[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 69: Chè ngọt

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

“Ơ, Tiều Trần, trong tay cậu cầm cái gì vậy?”

“Tiều Trần, mua cái gì ngon thế?”

Vị khách được gọi là Tiều Trần vừa mới chuyển đến ngõ, ngay lập tức đụng phải mấy bà lão tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.

Mấy bà đối với chuyện đầu đường cuối ngõ này đã quá quen thuộc.

Tiểu Trần có công việc tốt, nhưng trong nhà không có người lớn quản, tiêu tiền như nước, dẫn tới các bà đặc biệt để ý chuyện hằng ngày của đôi vợ chồng trẻ.

Tiểu Trần lùi sang bên cạnh, cười xấu hổ với mấy bà lão: “Vợ cháu ăn không ngon, cháu đến quán ăn Mỹ Vị mua chút đồ ăn cho cô ấy.”

“Quán ăn Mỹ Vị? Ta biết người bán thịt kho đó, không giỏi như vậy.”

“Hiện tại chợ cũng mở một cửa hàng thịt kho, thịt kia rẻ hơn một chút, ta muốn ăn thịt kho thì qua bên kia mua.”

“Còn phải nói, bán đậu phụ khô, đậu phụ kho đều đắt hơn người khác, lòng dạ thật thâm độc.”

“…” Tiểu Trần đang xấu hổ, cậu ta không cảm thấy La Thanh Mai bán giá đắt, dù sao đồ của người ta ăn thực sự rất ngon.

Cậu ta không quen ứng phó với mấy bà lão này, muốn trực tiếp đi qua, lại cảm thấy không tiện.

Mãi cho đến khi người khác tan ca đi vào ngõ, Tiểu Trần vội vàng thoát khỏi mấy bà lão nhiều chuyện này.

Cậu ta nghĩ thầm, lần sau đi đường vòng, những bà lão kia trong miệng nói ghét bỏ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vịt sốt tương trên tay cậu ta, trong miệng lét lút nuốt nước bọt, trong một giây cậu ta nghi ngờ mấy bà sẽ cướp thịt trong tay mình để ăn.

“Vợ, quán ăn Mỹ Vị lại làm hai món mới, anh đã mua về rồi, em mau nếm thử đi.” Tiểu Trần đẩy cửa đi vào, chỉ có một phòng khách nhỏ, ngay cửa chính là phòng ngủ.truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Một người sắc mặt nhợt nhạt, vóc dáng người phụ nữ thon gầy đi ra, cô ấy miễn cưỡng cười: “Bây giờ em ăn cái gì nôn ra cái đó, ăn cũng lãng phí.”

“Không thể nói như vậy, em nếm thử, anh đi xới cơm.” Tiểu Trần xới hai bát cơm, gắp cho vợ mình một miếng đùi thịt vịt: “Bà chủ nhỏ nói là vị chua ngọt, em nếm thử xem.”

Người phụ nữ hít mũi, nhìn trước mắt màu đỏ của tương vịt, cô ấy ngửi thấy mùi chua kia, đột nhiên có chút thèm ăn.

Tiểu Trần thấy vợ có chút thèm ăn, đều để lại vịt sốt tương cho cô ấy, cậu ta nghe nói hình như bà chủ nhỏ biết làm dược thiện, nếu không nhờ cô ấy làm một chút cho vợ mình?

Tiểu Trần đi rồi, những bà lão kia tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm: “Những thứ trên tay Tiểu Trần thật sự là mua ở quán ăn Mỹ Vị?”

“Tôi ở rất gần, chắc là thịt vịt.”

“Cũng không biết bao nhiêu tiền, tôi có chút muốn nếm thử.”

Lời này vừa nói ra, mọi người bất giác im lặng, sau đó đều tự tìm cái cớ để giải tán.

Người thế hệ trước đều đã quen tiết kiệm, muốn mua chút đồ ăn ngon, vậy phải cân nhắc rồi suy nghĩ lại.

La Thanh Mai cũng không biết có chuyện gì xảy ra trên người vị khác quen kia, cô vừa bán hết gà xé tay.

