Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây

Chương 10: Nồi lẩu


Đường Y Y làm up video nhiều năm, xem video này đại khái có thể hiểu được - nhìn là biết sẽ lên xu thế.

Việc làm video như này cũng rất khó nói, một video mà lên xu hướng là do rất nhiều nguyên nhân, tất cả đều phụ thuộc vào may mắn. Đường Y Y phải tích góp từng chút một mới có thể tích lũy được 500.000 người hâm mộ trong bốn năm và trước đó cũng có một vài video lên xu hướng. Nghề làm vườn này thực chất là một công việc phổ cập kiến thức khoa học rất là nhàm chán, mà mọi người chủ yếu là xem video chứ không phải đi nghe giảng. Vì vậy Đường Y Y lúc viết bản thảo sẽ thêm một số điều thú vị về bản thân và thực vật, để người hâm mộ dễ chấp nhận hơn.

Trong những năm gần đây tập thể hình trở nên rất phổ biến, nhưng Đường Y Y là cô gái rất lười vận động, cô đuổi không kịp loại xu hướng này, nhiều nhất có thể đuổi theo mặt hài hước mà thôi.

Tuy nhiên, cô cũng chưa bao giờ mong rằng có ngày mình sẽ trở thành một người đam mê thể hình.

Phần dưới đã thu hút không ít bình luận về tập thể hình, mọi người đều thảo luận về vóc dáng của Lâm Ngạn từ góc độ chuyên môn.

Đúng thật mắt nhìn của cô rất chuẩn, dáng người của Lâm Ngạn không phải là kết quả của việc tập trong phòng gym.

—— tôi nói này, anh trai hoặc là một vận động viên hoặc một quân nhân!

—— Mẹ kiếp! Tôi ăn cả hai!!

— — Tôi phấn khích hơn, hehe.

Đường Y Y rất ít trả lời khu bình luận, nếu có trả lời thì cũng sẽ trả lời vài câu để giải đáp nghi vấn, phong cách khu bình luận hôm nay thật kỳ quái, cô không dám bình luận nên đành mặc kệ, nhìn thời gian đã là 4 giờ, cô ngủ trưa thế này cũng thật thoải mái.

Buổi trưa trong thôn rất yên tĩnh, nhiều nhất có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa, Đường Y Y đã quen đeo tai nghe chống ồn đi ngủ nên không bị quấy rầy gì cả.

Xuống nhà chuẩn bị bữa tối.

Lần trước cô với dì Dương đi chợ mua không ít đồ ăn, rau tươi không để được lâu, vừa vặn hôm nay mang ra làm bữa tối quả thật rất thích hợp.

Bàn ăn của cô kê sát tường đối diện với cầu thang, lúc đầu căn bản là chỉ có một mình ăn, không cần dọn một cái bàn ăn riêng. Bây giờ nấu lẩu cô mới phát hiện làm một cái bàn dựa vào tường mới là sáng suốt nhất. Vừa lúc có thể cắm dây mà không cần chuẩn bị một cái dây khác.

Đường Y Y nấu ăn hoàn toàn dựa trên sự bốc đồng, nghĩ thầm, đằng nào cũng phải làm, vì vậy nhân tiện lấy miếng sườn thừa mua lần trước mang đi hầm.

Cô mua bếp lò về còn chưa có dùng qua, nhưng đã từng nhìn thấy dì Dương sử dụng nó, dì Dương còn giúp cô gọi người ta mang than tổ ong đến, than đã được xếp sẵn cho cô ở trong bếp.

Bước đầu tiên là đốt bếp, dùng một ít giấy vụn để đốt, thêm một ít củi, cô dọn dẹp ở sân sau thu dọn được rất nhiều củi, vừa lúc dùng đến, khi củi cháy thì chỉ cần đặt than lên là được.

Đường Y Y lần đầu tiên dùng bếp lò, ngoài ý muốn thuận lợi, làm xong đặt ở cửa, đi vào bếp ở nồi xương cho thêm gừng và dầu ăn, một bước này so với cô mà nói rất nhiều cái phải làm, dầu bắn vào tay làm cô thiếu chút nữa thét chói tai.

Nhưng sau hai lần bỏng, cô dường như đã quen với nó.

Sườn đơn giản xào qua rồi cho vào nồi, thêm nước, cho củ sen thái mỏng vào vừa lúc được nửa nồi, cô cầm hai tay nồi nhưng trong đầu suy nghĩ một chút, có vẻ rất nặng, hít một hơi thật sâu trước khi cầm lên, lợi dụng sức lực của mình đi thật nhanh đi đến cửa đặt nồi lên. 

