Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 27
May mắn ra khỏi hẻm nhỏ không xa thì có một y quán, sau khi Thẩm Chí Hoan và Thấm Lan đỡ Phong Diên đến y quán, đại phu chưa nói được mấy câu đã mang Phong Diên vào gian trong.

Ngoại trừ vết thương trên cổ, ngực hắn ta cũng bị Lục Dạ đá một cước, đúng là cần phải kiểm tra kỹ hơn.

Tiểu dược đồng đi tới rót trà cho Thẩm Chí Hoan và Thấm Lan, cất giọng giòn giã: “Các vị không cần lo lắng, ta thấy chỉ cần có thể đứng lên sẽ không có chuyện gì!”

Thấm Lan nhìn qua Thẩm Chí Hoan, nói: “Tiểu thư, người đừng lo lắng quá, Phong tiểu công tử chắc chắn sẽ không có việc gì.”

Thẩm Chí Hoan ngồi ở đó cả buổi, mới thoáng trở lại bình thường, nàng dùng ống tay áo lau sạch hai cây trâm đã nhặt giúp Phong Diên, nói với Thấm Lan: “Ngươi ra xe ngựa lấy hộp gỗ đàn ở trong xe đem tới đây.”

Xe ngựa dừng ở chỗ cách nơi này không xa, Thấm Lan đưa mắt nhìn qua Lục Dạ đứng ở bên ngoài y quán, nói: “Vâng tiểu thư, nô tỳ đi một lát sẽ trở lại ngay.”

Thời gian trôi qua giống như rất chậm, Thẩm Chí Hoan ngồi trong y quán, nhìn người ra vào qua lại, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ rối loạn, lúc thì nàng nghĩ Phong Diên có thể bị gì hay không, lúc lại nhớ tới dáng vẻ Lục Dạ khi bóp cổ Phong Diên, thậm chí còn có mấy câu nàng nói hận không thể đuổi Lục Dạ đi nữa.

Phong Diên bảo gặp được quận chúa Nghị Ninh là may mắn của hắn ta, vậy nàng khẳng định phải cảm thấy bản thân thật bất hạnh. Đầu tiên là hoàng đế, rồi đến Lục Dạ, xung quanh nàng giống như không có một ai là người bình thường.

Không lâu sau, Thấm Lan mang hộp gỗ đàn tới, còn cầm theo cả một ít ngân lượng, sau đó đặt ở trên bàn.

Thẩm Chí Hoan nhìn ống tay áo của mình, trên đó bị dính máu của Phong Diên, đỏ tươi chói mắt, nàng nhớ lại dáng vẻ Phong Diên cười ôn nhu với nàng khi rời đi, giờ đây lại ở trong y quán thế này, vậy mà cảm thấy như đã cách một đời.

Thật lâu sau, vị đại phu với mái tóc mai bạc trắng mới từ trong gian trong bước ra, Thẩm Chí Hoan vội vàng đứng dậy, hỏi: “Như thế nào?”

Lục Dạ đứng ở cửa nhìn vào bên trong, hắn không dám đi vào, Thẩm Chí Hoan cũng không hề liếc mắt nhìn hắn, mà Thẩm Chí Hoan càng không nhìn hắn thì hắn lại càng không dám xuất hiện trước mặt nàng.

Phong Diên cũng vén rèm lên từ bên trong bước ra, hắn ta che ngực lại, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn nhiều, nhưng khi nói chuyện giọng nói vẫn khàn khàn, hắn nói: “Thẩm cô nương, ta không có việc gì.”

Đại phu đặt ngân châm lúc nãy đã mang vào lên trên mặt bàn, nói: “Tạm thời không có gì đáng ngại, tổn thương ở ngực điều dưỡng tốt sẽ không lưu lại bệnh căn, còn cổ họng dưỡng mấy ngày sẽ tốt, không cần lo lắng, chỉ là thoạt nhìn có chút dọa người mà thôi.”

Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng thở ra, khi nhìn qua Phong Diên, áy náy trong lòng gần như khiến nàng ở trước mặt Phong Diên không còn mặt mũi nào.

Phong Diên chống bàn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: “Thẩm cô nương, cây trâm của ta ngươi đã nhặt giùm sao?”

