Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Thích Gì Làm Nấy

(4)

Lục Bạch là có ý tứ gì? Cố ý ở chỗ này chờ mình sao?

Lục Can nhớ rõ ràng, lúc trước ở nhà Lục Quỳnh từng nói qua mấy lần rằng muốn mượn quyển sách này, hôm nay Lục Bạch lại trùng hợp xuất hiện như vậy, còn lấy đi quyển sách cuối cùng, nhất định là muốn dụ dỗ Lục Can chủ động đi lên mở lời.

Cái gì mà chủ động rời khỏi Lục gia chứ, tất cả đều là âm mưu lấy lùi làm tiến này đây.

Lục Can đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Lục Bạch từ khoảng cách xa.

Bộ dạng đọc sách của Lục Bạch nơi bàn học vô cùng chuyên chú, cậu hơi cúi đầu, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông mi cong cong cùng điểm xoáy nhỏ trên đỉnh đầu.

Nhìn qua cực kỳ giống một đứa em út ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng đáng tiếc trong xương cốt đã sớm thối nát, vì từng nhìn thấy bộ dạng Lục Bạch điên cuồng muốn tranh giành yêu thương của Lục Quỳnh nên giờ đây Lục Can chỉ cảm thấy bộ dạng khiến người khác yêu thích này của cậu toàn là giả tạo cùng âm mưu.

Cái suy nghĩ muốn đi lên mở lời của hắn ngay lập tức bị dập tắt.

Sách gì đó đi mua một quyển khác là được. Ban đầu hắn còn lo lắng Lục Bạch chịu kích thích quá độ mà làm thương tổn đến Lục Quỳnh, muốn tự mình tìm tới cửa.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, trong lòng hắn chỉ còn lại sự khinh thường cùng buồn cười. Nghĩ như vậy, Lục Can mang theo khuôn mặt âm trầm rời khỏi thư viện. Không tính toán chủ động tiếp xúc Lục Bạch, tránh lại đúng theo kế hoạch của cậu.

Mà trên thực tế, ở thời điểm Lục Can xuất hiện tại thư viện Lục Bạch đã sớm nhận được lời nhắc nhở của hệ thống "Lục Can xuất hiện rồi, ngươi không muốn đi công lược à?"

Lục Bạch không thèm để ý, lật một trang sách, thưởng thức bức tranh vẽ một đôi mắt xinh đẹp trong sáng của thiếu nữ.

Hệ thống: "Lục Can bỏ sách xuống rồi, chuẩn bị rời đi rồi, ngươi không tính công lược hả?"

Tầm mắt của Lục Bạch vẫn dừng ở trên đôi mắt như biết nói của thiếu nữ kia như cũ.

Hệ thống: "Lục Can đã ra đến cửa thư viện rồi, ngươi thật sự không tính đuổi theo công lược ư?"

Lục Bạch khép lại quyển sách, đánh dấu lại số trang sau đó đổi sang quyển sách tiếp theo.

Hệ thống: "......."

Được lắm, được lắm, ta biết ngươi không muốn đi công lược.

Sau khi cảm nhận được sự kháng cự tuyệt đối của Lục Bạch đối với nhiệm vụ chủ tuyến, hệ thống bởi vì chịu quá nhiều tổn thương nên thời gian sau đó an tĩnh như gà.

Mà Lục Bạch vẫn ngồi đọc sách cho đến khi thư viện đóng cửa, lúc này mới mang theo quyển sách mình còn chưa đọc xong chuẩn bị quay về ký túc xá đọc tiếp.

Cậu sắp xếp kế hoạch học tập vô cùng kín kẽ, cũng không làm một tiểu bạch hoa cam chịu trộm ra ngoài làm công kiếm tiền theo đề nghị của hệ thống.

Vấn đề sinh hoạt phí trước khi rời khỏi Lục gia cậu cũng đã tính toán rõ ràng, trong tay Lục Bạch còn tiền tiết kiệm đủ dùng đến kì nghỉ hè, chờ đến lúc nghỉ hè cậu lại có thể kiếm tiền. Nếu không cậu cũng không nhất thời xúc động mà làm ra hành động ném tiền vào mặt Lục Can như thế.

Lục Bạch rất tin tưởng một đạo lý, thời gian mới là thứ quyết định tất cả. So với việc diễn trò nhàm chán đau khổ vì tình, cậu càng bằng lòng rèn luyện phát triển bản thân hơn.

Chỉ khi bản thân trở nên lớn mạnh, đứng ở nơi cao mới có thể khiến vạn người chú ý tới.

