[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 95: Đến Hồng Kông

Bận rộn bao lâu thì nhà máy bắt đầu khởi công xây dựng, La Thanh Mai không hiểu về lĩnh vực này, đến xem hai lần rồi cũng thôi.

Người phụ trách cũng đã từng xây dựng cho Nhà máy thực phẩm Khai Nguyên, là người đáng tin cậy.

La Thanh Mai cảm thấy mình không am hiểu trong lĩnh vực này liền giao cho người chuyên nghiệp, chỉ cần nhà máy phù hợp với yêu cầu của mình là được rồi.

Hà Tại Ngôn cũng bận rộn, đến tháng hai âm lịch, từng lô hàng hóa liên tục vận chuyển ra ngoài từ Nhà máy thực phẩm Khai Nguyên.

Cái gọi là rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo khiến La Thanh Mai ổn định lại, bắt đầu mượn dùng địa điểm ở Nhà máy thực phẩm Khai Nguyên để nghiên cứu sản phẩm mới.

*Rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo: rận nhiều quá sẽ không còn cảm thấy ngứa, nhiều nợ quá sẽ không cảm thấy lo lắng nữa, giống câu “lợn chết không sợ nước sôi”.

Khâu Thiếu Minh liền đưa người đến làm trợ thủ cho La Thanh Mai, cũng nhờ việc này để xin một bữa ăn.

La Thanh Mai nghĩ nghĩ, ngoại trừ cháo hạt óc chó trước đó ra thì cô định pha thêm một loại sản phẩm - ngũ cốc.

Ngoài ra còn có mì gói, thật ra mì gói cũng không khó, ngay cả gia vị thì cũng rất dễ phối hợp.

Thật ra thì La Thanh Mai cảm thấy Nhà máy thực phẩm Khai Nguyên rất có ưu thế để sản xuất mì gói, trực tiếp dùng thịt muối chia thành các gói nhỏ thì đã có thể sản xuất ra mấy loại hương vị rồi.

Cô nhờ sư phụ Lương mua rất nhiều mì gói rồi gửi đến, sau khi ăn thử lại phát hiện hương vị cũng không quá xuất sắc, chỉ cần loại hương vị mê người này vẫn còn là được.

Mà điều quan trọng nhất trong việc làm mì gói chính là dây chuyền sản xuất, chỉ cần có dây chuyền sản xuất thì tất cả đều giải quyết rất dễ dàng.

Năm nay ăn tết khá trễ, tháng hai âm lịch còn chưa qua hết mà đã nhanh đến Thanh Minh rồi.

Bởi vì năm nay bác cả La có cháu trai nên ông ấy định sẽ làm tảo mộ long trọng một chút.

Thật ra La Thanh Mai không muốn quay về, cô đang muốn tìm lý do gì đó thì Hà Tại Ngôn ở bên kia liền mời cô cùng đến tỉnh Quảng Đông xem máy móc.

Nghĩ đến có thể tránh ba mẹ, La Thanh Mai đồng ý ngay lập tức.

Nhưng mà lần này Hà Tại Ngôn còn đưa La Thanh Mai đi xử lý một số thủ tục khác, nói là nếu cần thì có thể phải đi Hồng Kông một chuyến.

Hồng Kông! La Thanh Mai càng kích động hơn, đến Hồng Kông thì có phải là có thể gặp sư phụ Lương không?

La Thanh Mai sắp xếp mọi chuyện xong, nói với La Thanh Hồng một tiếng rồi chạy lên tàu hỏa đi xuống phía nam.

La Thanh Hồng không ngờ được là La Thanh Mai sẽ đến tỉnh Quảng Đông với Hà Tại Ngôn, còn chưa nói được câu dặn dò nào.

La Thanh Hồng nghĩ nếu Hà Tại Ngôn dám làm chuyện gì vượt khoảng cách, để xem anh ấy có xử chết anh hay không. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Sau đó anh ấy suy nghĩ một chút, La Thanh Mai không về tảo mộ cũng rất tốt, dù sao cũng không có ý nghĩa gì.

Trên tàu hỏa rất náo nhiệt, La Thanh Mai nhìn phong cảnh không ngừng biến hóa ở bên ngoài tàu, thầm nghĩ: Không biết tỉnh Quảng Đông có thay đổi lớn hay không.

Đến tỉnh Quảng Đông, Hà Tại Ngôn liên hệ với Viên Ngũ và Lý Nguyên, sau đó chọn một nhà khách ở lại.

Viên Ngũ đến Hồng Kông, phải mấy ngày sau mới quay về, anh ấy mời Hà Tại Ngôn và La Thanh Mai đến Hồng Kông chơi hai ngày.