Thẩm Chí Hoan vội vàng lấy hộp gỗ tới, nói: “Đều ở trong này.”

Phong Diên gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Chí Hoan, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hình như ta lại khiến cô nương cảm thấy áy náy rồi, nhưng thật sự không sao đâu.”

Hắn ta dừng một chút, thậm chí còn trêu ghẹo nói: “Vị huynh đài kia thân thủ rất tốt, cô nương tìm được hộ vệ này ở đâu thế.”

Nhắc tới Lục Dạ, sắc mặt Thẩm Chí Hoan khẽ thay đổi có chút khó coi, nàng mím môi, nói: “Hắn không tính là hộ vệ của ta.”

“Hôm nay hắn đối xử với ngươi như vậy …”

Kỳ thật Thẩm Chí Hoan biết, nàng không thể làm gì Lục Dạ, lai lịch của hắn không đơn giản, nếu hắn không tự nguyện, nàng cũng không có khả năng xử phạt hắn.

“Thật xin lỗi.”

“Lần nào cũng đều bởi vì ta, nếu…”

Phong Diên nhận ra nàng vô cùng áy náy nên ngắt lời nàng: “Thật sự không liên quan đến Thẩm cô nương, thân thể ta từ trước đến nay đều rất tốt, chỉ là khi trở về sẽ khiến Nghị Ninh lại lo lắng rồi.”

Thẩm Chí Hoan nói: “Vậy bây giờ ta sẽ sai người đi báo tin cho quận chúa Nghị Ninh, bảo nàng phái người tới đón ngươi, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến thăm hỏi.”

Phong Diên lại lắc đầu, nói: “Vừa nãy lúc tiểu dược đồng ra ngoài, ta đã nhờ hắn đi tìm hai gã sai vặt của ta, chắc lát nữa là Nghị Ninh sẽ tới đây.”

Thẩm Chí Hoan nói: “Vậy cũng tốt, đến lúc đó quận chúa tới đây, ta cũng dễ gặp mặt bồi tội với nàng cho tốt.”

Phong Diên nhẹ giọng cười, nói: “Có lẽ Thẩm cô nương mau chóng rời đi thôi, Nghị Ninh không giỏi giao thiệp với người khác, nếu nàng tới rồi đột nhiên phát hiện cô nương cũng ở đây, có lẽ nàng sẽ luống cuống chân tay mất.”

Thẩm Chí Hoan lần đầu tiên nghe được quận chúa Nghị Ninh còn có thói quen này, nhất thời có chút sững sờ.

“Ta thật sự không sao, Thẩm cô nương vẫn nên mau chóng trở về đi.”

Thẩm Chí Hoan còn muốn nói gì đó, suy cho cùng thì người của nàng đã đánh Phong Diên thành ra như vậy, cứ rời đi luôn thật sự rất kỳ cục: “Hay là… Ta cứ đợi ở đây, chờ một lát quận chúa Nghị Ninh tới rồi, ta sẽ lập tức rời đi, như thế nào?”

Phong Diên lại lắc đầu, nói: “Vẫn là rời đi sớm chút, cổ họng của ta… Thật sự là không thể nói nhiều được, để một mình ta ở đây đi.”

Phong Diên đã nói đến mức này, Thẩm Chí Hoan cũng không thể khăng khăng ở lại trông hắn ta nữa, nàng nghĩ ngợi rồi đưa ngân lượng mà Thấm Lan mang tới cho Phong Diên, nói: “Vậy nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi có thể dùng cái này trước, sau đó lại tìm một chiếc xe ngựa để quay về.”

Phong Diên gật đầu, nhận ngân lượng rồi nói: “Đã biết.”

Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, lại nói thêm vài lời: “Sau này nếu ngươi có gì cần hỗ trợ, hãy nói với ta một tiếng. Được rồi, ngươi không cần trả lời, cổ họng của ngươi vẫn nên ít nói chuyện mới tốt.”

“Vậy ta đi trước đây.”

Phong Diên mím môi, nhìn Thẩm Chí Hoan liên tục quay đầu nhìn, bất lực mỉm cười.

Hắn ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng há miệng một lúc vẫn không phát ra tiếng.