Lục Bạch nằm ở trên giường, bốn phía dần trở nên yên tĩnh. Thời điểm khi ngủ mà không có người tùy ý đẩy cửa tiến vào quấy rầy lúc đêm tối, đối với Lục Bạch mà nói là rất hiếm hoi. Không một ai biết, Lục Bạch ở thế giới của chính mình từng suốt tám năm liền đều không thể ngủ theo tư thế mà bản thân hay nằm. Bởi vì cậu phải bảo đảm bản thân từ đầu đến chân giống như đúc với bạch nguyệt quang trong lòng những người đó.

Cơn buồn ngủ đánh úp tới, Lục Bạch dần chìm vào giấc ngủ say.

Một đêm này của Lục Bạch ngủ không được tốt lắm, luôn gặp ác mộng. Chờ thời điểm cậu từ trong mộng bừng tỉnh, trời bên ngoài đã sáng. Nhìn thời gian trên điện thoại vừa đúng 7 giờ.

Lục Bạch cũng không muốn ngủ nữa, bò dậy sau đó rửa mặt, xách theo đồ ăn sáng mới mua đi phòng vẽ tranh.

Chiều nay cậu có tiết chuyên ngành, không thể cả ngày đều ngồi ở phòng vẽ tranh. Mà khoảng cách đến thời hạn cuối cùng để báo danh thi đấu học viện cũng sắp tới rồi. Hai tác phẩm để gửi dự thi của cậu còn chưa có xong, Lục Bạch cần nắm chắc thời gian để vẽ cho kịp.

Hôm nay Lục Bạch tới sớm, trong phòng vẽ tranh không có một bóng người. Không biết ngày hôm qua Hạ Cẩm Thiên vẽ xong rồi hay là do ngượng ngùng, toàn bộ một buổi sáng cũng không có tới.

Mãi cho tới giữa trưa lúc Lục Bạch đi ăn cơm Hạ Cẩm Thiên mới đến, hai người chạm mặt nhau ở cửa. Hạ Cẩm Thiên dường như có lời muốn nói, lại không có lập tức mở miệng.

Lục Bạch thấy thế duỗi tay hơi đẩy anh sang một bên, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Nhường đường một chút, buổi chiều tôi còn có tiết."

"Mạn phép quấy rầy cậu vài phút, tôi có chuyện muốn nhờ." Hạ Cẩm Thiên theo lực đạo của Lục Bạch dịch sang bên cạnh nhường đường, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói.

"Chuyện gì?"

"Là như thế này, những điều ngày hôm qua cậu nói tôi về có thử lại nhưng vẫn không vẽ được." Khoảng cách giữa hai người quá mức gần gũi, Hạ Cẩm Thiên có thể ngửi thấy mùi thuốc màu của tranh sơn dầu trên người Lục Bạch, theo bản năng lùi lại một bước.

Lục Bạch chú ý tới động tác nhỏ của anh, cố tình đi lên phía trước nửa bước như là muốn thăm dò lại như muốn thân cận.

"Không hiểu chỗ nào?"

Lần này Hạ Cẩm Thiên lại không có lùi tiếp, "Tôi đi thư viện mượn quyển sách về kiến thức liên quan xem thử nhưng vẫn không vẽ được."

Lục Bạch cười, "Bởi vì cậu mượn sai rồi. Không phải quyển này, mà là quyển khác."

Nói xong, Lục Bạch thuận tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy ghi chú, viết tên sách lên đó rồi đặt vào trong tay Hạ Cẩm Thiên.

"Quyển cậu mượn kia vốn là học kỳ sau của năm ba mới học tới, hiện tại xem sẽ có chút khó hiểu. Sách cơ bản nên mượn quyển này."

Lục Bạch còn cố ý trêu chọc anh, "Đàn em năm nhất khoa mỹ thuật à? Chương trình học bây giờ đã khó như vậy rồi sao?"

Hạ Cẩm Thiên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Bạch: "Dù sao gặp được cũng coi như là có duyên. Về sau cậu có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm tôi. Tôi ngồi ở bên kia. Cậu cứ viết điều không hiểu lên giấy, buổi chiều tôi học xong sẽ về dạy cho cậu."

Nói xong Lục Bạch nhìn thời gian rồi rời đi, một câu mình là sinh viên năm hai khoa quản lý cũng chưa kịp lưu lại cho Hạ Cẩm Thiên.

