Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 31
Chương 31Tình huống hiện tại căn bản không cho người ta cơ hội do dự.

Sau khi Thẩm Chí Hoan nhảy ra ngoài từ cửa sổ, Thấm Lan cũng kìm nén nước mắt nhảy ra theo, nắm chặt ống trúc nhỏ của Thẩm Chí Hoan cho nàng ấy trong tay, kề sát vào quần áo của mình.

Nàng ấy quay đầu lại nhìn Thẩm Chí Hoan đang bị mưa to làm mờ thân thể, sau đó xoay người chạy ra ngoài theo hướng ngược lại với Thẩm Chí Hoan.

Mưa to, bên ngoài trời tối đen như mực, tranh thủ lúc bọn họ còn chưa đuổi theo, Thẩm Chí Hoan chạy vào con đường vô cùng hẻo lánh, cỏ cây cùng đá mọc thành bụi, ngược lại tạo cho nàng cơ hội che giấu thân hình.

Hoàng hậu mang theo mấy trăm thị vệ đến đây, Thống lĩnh thị vệ là người của nhà mẹ Hoàng hậu, trừ chuyện đó ra, trong tay Hoàng hậu cùng hòa thượng trẻ tuổi kia nhất định còn có vô số ám vệ.

Thẩm Chí Hoan chạy ra ngoài từ cửa sau của thiền viện, phía trước đại điện có mấy chú tiểu đang canh đêm, Thẩm Chí Hoan không dám lên tiếng, khom lưng cẩn thận chậm rãi đi trong rừng trúc thưa thớt bên cạnh điện, bùn đất dính vào giày, mỗi bước đi đều có chút khó khăn.

Còn chưa đi được một nửa thì có rất nhiều thị vệ đột nhiên xông vào trong điện, mấy chú tiểu bị dọa đến sửng sốt, người dẫn đầu không ồn ào chỉ thấp giọng hỏi bọn họ vài câu, Thẩm Chí Hoan không nghe rõ chỉ thấy chú tiểu lắc đầu, những thị vệ kia cũng lặng lẽ chia ra hai bên bắt đầu tìm kiếm.

Thẩm Chí Hoan cứng đờ tại chỗ, cả người căng thẳng, nàng nên cảm thấy may mắn vì hiện tại trời đang mưa to, cho dù trời tối cũng không dùng đuốc được.

Bây giờ vẫn chưa ra khỏi chùa, nếu để bị phát hiện thì sẽ không có lối thoát.

Nàng nghĩ, chỉ cần nàng có thể thành công xuống núi, vậy khả năng nàng sống sót sẽ lớn hơn một chút.

Dường như ngay cả thở Thẩm Chí Hoan cũng không dám dùng sức, đứng đến mức chân cứng ngắc đợi đến khi trước điện ít người hơn một chút, nàng cẩn thận nhấc chân, lấy cây trâm trên tóc xuống.

Là một cây trâm bạch ngọc, lúc ấy Lục Dạ đưa cho nàng.

Lúc này dĩ nhiên đã bị nước thấm ướt, ngón cái Thẩm Chí Hoan ấn đầu trâm, so ra còn kém so với kim ngân sắc bén nhưng có còn hơn không.

Tiếng bước chân xung quanh càng rõ ràng hơn, rời rạc nhưng có lẽ vẫn chưa tìm tới nơi này.

Thẩm Chí Hoan đi ra khỏi rừng trúc, đám người kia vừa mới rời đi, trong điện chỉ còn lại một chú tiểu đang cẩn thận nhìn xung quanh.

Thẩm Chí Hoan vịn góc tường, nhéo nhéo cây trâm trong tay sau đó đột nhiên xông vào đại điện, chú tiểu mở to hai mắt, theo bản năng liền há miệng muốn kêu lên, Thẩm Chí Hoan lại nhanh chóng tiến lên che miệng y lại, đồng thời tay kia cũng dùng sức đâm trâm ngọc vào cổ họng hắn ——

Chú tiểu ngã xuống đất, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục không rõ, máu tươi bắn ra văng tung tóe khắp người nàng.