Trong thời gian ngắn bọn họ muốn mua dây chuyền sản xuất cũng không mua được, đi chơi hai ngày cũng không làm trễ nãi thời gian.

Hà Tại Ngôn đã có kế hoạch từ sớm, sau khi nói chuyện với Lý Nguyên, dưới sự giúp đỡ của anh thì rất nhanh đã xử lý xong giấy tờ.

Trước khi xuất phát, La Thanh Mai gọi điện thoại cho sư phụ Lương, nói

khoảng thời gian tới Hồng Kông, nhưng để ông cụ vui vẻ, nói thẳng muốn làm món ăn ngon.

Còn chưa kịp cảm thán tỉnh Quảng Đông thay đổi rất lớn thì đã đến Hồng Kông ở bên cạnh, cô nhìn nhà cao tầng, xe cộ đông đúc ở đó, không khỏi yên lặng một lúc lâu.

Đây chính là thành phố lớn sao?

“Cô chủ nhỏ, ở bên này.” La Thanh Mai sững sờ một lúc liền thấy Tề Gia An đứng ở phía trước vẫy tay gọi.

La Thanh Mai nở nụ cười, không nhịn được hỏi: “Sư phụ Lương và sư mẫu có khỏe không?”

“Bọn họ rất khỏe, nghe nói cô muốn tới thì ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho cô.” Tề Gia An cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Hà Tại Ngôn.

“Vị này là?”

“Anh ấy tên là Hà Tại Ngôn, bọn tôi đến cùng nhau.” La Thanh Mai giới thiệu, cô có hơi xấu hổ: “Anh có muốn đi gặp sư phụ Lương với em không?”

Hà Tại Ngôn đút một tay vào trong túi quần, gật đầu nói: “Đi chứ, cũng lâu rồi anh chưa gặp sư phụ Lương.”

Không hiểu sao anh lại cảm thấy Tề Gia An này có hơi chướng mắt.

Hai người lên xe của Tề Gia An, lái một mạch đến tòa nhà của nhà họ Lương.

La Thanh Mai chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ xe, trong mắt tràn đầy tò mò, còn có quần áo của người nơi này, so với thành phố Đông Lương thì thật sự là kém rất nhiều, màu sắc tươi hơn, cũng càng phóng khoáng hơn.

Nhưng lực chú ý của cô vẫn đặt lên trên tiệm tạp hóa ở bên ngoài hơn, cái gì mà quán cà phê, cửa hàng bò bít tết, cơm niêu, mì hoành thánh gì đó, cô nhìn đến hoa mắt.

Mỹ thực ở Hồng Kông, chắc chắn là rất nhiều nha!

Sư phụ Lương không ngừng giơ tay nhìn đồng hồ, nôn nóng nói: “Sao còn chưa quay về vậy?”

Sư mẫu Lương đùa với cháu gái, thấy ông cụ gấp như vậy không khỏi nói: “Không phải ông đang nấu canh trên bếp sao? Đi xem một chút đi.”

Nếu Gia An đã đón được người rồi thì đợi một lúc sẽ đến, sao còn gấp gáp như vậy?

Sư mẫu Lương nghĩ, lại dắt Lương Tư Vị đến sân nhỏ phía trước, ánh mắt không khỏi liếc ra bên ngoài.

Hai người bọn họ đến Hồng Kông cũng đã một năm rồi, mặc dù quen với cuộc sống ở đây nhưng lại khó tránh khỏi sẽ hoài niệm thành phố Đông Lương, bây giờ có người quen tới thì sao không thể đợi chờ được chứ?

Tới lúc xe đến, sư mẫu Lương luôn không có thay đổi tâm tình quá lớn cũng không nhịn được cười toe toét, con mắt híp lại thành hai vầng trăng khuyết.

Hà Tại Ngôn xuống xe trước, sau đó đỡ La Thanh Mai có hơi say xe xuống, sau đó chào hỏi sư mẫu Lương: “Sư mẫu Lương, đã lâu không gặp.”

Sư mẫu Lương nhìn thấy động tác của Hà Tại Ngôn, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của La Thanh Mai: “Thanh Mai không sao chứ? Vào phòng nghỉ ngơi nhanh đi.”

La Thanh Mai lắc đầu: “Không sao ạ, chỉ là có hơi say xe một chút thôi.” Mới đầu cô còn rất hưng phấn quan sát cảnh sắc bên ngoài xe, nhưng không lâu sau cô liền chóng mặt.