Lục Bạch giống như đặc biệt bận rộn, hai lần ngẫu nhiên gặp được Hạ Cẩm Thiên đều thấy cậu rời đi rất vội vàng.

Cho nên vì sao một sinh viên năm hai như cậu lại bận rộn như vậy? Hạ Cẩm Thiên đứng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là viết một câu lên tờ giấy rồi đặt ở giá vẽ mà Lục Bạch thường dùng.

"Xin hỏi muốn bắt chước phong cách vẽ của tác phẩm < T> thì phải làm thế nào?"

Viết xong Hạ Cẩm Thiên lại ghi thêm một câu ở phía sau, "Tôi là Hạ Cẩm Thiên, năm ba khoa quản lý. Là học trưởng của cậu."

Mà Lục Bạch lúc này đang đi tới phòng học. Cậu tới tương đối trễ, chỉ còn lại vài chỗ trống ở hàng đầu tiên. Lục Bạch vốn dĩ vì muốn nghe giảng nên mới tới, vậy nên tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống.

Phòng học lớn đang ầm ĩ bởi vì sự xuất hiện của cậu mà hơi yên tĩnh lại một chút, Lục Bạch có thể cảm nhận được không ít tầm mắt dừng lại trên người mình.

Vốn dĩ Lục Bạch ở khoa quản lý không tính là nổi tiếng gì. Thậm chí những người ở trong kí túc xá cũng ít khi gặp qua Lục Bạch chứ đừng nói tới người khác. Nhưng hiện tại đã không còn giống như trước, chuyện cậu theo đuổi học trưởng Lục Can suốt nửa năm giờ còn ai chưa nghe qua tên của Lục Bạch đâu.

"Trời ạ! Lục Bạch thế mà lại đi học, nghe nói cậu ta bị Lục gia đuổi ra ngoài rồi."

"Đúng rồi đấy, đều thành trò cười cho người khác rồi vậy mà vẫn không biết xấu hổ, thật là làm mất mặt khoa quản lý chúng ta."

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn những câu nói trào phúng như vậy, Lục Bạch hoàn toàn coi như không nghe thấy. Mở quyển sách ra chuyên tâm đọc, cả người tập trung vào chương trình học tiếp theo.

Mà những âm thanh đó rất mau cũng biến mất, giảng viên vào lớp, tuyên bố một sự kiện quan trọng, "Còn hai tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ. Kỳ thi lần này vô cùng quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích cuối kỳ của các em, mong các em chuẩn bị thật cẩn thận."

Giảng viên nói rất nghiêm túc, đám sinh viên phía dưới cũng không hẹn mà cùng tập trung sự chú ý.

Chuyện bát quái nào có quan trọng bằng kỳ thi. Một chút sự chú ý cuối cùng dừng ở trên người Lục Bạch cũng đã biến mất.

Chuông tan học vang lên, Lục Bạch còn chưa có ghi chép xong bài vở, vì vậy cũng không có sốt ruột rời đi. Mà đám nam sinh trong lớp đang tụ lại ở đằng sau rủ rê nhau đi chơi bóng.

Có người đề nghị, "Nếu không thì kêu Lục Bạch cùng đi!"

Nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ, "Gọi cậu ta làm cái gì? Còn chưa đủ mất mặt hay sao?"

Phản đối kịch liệt nhất chính là mấy bạn từng cùng phòng kí túc với Lục Bạch. Bọn họ bắt đầu từ khai giảng đã nhìn Lục Bạch không vừa mắt. Sau đó Lục Bạch cũng không có ý nhập bọn với họ, đi theo Lục Can dọn tới khu ký túc xá có phòng đơn làm bọn họ bị nghi ngờ một thời gian rằng có phải lén lút bắt nạt Lục Bạch hay không. Thẳng đến khi Lục Bạch ở chỗ Lục Can cũng không có sống tốt , bọn họ mới nhân cơ hội làm sáng tỏ bản thân chưa từng bắt nạt Lục Bạch.

Loại tâm địa tiểu nhân như vậy, bọn họ mới không thèm tiếp xúc.

Vì thế một đám người nhanh chóng rời đi, như là cố ý vứt bỏ Lục Bạch, nhưng bọn họ mới ra tới cửa liền kinh ngạc một phen.

Hạ Cẩm Thiên vậy mà đang đứng ở ngoài cửa, nhìn qua hình như đã đợi rất lâu.