Thẩm Chí Hoan hơi nhếch môi, đây là lần đầu tiên nàng giết người. Nàng cúi đầu ngây người nhìn chú tiểu nằm trên mặt đất co giật, nhưng lập tức phản ứng lại, trâm nhuộm máu nắm trong tay có chút trơn trượt.

Sau khi Thẩm Chí Hoan ra khỏi đại điện, lại phát hiện bên cạnh cửa chính duy nhất nàng biết có thể đi ra ngoài lại có bốn thị vệ trông coi.

Bọn họ ai nấy đều rất cao lớn, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, Thẩm Chí Hoan cảm thấy lạnh lẽo, lui vào trong góc không dám nhúc nhích.

Không ngờ động tác của bọn họ nhanh như vậy, nàng cũng không quen thuộc về chùa Việt Hòa, cũng không biết cuối cùng trong chùa còn có cửa sau hay không, nhưng dựa theo tình huống hôm nay thì chắc là có, cũng có thể đang bị trông coi.

Chùa miếu trái phải chỉ lớn như vậy, đến khi bọn họ hoàn toàn phản ứng lại, tất cả bọn họ đều hành động, nàng càng không có khả năng chạy thoát.

Vì vậy, bây giờ nàng chỉ có thể ngồi ở đây chờ chết sao?

Thẩm Chí Hoan còn chưa nghĩ ra cách, chợt thấy không biết từ đâu xuất hiện một đám hắc y nhân, trực tiếp tấn công mấy thị vệ kia.

"Ở đây!!"

Có thị vệ trong lúc đánh nhau kêu lên, vừa nói xong đã bị kiếm phong lạnh như băng chém đứt đầu, rất nhiều người vây quanh Thẩm Chí Hoan, trong đó một người thấp giọng nói: "Tiểu thư."

Thẩm Chí Hoan nhìn về phía bọn họ, lúc này mới nhớ tới lúc Nhị ca nàng đi để lại rất nhiều người bảo vệ nàng, trong đó có vài nhóm ám vệ, đây chắc là một nhóm trong đó, bình thường sẽ không xuất hiện, chỉ khi nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng mới đi ra.

Nàng thở ra một hơi, nhưng cũng không dám thả lỏng chút nào.

Không lâu sau, bốn thị vệ liền ngã xuống đất, mà từ trong viện cũng xuất hiện càng nhiều thị vệ.

"Chạy mau!"

Có hai người đưa Thẩm Chí Hoan ra khỏi chùa Việt Hòa, nhóm còn lại thì ở lại ngăn cản người đuổi theo nàng.

Thẩm Chí Hoan không nói nhiều, chạy theo vào sâu trong núi, lúc nàng đi cũng không dẫn theo người, cho dù có mấy ám vệ này nhưng có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Không biết đã chạy bao lâu, tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, người đến truy bắt nàng cũng càng ngày càng nhiều, Thẩm Chí Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ có trăm người đuổi theo, ngoại trừ thị vệ còn có tử sĩ thân thủ rõ ràng càng tốt hơn.

Thẩm Chí Hoan thở hổn hển, chạy quá lâu, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực của mình như muốn nổ tung.

“...... Bọn họ, bọn họ chết chưa?"

Ám vệ bên cạnh không nói gì, phía sau không ngừng có tiếng bước chân truyền tới.

"Ở phía trước! Các ngươi mau đuổi theo, chỉ có ba người."

Nàng cúi đầu, nước mưa trượt xuống chóp mũi, cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng mãnh liệt.

"Hoàng hậu nương nương có lệnh, không cần bắt sống, trực tiếp mang thi thể đến gặp người."

Bước chân Thẩm Chí Hoan chậm lại, nàng còn không cảm nhận được sự tồn tại của hai chân mình như đang chết lặng đi về phía trước.