Thịt gà xé thành miếng, lại thêm sợi mộc nhĩ, có thể thấy thành phần được tăng lên, giá gà kho không chênh lệch nhiều lắm, cho nên khách hàng đến đều chọn gà xé tay.

La Thanh Mai vớt gà kho trong nồi lên để ráo nước, một bà lão đi vào, dường như bà có chút do dự, đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm một lúc.

“Cái nồi thịt vịt kia bán thế nào?” Đây là một trong những bà lão vừa vây quanh Tiểu Trần, rốt cuộc bà cũng không nhịn được con sâu thèm ăn trong bụng, đến quán ăn Mỹ Vị.

“Đó là vịt sốt tương, bán theo khẩu phần, một phần chín mươi xu, vị chua ngọt, nếu bà ăn không quen, có thể chọn vịt kho.”

“Được, cho tôi một phần đi, tôi muốn chân vịt bên kia.” Bà lão do dự, nhưng vẫn mua một phần.

Bà bảo La Thanh Mai cho thêm một chút nước xốt, sau khi ra khỏi quán, lặng lẽ đi một đường khác quay về nhà.

Không ngờ rằng, có một bà lão cũng ôm tâm tư không kém, cầm hộp cơm đi ra, nửa đường hai người ngay lập tức đụng phải.

Các bà nhìn hộp cơm trong tay nhau, không yên tâm nói chuyện vài câu, sau đó nhanh chóng tách ra.

Lúc trước các bà còn tụ tập một chỗ ghét bỏ đồ quán ăn Mỹ Vị quá đắt, nếu để đối phương biết mình đi mua vịt sốt tương, vậy quá mất mặt.

Không bao lâu, vịt sốt tương bán được nên chỉ còn một phần, các bà lão là người mua chính của vịt sốt tương.

Còn thừa lại một phần vịt sốt tương này, La Thanh Mai định giữ lại để mình ăn.

Cô có chút khó hiểu, có ai đề cử vịt sốt tương với mấy bà lão không? Phải biết rằng những bà lão này là người tiết kiệm nhất, bình thường hầu như không đặt chân vào cửa hàng nhỏ của cô.

Khách phía sau đến cũng muốn gà xé tay, La Thanh Mai tỏ ý chỉ còn gà kho, nhưng khách hàng kiên trì muốn mang gà kho làm thành gà xé tay.

Cho dù La Thanh Mai nói mùi vị sẽ kém một chút, khác hàng cũng kiên trì muốn, cô bảo Vương Bích Ngọc đi cắt nhỏ mộc nhĩ đã ngâm nước.

Chính mình xem xét gia vị như thế nào mới thích hợp.

Khách hàng nhìn thịt gà xé thành từng miếng nhỏ, hơn nữa sau khi trộn với sợi mộc nhĩ đựng đầy một hộp cơm lớn, không khỏi hài lòng rời đi.

“Chị La, gà kho làm thành gà xé tay, không có vấn đề sao?” Vương Bích Ngọc lo lắng hỏi.

“Không sao, tôi đã điều chỉnh khẩu vị.” La Thanh Mai cho Vương Bích Ngọc nước trong chậu trộn: “Mở cửa hàng bán buôn, dưới tình huống có thể làm được, tận lực thỏa mãn yêu cầu của khách.”

Vương Bích Ngọc chấm một chút nước xốt, lúc lâu cũng không nếm ra gì: “Vẫn là chị La lợi hại.”

Lần lượt, vịt kho cũng bán hết, nhưng so sánh một bên với vịt sốt tương, vịt kho có vẻ không đủ bán chạy, về phần thịt kho, căn bản không bán được bao nhiêu.

Lúc La Thanh Hồng trở về cầm theo một giỏ nhỏ quả thanh mai đỏ: “Thanh Mai, nhìn xem anh mua cái gì?”

La Thanh Mai nhìn thấy quả thanh mai đỏ, mắt bất giác sáng ngời: “Anh hai, năm nay quả thanh mai đỏ có sớm vậy sao?”

“Có thể là giống cây ngắn ngày, màu sắc nhìn không tệ.” La Thanh Hồng đặt quả thanh mai đỏ xuống bồn rửa, xoay người đã nhìn thấy đĩa vịt sốt tương trên bàn, chỉ cảm thấy bụng đói kêu ùng ục.