Sư phụ Lương đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy La Thanh Mai, khóe miệng không nhịn được giương lên: “Mau ngồi đi, ông tìm một ít mơ muối cho cháu.”

La Thanh Mai bỏ hai quả mơ vào trong miệng, hai má phồng lên trong nháy mắt, giống như một con sóc nhỏ.

Hà Tại Ngôn thấy tinh thần La Thanh Mai tốt hơn, lúc này mới tập trung nói chuyện với sư phụ Lương.

La Thanh Mai thì đùa với Lương Tư Vị: “Em gái, có nhận ra chị không?”

Sư mẫu Lương cười nói: “Vị Vị, gọi cô đi.”

Lương Tư Vị dựa sát vào trong lòng sư mẫu Lương, lộ ra mấy cái răng nhỏ: “Cô.”

“Bây giờ con bé không uống canh an thần nữa nhỉ.” La Thanh Mai cầm tay Lương Tư Vị, mềm mại, thật là đáng yêu.

“Sau khi về Hồng Kông, lại uống thêm mấy gói canh an thần thì liền ngủ rất ngon.” Sư mẫu Lương cười nói: “Tư Kiệt đi học rồi, sau khi về thằng bé vẫn nhớ cháu đấy.”

“Có thể là thằng bé nhớ trứng kho nước tương cháu làm.”

La Thanh Mai nghe vậy không khỏi nở nụ cười: “Chẳng lẽ sư phụ Lương làm trứng kho nước tương không ngon sao?”

“Lưỡi của thằng nhóc này cũng lợi hại lắm, không phải nói làm không giống với cháu, bây giờ ông thằng bé nghiên cứu ra tận hàng chục hương vị trứng kho nước tương rồi.”

“Thật vậy ạ? Vậy lần này cháu dạy thằng bé làm, về sau muốn ăn thì cứ để tự thằng bé làm đi.”

Sư mẫu Lương không nhịn được mà cười: “Chủ ý này hay đấy.”

Bà ấy nhìn Hà Tại Ngôn đang vui vẻ trò chuyện với sư phụ Lương một chút, sau đó nói với La Thanh Mai: “Thanh Mai này, chúng ta vào trong vườn hoa một lúc đi.”

“Được ạ.” La Thanh Mai cảm thấy mình thoải mái hơn rồi, liền đi ra ngoài với sư mẫu Lương.

Nhà họ Lương là một căn nhà có diện tích rất lớn, có vườn hoa, bể bơi, phòng nghỉ cho người giúp việc.

Vào thời gian này của mùa xuân, hoa ở trong vườn hoa nở tươi tốt, nhưng mà trong một góc của vườn hoa La Thanh Mai lại thấy một mảnh đất trồng rau.

Sư mẫu Lương cũng cười: “Đến đâu cũng không đổi thói quen được, nên trồng một ít rau cho nhà mình ăn.”

“Tốt lắm ạ.” La Thanh Mai thấy vườn rau được chăm sóc rất tốt, có thể thấy được sự để tâm của chủ nhân.

Lương Tư Vị ngồi xổm xuống, chỉ vào một cái lá rau nói: “A, con sâu, con sâu.”

Sư mẫu Lương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dạy Lương Tư Vị, một lúc sau bà ấy đứng lên, mỉm cười nhìn La Thanh Mai: “Một năm nay vẫn ổn chứ?”

“Ổn lắm ạ.” La Thanh Mai chọn chọn lựa lựa nói một số chuyện, kể cả chuyện mình thiếu nợ mua đất xây nhà máy.

“Vậy là đúng đấy.” Sư mẫu Lương nói: “Về sau chắc chắn sẽ quý, nhiều người vậy thì sẽ phải xây nhà.”

Sau khi đến Hồng Kông cô cũng mới biết hóa ra có thể xây nhà bán lấy tiền, Lương Đoan đã đến tỉnh Quảng Đông mua đất xây nhà, xây dựng nhà máy, bận bịu liên tục, cho nên đối với việc làm của La Thanh Mai bà ấy giữ thái độ ủng hộ.

“Cháu nhìn Hồng Kông ở đây đi, nhà sẽ xây càng cao, không có tiền thì cuộc sống cũng khó khăn. Cháu còn trẻ, vẫn còn nhiều khả năng, cứ làm đi, không phải lo lắng.”

“Cháu hiểu rồi ạ.” La Thanh Mai nghĩ nghĩ: “Sư mẫu, bà với sư phụ Lương sẽ ở Hồng Kông luôn sao?”

“Có lẽ là không, A Đoan nói chờ trong nước phát triển tốt hơn thì chúng ta sẽ quay về ở.”