Một nhánh cây khô làm nàng vấp ngã, mà phía sau lúc này lại có một đám người đuổi theo, nhìn trang phục cũng không phải thị vệ, thân thủ lưu loát, khoảng cách của bọn họ cũng chỉ hơn mười bước.

Ám vệ ở một bên đỡ Thẩm Chí Hoan, sau đó sờ kiếm bên hông, thấp giọng nói: "Tiểu thư, đi theo hướng Đông Nam, nơi đó cỏ cây cao lớn, ngài đi một mình nhớ phải cẩn thận.”

“...... Thuộc hạ bất tài."

Hai gã ám vệ còn lại buông tay ra, chắn trước mặt Thẩm Chí Hoan, trường kiếm tung ra trong đêm mưa lạnh như băng lóe ra ánh sáng trắng lạnh.

Mưa to không có ý định dừng lại, giày Thẩm Chí Hoan đã rớt một cái, trên bàn chân trần kia toàn là vết máu, rất nhiều chỗ trên quần áo đều bị cành cây xuyên thủng.

Nàng thực sự không thể chạy được nữa.

Nhưng nàng vẫn đưa tay nắm chặt thân cây bên cạnh, dựa theo lời ám vệ nói khi bọn họ đánh nhau chạy về phía đông nam, bước chân lảo đảo, ngay khi leo lên một sườn núi cao, trượt chân ngã xuống.

Tảng đá nhỏ xước qua thân thể nàng, bị nước mưa cuốn trôi, nàng thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa đứng lên lại nhận ra chân mình như giẫm lên một thứ gì đó kỳ quái, nàng nuốt nước miếng cúi đầu nhìn, là hộp sọ trắng bóc đã bị vỡ một nửa.

Nàng giẫm lên hàm răng.

Thẩm Chí Hoan vội vàng thu chân về, cảm thấy da thịt của mình như đang bị cắt ra từng miếng, nước mắt chảy dài nàng tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn.

Nước mưa rửa sạch thân thể nàng dường như thứ còn sót lại đều là máu loãng, từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ cần ngón tay bị kim đâm một chút sẽ có người tới bôi thuốc cho nàng.

Mà bây giờ toàn thân đều bị cắt ra đau đớn mãnh liệt cũng không đáng nhắc tới so với sợ hãi cùng tuyệt vọng trong lòng.

Đêm tối đen như mực, mưa to không ngừng rơi, còn có nỗi sợ hãi không biết còn có thể giẫm lên cái gì cũng đang bao trùm lấy nàng. Nàng không nghe thấy tiếng mưa, bên tai nàng toàn là tiếng thở hổn hển của mình.

Cây trâm bạch ngọc còn bị nàng nắm chặt trong tay, trong lúc tuyệt vọng chạy trốn không biết điểm dừng, nàng mơ mơ màng màng nhớ tới cảnh Lục Dạ đưa cây trâm này cho nàng.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào lá cây xanh biếc, tiếng ve sầu dần dần yếu đi, trong mắt hắn có nụ cười vụn vặt, rũ mắt nhìn nàng, thấp giọng nói với nàng: "... Nô tài cầu xin người, nhận lấy đi."

Nàng cảm thấy có lẽ mình không đỡ nổi nữa, giống như một khắc sau sẽ ngã ra đây, đôi mắt bất giác chảy nước mắt ra hòa vào cùng làn mưa, một chiếc giày khác của nàng cũng bị mất, trên bắp chân trơn bóng đều là vết máu.

Nàng nhớ tới bộ dáng vừa rồi của một đám ám vệ ngã xuống phía sau nàng, lại nhớ tới trước khi đi Thấm Lan mở to hai mắt đầy nước mắt nhìn nàng, còn có Thẩm Nhạc Nhiên quay đầu lại nói với nàng: "Muội muội, nếu có cơ hội, ca ca sẽ về đón muội."

