Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 20
Đợi đến khi Thẩm Chí Hoan đến Đông cung, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt lại, Đông cung còn lạnh lẽo trống vắng nhiều hơn trong tưởng tượng của Thẩm Chí hoan, nha hoàn nô tài nơi này cũng không nhiều, ngoại trừ Chu Dự cũng không có chủ nhân nào khác, bố cục trưng bày đều hiện lên một sự nghiêm túc.

Trong phòng đốt hương trầm lượn lờ, đó là cây đỗ hành thường ngày hay thấy, nhưng chắc đốt đã lâu, trong phòng lại chưa mở cửa sổ nên có vẻ hơi kích thích, Thẩm Chi Hoan vừa mới vào đã cảm thấy mùi hương trầm hơi nặng, nhíu mày.

Trước đây, Thẩm Chí Hoan vẫn chưa đến Đông cung, nha đầu nàng dẫn đi đã bảo ở lại vườn lưu hương ở Tây Uyển, Thẩm Chí Hoan vừa mới ngồi xuống, có một đám nha đầu mang lên vài bàn điểm tâm tinh xảo, sau đó vội vàng lui ra.

Thẩm Chí Hoan nhìn lướt qua, hỏi cô nương dẫn đường cho nàng: “Điện hạ còn bao lâu nữa mới trở về?”

Nha đầu tử y cúi đầu, nói: “Hôm nay, điện hạ hẹn cô nương, chẳng chừng không bao lâu nữa sẽ về.”

Thẩm Chí Hoan gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Đa số nha đầu ở nơi này rất cẩn thận và kính miệng, khắp nơi đều là một sự nghiêm túc, vốn dĩ, nàng còn tưởng rằng Chu Dự là người khoan dung như vậy, nói sao người phục vụ bên cạnh cũng nên là người dịu dàng động lòng người.

Trong phòng rơi vào im lặng, Thẩm Chí Hoan ngồi một lát đã không vô thức nhớ đến lời Chu Dự nói với nàng lần trước… Hắn, không sống được bao lâu nữa đâu.

Lời nói như vậy muốn giải thích ra sao cũng được, thật sự nàng muốn mình chưa từng nghe lời nó đó.

Có điều, mùi thơm thật sự khó ngửi, nếu như có thể mở cửa sổ ra thì tốt quá.

Chính vào lúc nàng đang suy nghĩ lung ta lung tung này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ổn định nhẹ nhàng, âm thanh thỉnh an của bọn nha hoàn cũng truyền thấp thoáng vào trong phòng, Thẩm Chí Hoan đứng dậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Dự mặc một thân thường phục màu đen, gương mặt như quan ngọc.

Hắn ta tiện tay phủ bụi bẩn không tồn tại trên ống tay áo, khóe môi cong lên nhìn Thẩm Chí Hoan, giọng dịu dàng nói: “Hôm nay, lúc gần đi ta bị Lý đại nhân giữ lại nói chút chuyện.”

Thẩm Chí Hoan hành lễ với Chu Dự, Chu Dự giơ tay giả vờ giúp đỡ nàng một chút nói: “Chỉ Hoan muội muội không cần khách sáo như thế.”

Thẩm Chí Hoan nói ngay vào trọng tâm: “Hôm nay, điện hạ tìm thần nữ đến không biết có chuyện gì?”

Chu Dự không trả lời câu hỏi Thẩm Chí Hoan, chỉ đột nhiên nhíu mày lại, dặn dò nha hoàn đang đợi một bên, nói: “Đi thả hương ra.”

Nha hoàn cung kính cúi người nói: “Vâng.”

Thẩm Chí Hoan đang cảm thấy hơi bị đè nén vì mùi hương trong phòng, nàng nhìn nha hoàn làm loãng mùi hương ra, trong lòng cũng thoải mái nhiều hơn.

Chu Dự đẩy một ly trà đến trước mặt Thẩm Chí Hoan, sắc mặt hơi ngưng trọng nói: “Mấy chuyện lặt vặt không muốn làm phiền đến muội, nhưng chuyện này thật sự nói không rõ được chỉ một hai lời.”

Thẩm Chí Hoan hỏi: “Chuyện lần trước, người nói cho Hoàng thượng biết rồi sao?”

Chu Dự vẫy lui mấy nha hoàn và thái giám hầu hạ trong phòng, không gian trong phòng càng trở nên yên tĩnh và trống trãi, Chu Dự nhăn mi tâm, sắc mặt cũng khá khó nhìn, nói: “Nên biết.”

Thấm Chí Hoan nắm chặt ly ngọc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn càng ngày càng thêm trắng xám.

“Chuyện đó… Lão ta có nói cái gì không?”

Chu Dự lắc đầu, nói: “Còn chưa nói cái gì hết, có lẽ chuyện để ta đi lần trước chỉ là muốn cảnh cáo một chút.”