“Anh hai, rửa tay ăn cơm.” La Thanh Mai bưng thức ăn ra bàn bên ngoài, bốn người ngồi vây quanh nhau.

La Thanh Hồng nhanh chóng gặp một miếng thịt vịt sốt tương, anh ấy mút nước xốt, sau đó cắn một miếng thịt.

Ngoài ý muốn anh ấy phát hiện thịt vịt đã bị nấu nhừ, trong thịt cũng mút no nước xốt.

Anh ấy dùng thìa nhỏ múc nước xốt trộn cơm, nhanh chóng xúc hai miếng cơm, thơm ngon, chua, ngọt các loại hương vị kết hợp vừa vặn, chỉ là làm đơn giản.

Cơm trộn nước xốt cũng làm cho khẩu vị người ta mở rộng.

Anh ấy thật là hạnh phúc, từ sau khi Thanh Mai trở về, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon.

Sau khi ăn xong, Vương Hoàn Châu dọn dẹp bát đũa, Vương Bích Ngọc bưng các loại hạt đậu, thạch rau câu hôm nay ra, bày trên bàn gần cửa.

La Thanh Mai thì cầm một tờ giấy đỏ, ở trên đó viết “Chè ngọt, 10 xu nhận một bát”, sau đó dán ở trên một tấm bảng gỗ, đặt xuống cửa.

La Thanh Hồng ăn có hơi no, dựa vào tường ngồi phịch trên ghế, anh ấy vốn tưởng rằng La Thanh Mai lại muốn bán lẩu xiên que, nhìn kỹ lại, không đúng, trong chậu không phải lẩu xiên que.

“Thanh Mai, em muốn làm gì?” La Thanh Hồng nhìn hai chữ chè ngọt trên giấy đỏ, đầu tiên là bất ngờ, sau đó hưng phấn lên: “Thanh Mai, anh cũng muốn ăn.”

“Anh hai, muốn ăn gì thì tự múc này.” La Thanh Mai và Vương Hoàn Châu khiêng giỏ trúc đựng bát, thìa ra.

Hiện tại trời còn chưa tối hẳn, rất nhiều người sau khi ăn cơm tối xong sẽ ra ngoài đi dạo, chỉ nhà này có chè ngọt ướp lạnh qua, chắc chắn có người không nhịn được.

La Thanh Hồng cầm bát, khuấy đậu đỏ và thạch rau câu trong nước mật ong, uống một ngụm nhỏ: “Lạnh quá, rất sảng khoái!”

“Thanh Mai, sao em lại nghĩ đến việc bán cái này, quá tuyệt vời.” La Thanh Hồng ở trong xưởng nghe nhân viên nói, dạo này gần xưởng có người đang bán xiên que nướng, làm ăn không tệ, anh ấy còn lo lắng La Thanh Mai sẽ khó sống, không ngờ cô lập tức không làm xiên que nướng nữa.

“Em đi tỉnh Quảng Đông, thấy bên kia bán các loại chè ngọt, em ăn vài bát đã học được. Hôm nay thời gian gấp, chuẩn bị không đầy đủ, các loại tương đối ít, mấy ngày nữa em hoàn thiện dần dần.”

Vương Bích Ngọc ngưỡng mộ nhìn La Thanh Mai, quá lợi hại, ăn mấy bát là có thể học được cách làm, sao cô ấy lại không có khả năng đó chứ?

“Chè Ngọt?” Hai cô gái trẻ tuổi mua bánh xốp từ nhà họ Tần, đang muốn rời đi, nhìn thấy tờ giấy đỏ của quán ăn Mỹ Vị, bất giác dừng nước.

“Chè ngọt lạnh như băng, tăng thêm ngọt, uống ngon lại giải nhiệt, hai vị đồng chí có muốn nếm thử không?”

La Thanh Mai cười chào hỏi nói: “Hai người có thể mua một phần chia nhau ăn, hai người cũng có thể thêm những nguyên liệu khác.”

“Thật sự là ướp lạnh?”

“Đương nhiên, mới lấy từ trong tủ lạnh ra, mọi người nhìn viền ngoài chậu xem, đều là giọt nước.”