Cho đến khi Thẩm Chí Hoan ra ngoài, hắn ta mới hơi cúi đầu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm bạch ngọc vẫn luôn nắm chặt ở trong tay. Ánh nắng chiếu lên sườn mặt ôn nhu gầy gò của hắn ta, lộ vẻ trong suốt.

Hắn ta xoay người lại, vừa rồi bả vai vẫn gắng gượng đứng thẳng giờ lại sụp xuống, hắn ta chống góc bàn, lại dùng tay xoa xoa cổ họng dợn trào máu.

Hắn ta có chút suy yếu ho khan vài tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn qua đại phu, giọng nói ôn tồn:

“Đa tạ ngài.”

*

Thẩm Chí Hoan từ y quán ra, Thấm Lan đi theo bên cạnh nàng, nhạy bén nhận ra cảm xúc của nàng không đúng lắm, Thấm Lan chỉ bước nhanh đi theo nàng không dám nói một câu.

Thẩm Chí Hoan lên xe ngựa, thấp giọng ra lệnh: “Đi thôi.”

Lục Dạ vẫn chưa đến đây, Thấm Lan do dự một lúc rồi nói: “Lục...”

Còn chưa nói xong, Thẩm Chí Hoan đã cắt ngang lời nàng ấy: “Ngươi quản hắn làm cái gì?”

Thấm Lan vội vàng ngậm miệng, nói với xa phu ở phía trước: “Được rồi, xuất phát.”

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, những đồ đạc mấy khắc trước mà Thẩm Chí Hoan còn rất hứng thú, lúc này lại chất đống lẻ loi ở một bên, không hề chạm đến.

Thẩm Chí Hoan nghĩ thầm, có lẽ hôm nay nàng vốn không nên ra cửa.

Không bao lâu, xe ngựa dừng lại trước cổng Hầu phủ, Thẩm Chí Hoan từ trên xe ngựa bước xuống không nói một lời, sắc mặt đông lạnh, ai cũng có thể nhìn ra được tâm tình nàng rất kém.

Nhưng đúng lúc này, nàng lại gặp phải Lý Diễm Phân vẻ mặt hơi tiều tụy, hình như đang muốn ra ngoài.

Lý Diễm Phân vừa thấy Thẩm Chí Hoan, biểu tình trên mặt lập tức vặn vẹo, bà ta cũng không minh trào ám phúng như mấy lần trước, chỉ nhìn nàng với ánh mắt âm u như rắn độc trong chỗ tối mà không hề nói gì.

Thẩm Chí Hoan lại chú ý tới biểu cảm của Lý Diễm Phân, bình thường đụng phải bà ta nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay nhìn thấy lại cảm giác trong lòng bực bội khác thường, vì vậy khi nàng đi ngang tới bên cạnh Lý Diễm Phân thì bỗng nhiên dừng bước.

Nàng chậm rãi nghiêng đầu: “Nhìn cái gì?”

Lý Diễm Phân thu hồi ánh mắt, nói thẳng: “Sao ngươi dám đối xử với Thư Cẩm như vậy?”

Thẩm Chí Hoan xoay người lại, nhìn gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận của Lý Diễm Phân, bỗng nhiên vẻ mặt nàng vô cảm, vươn tay hung hăng tát bà ta một cái.

Móng tay của nàng như cố ý xẹt qua sườn mặt Lý Diễm Phân, hiện lên vài vết máu.

“Vì sao không dám. Sau này bà tốt nhất tự quản mắt miệng mình cho tốt, nếu không đừng nói họ Lý vô tri ngu xuẩn kia, mà ngay cả bà, ta cũng đánh.”

Lý Diễm Phân trợn tròn mắt, thét lên chói tai định đánh trả, Thẩm Chí Hoan bắt lấy cổ tay của bà ta, lạnh giọng nói hết ra sự đè nén bấy lâu nay, nói: “Lý Diễm Phân, bà biết vì sao bà có thể lưu lại Hầu phủ nhiều năm như vậy không?”

