Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 84
Sáng ngày hôm sau Thẩm Chí Hoan được đưa trở về phủ An Khánh hầu, vốn dĩ Thẩm Trường An phải tới báo cáo với Hoàng đế nhưng mà Hoàng đế vẫn còn hôn mê bất tỉnh thế nên hiện giờ việc quốc gia đều do Chu Dự quản lý.

Chu Dự không giữ Thẩm Trường An ở lại lâu, Thẩm Chí Hoan và cả phủ An Khánh hầu đã chuẩn bị cả buổi sáng rồi đứng trước cửa phủ đợi Thẩm Trường An quay về.

Cuối giờ Tỵ, trên con đường dài yên tĩnh loáng thoáng có tiếng vó ngựa từ đằng xa vang lên, Thẩm Chí Hoan mím chặt khóe môi, chống nạng bất giác mà trở nên căng thẳng.

Chẳng bao lâu một đội kỵ binh đã xuất hiện, nhóm người chầm chậm đi tới, Thẩm Chí Hoan nhìn thấy người huynh trưởng đã ba năm không gặp.

Y ngồi trên con tuấn mã cao lớn, mái tóc dài thẳng, trên người mặc bộ khôi giáp bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, vóc dáng cao lớn, gương mặt gầy mà cường tráng, đồng tử thâm sâu, đôi lông mày kiếm, nước da không được trắng lắm, nhiều năm chinh chiến trên chiến trường đọng lại khí thế không giận tự uy.

Từ trước tới giờ nhị ca của Thẩm Chí Hoan đều rất trầm ổn lạnh lùng, nhưng mà khi ánh mắt của y chạm phải tiểu cô nương đang đứng ở trước cửa phủ An Khánh hầu thì tăng thêm tốc độ.

Tiếng vó ngựa trở nên gấp rút, Thẩm Chí Hoan đi lên phía trước vài bước, Thẩm Trường An quay người xuống ngựa nhìn Thẩm Chí Hoan trước mặt nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Y đã ba năm không gặp Thẩm Chí Hoan rồi, lần trước lúc định quay về thì lại nhận được tin Thẩm Chí Hoan mất tích.

Cứ không rõ tung tích như vậy không nghi ngờ gì nữa đó chỉ là cách nói khác của tin tức đã chết.

Sau khi tin tức Thẩm Chí Hoan về kinh truyền tới, đoạn đường gập ghềnh phải mất một tháng rưỡi mới tới nơi đã bị y rút xuống còn một tháng, sau một loạt các nghi thức gặp mặt rườm rà cuối cùng cũng về tới nhà, mà ở đây còn có muội muội của y đang đợi y.

Y bình tĩnh nhìn Thẩm Chí Hoan rồi nói: “Muội muội.”

Thẩm Chí Hoan siết chặt chiếc khăn trong tay, nhìn thấy trên mặt của Thẩm Trường An có thêm vào vết thương nhỏ, chóp mũi chua chua, nước mắt lại dâng lên trong hốc mắt.

Nàng vốn không phải là người cảm tính, khoảng thời gian Thẩm Trường An không trở về nàng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần sẽ nói điều gì với Thẩm Trường An, nhưng mà giờ đây gặp được y rồi thì lại bất giác nảy sinh một cảm giác tủi thân.

“Muội muội, muội đừng khóc.” Thẩm Trường An đi lên phía trước ôm lấy Thẩm Chí Hoan rồi nói: “Ngoan nào.”

Vì phải đi đường cả ngày lẫn đêm thế nên mùi trên người của Thẩm Trường An không hề dễ ngửi, Thẩm Chí Hoan ôm lấy eo Thẩm Trường An, nước mắt rơi trên vai Thẩm Trường An.

Từ nhỏ tới lớn nàng đều không phải chịu ấm ức, hồi nhỏ nếu như có ai dám nói với nàng một không không hay thì ca ca sẽ đi giáo huấn người đó, bắt người trêu đùa nàng phải tới tận nơi xin lỗi, nửa chữ cũng không dám nói nhiều.