Nấu canh thì phải để lửa nhỏ một chút, dùng bếp lò là thích hợp nhất, thỉnh thoảng cho thêm một chút than vào là được, còn có thể đun nước.

Trong thôn hầu như là mọi người đun nước để uống. Nếu nhà có máy lọc nước thì phải lên trấn trên để mua bình nước, quá rắc rối. Đường Y Y nhập gia tùy tục, mua một cái phích và một cái ấm lớn giữ nước nóng lạnh để uống hàng ngày.

Cô còn rất thích uống loại nước đun sôi này.

Nguyên liệu nấu lẩu xử lý rất đơn giản, rửa sạch đồ ăn, cho nguyên liệu vào nồi lẩu, thêm nước, sau đó thêm một chút tỏi héo, sắp không sử dụng được nữa rồi, nhưng là vẫn sử dụng được, dù gì cũng để làm gia vị chứ không ăn.

Cô đánh giá hình thể kia của Lâm Ngạn, đau lòng móc ra hai hộp thịt dê cuộn, thêm một hộp thịt bò cuộn cô đã dùng một nửa, còn có khoai tây chiên, nấm sò, váng đậu, rau muống... cùng một loại cô hay ăn với thịt nguội.

Ô ô ô, nhà này làm đồ ăn thật sự rất ngon, lần sau lên trấn cô phải mua một ít tích trữ mới được!

Đường Y Y treo một chiếc đồng hồ trên tường cạnh bàn ăn ở tầng một, nhìn lên lúc này đã gần sáu giờ, cô đang nghĩ cách liên lạc với Lâm Ngạn, ai bảo anh không thêm WeChat với cô? Bây giờ lẩu đã sẵn sàng, không có cách nào để thông báo cho anh.

Ai biết rằng Lâm Ngạn là một người rất đúng giờ, nói sáu giờ chính là sáu giờ, đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà cô.

Phòng khách nhà cô trước đây đầy đồ bẩn, hôm nay sàn đã được lau, Lâm Ngạn lúc vào nhà có một chút do dự.

Anh đi một đôi dép lê bẩn, cả người đầy bụi, có vẻ không phù hợp để vào nhà, nhưng so với cái đống đồ lộn xộn ở ngoài cửa của cô lại rất thích hợp.

Anh ở cửa trầm mặc một lúc: "Tôi về nhà tắm rửa rồi đến."

Đường Y Y gật đầu đồng ý.

Cô đem khoai tây và thứ gì đó cho vào nồi lẩu để đun trước.

Mùi vị của lẩu thật sự rất sát thương, so với lẩu tự sôi còn thơm hơn, cô làm một nồi lớn, sau khi đun sôi, mùi cay nồng phảng phất xung quanh, dường như khắp nơi đều có mùi lẩu.

Mùi rất rõ ràng, Đường Y Y theo bản năng giật giật mũi, lo lắng trong nhà quá ngột ngạt, liền sờ túi. Thuốc để ở bên trong làm cô yên tâm hơn rất nhiều, cô vẫn là đứng dậy mở cửa ra cho thông gió.

Tốc độ của Lâm Ngạn khá nhanh, ngay lúc Đường Y Y định ăn thử một miếng nhân lúc anh vắng mặt, Lâm Ngạn giống như là chó vậy - ngửi mùi là đến ngay.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch của nhà cô thật sự quá sạch sẽ, Lâm Ngạn đi chân trần vào, dù sao trời nóng cũng không sao.

Đường Y Y đặt đũa xuống nhìn anh.

Này, đây là đề phòng cô sao? Buổi tối thế nhưng anh mặc áo ngắn tay màu xanh quân đội.

Đưa cho anh đôi đũa "Ở nhà tôi chỉ có mấy món này thôi, anh có cần ăn cơm không?"

"Hmm."

"Xin lỗi, hôm nay tôi không có nấu cơm, nếu không cho thêm vào một chút mì khô, nó cũng có nguồn carbohydrate tốt đó!"

Lâm Ngạn liếc nhìn cô.

Mặc dù anh ấy im lặng, nhưng Đường Y Y hiểu được ánh mắt của anh: Tôi không hỏi cái gì cả.

Cô mỉm cười ngọt ngào, coi như là một chút nhạc đệm, cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Hai người họ dường như thực sự không quen thuộc.