“Ngươi đừng nói với ta những thứ này…”

Thẩm Chí Hoan cắt ngang bà ta, phun ra từng câu từng chữ tựa như lưỡi dao: “Bởi vì bà đã cứu phụ thân ta. Cho nên dù bà vừa ngu xuẩn lại dối trá, vừa ích kỷ lại ác độc, nói chuyện hay làm việc đều khiến người ta chán ghét, đến nỗi phụ thân cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn bà, bốn huynh muội chúng ta cũng chưa từng khi dễ bà, chưa bao giờ ở trước mặt phụ thân nói một câu bà không tốt.”

“Nhưng nếu bà dám lấy sự khoan nhượng này để vô pháp vô thiên, vậy không cần huynh trưởng ta trở về, bà có tin ngay cả ta cũng có thể khiến bà biến mất không.”

Thẩm Chí Hoan nói xong, xung quanh một mảnh yên tĩnh, nàng hất tay Lý Diễm Phân ra, dùng sức không nhỏ, Lý Diễm Phân không đứng vững, suýt nữa thì ngã trên mặt đất.

Sau khi mắng Lý Diễm Phân một trận, Thẩm Chí Hoan cũng không cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn. Hô hấp nàng có chút dồn dập, không tự giác lại nghĩ đến Lục Dạ —— Sao hắn lại dám xuống tay với Phong Diên chứ, chỉ cần hắn tới hỏi nàng một câu thôi cũng tốt.

Không nghĩ còn đỡ, nhớ tới lại cảm thấy Lục Dạ người này quả thật quá xấu xa.

Hắn dám can đảm ôm tâm tư như vậy, chỉ như thế thì thôi đi, nhưng hắn hình như cũng không hề cố kỵ nàng, chẳng lẽ mai sau người này thật sự sẽ làm ra chuyện như hắn nói sao?

Hôm nay có Phong Diên, vậy ngày mai có phải sẽ có người vô tội khác không. Mệt nàng mấy ngày nay còn tín nhiệm hắn như vậy, hiện giờ xem ra, người này không hề nghe lọt lời nói của nàng.

Nàng tức giận, đồng thời bắt đầu cảm thấy có chút ủy khuất, hốc mắt bất giác phiếm hồng, chỉ là nàng cũng không biết bản thân ủy khuất cái gì, có lẽ vì Lục Dạ thật sự làm người khác quá thất vọng đi.

Nàng tức giận bước chân rất nhanh, nhưng khi nàng vừa vào cửa, đã thấy Lục Dạ đang đứng dưới hành lang gấp khúc nhìn nàng, phía sau lưng hắn là phòng của nàng.

Trông hắn đứng ở đó có chút cô đơn, thấy nàng đi vào thì dè dặt muốn tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước lại.

Ánh nắng không còn quá mạnh nữa, ánh mắt Lục Dạ khi nhìn nàng có chút luống cuống, giống một chú chó đang sợ hãi, thân hình cao lớn có chút đáng thương.

“Tiểu thư…” Hắn khẽ gọi nàng.

Thẩm Chí Hoan dừng bước chân, thu lại suy nghĩ, sau đó mặt không biểu cảm đi lên trước, khi đến trước mặt hắn thì nói: “Tránh ra.”

Lục Dạ duỗi tay kéo ống tay áo của Thẩm Chí Hoan: “Thật xin lỗi.”

“Buông tay.”

Lục Dạ không buông, hắn lại thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Chí Hoan thở nhẹ ra một hơi, nói với Thấm Lan ở phía sau: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Thấm Lan cúi đầu hành lễ: “Vâng.”

Thẩm Chí Hoan đẩy cửa phòng ra, Lục Dạ cũng đi vào theo. Tuy hắn thấp thỏm trong lòng, nhưng thấy Thẩm Chí Hoan vẫn chịu cho hắn vào phòng thì không tự chủ được mà vui vẻ.

Thẩm Chí Hoan rút ống tay áo của mình ra khỏi tay Lục Dạ, đối diện với ánh mắt cầu xin của Lục Dạ.

“Tiểu thư…”

Thẩm Chí Hoan bây giờ không muốn nói chuyện với hắn, thậm chí nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, nàng dời ánh mắt đi, ngồi xuống ghế.

Lục Dạ cúi đầu, giống như một tiểu hài tử đang nhận lỗi: “Hôm nay nô tài không nên đi tìm người đó, không nên làm hắn bị thương.”