Khi nàng cực kỳ mệt mỏi và tuyệt vọng, những năm đã trải qua dường như nhanh chóng lướt qua trong đầu nàng.

Con đường phía trước nhìn có vẻ hơi bằng phẳng, nhưng nàng cũng không chú ý tới nước mưa to đang chảy về phía cách đó không xa.

Nhưng làm cho nàng cảm thấy rõ ràng nhất vẫn là ánh mắt Lục Dạ nhìn về phía nàng.

"Vinh hoa phú quý là rập theo một khuôn, nhưng trong mắt nô tài, chỉ có đôi mắt trong veo xinh đẹp này là độc nhất vô nhị trên thế gian."

Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp, nói với nàng: "... Tiểu thư, nô tài yêu người rất nhiều."

"Tìm thấy rồi! Ở đằng kia!" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của nam nhân, Thẩm Chí Hoan nhìn lại nhưng không thể nhìn rõ, chỉ biết bọn họ cách mình như rất gần.

"Không cần giữ lại toàn bộ thi thể, phải bảo đảm đã chết thật."

"Mau đi bắt đi."

Nước mắt rơi thẳng xuống từ hốc mắt Thẩm Chí Hoan. Nàng thật sự không thể chạy được, mà thứ thật sự khiến nàng dừng bước là cảnh tượng trước mắt.

Trước mặt nàng là một khe núi vừa cao vừa sâu, phía dưới nước chảy xiết, cầu treo cách nàng rất xa, hiển nhiên là không qua được.

Nàng không biết bơi, nhảy xuống cũng không thể sống được.

Nàng ngồi quỵ trên mặt đất, toàn thân như sắp được siêu thoát, nàng nhìn bọn họ cầm đao từng bước từng bước tiến tới gần mình, trên lưỡi đao sắc bén nhỏ giọt nước mưa, trong đêm lạnh lẽo lặng lẽ ám chỉ cái chết.

Giọng nói của nàng có chút khàn khàn: "Không..."

Nhưng nàng cũng không muốn chết, nàng rất sợ đau, người sắp gần với cái chết ham muốn sống sót càng thêm mãnh liệt.

Giọng nói của nàng run rẩy, lùi lại từng chút một.

Giọng nói của nàng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không nghe thấy, so với cầu cứu càng giống như một loại tự an ủi: "Lục Dạ..."

Nàng nắm chặt cây trâm trong tay, miệng có hơi bất lực gọi: "Lục Dạ..., Lục Dạ, ta ở đây..."

Nàng biết Lục Dạ không thể đến, nhưng mỗi lần nàng gặp nguy hiểm thì Lục Dạ đều sẽ tới cứu nàng.

Nước mắt làm mờ tầm mắt, giọng nói của nàng mang theo nức nở, có chút vỡ vụn: "Lục Dạ..."

Nhưng Lục Dạ có thể sẽ không đến.

Nàng quay đầu lại nhìn khe núi phía sau, hô hấp có chút dồn dập, những người đó đã đến gần nàng.

Thật ra cho dù nàng chọn như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là phải chết. Nhưng lưỡi đao sắc bén như vậy, thật sự rất đáng sợ.

"Nhanh, bắt lấy nàng ta, nàng ta muốn nhảy xuống ——"

Màu trắng bạc trong nháy mắt phá toang màn đen, mưa to vẫn không ngừng rơi, mọi dấu vết trên nền đất mềm đều bị mưa lớn rửa sạch.

Chỉ có một cây trâm bạch ngọc toàn thân óng ánh trong suốt, lẳng lặng nằm trong bùn lầy.

*

Cơn mưa lớn cuối cùng cũng ngừng vào sáng sớm hôm sau, cơn mưa mùa hạ dường như đến và đi rất nhanh.

Chùa Việt Hòa sau cơn mưa, ẩn giấu trong màu xanh biếc trước kia, rêu xanh trên gạch men vốn đã trong vắt càng lúc càng tươi tốt, quý nữ trong chùa lục đục thức dậy.