Cô gái mặc váy liền áo khá to gan, cô ấy chạy lên sờ chậu, quả nhiên lạnh như băng: “Vậy tôi muốn một chén.”

Bạn thân của cô ấy thấy vậy, cũng theo sau, hai người chọn một bát lớn, gọi đủ từng loại nguyên liệu, ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

“Rất ngon, rất mát.”

“Đậu tây này ngon thật.”

Nước đường phèn rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người, người trẻ tuổi năng đông, tình hình kinh tế khá hào phóng, sau khi biết bán cái gì, rất nhanh gọn đã vào quán.

Không lâu sau, bàn trong quán đều ngồi kín.

Lúc này, một cậu bé bảy tám tuổi cầm bát tráng men chạy tới: “Cháu muốn một bán nước đường phèn, muốn thạch rau câu và đậu đỏ.”

La Thanh Mai nhận ra cậu bé, là cháu trai của tiệm may đối diện bánh xốp nhà họ Tần.

Cô nhận lấy bát tráng men, đựng chè ngọt và thạch rau câu cùng đậu đỏ, lúc đưa qua nói: “Cận thận chút.”

Cậu bé đưa tiền cho La Thanh Mai, hai tay cầm bát tráng men đi tới cửa, đã nóng lòng uống một ngụm.

Cậu bé vui vẻ nheo cả mắt, thật sự mát lạnh, hơn nữa còn ngọt, không kém kem chút nào, cậu bé nhất định phải chia sẻ cho bọn bạn thân.

Sau khi cậu bé quay về không bao lâu, những đứa trẻ nhà khác trên đường cầm bát chạy tới mua chè ngọt.

Ngay cả người lớn cũng không nhịn được, đến ủng hộ kinh doanh, không đến một giờ, nguyên liệu La Thanh Mai chuẩn bị toàn bộ đều bán hết.

Người phía sau nghe nói bán hết, nhất thời buồn bực không chịu được: “Bà chủ nhỏ, bán nhiều một chút!”

“Bà chủ nhỏ, cô có tủ lạnh, tại sao không bán kem que?”

“Bà chủ nhỏ, mấy cô bán nước đường phèn lúc nào vậy? Nghe nói nước đường phèn chè ngọt rất ngon.”

...

La Thanh Mai cười trả lời từng vấn đề một, chờ khách hàng cuối cùng đi rồi, lúc này đóng cửa, dọn dẹp một chút, lập tức cùng Vương Bích Ngọc ngồi xuống tính sổ.

La Thanh Hồng và Vương Hoàn Châu ngồi xổm trong sân rửa bát, hai người nói đến nước đường phèn tối nay, nói tới kem que, sau đó không biết tại sao lại nói đến nguyên lý tủ lạnh.

La Thanh Mai không nói gì, rốt cuộc hai người này nói chuyện bâng quơ thế nào lại tới thiết bị điện này?

Vương Bích Ngọc thêm bớt vào sổ, sau đó bắt đầu tính toán, cô ấy cũng vui mừng nói: “Chị La, cô xem.”

Cô ấy đưa con số trên bàn vừa tính cho La Thanh Mai xem.

Trên mặt chứng tỏ, tối nay chè ngọt bán được một trăm mao tiền, trừ phí vốn, lời ít nhất bảy mươi mao.

“Chị La, ngày mai chúng ta làm xem đi, tôi giúp cô một tay, ban ngày chúng ta cũng có thể bán kem.” Vương Bích Ngọc bắt đầu mong chờ, thu nhập trong quán tốt, phúc lợi của hai chị em bọn họ có thể nâng cao.

La Thanh Mai nhìn Vương Bích Ngọc phấn chấn, cười nói: “Việc này không vội, chúng ta làm xong chè ngọt trước, ngày mai tôi sẽ làm thêm hai loại nguyên liệu.”

Cô cũng không nghĩ sẽ bán dễ dàng như vậy.

Nhưng nghĩ đến đồ đóng hộp trước kia vẫn rất được yêu thích, tất cả cũng có thể lý giải.

Chờ ngày mai sữa đưa đến, cô lại có thể làm thêm một loại món nữa.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp