Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 (Xuyên sách)

Chương 81: Mèo con

Chương 81: Mèo con

Editor: Trâu lười

Cả người Tạ Chiêu đầy nước mưa, Trình Dao Dao nhào vào trong ngực hắn lạnh run cả người, sau đó mới cảm nhận được cơ bắp rắn chắc ấm áp của Tạ Chiêu.

Chạy từ trong nhà ra cổng mất mấy giây, Trình Dao Dao dính nước mưa ướt đẫm. Tạ Chiêu sờ mái tóc ướt sũng của cô nhíu nhíu mày, ôm người vào lòng: “Sao vậy?”

Trình Dao Dao tựa vào trong ngực Tạ Chiêu, sự sợ hãi lúc nãy đã tan thành mây khói. Cô không muốn nói mình bị dọa sợ, đôi mắt hoa đào nhìn hắn nói: “Sao anh về muộn vậy?”

Tạ Chiêu nói: “Mang một thứ về cho em.”

Mắt Trình Dao Dao sáng lên: “Thứ gì vậy?”

Tạ Chiêu còn chưa mở miệng, Trình Dao Dao đã cảm thấy có vật gì đó đè vào bụng mình, còn giật giật: “!!!”

Vật đó động đậy liên tục, mặt Trình Dao Dao nóng bỏng: “Cái…cái gì vậy?”

Tạ Chiêu buông Trình Dao Dao ra, cúi đầu cởi áo choàng ngắn. Bây giờ có rất ít người mặc loại áo choàng ngắn này, nhưng thân hình Tạ Chiêu cao lớn, cơ bắp rắn chắc, mặc vào rất có mùi vị.

Giọt nước chảy dọc theo cơ bắp, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, trơ mắt nhìn Tạ Chiêu cởi cúc áo, cho tay vào ngực lấy ra…

Một con… vật nuôi?

Con vật nhỏ kia còn không to bằng bàn tay của Tạ Chiêu, mắt không mở ra, mặc dù được Tạ Chiêu giấu trong ngực nhưng vẫn bị ướt, đám lông bết vào nhau, dính đầy bùn đất không nhìn rõ màu sắc, chỉ thấy cái mũi, miệng và 4 cái đệm thịt nhỏ là màu hồng nhạt. Lúc này đột nhiên rời đi vòng ôm ấm áp, bốn chân động đậy liên tục, nhắm hai mắt kêu rên phát ra tiếng ư ử.

Trình Dao Dao chần chừ nhìn vật nhỏ: “Đó là… mèo? Nhìn nó còn nhỏ quá…”

Tạ Chiêu đưa mèo lên trước mặt Trình Dao Dao: “Là mèo, còn chưa đầy tháng.”

Trình Dao Dao thét lên: “A a a a a a lấy ra đi!”

Tạ Chiêu hơi mất mác nhìn mèo con giãy dụa trong tay: “Em không thích sao?”

“Thích…thích.” Trình Dao Dao vuốt nhịp tim đang đập thình thịch, nghĩ thầm may mà không phải con chuột. Cô lấy hết dũng khí bước lại gần nhìn, mũi và miệng con mèo đỏ đỏ, nhìn giống như bôi son đỏ như lửa, 4 chân ngắn ngắn dùng sức đạp.

Ngón tay Trình Dao Dao chạm nhẹ vào đệm thịt của con mèo con: “Đưa em.”

Tạ Chiêu nhẹ nhàng để mèo con vào trong tay Trình Dao Dao, hai tay Trình Dao Dao cẩn thận bế nó, mèo con ướt sũng lạnh buốt, chỉ có hơi ấm yếu ớt. Không biết mèo con không thoải mái hay làm sao, căng cuống họng kêu ư ử, còn run lẩy bẩy.

Trình Dao Dao khẩn trương nói: “Có dính nước mưa, sẽ chết lạnh!”

Tạ Chiêu cởi áo choàng ngắn che lên đầu Trình Dao Dao: “Chúng về phòng trước đã.”

Tạ Chiêu ôm ngang Trình Dao Dao lên, bước nhanh chạy về phòng chính.

Trình Dao Dao tìm khăn lau sạch mèo con, cô sờ cái bụng phình lên của mèo: “Nó ăn rồi sao?”

Tạ Chiêu dùng áo choàng ngắn lau mặt, vắt nước: “Chó cái ở nhà máy phân hóa học vừa đẻ, cho nó uống ít sữa.”