Mà trong gian phòng của thiền viện sau rừng trúc, cửa sổ vẫn đang mở ra, trong phòng trống trơn, một chiếc ô giấy dầu rơi xuống đất, nhưng sẽ không có ai nhặt lên nữa.

Mấy ngày sau, ánh mặt trời trong rừng chiếu lên lá cây, tạo ra bóng râm loang lổ, đoàn người cưỡi ngựa nhanh chóng đi qua, một đám chim sẻ bị kinh hãi bay ra khỏi cành cây.

Đoàn người nghỉ ngơi ở một chỗ biệt uyển ngoài kinh thành, Lục Dạ từ trên ngựa đi xuống lại chậm chạp không đi vào.

Liên Vưu hỏi: "Chủ thượng, có gì bất thường sao?"

Lục Dạ lắc đầu, mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy tinh thần không yên, ngay cả chuyện Húc Châu cũng đã được giải quyết, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khủng hoảng như có như không.

Nhưng không thể nói rõ là vì sao, thật ra thứ làm hắn sợ hãi rất ít.

Một lúc lâu sau, hắn lại xoay người lên ngựa, lạnh lùng nói: "Các ngươi nghỉ ngơi ở đây đi, ta về trước."

Dứt lời liền không đợi mọi người trả lời, trực tiếp rời đi, tiếng vó ngựa từ gần đến xa, có người hỏi Liên Vưu: "Chủ thượng muốn đi làm gì?"

Liên Vưu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Chuyện của Chủ thượng há đến lượt chnúg ta hỏi."

Sau khi Lục Dạ rời đi, không đithẳng vào kinh mà là đi vào phố một chuyến.

Lần này hắn gặp Thẩm Chí Hoan vẫn phải xin lỗi nàng, hắn ném bánh ngọt móng ngựa của nàng làm nàng tức giận như vậy, nhất định là phải suy nghĩ bồi thường cái gì cho nàng mới được.

Nhớ tới Thẩm Chí Hoan, Lục Dạ mới cảm thấy sự bối rối trong lòng thoáng bình ổn một chút, Thẩm Chí Hoan sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nhưng lát nữa chờ hắn về, nhất định nàng sẽ không để ý tới hắn.

Bởi vì lần này hắn đi một lần là đi luôn năm sáu ngày, trước kia tiểu khổng tước của hắn cách một ngày không gặp hắn sẽ tức giận với hắn, hung dữ nói với hắn sau này không được như vậy.

Mỗi một lần đều như vậy, nhưng dỗ dành một lúc là tốt rồi, nếu lát nữa hắn tặng nàng một món đồ, nhất định ngoài miệng nàng sẽ rất ghét bỏ nói không muốn nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Nàng cũng sẽ nghiêm mặt nói với hắn: "Lần sau ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy đâu!"

Lục Dạ hơi nhếch khóe môi, bất giác dừng lại ở một cửa hàng bán bánh ngọt móng ngựa.

Suýt nữa đã quên, bánh ngọt Nguyệt Trạch bên cạnh kinh thành rất nổi danh, rất nhiều đầu bếp trong cung đều đi ra từ nơi này.

Lục Dạ nhìn thoáng qua từng miếng bánh ngọt móng ngựa trắng tinh trong cửa hàng, suy nghĩ một chút vẫn là tìm một gian điểm tâm lớn nhất ở Nguyệt Trạch mua cho Thẩm Chí Hoan một hộp bánh ngọt móng ngựa, còn có một hộp bánh tròn phấn đào cùng với bánh hoa quế nhìn màu sắc rất đẹp.

Lục Dạ đặt ba hộp điểm tâm lên lưng ngựa, sợ trên đường bị vỡ nên cố cưỡi chậm hơn rất nhiều, Nguyệt Trạch cách kinh thành rất gần, không đến một canh giờ, Lục Dạ đã đến kinh thành.