Nhị ca của nàng trời sinh lạnh nhạt, dường như chỉ một lòng với chiến trường và đánh trận, nhưng mà những lúc phụ thân bận thì ca ca sẽ bế cô trong tay, dẫn nàng đi cưỡi ngựa, tới trường xem người ta bắn tên, nói là muốn gì được nấy cũng không quá đáng.

Nếu như khi ấy Thẩm Trường An ở lại kinh thành thì hắn sẽ không để cho nàng phải tứ cố vô thân ở chùa Việt Hòa như vậy.

Thẩm Chí Hoan yên lặng dựa vào vai Thẩm Trường An mà rơi lên, Thẩm Trường An khe khẽ vỗ lưng nàng dỗ dành: “Hoan Hoan, ta quay về muộn quá rồi.”

“Lần này dẫn muội cùng đi theo, sau này ta sẽ không để muội rời khỏi tầm mắt của bọn ta nữa đâu.”

Phải rất lâu sau Thẩm Chí Hoan mới khống chế được cảm xúc của bản thân, nàng buông Thẩm Trường An ra rồi lau qua nước mắt trên mặt mình, đôi mắt trong nhìn về phía y rồi nói: “… Mừng ca ca trở về nhà.”

Thẩm Trường An vừa mới trở về nên trong phủ trở nên náo nhiệt hơn, y dẫn theo rất nhiều cận vệ trở về, Ninh An hầu phủ trống không giờ đây đột nhiên lại có thêm rất nhiều người, mùi thức ăn ở nhà bếp phía đông truyền tới chính đường, bên trong Huyền Thu đường vô cùng náo nhiệt, các nha hoàn tiểu tư bận tới bận lui.

Bữa trưa được chuẩn bị cả sáng sớm lúc này chỉ việc bưng lên, Thẩm Chí Hoan điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đích thân gắp thức ăn cho Thẩm Trường An, hỏi rất nhiều chuyện của Thẩm Nhạc Nhiên và Thẩm Trường Lộ.

Sau khi cho hạ nhân lui ra ngoài, Thẩm Trường An bèn hỏi Thẩm Chí Hoan: “Muội muội, khoảng thời gian này là sao vậy, là ai đã làm?”

Thẩm Chí Hoan có gì nói nấy: “Là Hoàng hậu.”

Thẩm Trường An nhíu mày nói: “Trước đó bà ta đã chết rồi đúng là dễ dàng cho bà ta quá. Nhưng mà bà ta có bất hòa gì với muội mà lại ra tay độc ác tới như vậy.”

Thẩm Chí Hoan thở dài một hơi, sau khi suy nghĩ lựa lời thì mới nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra ra.

Thấy sắc mặt của Thẩm Trường An càng ngày càng nghi trọng, Thẩm Chí Hoan nói: “… Ca ca, chúng ta không thể tiếp tục ở lại kinh thành nữa rồi.”

Thẩm Trường An trầm giọng nói: “Những lời đồn này trước đây ta cũng đã nghe thấy, chỉ là không có chứng cứ xác thực mà Man Di lại năm lần bảy lượt xâm phạm tới biên giới thế nên đã tạm gác lại những chuyện này.”

“Không ngờ rằng đứa trẻ đó lại vẫn còn sống.”

Bất kể đây là thiên hạ của ai nhưng từ đầu tới cuối quốc gia thì chỉ có một, nội bộ bên trong đấu đá thế nào thì không nói nhưng quyết không thể để cho ngoại địch nhân cơ hội được.

Nhưng mà so sánh với Thẩm Chí Hoan thì chuyện này lại trở nên không quan trọng: “Vậy khoảng thời gian đó muội làm thế nào…”

Thẩm Chí Hoan đặt đũa xuống, nghĩ tới việc Thẩm Trường An quay về vội vàng e rằng còn chưa biết việc nàng đang mang thai.

Nàng không muốn lừa Thẩm Trường An, nhưng cũng không muốn nói với Thẩm Trường An đứa trẻ trong bụng nàng là của Lục Dạ.

Nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Sự trầm mặc của Thẩm Chí Hoan giống như một loại ám thị, bàn tay cầm đũa của Thẩm Trường An càng siết chặt hơn, nhưng vẫn kìm nén cảm xúc chậm rãi nói: “Không tiện nói ư?”