“Vậy thì tốt rồi, em còn lo muộn thế này tìm gì cho nó ăn được.” Trình Dao Dao bọc mèo con lại chỉ để lộ cái đầu, để lên cánh tay lắc tới lắc lui như trẻ con, nhưng mèo con vẫn kêu ư ử: “Anh tìm được nó ở đâu vậy?”

“Đống rác.” Tạ Chiêu nói: “Nhà khác không muốn nuôi mèo, ném đi.”

Trình Dao Dao: “…”

Trình Dao Dao  yên lặng để mèo con vào trong ngực Tạ Chiêu, có lẽ ở trong ngực Tạ Chiêu ấm áp, mèo con kêu nhỏ lại. Trình Dao Dao chạy qua mái hiên vào bếp, bê bát canh gừng ra: “Đã nấu trước cho anh rồi, nhanh uống đi.”

Tạ Chiêu bê bát canh thổi một chút, đưa đến môi Trình Dao Dao: “Em uống đi, mưa ướt rồi.”

Trình Dao Dao uống một hớp rồi thôi: “Cay quá. Anh uống nhanh đi, em muốn tắm, thuận tiện tắm cho mèo con luôn.

Tạ Chiêu hoài nghi: “Mèo nhỏ như vậy có thể tắm sao?”

Trình Dao Dao trêu chọc mèo con: “Dùng nước ấm tắm là được, nó bị lạnh run rẩy liên tục. Tắm xong lau khô là được rồi.”

Hơi nóng bốc lên trong bồn tắm, Trình Dao Dao xõa tóc ra, vui thích ngâm trong nước.

Chậu gỗ nhỏ bên trong cũng nóng hổi, mèo con được đặt bên trong, phát ra tiếng kêu thảm. Một tay Tạ Chiêu giữ mèo con, một tay vẩy nước lên tắm rửa cho nó, mèo con nhắm mắt lại, tiếng kêu bi bô cao vút lên.

Tạ Chiêu không đành lòng nói: “Nó kêu liên tục, có phải nước nóng quá không?”

Trình Dao Dao ghé vào bên trên thành bồn tắm, nói: “Không sao đâu, nhiệt độ nước khi mèo tắm rửa cao hơn người. Rửa sạch móng vuốt cho nó, lăn trên đống rác rất bẩn.”

Con mèo kia không biết có phải nghe hiểu hay không, càng kêu lớn tiếng hơn: “Ách! Ách!”

Trình Dao Dao duỗi tay sờ lỗ tai của nó: “Em vẫn còn hung dữ nhỉ.”

Cánh tay mảnh khảnh giơ đến trước mắt, giọt nước chảy dọc theo cánh tay rơi xuống mu bàn tay của Tạ Chiêu. Bên trong phòng tắm đầy hơi nước và mùi hương hoa hồng. bỗng nhiên Tạ Chiêu hơi khó thở.

Mèo con đột nhiên không có thanh âm. Tạ Chiêu hoàn hồn cúi đầu nhìn, thế mà nó đang uống nước tắm! Tạ Chiêu vội vàng nhấc nó ra khỏi mặt nước, mèo con còn phát ra âm thanh uy hiếp ô ô, liều mạng nhảy vào trong nước.

Tạ Chiêu nhíu mày: “Đói bụng rồi?”

Trình Dao Dao thu tay lại, để trên thành bồn tắm cười nói: “Xem ra về sau nó sẽ không ghét tắm.”

Tạ Chiêu vuốt lông mèo từ đầu đến chân hai lần, gạt lông mai thưa thớt ra, sau đó lấy khăn lau khô. Cũng may mèo con còn nhỏ trơ trụi, lau một lát là khô.

Con mèo này còn nhỏ tuổi hơn so với dự đoán của Tạ Chiêu, mới sinh ra không quá nửa tháng. Trên thân thể hồng hồng có một lớp lông trắng thưa thớt, nhìn kỹ lại, trên đỉnh đầu, lưng và mông trộn lẫn màu quýt (màu cam).

“Mèo quýt.” Trình Dao Dao cười nói: “Sao anh lại nhặt nó về, về sau nó sẽ béo như lợn.”

Mèo con cố gắng kéo khăn ra, Tạ Chiêu bỏ nó xuống, tùy mèo con chui vào trước ngực mình, nghe vậy nói: “Không phải em muốn nuôi sủng vật sao?”

Trình Dao Dao bĩu môi nói: “Không phải anh bảo em nuôi gà rồi sao?”