Thậm chí hắn còn không trở về, cưỡi ngựa đi tới cửa phủ An Khánh hầu, sau đó dừng ngựa ở bên ngoài phủ, theo thói quen xoay người vào phủ, đi thẳng vào viện của Thẩm Chí Hoan.

Trong sân có chút yên tĩnh.

Hắn xách bánh ngọt đi vào, lại thấy cửa phòng Thẩm Chí Hoan đang đóng chặt.

Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi?

Cửa phòng khóa lại, lúc này Lục Dạ mới phát hiện, từ khi mình vào hình như chưa gặp được một hạ nhân nào.

Sắc mặt hắn trầm xuống, đúng lúc này, Hỉ Xuân đi tới từ hậu viện, nàng ấy cúi đầu, Lục Dạ đi lên hỏi nàng ấy: "Tiểu thư đâu?"

Hỉ Xuân vừa ngẩng đầu, lúc này Lục Dạ mới nhìn thấy đôi mắt nàng ấy sưng lên, y hệt là vừa mới khóc.

Một cơn khủng hoảng thật lớn không hiểu sao bao trùm lấy hắn, hắn vươn tay bóp cổ Hỉ Xuân, giọng nói có chút run rẩy, hỏi lại một lần nữa: "Thẩm Chí Hoan đâu?"

Lục Dạ hỏi như vậy, nước mắt Hỉ Xuân lại rơi xuống, nàng ấy khàn giọng, đứt quãng nói: "Tiểu thư... Tiểu thư..."

Lục Dạ buông lỏng sự kiềm chế với Hỉ Xuân, nghe thấy nàng ấy nói: "Tiểu thư mấy ngày trước nàng ấy... Mấy ngày trước theo Hoàng hậu nương nương đi chùa Việt Hòa, nhưng hôm qua có người trở về nói... Nói rằng tiểu thư đã mất tích."

Vừa nghe thấy những lời này, trên mặt Lục Dạ cũng không có biểu tình gì: "Mất tích?"

Hỉ Xuân gật đầu, nói: "Đã phái người đi tìm, tìm cả một ngày vẫn không có tin tức..."

Hỉ Xuân lau nước mắt trên mặt, cũng không sợ hắn, lớn tiếng chỉ trích: "Ngươi lợi hại như vậy mà! Sao ngươi không đi với tiểu thư? Tiểu thư đã nói với ngươi vài lần, ngươi vẫn đi ba ngày chạy hai bên! Không phải ngươi muốn bảo vệ người sao..."

Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Lục Dạ: "Giờ ngươi hài lòng..."

Lời của Hỉ Xuân nói đến đây đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng ấy nhìn thấy khuôn mặt người nam nhân tuấn lãng trước mặt mình có chút trống rỗng, đôi mắt đỏ hoe, tay cầm đồ vật còn đang không khống chế được sự run rẩy.

Giọng nói Hỉ Xuân mềm nhũn xuống, nói: "Thật ra cũng không trách ngươi..."

Lục Dạ lại như không nghe thấy nàng ấy nói đồ trong tay rơi xuống đất, không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi.

***

Núi Ngọc Tương không còn yên tĩnh như lúc đầu.

Sau khi tin tức Thẩm Chí Hoan mất tích truyền ra, có rất nhiều người đến tìm kiếm, không chỉ có Chu Dự phái một lượng lớn người tới, mà ngay cả Cố Hòe cũng dẫn người tới.

Mà Lục Dạ cũng đã tìm ở núi Ngọc Tương hơn hai ngày, hắn mang theo không ít người, như muốn lật qua cả ngọn núi vẫn không thấy bóng dáng nàng.

Đôi mắt hắn có hơi đỏ, hắn ngồi trong thiền viện Thẩm Chí Hoan từng ngủ, cúi đầu, một đôi giày thêu dính đầy bùn đất được đặt bên chân hắn, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Hắn đã về quá muộn rồi.