Thẩm Chí Hoan mỉm môi, trên người nàng đang có một đống chuyện hư hỏng, thật không muốn liên lụy đến Chu Dự, có một Phong Diên thì thôi đi, Chu Dự đúng thật giúp tên đó mà rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm, chuyện đó càng làm lương tâm nàng thêm bồn chồn.

“Nếu tên đó lại tới tìm người vì chuyện này, người cứ nói ta năn nỉ huynh giúp đỡ, ta với người có đoạn tình nghĩa sâu đậm nên người không đành lòng vứt bỏ và mặc kệ ta.”

Khi Thẩm Chí Hoan nói xong những lời này, lại cảm thấy có chút không đúng lập tức sửa lời nói: “Chắc là chuyện lần trước lão ta vẫn chưa phát hiện được cái gì, nếu như người không để ý không thừa nhận thì thôi. Lão ta sẽ không nghi ngờ ta với người…”

Chu Dự cười cắt đứt lời của Thẩm Chí Hoan, hắn ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, dịu dàng đang lộ ra mấy phần kinh hoàng của nàng, lập tức cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng thoải mái, hắn ta giơ tay định vỗ lên tay Thẩm Chí Hoan Động viên, nhưng vừa mới hạ xuống đã bị Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng né đi.

Bầu không khí đột nhiên hơi dừng lại, tay của Chu Dự dừng lại một chút, cũng không để ý nói: “Chí Hoan, không cần lo lắng.”

“Hôm nay, cô đến tìm muội thật sự muốn tìm kế đối phó.”

Thẩm Chí Hoan hỏi: “Cái gì?”

Lúc này, hương trong phòng đã loãng đi hơn một nửa, nhưng Thẩm Chí Hoan vẫn còn cảm thấy đầu óc của mình khó chịu, suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn, nàng chỉ cho là do ngày hôm nay mình quá mệt mỏi, cố gắng sốc lại tinh thần nghe Chu Dự nói chuyện.

Có lẽ, Chu Dự nhìn thấy sự uể oải của Thẩm Chí Hoan, săn sóc nói: “Chí Hoan, muội nên uống ngụm trà lạnh trước để sốc lại tinh thần, đợi cô nói xong, cô phái người đưa muội về.”

Thẩm Chí Hoan mỉm môi, ngày hôm nay nàng thật sự mệt mỏi, trong cơ thể có một sự choáng váng không khó nói, ly sứ lạnh lẽo cầm trong tay thật làm người ta thoải mái rất nhiều.

Nàng cúi đầu nhìn nước trà màu vàng trong veo trong ly sứ, bên trong không có một chút tạp chất.

Trước mặt, vẻ ngoài của Chu Dự vừa ấm áp vừa lãng tử, ngón tay được chăm sóc chu đáo vừa dài vừa trắng vừa thon đặt ở trên mặt bàn sẫm màu, dù Thẩm Chí Hoan không thích hắn ta, nhưng trong ấn tượng của nàng, hắn ta thật sự đối xử với nàng rất tốt, từ trước đến giờ, họ đều ở chung với từng đoạn thời gian ngắn ngủi, khi đó thậm chí họ thân thiết với hơn cả bạn tốt bình thường, chỉ là bây giờ hắn ta là Thái tử cao quý, nên nàng nhất định phải giữ khoảng cách.

Huống hồ, trong cõi đời này, nói chung không có nữ nhân nào ghét bỏ một người như Chu Dự, trên miệng nàng nói những lời xa lạ với Chu Dự, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ những thời gian qua.

Tâm trạng có chút hỗn loạn, nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Cũng không biết nguyên do, có lẽ trong lòng nàng có một trận xôn xao khó nói, chỉ là nàng vẫn cố kiềm chế dùng nước trà chạm vào môi một chút, chưa uống thật.

Nàng thả ly sứ xuống, nói: “Ta khỏe hơn chút rồi, điện hạ, người nói đi.”

Chu Dự im lặng một lát mới chậm rãi nói: “Nếu muội thật sự không muốn vào cung, ta có thể cầu hôn muội với phụ hoàng.”

Thẩm Chí Hoan: “… Cái gì?”

Chu Dự lặp lại: “Chí Hoan, muội đồng ý làm Thái tử phi của ta không?”

Thẩm Chí Hoan đối đầu với ánh mắt của Chu Dự, nói: “Nhưng ta không thích người.”

Nàng nhắm mắt lại làm mình vui vẻ hơn, chân thành nói: “Nói yêu hay không thật sự rất buồn cười, ta không thích ai cả, nếu như ta muốn gả, thì phụ hoàng người hay điện hạ đối với ta cũng không có gì khác nhau. Cho nên ta vẫn không muốn, cùng lắm muội chỉ muốn tranh thủ lấy chút tự do lại cho mình.”

Câu trả lời đúng dự đoán.