“…Con này có lông màu trắng giống con dê.” Bỗng nhiên sắc mặt Tạ Chiêu kỳ quái, cúi đầu nhìn.

Mèo con cách cái áo ngậm ngực Tạ Chiêu, nó đang dùng sức mút, lỗ tai nhỏ còn rung rung.

Một tay Tạ Chiêu kéo mèo con ra. Bên trong miệng mèo con không còn đồ gì, tiếp tục kêu thảm thiết.

Trình Dao Dao cười đập tay xuống nước: “Ha ha ha ha ha ha…”

Mặt Tạ Chiêu đen lại có thể chảy ra nước, bế con mèo đang giãy dụa không ngừng không biết làm thế nào cho phải. Mèo con mới lớn một chút, cuống họng kéo căng, tiếng kêu lo lắng.

“… Em Dao Dao.”

Trình Dao Dao lau nước mắt bật cười, có ý xấu nói: “Anh đưa ngón tay cho nó.”

Tạ Chiêu nghi ngờ: “Có tác dụng không?”

Trình Dao Dao nói chân thành: “Đương nhiên rồi, trước kia em từng nuôi mèo, có kinh nghiệm!”

Tạ Chiêu đành phải giơ ngón tay cho nó, bốn chân mèo con ôm lấy ngón tay Tạ Chiêu mút lấy mút để, thực sự yên tĩnh lại. Mặt Tạ Chiêu không thay đổi nói: “Tặng nó cho người khác đi.”

“Không, em muốn nuôi.” Trình Dao Dao hất cằm lên nói.

Tạ Chiêu nói: “Không phải em chê nó xấu sao?”

“Bây giờ em cảm thấy thú vị.” Trình Dao Dao nhìn tay chân Tạ Chiêu luống cuống ôm mèo con, nở nụ cười, nồi ruồi lệ dưới đuôi mắt sáng loáng: “Trước kia em từng nuôi mèo, lúc nhận nuôi lớn hơn con mèo này nhiều, em chưa từng muôi con mèo nhỏ như vậy.”

Tạ Chiêu nhìn cô nói: “Trước kia em nuôi mèo gì?”

Trình Dao Dao nói: “Mèo bông.”

Tạ Chiêu: “Mèo bông?”

Trình Dao Dao cắn môi, nói: “Là một loại mèo rất đẹp, lông dài trắng như tuyết, mắt xanh, giống như mèo tiên nữ! Đáng tiếc em rời nhà lâu như vậy, cũng không biết nó thế nào rồi…”

Lông mi Trình Dao Dao rũ xuống, hơi nản lòng tựa cằm lên cánh tay.

Tạ Chiêu không chịu nổi Trình Dao Dao khuông vui, thấp giọng nói: “Về sau anh và em về nhà đón nó.”

Không có cơ hội, chỉ có thể nuôi con mèo xấu này. Trình Dao Dao giữ vững tinh thần cười nói: “Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi, em mặc quần áo xong sẽ đến giúp anh.”

Tạ Chiêu bế mèo đi ra, trước khi đóng cửa còn bất lực nói một câu: “Nhanh chút.”

Trình Dao Dao cười to một trận.

Hôm nay sữa dê lấy về còn thừa, Trình Dao Dao cho ít linh tuyền vào sữa dê đun nóng lên bê vào phòng: “Tới đây, đừng vội.”

Mèo con đã có chút nóng nảy, đang giãy dụa không ngừng trong ngực Tạ Chiêu, bên trong miệng kêu liên tục. Lúc này ngửi thấy mùi thơm, lập tức ngẩng đầu tìm kiếm nơi mùi thơm bay ra, hé miệng kêu lên.

Trình Dao Dao để sữa dê lên bàn, trải một cái khăn mặt cũ ra. Mèo con được thả ra, lập tức kéo lấy thân thể mềm nhũn bò đến chỗ bát sữa dê, cúi đầu uống. Dáng vẻ uống sữa của nó rất hung dữ, vừa uống vừa phát ra thanh âm ừng ực trong không khí, bốn cái móng vuốt nhỏ uốn éo nắm khăn mặt.

Trình Dao Dao thấy thú vị, nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ.  Mèo con đột nhiên quay đầu, cái miệng không có răng cắn vào ngón tay Trình Dao Dao. Trình Dao Dao giật mình kêu lên, Tạ Chiêu nắm lấy ngón tay cô nhìn xem, đầu ngón tay trắng nõn dính ít sữa dê, không bị rách da.