“Muội muội, muội chỉ cần nói với ta có phải có ai đã ức hiếp muội trong khoảng thời gian đó có đúng không.”

Thẩm Chí Hoan lắc đầu nói: “Không có ai ức hiếp muội cả.”

“Muội rơi xuống nước, lúc tỉnh lại thì đã cách kinh thành rất xa rồi, nhất thời không tiện về ngay được.”

“Có bị thương ở đâu không?”

Cho tới hiện tại phía sau gáy của Thẩm Chí Hoan vẫn còn một vết thương nhưng nàng không nói ra: “Chỉ bị thương nhẹ mà thôi, dưỡng thương vài ngày là khỏi rồi.”

Thẩm trường An vẫn không yên tâm, ybiết Thẩm Chí Hoan có chuyện giấu y: “Từ nhỏ muội không phải là người không bấm bụng chịu đựng, nếu như có chuyện gì thì muội nói với ca ca được chứ?”

Thẩm Chí Hoan vẫn lắc đầu nói: “Thực sự không có chuyện gì.”

Nàng chuyển chủ đề: “Ca ca, hiện giờ các huynh có tin tức của đứa trẻ kia không?”

Thẩm Trường An nói: “Nếu như nó còn sống thì chỉ sợ còn lớn hơn muội.”

Thẩm Chí Hoan nghĩ trong lòng quả thực lớn hơn nàng vài tuổi hơn nữa tung tích còn ở kinh thành.

“Khi đó nghi ngờ phụ thân đã phái người đi tìm chỉ là cho tới nay vẫn không có tin tức gì cả.”

“Vậy… sau khi tìm được thì sao, chúng ta sẽ giúp nó sao?”

Thẩm trường Ninh trầm mặc nói: “Vẫn chưa biết được.”

“Chuyện này chỉ nói vài câu cũng không nói rõ được vẫn phải đợi phụ thân quay về rồi quyết định.”

Thẩm Chí Hoan không muốn nhắc tới những chuyện kia, Thẩm Trường An cũng không truy hỏi nữa, nhưng mà điều này không có nghĩa là chuyện này cứ thế mà cho qua.

Thẩm Trường An nói với Thẩm Chí Hoan thế cục hiện giờ rất lâu, cho tới khi đồ ăn đều đã nguội ngắt.

Sau khi dọn thức ăn xuống, Thẩm Chí Hoan rót một ly trà cho Thẩm Trường An, Thẩm Trường An nhận lấy rồi ngửa cổ uống hết một nửa.

Ly trà đặt trước mặt, Thẩm Chí Hoan quan sát sắc mặt của Thẩm Trường An, đưa tay ra đặt lên trên bụng sau đó chậm rãi rời đi, nàng ngồi ở bên cạnh đắn đo hồi lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội tâm trạng Thẩm Trường An không tệ mà mở miệng: “Ca ca.”

Thẩm Trường An: “Hử?”

Thẩm Chí Hoan muốn nói rồi lại thôi, Thẩm Trường An dần dần nhận ra có gì đó khác thường.

Y không lên tiếng mà chờ đợi Thẩm Chí Hoan mở lời.

Thẩm Chí Hoan cắn răng sau đó nói: “Muội… muội mang thai rồi.”

Bốn bề là một mảng yên tĩnh chết chóc.

Thẩm Chí Hoan cúi đầu không dám nhìn Thẩm Trường An, thậm chí nàng còn không dám đối diện với sự yên lặng như hiện giờ.

Qua rất lâu cuối cùng Thẩm Trường An cũng nói: “… Không sao, muội không cần phải sợ, cứ sinh ra là được.”

Thẩm Trường An kéo tay Thẩm Chí Hoan qua, ngón tay thô cứng vuốt ve mu bàn tay nàng, Thẩm Chí Hoan có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn dưới lớp vỏ bình tĩnh của Thẩm Trường An.

Y hỏi rất khẽ: “Có thể nói cho ta biết chuyện này là thế nào không?”

Thẩm Chí Hoan nói: “Sắp được bốn tháng rồi.”