“Sẽ tốt hơn ạ.” La Thanh Mai nghĩ đến tỉnh Quảng Đông, mới chỉ qua một năm mà đã thay đổi lớn đến nỗi để người ta bỡ ngỡ.

Sư mẫu Lương nhìn về phía La Thanh Mai: “Thanh Mai này, cháu chuyên tâm vào sự nghiệp là không sai, nhưng mà cũng phải suy tính đến chung thân đại sự. Cháu nói thật với bà đi, cháu với A Ngôn ở bên nhau rồi à?”

La Thanh Mai lắc đầu, cô đưa tay vuốt thẳng nếp nhăn ở góc áo: “Cháu không vội ạ, cháu nghĩ anh ấy cũng giống như vậy.”

Vừa mới bắt đầu sự nghiệp, chính là thời điểm bận rộn nhất.

Sư mẫu Lương không khỏi nhíu mày: “Các cháu… Các cháu như thế cũng không được đâu!”

Bà ấy không nhịn được mà lo lắng trên góc độ của La Thanh Mai, thanh xuân của con gái chỉ có mấy năm này, thời gian có thể lãng phí thì có bao lâu đâu?

Hai người bọn họ quen biết Hà Tại Ngôn cũng hơn mười năm rồi, có thể nói là nhìn anh lớn lên, nhân phẩm không cần phải nghi ngờ, nhưng sao trên phương diện tình cảm lại cứ dây dưa vậy chứ?

La Thanh Mai cười nhẹ, khoác cánh tay sư mẫu Lương: “Sư mẫu, bà yên tâm đi, trong lòng cháu hiểu rõ mà.”

Sư mẫu Lương vỗ nhẹ lên đầu La Thanh Mai: “Mặc dù thời gian bà với ông Lương quen biết cháu không dài, nhưng ở trong mắt chúng ta thì cháu chẳng khác gì với Đại Tiên, Hữu Nghị cả.”

“Có uất ức gì thì cháu cứ nói, sư mẫu làm chủ cho cháu.”

“Ầy.” La Thanh Mai cười vui vẻ, cảm thấy ở bên cạnh sư mẫu Lương thật thoải mái.

Trong nhà, sư phụ Lương cũng đang chất vấn Hà Tại Ngôn, xem rốt cuộc anh muốn như thế nào?

Hai người nam nữ trẻ tuổi độc thân cùng nhau đến đây, rất khó để sư phụ Lương suy nghĩ nhiều.

“Thật sự không phải à?” Sư phụ Lương nghe xong không khỏi thổi râu trừng mắt nhìn.

“Cháu cảm thấy vẫn chưa đến thời điểm, với lại quá bận rộn, cháu sợ sẽ không chú ý đến em ấy.” Hà Tại Ngôn nói ra suy nghĩ thật của mình.

“Cháu cái thằng nhóc này, sao lại không học theo ông nội cháu đi chứ? Lề mà lề mề, để xem đến lúc nào cháu mới cưới được vợ.”

“Sư phụ Lương, đến ngày chúng cháu kết hôn nhất định sẽ mời ông và sư mẫu làm người chứng hôn.”

*Người chứng hôn: người hiện diện yêu cầu hai bên kết ước bày tỏ sự ưng thuận và nhân danh Giáo hội chấp nhận sự bày tỏ ấy.

Sư phụ Lương không chịu nổi mà phất phất tay: “Được rồi được rồi, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã nói đến kết hôn rồi, nghĩ hay lắm.”

Hà Tại Ngôn uống một ngụm trà, nhắm mắt suy nghĩ.

Nếu La Thanh Mai có chí tiến thủ thì sao anh lại ngăn cản bước chân của cô chứ?

Cô có suy nghĩ của riêng mình, cũng có đầy đủ năng lực để làm những việc này, thì sao lại không ủng hộ?

Chỉ cần anh vẫn luôn ở đây, tuyệt đối sẽ không để người khác thừa lúc vắng mà vào!

La Thanh Mai và Hà Tại Ngôn đến, sư phụ Lương rất vui, xuống bếp làm vài món chính, cộng thêm đầu bếp trong nhà làm, bày hết một bàn lớn.

Lương Đoan tan học trở về, nhìn thấy La Thanh Mai vui đến nỗi lông mày đều muốn bay lên, miệng nhỏ không ngừng, luôn giới thiệu cho cô món ăn nào là ngon nhất.

Tiếng cười nói rộn ràng trên bàn cơm, vẻ mặt hai cụ già tươi cười, trông trẻ hơn mấy tuổi.

Chương kế tiếp