“Còn chưa có răng đã cắn em.” Trình Dao Dao mách Tạ Chiêu.

Mèo con không biết mình làm chuyện xấu, cúi đầu uống sữa, hai cái tai nhỏ rung rung. Tạ Chiêu kéo bát ra, mèo con hùng hổ lại gần cắn tay Tạ Chiêu.

Một tay Tạ Chiêu đè nó lại không cho nó động đậy, mèo con ngã chổng ngược như con rùa nằm ngửa, 4 chân hướng lên trời kêu thảm.

Trình Dao Dao không đành lòng: “Trời ơi, anh đừng bắt nạt nó, nó còn nhỏ.”

“Nó giữ đồ ăn, phải dạy.” Tạ Chiêu lạnh lùng nói, thấy mặt con mèo dính đầy sữa dê, bốn chân nhỏ giãy dụa bất lực thì bỏ tay ra.

Trình Dao Dao vội lật mèo con lại, mèo con nấc một cái, bỗng nhiên ngơ ngác nằm sấp xuống không động đậy, Trình Dao Dao ôm tim: “Vừa xấu vừa ngốc…”

Trình Dao Dao đẩy bát sữa dê đến trước mặt mèo con, mèo con sụt sịt mũi, vùi đầu uống tiếp, âm thanh vang lên chậc chậc.

 Tạ Chiêu tóm lấy con mèo sờ bụng nó, căng tròn: “Không được uống nữa.”

Mèo con không vui, kéo căng cuống họng kêu lên, đôi mắt nhỏ ẩm ướt vẫn chưa mở ra hết nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu hờ hững nhìn nó, thờ ơ. Trình Dao Dao vội vàng lấy lại mèo con: “Không được bắt nạt mèo của em.”

Tạ Chiêu không thả tay ra, nói: “Nó uống nữa sẽ chết vì no.”

“Đưa em!” Trình Dao Dao cố gắng bỏ tay Tạ Chiêu ra.

Mèo con đang giãy dụa trong tay hai người bỗng nhiên co quắp lại, trong miệng và mũi trào ra dịch sữa màu trắng.

Tạ Chiêu: “!!!”

Trình Dao Dao : “!!!”

Trình Dao Dao cố gắng bình tĩnh, nhét mèo con lại trong tay Tạ Chiêu: “Cho anh.”

Tạ Chiêu đối mặt với ánh mắt ngây ngốc ướt sũng của mèo con: “…Đây là mèo của em mà?”

Trình Dao Dao hét to: “Nó nôn ra sữa rồi, anh còn nói những thứ này làm gì!”

Giống như phản ứng lời Trình Dao Dao, chân mèo con co lại, nôn ra rất nhiều sữa. Tạ Chiêu vội vàng cầm khăn lau miệng lau mũi cho mèo con, tránh làm nó bị nghẹn.

Trình Dao Dao ở bên cạnh vội muốn khóc: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Em Dao Dao đừng vội.” Tạ Chiêu để mèo con lên bàn, nhẹ nhàng xoa bụng cho nó, nói: “Không phải em từng nuôi mèo sao? Lúc mèo nôn ra sữa, em sẽ làm gì?”

Trình Dao Dao không do dự nói: “Đưa vật nuôi đến bệnh viện!”

“Ừm?” Tạ Chiêu phát ra âm thanh nghi ngờ.

“Là bệnh viện thú y, anh biết mà, đó là chỗ chuyên khám bệnh cho động vật. » Trình Dao Dao cắn ngón tay: “Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp, em suy nghĩ lại đã…”

Bụng mèo con hướng lên trời, 4 chân quơ quơ kêu réo lên, Tạ Chiêu xoa bụng cho nó nó cũng không yên, Tạ Chiêu nói: “Nó nôn rồi mà sao bụng vẫn còn to như vậy.”

Đầu Trình Dao Dao sáng lên: “Em nhớ ra rồi! Mèo con còn nhỏ không biết đi vệ sinh, anh giúp nó đi!”

Lúc trước Trình Dao Dao lăn lộn trên diễn đàn, thích vào mấy bài post nói về mèo con nhất, hiểu sơ sơ về kiến thức chăm sóc mèo. Trình Dao Dao chỉ dạy, Tạ Chiêu dùng khăn ướt ngoáy tai giúp mèo con giải quyết nhu cầu đi vệ sinh, cái bụng nhỏ của nó cuối cùng cũng xep xuống.