“Sau này nô tài sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”

Thẩm Chí Hoan nghe xong lại không có phản ứng gì, chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lục Dạ dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nô tài không nên can thiệp vào chuyện của tiểu thư.”

“Chỉ có những thứ này thôi sao?”

Thẩm Chí Hoan hỏi như vậy làm Lục Dạ càng sợ hãi, bởi vì hắn cũng không xác định được Thẩm Chí Hoan đã nghe thấy lời hắn nói lúc ấy hay chưa, nếu nàng nghe thấy được… Vậy hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa, nhưng nếu nàng không nghe thấy thì vì sao lại hỏi như vậy.

Nếu hắn không chủ động nói ra, Thẩm Chí Hoan có vì vậy mà thật sự không cần hắn nữa không.

Không đợi hắn nghĩ xong nên trả lời thế nào, Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên nói: “Lời ngươi nói ta đã nghe thấy hết rồi.”

Nàng đương nhiên nghe được Lục Dạ nói.

Hiện giờ nhớ lại, mỗi chữ mỗi câu của Lục Dạ nàng có thể nhớ rõ ràng, nàng thậm chí còn nhớ rõ khi Lục Dạ nói ra những lời đó vẻ mặt lộ ra chút điên cuồng.

Nhưng từ lâu nàng đã biết Lục Dạ cũng không phải người bình thường, nàng nhìn thấy được sự tham vọng và tính chiếm hữu trong mắt hắn, nhưng đây là người tự nàng chọn trúng, không oán trách được ai. Nàng ghét nhất người khác có ý đồ khống chế nàng, cho nên nàng cảm thấy lão hoàng đế rất ghê tởm, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn không có biện pháp nào xem Lục Dạ giống như lão hoàng đế kia.

Thẩm Chí Hoan chứng kiến biểu cảm của Lục Dạ cứng ngắc từng chút một, trên gương mặt dễ nhìn đó có chút khác thường, nàng thấy hắn mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra lời, sự hoảng sợ thật sự biểu hiện quá rõ ràng.

“…Thật xin lỗi.”

Thẩm Chí Hoan nói: “Người ngươi cần xin lỗi không phải là ta.”

Lục Dạ ngẩn người, nói: “Vậy nô tài đi xin lỗi hắn, nô tài cầu xin hắn tha thứ.”

Trong mắt Thẩm Chí Hoan, thật ra Lục Dạ rất hiếm khi hèn mọn như vậy, hình như hắn chưa bao giờ để người khác vào mắt, trừ thời điểm ở trước mặt nàng ra.

“Ngươi muốn hắn tha thứ cho ngươi như thế nào, uy hiếp sao?”

Lục Dạ nghẹn lời, nói: “Tiểu thư muốn nô tài dùng cách gì, nô tài sẽ dùng cách đó.”

Thẩm Chí Hoan giật giật khóe miệng, nói: “Không cần.”

Nàng không hề nhìn hắn: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút ra ngoài.”

Lục Dạ ngồi xổm bên cạnh nàng bất động, Thẩm Chí Hoan đá chân Lục Dạ một cái, nói: “Ra ngoài.”

Lục Dạ vẫn không có ý định muốn ra ngoài, hầu kết của hắn khẽ lăn nhấp nhô, bỗng nhiên thấp giọng nói: “… Tiểu thư, nô tài rất yêu người.”

Thẩm Chí Hoan sững sờ một lúc, rũ mắt nhìn hắn.

Nàng thực sự tức giận, nhưng khi nghe Lục Dạ nói câu này, trái tim của nàng lại không tự chủ mà đập loạn xạ, nàng không muốn mình có phản ứng như vậy, bèn cười lạnh nói: “Người yêu ta rất nhiều, ngươi thì tính là gì?”

Lục Dạ biết hắn không tính là cái gì.

Bởi vì hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thể có được trái tim của Thẩm Chí Hoan, vì vậy hắn mới luôn có suy nghĩ u ám như thế, muốn chiếm nàng làm của riêng, nhưng nếu bảo hắn thật sự làm như hắn nói, hắn biết mình làm không được.