Nhưng theo quan điểm của Đường Y Y, người cô quen thuộc nhất ở thôn Lâm Loan là chú ba, tiếp theo là dì Dương, sau đó là người đã giúp cô vài lần - Lâm Ngạn.

"Đúng rồi, video đăng lên hôm nay lượng xem thật sự rất nhiều." Đường Y Y chủ động khơi mào chủ đề, nhưng không nói cư dân mạng đang thảo luận về dáng người của anh.

Hai người cô đơn, buổi tối nói về dáng người, rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ.

Đường Y Y nắm bắt phương diện này rất tốt.

"Ồ." Lâm Ngạn chuyên tâm ăn thịt, chỉ thản nhiên lên tiếng.

Sau khi vào thôn, vấn đề lớn nhất của anh ấy là ăn uống, điều mà trước đây anh không phải lo lắng giờ lại trở thành rắc rối, muốn ăn lẩu phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ để tìm một nhà hàng lẩu trong thành phố, đơn giản là vất vả.

Đề tài này không được, Đường Y Y lại nói về người.

"Anh không phải người trong thôn, bình thường anh kiếm tiền bằng cách nào?"

Lâm Ngạn ở trong nồi lẩu gắp ra một miếng thịt bò, trực tiếp ăn một miếng, nhai hai ba cái đã ăn xong "Người ở trong thôn cần xây nhà hoặc trang trí, vườn nho phía trước thỉnh thoảng cũng có việc phải làm. À, tôi còn là bác sĩ thú y, chuyên giúp đỡ lợn đực giống và gà trống."

Giọng điệu của anh rất thoải má, Đường Y Y khi thấy anh bảo mình là bác sĩ thú y không hiểu sao sinh ra một chút kinh ngạc

Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp bác sĩ thú y!

Cảm giác bộ dáng rất lợi hại.

"Chúng ta cũng coi như là chung một học viện nha, chuyên ngành thú y cũng là một trong những ngành của học viện Nông nghiệp. Anh tốt nghiệp trường nào, Đại học Nông nghiệp Giang Thành hả?"

Lâm Ngạn không ngờ rằng ngành nông học của họ cũng bao gồm chuyên ngành thú y, anh nghĩ rằng nông học chỉ là xử lý đất đai và cây trồng "Không phải, tôi là sau này mới lấy chứng chỉ thú y."

"Thì ra là vậy, vậy chuyên ngành đại học chính quy của anh là gì?"

"Y học cho người."

Đường Y Y nhất thời không phản ứng kịp, cô sửng sốt một lúc, sau khi bình phục, cô nghĩ thầm: Có bằng bác sĩ, bây giờ vào trong thôn lại dựa vào chứng chỉ thú y để làm việc, chắc là đang trêu cô.

Cô cười phụ họa một cái, không xem đây là lời nói thật.

Vừa lúc điện thoại kêu một chút, người đàn ông ở đối diện giống như là một tháng chưa được ăn cơm vậy, ở trong nồi cho thêm thịt dê cuốn, dựa theo tốc độ ăn thịt của anh, Đường Y Y nghi ngờ rằng hai hộp rưỡi thịt của cô sẽ không đủ để anh ăn trong năm phút.

Đau lòng vì đồ dự trữ lại giảm đi, cô mở khóa di động ra xem

Đường Nghĩa Hoa: [Chuyển khoản 5000]

Đường Nghĩa Hoa: [Chuyển khoản 5000]

Đường Nghĩa Hoa: Chi phí sinh hoạt tháng này, ở trường chăm chỉ học tập.

Đường Y Y nhận tiền, cuối cùng nhìn thấy dòng chữ "học tập chăm chỉ", ánh mắt tối sầm lại, không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng nhiều năm như vậy cô dường như đã quen rồi.

Sau khi cha mẹ ly hôn, cô chọn đi theo cha, nhưng tình cảm giữa cha và con gái không được thân thiết, Đường Y Y sơ trung liền bắt đầu ở kí túc xá, trên cơ bản cũng không mấy khi về nhà, sinh hoạt phí của cô bố chuyển không thiếu một tháng nào, nhưng từ nhỏ ông ấy đã vắng mặt trong tất cả các buổi họp phụ huynh của cô.

Cảm giác như có gai trong lòng, rất khó chịu .

Đường Y Y sau khi do dự một lúc, cô cầm điện thoại di động lên và gõ.

Đường Y Y: Con đã tốt nghiệp, bố đừng lo lắng, con đã tìm được việc rồi.