Tạ Chiêu rửa tay xong quay về, mèo con đã nằm trong khăn tắm ngáy o o. Trình Dao Dao chống cằm nhìn mèo con: “Cuối cùng cũng ngủ rồi.”

Tạ Chiêu cô dậy, nói: “Em cũng đi ngủ đi, muộn rồi.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn đứng dậy, thuận thế nằm sấp trong ngực Tạ Chiêu: “Vậy mèo con làm sao bây giờ?”

Tạ Chiêu nói: “Cái gì làm sao bây giờ?”

Trình Dao Dao vô tội nhìn hắn: “Mèo con nhỏ như vậy không thể ngủ một mình, sẽ lạnh chết.”

Tạ Chiêu im lặng một lúc lâu: “…Trong sân có gà, ôm gà đến được không?

Thân thể Tạ Chiêu rất nóng, lúc ngủ luôn cởi trần, hôm nay hiếm khi mặc áo ba lỗ, nằm ngửa. Con mèo nhỏ mềm mại nằm sấp trên ngực, móng vuốt nhỏ còn giẫm mạnh. Tạ Chiêu hơi động, mèo con lập tức kêu to.

Tạ Chiêu không dám cử động nữa, trợn mắt nhìn trần nhà, tự hỏi sao mình lại muốn nhặt cái thứ phiền toái này về.

Ngày hôm sau, Tạ Chiêu bị đạp tỉnh. Không biết mèo con dậy từ bao giờ, bốn cái chân ngắn bò loạn trên mặt hắn, còn há miệng không có răng gặm mũi hắn làm mặt hắn đầy nước bọt.

Mặt Tạ Chiêu đen sì, nắm gáy mèo con kéo ra, một tay khác lau mặt, nghiêng người dậy đi ra sân.

Tạ Chiêu để con mèo vào trong giỏ tre treo trên tường, múc chậu nước lạnh rửa mặt, dùng sức lau mấy lần, quanh chóp mũi vẫn đầy mùi sữa thối.

Mèo con bò ra bên ngoài giỏ tre, cái đầu nhỏ ngửa lên kêu ầm ĩ. Chắc dữa dê tối qua có trộn lẫn kẹo thanh giọng, lúc này cuống họng của mèo con không bị cản chở kêu vang, bà Tạ vội vàng tháo chốt cửa chạy đến: “Trẻ con đang khóc ở đâu vậy?”

Tạ Chiêu ngồi xổm đánh răng, mơ hồ trả lời “Vâng” sau đó tiếp tục đánh răng. 

Mèo kêu rất lâu nhưng không ai để ý tới, nó lại đổi cách kêu: “Meo ~ meo~”, nếu nó đè thấp tiếng xuống nữa đoán chừng có thể phát ra tiếng chó sủa.

Bà Tạ nhìn nơi phát ra âm thanh, bên trong giỏ tre treo trên tường có một cái đầu nhỏ thò ra, đỉnh đầu có mấy cái lông thưa thớt, đôi mắt màu xanh ướt sũng trợn to.

Bà Tạ vỗ đùi, hỏi một câu giống y hệt câu tối qua Trình Dao Dao hỏi: “Chuột ở đâu ra vậy?!”

Bà Tạ biết Tạ Chiêu cố gắng tìm con mèo này về dỗ Trình Dao Dao vui vẻ, vội sửa lời nói: “Này, mèo con vừa sinh ra đều như vậy, qua nửa tháng sẽ đẹp thôi!”

Tạ Chiêu súc miệng, lấy khăn trên vai xuống lau miệng nói: “Nó lớn hơn nửa tháng rồi.”

Nụ cười của bà Tạ không thay đổi, lập tức quay người gọi: “Tiểu Phi, mau đến xem anh cháu mang gì về này!”

Tạ Phi và Trình Dao Dao đều bị đánh thức, buồn ngủ chạy ra nhìn mèo. Trình Dao Dao còn tốt, Tạ Phi vừa nhìn thấy mèo con thì hét lên: “Nó đáng yêu quá! Nhỏ như vậy! Cháu muốn làm một cái váy nhỏ cho nó!”

Cuối cùng Tạ Chiêu kéo lại được chút mặt mũi, nói: “Nó là đực.”

Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, may mà nó là đực, xấu cũng không sao, nếu là tiểu công chúa thì biết làm sao bây giờ.

Trên trời hạt mưa rơi tí tách, trong không khí mát mẻ có đầy hơi nước. Tạ Chiêu cũng không cần đi làm, người một nhà vây quanh mèo con nhìn nó.