Bốn tháng, chính là khoảng thời gian Thẩm Chí Hoan mất tích.

“Vậy người đó thì sao?”

Thẩm Chí Hoan nói: “Chết rồi.”

Thẩm Chí Hoan nói chết rồi, nhưng Thẩm Trường An không biết có phải là thật hay không, nàng không muốn nói nhiều về chuyện trong khoảng thời gian mất tích vậy thì y cũng không muốn nghĩ nhiều.

Y chỉ có thể cầu nguyện những điều không may đó không xảy ra trên người muội muội của y.

“Sau này cũng không cần hắn, nếu như muội muốn thì sinh hạ đứa bé, nhà chúng ta cùng nhau nuôi nó, nếu như muội không muốn thì ca ca có thể nuôi giúp muội.”

Với thân phận và sự xinh đẹp của Thẩm Chí Hoan thực ra nàng không hề lo lắng nếu như có con rồi thì không có ai chịu lấy nàng nữa, chỉ là không được thuận lợi như trước mà thôi, còn những lời bàn tán thì chắc chắn không thể tránh khỏi rồi.

Thẩm Chí Hoan nói: “Muội muốn đứa trẻ, sau này… cũng không muốn gả cho ai nữa.”

Thẩm Trường An biết những điều này có liên quan tới những gì Thẩm Chí Hoan đã trải qua trước đây, y không dám hỏi nhiều mà chỉ đồng ý một tiếng: “Được.”

“Muội là muội muội của ta, muội muốn là gì thì cứ theo ý của mình.”

Thẩm Chí Hoan cúi đầu xuống cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân có người nhà như vậy.

Trước giờ nàng luôn buồn phiền vì Lục Dạ, cho tới hiện giờ gặp được Thẩm Trường An thì cảm thấy những chuyện với Lục Dạ cũng chẳng là gì cả.

“Vậy lúc nào chúng ta mới khởi hành?”

“Lần này ta về chủ yếu là muốn xem xem thái độ của ngươi trong cung thế nào.”

“Nhưng hiện giờ đang là thời của chúng ta thế nên chắc chắn bọn họ sẽ thuận theo ý của chúng ta thôi.”

Thẩm Chí Hoan không hiểu, tại sao Chu Dự lại cứ thế để nàng và Thẩm Trường An gặp mặt mà không nghi ngờ chút nào, những chuyện năm đó nàng đều biết hết.

Nàng nói với Thẩm Trường An, chẳng lẽ không sợ Thẩm gia nghiêng về phía Lục Dạ hay sao.

“Mặc dù nói như vậy, nhưng mà Chu Dự không giống với vị trước kia, hắn càng có sự đáng sợ của bậc đế vương hơn là Nguyên Thành đế.”

“Nhưng hắn vốn dĩ không phải dòng dõi hoàng thất chính thống, chẳng lẽ chúng ta cũng cứ đâm lao phải theo lao như vậy ư?”

Thẩm Trường An không trả lời nhưng mà Thẩm Chí Hoan đã phần nào hiểu được rồi.

Không phải nhất định đâm lao phải theo lao, mà là so với chân tướng thực sự thì sự an nguy của Thẩm gia càng quan trọng hơn mà thôi.

Đứng đầu quân đội không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ cần đi sai một li thì căn cơ mười mấy năm dùng mồ hôi và máu để đổi lại coi như hủy trong chốc lát.

“Nhưng mà cũng không chắc chắn, để xem tình hình lúc đó thế nào vậy.”

Nhắc tới những điều này Thẩm Chí Hoan lại đột nhiên nhớ tới một người, nàng hỏi: “Đợi đã, chuyện của Lý Thư Cẩm là thế nào? Chẳng lẽ nàng ta thực sự là nữ nhi của phụ thân?”

Thẩm Trường An nói: “Đương nhiên không phải, sao muội có thể tin những điều này chứ.”

Thẩm Chí Hoan nói: “Muội chẳng tin đâu, lần trước tam ca trở về cũng không phủ nhận, chẳng lẽ là do các huynh cố tình?”

Thẩm Trường An nói: “Chuyện này nói ra rất dài.”

Chương kế tiếp