Cô không nói thẳng là về sau không cần phí sinh hoạt, tiền mà, cô luôn thiếu, làm gì có ai ngại nhiều tiền chứ?

Khi đặt điện thoại xuống, cô đột nhiên cảm thấy cổ tay phải có chút đau, nhìn sang thì thấy một con muỗi có đôi chân mềm nhũn đang đậu trên cổ tay cô đang hút máu điên cuồng, bụng phình to.

Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu với muỗi trong mấy ngày gần đây, Đường Y Y  giữ yên tay phải, tay trái sẵn sàng, sau đó với tốc độ cực nhanh mà đập một phát.

"Bụp!"

Con muỗi 3d trở thành 2d, kết thúc cuộc đời tàn ác của nó.

Đường Y Y rút tờ khăn giấy lau đi, sau nó ném vào thùng rác.

Lâm Ngạn bị động tác đột ngột của cô hấp dẫn, thấy cổ tay cô ửng đỏ, đột nhiên nở nụ cười: “Cô đối với chính mình cũng rất tàn ác.”

"Anh nhìn cánh tay tôi đi!" Đường Y Y nói đến đây tràn đầy ủy khuất, duỗi cánh tay cho anh xem "Tôi mới tới mấy ngày, cả tay đều có vết! Mỗi con đều là muỗi độc! Rất độc! Cắn một cái chính là một vết lớn đó!"

Bình thường Đường Y Y bị cắn chỉ có thể tự mình tiêu hóa, nhưng bây giờ có người để nói chuyện, cô bắt đầu than thở.

Lâm Ngạn nhìn một lúc.

Cô gái nhỏ có da mỏng và thịt mềm, cánh tay trắng nõn mềm mại, cắn một cái là có thể thấy rõ những vết sưng đỏ trên cánh tay trắng như tuyết của cô. Một số vết bên trên còn bị cô dùng móng tay đóng thành chữ thập phong ấn.

"Nhà cô không có nước hoa hả?"

"Không có chuẩn bị." Cô cũng không biết muỗi nơi này lại hung ác như vậy. "Tôi dự định nhân dịp 618 mua một vài thứ đó."

"Có một cửa hàng nhỏ phía trước, ở đấy có bán nước hoa đuổi muỗi, cô có thể dùng tạm." Lâm Ngạn nói.

Được chuyên gia tư vấn, Đường Y Y cảm kích gật đầu, "Ừ! Ăn xong tôi sẽ đi mua."

"Hôm nay bọn họ đóng cửa, tôi không thấy họ đánh bài." Lâm Ngạn ân cần nhắc nhở.

“Vậy ngày mai tôi sẽ đi mua!”

Cô rút bàn tay về, cầm đũa lên cùng anh ăn thịt —— cô sợ nếu chính mình còn không ăn thì thực sự không còn .

Ánh mắt từ nồi lẩu nhìn đến tay anh.

"A, anh thuận tay trái sao?"

Khó trách cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này cô mới phát hiện ra anh dùng đũa bằng tay trái.

Lâm Ngạn vô thức đưa tay phải qua bên cạnh rụt lại một chút, tay trái cầm một đôi đũa khác ở trong nồi gắp đồ ăn, thản nhiên nói: "Không hẳn như vậy."

Thuận tay trái là bẩm sinh, nhưng anh ấy mắc phải.

 Đường Y Y mắt bị cận, bình thường có lẽ sẽ không chú ý tới động tác nhỏ của anh, nhưng hôm nay cô đeo kính nên có thể nhìn rõ tay phải của anh.

Lâm Ngạn có khung xương to, bàn tay tự nhiên cũng to, bởi vì anh thường xuyên làm việc, bên trên có những vết thương hoặc vết trầy xước lớn nhỏ, nhưng dưới làn da màu lúa mì của anh ấy, có những vết sẹo lốm đốm như hình xăm, những vết sẹo đó bọc lại quanh đầu ngón tay, có chiều dài khá ngắn.

Đường Y Y hiếm khi bị thương, bị vài con muỗi cắn đã là chuyện nghiêm trọng nhất rồi.

Còn tay phải của anh, giống như là mở ra sau đó khâu trồng lên nhau, nhìn thôi đã cảm thấy rất đau.

Tác giả có lời muốn nói:

Những con muỗi hoa ở nông thôn đơn giản chính là vũ khí sinh hóa_(:3" ∠) _


Chương kế tiếp