Chính xác mà nói Hạ Cẩm Thiên đợi gần một tiết học. Sau khi viết tờ giấy để lại, anh cảm thấy làm như vậy cũng không được lịch sự cho lắm. Người từng đích thân cầm tay dạy anh vẽ tranh có rất nhiều, nhưng Lục Bạch là người duy nhất cho anh cảm giác bản thân mình có thể vẽ được tranh.

Vậy nên Hạ Cẩm Thiên cuối cùng vẫn là quyết định tới cửa phòng học của Lục Bạch chờ cậu, hơn nữa phải trịnh trọng nhờ vả cậu một lần.

"Chào học trưởng." Một đám người nơm nớp lo sợ chào hỏi.

Bọn họ đều biết tới Hạ Cẩm Thiên, không, phải là có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Bởi vì sinh viên năm nhất thường có tiết tự học buổi tối, Hạ Cẩm Thiên làm học trưởng nên từng giám sát qua vài tiết tự học của bọn họ.

Đối với sinh viên khoa quản lý mà nói, Hạ Cẩm Thiên chính là nam thần trong lòng đám sinh viên bọn họ. Ưu tú nhưng vô thức xa cách làm người khác không dám lỗ mãng nhưng đồng thời cũng mong muốn được lại gần.

Khó được dịp gặp phải đương nhiên đều nhiệt tình muốn nói chuyện với Hạ Cẩm Thiên. Nhưng Hạ Cẩm Thiên chỉ lịch sự đáp lại lời chào của bọn họ, sau đó đi vào phòng học.

Học trưởng tới đây để làm gì? Trong đầu mọi người đồng loạt nhảy ra câu hỏi này, kết quả lại nhìn thấy Hạ Cẩm Thiên đến bên cạnh Lục Bạch còn đang sửa sang lại bài vở.

"Có việc gì?" Lục Bạch đầu cũng không ngẩng lên.

"Là về vấn đề ngày hôm qua, tôi muốn thỉnh giáo cậu."

Lục Bạch không có lập tức đồng ý, mà nhìn lướt qua đám người ngoài cửa còn đang vây xem.

"Đàn em thật nổi danh nha!" Cậu mở miệng trêu chọc Hạ Cẩm Thiên, ngữ khí mang theo ý cười như giấu chiếc móc câu nhỏ làm lỗ tai Hạ Cẩm Thiên âm thầm nóng lên. Nhưng anh vẫn sửa lại câu nói của Lục Bạch.

"Tôi là Hạ Cẩm Thiên, năm ba khoa quản lý."

"Hóa ra là học trưởng." Lục Bạch thuận tay kéo lấy cổ tay Hạ Cẩm Thiên "Được, vậy đi thôi! Tôi đáp ứng anh rồi."

"Cậu......." Hạ Cẩm Thiên cảm thấy thân thiết như vậy có chút không ổn. Lục Bạch lại hoàn toàn không phát hiện ra.

"Thời gian của tôi không có nhiều lắm, anh nhanh lên một chút!"

Một bên lôi kéo, vô tình lại có vẻ hai người vô cùng thân thiết. Những người ở ngoài hành lang còn cho rằng Lục Bạch sẽ bị Hạ Cẩm Thiên giáo huấn một trận nên đứng chờ xem náo nhiệt đều ngây ngốc.

Sao có thể? Người luôn luôn lạnh lùng xa cách như Hạ Cẩm Thiên vì sao lại ở cùng một chỗ với cái loại thuốc cao bôi trên da chó Lục Bạch kia?

Hơn nữa còn là Hạ Cẩm Thiên chủ động ở bên ngoài cửa chờ Lục Bạch gần một tiết học.

Những chuyện này trong trường học vốn không giấu nổi, rất nhanh tin tức liền truyền tới khoa nghệ thuật bên kia.

Lục Quỳnh là bảo bối của ba vị đại thiếu gia Lục gia, còn là nam thần trong lòng của rất nhiều sinh viên năm hai. Đặc biệt mấy người có quan hệ thân thiết với Lục Quỳnh đều biết y vô cùng để ý Hạ Cẩm Thiên.

Nên sau khi nhìn thấy Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch đi với nhau cũng tự nhiên mà thông báo cho Lục Quỳnh.

Thời điểm Lục Quỳnh nhận được tin nhắn, Lục Can vừa mới dỗ y ăn cơm xong. Nhìn tin nhắn như đang oán giận trên điện thoại [ Cái tên Lục Bạch kia gần đây đang quấn lấy Hạ thiếu, hơn nữa Hạ thiếu còn chủ động tìm Lục Bạch hẹn hò ], sắc mặt Lục Quỳnh dần trở nên khó coi.

Chương kế tiếp