“Ngươi nói ngươi không muốn đả thương hắn. Nhưng việc ngươi làm là đả thương hắn sao, ngươi là muốn giết hắn.”

Lục Dạ cuống quít nói: “Không có.”

Hắn nói tiếp: “Kỳ thật dù hôm nay tiểu thư không tới… Nô tài cũng sẽ không thật sự giết hắn, nô tài chỉ muốn làm hắn ngất đi mà thôi.”

Hiện giờ nói những lời này có vẻ hơi châm chọc, Lục Dạ cũng biết hắn nói như vậy, Thẩm Chí Hoan chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng hắn vẫn nói tiếp: “Nô tài muốn đồ vật trong tay hắn, nô tài cảm thấy hắn thích tiểu thư nên mới dọa hắn, hắn biết nô tài ở bên cạnh người, nhất định sẽ không dám tiếp cận tiểu thư nữa…”

Thẩm Chí Hoan khẳng định sẽ không tin. Chẳng sợ hắn thật sự nghĩ như vậy. Mặc dù hắn không bóp cổ hắn ta chết không phải vì hắn không muốn, mà bởi vì sợ nếu hắn ta chết thật thì sẽ khiến Thẩm Chí Hoan nghi ngờ.

Thẩm Chí Hoan cũng không xúc động vì những lời này của Lục Dạ, nàng nói: “Bây giờ ngươi nói với ta những lời này thì có ích gì?”

Nàng không nói được cảm giác trong lòng là gì, thậm chí không suy xét xem Lục Dạ nói có thật không, nhưng nàng thực sự rất tức giận.

Tức giận vì Lục Dạ không nghe lời nàng, giận hắn tự tiện làm tổn thương người khác, cũng giận hắn có những suy nghĩ điên rồ đến thế.

Kỳ thật nàng và Phong Diên cũng chẳng quen nhau, càng không nói tới có cảm tình gì đối với hắn ta, nhưng nàng không muốn người không liên quan này lại vì nàng mà chịu tổn thương lần nữa, hơn nữa nàng vẫn luôn rất vừa lòng với Lục Dạ.

Mặc dù cẩu nô tài này thường bỏ đi không nói một lời, hắn luôn không biết xấu hổ, còn đặc biệt được một tấc sẽ muốn tiến một thước, bao gồm cả chuyện nàng đã sớm biết trên tay Lục Dạ không sạch sẽ, nhưng nàng không quan tâm.

Vì vậy hôm nay thấy hành động của hắn, nàng mới có thể rất thất vọng rất tức giận, thậm chí không muốn cần hắn nữa.

Vả lại tình yêu của hắn, nàng cũng chẳng hiếm lạ gì.

“Tiểu thư, người tin tưởng ta được không?”

Thẩm Chí Hoan quay mặt đi, nói: “Đừng nói chuyện với ta, ta không muốn thấy ngươi.”

“Nếu ngươi vẫn không cút ra ngoài, vậy ngươi vĩnh viễn đừng gặp lại ta nữa.”

“…”

Cuối cùng Lục Dạ cũng ra ngoài.

Sau khi hắn đi rồi, Thẩm Chí Hoan ngồi một mình trong phòng, cảm thấy bản thân càng khó chịu hơn cả trước khi nói chuyện với Lục Dạ.

Nàng khẽ siết chặt tay, sau khi nhận ra bản thân đang khó chịu điều gì, nàng càng cảm thấy ghét Lục Dạ hơn.

Nàng thật sự không thích những điều Lục Dạ nói, mặc kệ là hắn chỉ nói ngoài miệng, hay hắn thật sự có suy nghĩ đó, nàng đều thật sự không tin lời Lục Dạ nói rằng căn bản không muốn giết chết Phong Diên, thậm chí cảm thấy dáng vẻ Lục Dạ cầu xin nàng tha thứ rất phiền, nàng không muốn thấy.

Nhưng khi Lục Dạ rời đi, nàng ngồi ở chỗ này một mình, thứ xuất hiện trong đầu của nàng không phải là những lời nói cố chấp và điên cuồng đó.

Mà là câu nói tưởng như thuận miệng nói ra “… Nô tài rất yêu tiểu thư.”

Chương kế tiếp