Gian phòng này đã sớm bị người khác thu dọn, cũng tìm kiếm qua, hiện tại manh mối trong gian phòng này dường như đã bị trừ khử sạch sẽ hoàn toàn.

Liên Vưu vào cửa quỳ một gối trước mặt Lục Dạ.

Giọng nói Lục Dạ có chút khàn khàn: "Tìm được chưa."

Liên Vưu không lên tiếng, đáp án rất rõ ràng.

Giọng Lục Dạ nghe có vẻ bình thản: "Để bọn họ đều đi tìm hết, trong vòng ba ngày nếu vẫn không có manh mối, đem đầu đến đây gặp ta."

Liên Vưu đáp một tiếng dạ, đứng dậy, suy nghĩ một lát sau vẫn nói: "... Chủ thượng, có phải Thẩm cô nương bị ai mang đi hay không?"

Lục Dạ lắc đầu, khoát tay áo nói: "Ngươi ra ngoài tìm trước đi."

Liên Vưu không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng.

Lục Dạ dùng hai tay che mặt, thân hình cao lớn co lại. Trên đôi giày thêu bùn đất đã khô, bên trong đế giày còn có thể nhìn thấy một mảng máu lớn không được nước mưa rửa sạch. Hai đôi giày rơi ở những nơi khác nhau.

Dựa vào khoảng cách của hai chiếc giày này có thể thấy rõ ràng có dấu vết đánh nhau, thậm chí trong bụi cỏ còn có cánh tay bị gãy chưa được dọn dẹp.

Nếu Thẩm Chí Hoan thật sự bị mang đi cũng là một chuyện tốt.

Nhưng hắn biết nàng rất thông minh, nàng sẽ biết chọn như thế nào. Nếu như những người đó chỉ muốn bắt được nàng, nàng sẽ không liều mạng như vậy, thậm chí những ám vệ kia cũng sẽ không đi ra.

Trừ khi họ muốn...

Lục Dạ buông tay xuống, trong ánh mắt thống khổ lại lộ ra sát ý lạnh thấu xương, hắn chợt cong môi cười mâu thuẫn, nụ cười có vẻ có chút quỷ dị, ánh mắt hắn chuyển xuống trên đôi giày thêu màu trắng phấn, đầy bùn đất, nhẹ nhàng đưa tay chạm một cái sau đó thu tay lại.

Mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là hướng hoàng cung.

Hoàng hậu.

Trong Khôn Ninh cung, Hoàng hậu đang nằm trên giường mềm, bà ta nhắm chặt hai mắt, cung nữ phía sau đang ấn huyệt thái dương giúp bà ta, huân hương thơm lượn lờ.

"Nương nương gần đây vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, không thể hao tâm tổn sức nữa."

"Còn không thấy bóng dáng Chí Hoan, bảo bổn cung sao có thể yên tâm."

"Nương nương vẫn có tấm lòng nhân hậu, nô tỳ thấy mỗi lần Tứ tiểu thư vào cung không có lần nào là tự nguyện đến tìm ngài."

Hoàng hậu chậm rãi mở mắt ra, nói: "Dù sao cũng là muội muội của Trường Ninh, ta cũng nên chăm sóc một chút."

Cung nữ che miệng cười, không tiếp tục diễn với Hoàng hậu nữa, nói: "Theo nô tỳ thấy, đến bây giờ chỉ sợ thi thể Tứ tiểu thư đã bị cá ăn, sao nương nương còn không yên tâm..."

Hoàng hậu nhíu mày, trách cứ nói: "Tiện tỳ ngươi đang nói bậy cái gì đó, Chí Hoan chỉ là 'mất tích' mà thôi, bổn cung ngày ngày lo lắng, sao ngươi có thể nói như vậy."

Tiểu nha đầu còn chưa nói gì, chợt thấy một nam nhân cầm một thanh kiếm đang nhỏ máu trực tiếp đi vào cửa chính, trên cằm nam nhân dính máu, dáng người cao lớn, một thân hơi thở hỗn độn lại chết chóc, giống như ác quỷ trong đêm tối vậy.