Mèo con nằm trên khăn mặt vặn vẹo uốn éo, móng vuốt nhỏ cho vào miệng mút chậc chậc. Tạ Phi nói: “Nó đói bụng rồi!”

Trình Dao Dao nói: “Nó uống sữa dê!”

Chờ sữa dê đun nóng, đến lượt bà Tạ có kinh nghiệm. Bà để khăn mặt lên đầu gối, bế mèo con ngửa đầu lên, cầm bông sạch chấm sữa dê cho mèo con mút: “Uống như này sẽ không bị nôn.”

Mèo con mút chậc chậc, móng vuốt đạp mạnh trong trên không, cái bụng nhanh chóng phình lên, nhưng không bị nôn giống tối qua.

Trình Dao Dao cảm thán: “Sao bà biết cách cho mèo con ăn vậy ạ?”

Bà Tạ cười nói: “Lúc bà còn ở nhà mẹ đẻ từng nuôi một con mèo, có một lần con mèo kia đẻ ra được mấy con mèo con, mèo con yếu đuối không tranh được sữa, bà sẽ cho nó ăn như thế.”

Cho mèo ăn xong, bà Tạ lại tìm quần áo cũ, vui mừng lấy ra một cái áo choàng ngắn bằng vải bông lót vào bên trong giỏ tre: “Đây rồi, đây là áo choàng ngắn cũ của Chiêu ca nhi, là vải bông mềm.”

Trình Dao Dao cẩn thận để mèo con vào trong giỏ. Mũi mèo con hít hà, là mùi hương quen thuộc. Nó mềm nhũn trở mình lộ ra phần bụng hồng hồng.

Tạ Phi và Trình Dao Dao ngồi cạnh giỏ, phát ra âm thanh kỳ quái: “Đáng yêu quá đi!”

Mèo con thoải mái dưới ánh nhìn yêu thích của mấy cô gái, mình cũng biết mình rất được người ta yêu thích, vặn eo duỗi người, thỉnh thoảng kêu meo meo đổi lấy vuốt ve dịu dàng.

Tạ Chiêu bị bỏ rơi ở một bên, ngồi dưới mái hiên vót tre, bện một cái ổ cho mèo con theo sự phân phó của Trình Dao Dao.

Bên trong bầu không khí hòa hợp, bỗng nhiên cửa cổng bị đập vang lên, là Lâm Gia Tuấn.

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu nhìn nhau, sao Lâm Gia Tuấn lại đến tìm cô?

Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ra mở cửa, Lâm Gia Tuấn lấy thư và bao đồ từ trong áo mưa đưa cho cô: “Hôm nay tôi vào huyện, thấy cô có thư và bao đồ liền mang về giúp cô!”

Trình Dao Dao cười nói: “Cảm ơn nhé.”

Hôm nay Trình Dao Dao không ra cửa, tóc thả xõa trên vai, mặc áo cũ, phía sau lưng là màn mưa và gạch xanh lát sân giống như tranh thủy mặc, cô xinh đẹp làm hắn không dời nổi mắt.

Lâm Gia Tuấn lưu luyến thu ánh mặt lại: “Vậy… tôi đi đây.”

“Tạm biệt.” Trình Dao Dao vẫy tay chào hắn, cúi đầu nhìn bao đồ trong ngực Tạ Chiêu, cười nói: “Không biết bố em gửi gì nữa.”

Tạ Chiêu ước lượng: “Là sách.”

Hai người quay vào sân, Trình Dao Dao mở bao đồ ra, bên trong là sách và một ít đồ hộp. Tạ Chiêu xem qua mấy quyển sách này, là tài liệu ôn tập rất khó tìm.

Tạ Chiêu nói với Trình Dao Dao: “Bố em gửi thư cho em, không xem sao?”

“Nhất định lại dặn dò em phải học tập cho tốt.” Trình Dao Dao vừa nói vừa mở phong thư, rút ra một tờ giấy thật mỏng, đọc mấy dòng chữ lập tức thay đổi sắc mặt.

Tạ Chiêu chú ý tới vẻ mặt của cô, nói: “Em Dao Dao, làm sao vậy?”

Ánh mắt Trình Dao Dao hoảng hốt: “Bố em bị bệnh.”

Người bố này rõ ràng không có chút quan hệ máu mủ nào với cô, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng vẫn cảm thấy nghẹn ngào.

Chương kế tiếp