Chu Dự buông ánh mắt xuống, nở nụ cười khẽ, hắn ta nói: “Chí Hoan, lúc nãy cô nói giỡn với muội thôi.”

Thẩm Chí Hoan thở phào nhẹ nhõm, nói: “Điện hạ, người…”

Chu Dự cố gắng ngừng ý cười của mình, nói: “Có điều, lúc nãy cô đã nói một trong những kế hoạch cho muội biết. Lão ta muốn rất nhiều của muội, nhưng cũng chủ yếu là An Khánh hầu đứng sau lưng muội, nhưng có lẽ lão ta biết được mình không còn nhiều thời gian nữa nên lập tức muốn ban hôn cho ta với muội. Có điều, muội với cô có thể định hôn trước, đến lúc đó cô sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian, đợi khi lão ta mất rồi, cô sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước với muội, nhưng Chí Hoan muội muốn cái gì, cô cũng sẽ không ngăn cản.”

Thẩm Chí Hoan không lên tiếng, Chu Dự nói: “Đây là cách duy nhất để muội không vào cung.”

Thẩm Chí Hoan cụp mắt suy nghĩ những lời nói này của Chu Dự, không chỉ không nghĩ ra kế sách nào khác, ngược lại nàng cảm giác trong cơ thể mình có một trận choáng váng càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn sinh ra mấy phần khô nóng.

Vừa bắt đầu như vậy, nhưng thậm chí nàng không thể suy nghĩ được tại sao, vì tâm trạng của nàng mỗi một bước đi đều rất khó khăn.

Mà giờ phút này, nàng cũng càng khó để bản thân tập trung tinh thần hơn, luồng nóng quái dị trên cơ thể càng ngày càng rõ ràng.

Nàng cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho đầu óc của nàng tỉnh táo hơn một chút, nàng bắt đầu mơ hồ nghĩ đến bản thân không thích hợp. Nàng giật giật cánh tay muốn chống bàn đứng lên, lại phát hiện cả người mình không làm gì được, cơ thể mềm nhũn, ngã thẳng xuống.

Chu Dự đỡ được nàng, hắn ta nắm eo của nàng để nàng tựa người vào trong lồng ngực của mình.

Cụp mắt nhìn xuống, môi người trong ngực hơi mở ra, làn da mềm mại hơi ửng hồng, hắn ta chau mày, một đôi mắt lạnh nhạt bình thường giờ phút này như hòa vào trong làn sương mù, cổ áo cũng hơi mở rộng ra, để lộ một mảnh da nhỏ trắng nõn.

Ánh mắt nàng nhìn mình có lẽ là tức giận, nhưng không hề có sức uy hiếp, ngược lại còn làm người ta cảm thấy rất dễ bắt nạt.

“Ngươi…”

Rõ ràng, nàng không có uống ly trà kia, tại sao?

Chu Dự bế Thẩm Chí Hoa lên, cất bước đi đến giường, nhẹ nhàng thả nàng xuống, cụp mắt dịu giọng nói: “Không phải sợ, hãy tin ta…”

Lời nói vừa xong, Chu Dự cũng im bặt, vì lúc người trong ngực hắn ta hơi giãy dụa, cổ áo đã mở ra một ít, mà dấu vết đỏ thẫm thình lình xuất hiện trên chiếc cổ thon dài trắng nõn với làn da mịn màng lại nổi bật lên, trông càng chói mắt.

Dấu hôn.

Không khí trong cung điện trống trải như kết thành tảng băng.

Tay của Chu Dự hơi run rẩy, gương mặt vẫn dịu dàng tao nhã trong suốt, ánh mắt lại trở nên nham hiểm, hắn ta nhìn chòng chọc vào mảnh đỏ kia, bàn tay lớn kiềm chế người dưới thân khiến nàng không thể cử động.

Toàn bộ những ái dục và si mê không thấy ánh mặt trời từng đè nén, lập tức vặn vẹo thành sự âm u oán hận trong nháy mắt, những thứ gọi là kiềm chế, ẩn nhẫn, cấy giấu và xinh đẹp đều biến thành tro bụi.

Không sao cả, tin tưởng ta. Nàng chỉ cần phối hợp với ta một chút, ta sẽ bảo vệ nàng, dù không có vị trí đó cũng không sao hết.

Ta đồng ý để nàng được tự do.

Đột nhiên, hắn ta khẽ nở nụ cười, đưa tay xoa cổ của nàng, ngón cái dùng sức vân vê dấu vết đó, đau đớn khiến Thẩm Chí Hoan đang trong mê loạn lấy lại chút lý trí, trong lúc hoảng sợ nhận ra được một thứ ấm áp in lên trán của mình.

Tiếng nói của hắn ta dịu dàng như mơ: “Không cần sợ, chỉ cần muội ở cùng với lão ta một đêm thôi, ngày mai cô sẽ đón muội về. Sau lần này, muội chính là Thái tử phi của cô.”
Chương kế tiếp