"Nương... Nương... Nương nương..."

Hoàng hậu trách cứ: "Sao vậy?"

Vừa dứt lời, Lục Dạ đã đi tới trước mặt hai người, bà ta bỗng dưng mở to hai mắt: "Người đâu!! Người đâu! Có thích khách!"

"Người đâu!" Nhưng cho dù bà ta kêu như thế nào, vẫn không có ai tiến vào, rốt cuộc là nam nhân này làm thế nào lại có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào hoàng cung, làm sao thần không biết quỷ không hay giết người của Khôn Ninh cung?

Tiểu nha hoàn cao giọng kêu lên, lại bị Lục Dạ dùng một đao chém ngang cổ họng, giọng nói đột nhiên dừng lại, máu chảy bắn ra ngoài, văng khắp phòng. Hoàng hậu kinh hoảng nhìn Lục Dạ, ra vẻ trấn định nói: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Lục Dạ đặt kiếm lên mặt đất, hai tay đưa lên trước mặt, nói: "Hoàng hậu nương nương, đã lâu không gặp."

Nghe Lục Dạ nói như vậy, Hoàng hậu lập tức ngơ ngác, nhưng nhìn gương mặt người này có chút quen thuộc, không thể tin mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ: "Là ngươi, vậy mà ngươi..."

"Vậy mà còn chưa chết phải không? Nhờ phúc của ngài, ta sẽ không chết sớm vậy đâu."

"Nhưng ngài thì không chắc sẽ vậy."

"Ngươi... Ngươi đến đây để giết ta à? Chuyện năm đó không liên quan đến ta, ta chỉ bị ép mà thôi..."

Lục Dạ giơ tay lên, nói: "Khi đó ta còn nhỏ, không có gì để đấu lại với ngài, hôm nay đến đây, chủ yếu vẫn là muốn hỏi ngài..."

"Cái... Cái gì?"

Lục Dạ đi lên phía trước, trường kiếm chậm rãi chống lại cổ họng nữ nhân: "Thẩm Chí Hoan đâu?"

Hoàng hậu sửng sốt, vốn tưởng rằng đụng phải chính hắn tất nhiên sẽ không có cơ hội sống sót, hiện giờ xem ra cũng không hoàn toàn, giọng nói bà ta run rẩy nhìn về phía Lục Dạ, nói: "Là ta... Ta đã bắt nàng, ngươi tha ta, ta sẽ tha nàng, nếu không..."

Lục Dạ vẫn đang cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, nói: "Ngươi không có tư cách đàm phán điều kiện cùng ta, nếu không nói, ngươi sẽ chết rất thảm."

"Nếu thế, ta còn suy nghĩ một chút..."

Hoàng hậu nhìn chằm chằm thanh kiếm đang kề vào cổ họng mình, bà ta cũng không biết Lục Dạ và Thẩm Chí Hoan có quan hệ gì, nhất thời cũng không dám trả lời, nếu nói dối bị hắn phát hiện, chỉ sợ chết càng thảm hơn, bà ta đã từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tra tấn người của người này.

Nhưng... Nếu hắn có quan hệ gì với Thẩm Chí Hoan, bà ta lại nói là mình giết Thẩm Chí Hoan, vậy vẫn không có kết quả tốt.

Nhưng sao người này lại có quan hệ với Thẩm Chí Hoan được chứ.

Hắn khát máu tàn nhẫn, sẽ không có trái tim.

Mặt hắn bị ánh nến vàng sáng chiếu vào vô cùng tuấn tú, nhưng bà ta chỉ cảm thấy kinh hãi, hắn rũ mắt nhìn bà ta giống như đang tuyên bố cái chết của bà ta vậy.

"Ồ, không nói sao? Ta đếm ba tiếng..."

"Ba, hai, ....... "

"Nàng ta chết rồi."

Chương kế tiếp