoan, nàng hơi mệt mỏi, thật sự không được mình xui xẻo đến mắt gặp mặt hai ả Lý Diễm Phân với Lý Thư Cẩm.

Thẩm Chí Hoan hỗn loạn dựa vào xe, xe ngựa đi rất ổn định, thậm chí còn ổn định hơn cả lúc phu xe lái, khiến cho nàng có chút buồn ngủ.

Bên cạnh cửa Tây là một khu rừng trúc nhỏ, có vẻ nơi này càng yên tĩnh âm u hơn nhiều, Lục Dạ dừng xe ngựa lại, khi tiếng vó ngựa thong thả chậm chạm dừng lại, hắn hỏi: “Tiểu thư, muốn đi thẳng vào à?”

Trong xe ngựa, không có tiếng đáp lại.

“Tiểu thư?”

Vẫn không có người trả lời.

Lục Dạ xoay người vén rèm xe lên, thấy trong khoang xe ngựa rộng lớn, mỹ nhân đang dựa vào thùng xe, tóc đen buông xuống, môi đỏ hơi mở, cực kỳ ngoan ngoãn.

Hắn biết, Thẩm Chí Hoan không xen chuyện với hắn là đáng kể, nàng là người kiêu ngạo như vậy thậm chí có thể sau ngày hôm nay, hắn sẽ bị nàng đuổi ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ thể hiện tại độ cực kỳ chán ghét hắn, nàng chán ghét hắn vì hắn ngoài trừ khuôn mặt để nàng yêu thích, thì hành vi thừa nước đục thả cậu không khác gì với cẩu Hoàng đế sống không bao lâu nữa kia.

Nhưng lúc hắn tách khỏi nàng, nàng vẫn chưa xuất hiện vẻ lạnh lùng như dự liệu của hắn.

Vì nàng ngủ rồi.

Vừa yên bình lại tươi đẹp, chính là mặt trăng hắn trộm được.
Chương kế tiếp