Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây

Chương 13: Bác sĩ thú y

Chương 13: Bác sĩ thú y

Đường Y Y là một cô gái nhỏ ở trong thành phố, khi vào trong thôn cô vẫn là có một chút sợ hãi.

Người trong thôn rất ít, bình thường rất yên tĩnh, Đường Y Y gần đây đều bận rộn dọn dẹp nhà cửa cũng không có thời gian ra khỏi cửa để đi dạo.

Thu dọn nhà lần này đã xong, sân vườn của cô phải đợi phân cừu đến rồi mới đào đất cho nên cũng không sốt ruột làm việc, về phần khuyến mãi, cô phải đợi người ta gửi đồ qua rồi mới đánh giá được.

Cô hiếm khi ngủ muộn thế nhưng hôm nay chín giờ mới tỉnh, thay đổi một thân quần áo xinh đẹp, cô đeo một cái thắt lưng ở bên hông vì để hợp với chiếc váy. Sau khi ăn xong bữa sáng cô đi gội đầu, Đường Y Y rất nâng niu mái tóc của mình, dầu gội và dầu xả sau khi gội đều dùng khăn lau đến khi không còn giọt nước, tinh dầu dưỡng tóc ấn ba lần, thoa đều trong lòng bàn tay, sau đó dùng ngón tay chải tóc từ từ.

Nắng sáng nay vừa phải, rất thích hợp để cô sấy tóc.

Đường Y Y chải tóc ra phía trước, sau đó ngồi trên ghế, cúi đầu xuống nghịch điện thoại.

Cô không thể nhìn thấy bộ dáng của mình, cô đang chuyên chú xem điện thoại.

Đã lâu không chú ý hàn huyên trên nhóm, các chị em trong ký túc xá của cô cũng rất náo nhiệt.

Lâm Thiến ở nhóm chat không ngừng điên cuồng @ cô hỏi cô về chuyện nhập kính (có mặt trong video) của Lâm Ngạn.

Mặt khác hai vị cùng phòng khác cũng ngửi thấy mùi bát quái, kết quả ba người ở trong nhóm @ cô nửa ngày, cũng không @ ra được cái kết quả gì.

Đường Y Y mấy ngày hôm trước đúng thật là rất bận, bận đến mức không có thời gian xem tàn gẫu trên nhóm.

Các trò chuyện trên nhóm bị cô tự động bỏ qua.

Cô hiện tại rất rảnh rỗi, liền trả lời lại, trước tiên nói đến chuyện chính mình lúc trước bận không chú ý đến tin nhắn, sau đó nói rõ, Lâm Ngạn giúp cô làm việc là do cô đã trả phí xuất hiện trong video cho anh, cũng không có dùng miễn phí của người ta.

Lâm Thiến gần đây đang ở bên ngoài đi du lịch, thực sự rất rảnh, trả lời lại rất nhanh: Hai người là hàng xóm hả? 

Mễ Nguyệt: gần ngay ban công nha!

Lâm Thiến: Mẹ kiếp! Đường Y Y! Hạ gục anh ta đi, cậu sẽ có lao động miễn phí vĩnh viễn.

Mễ Nguyệt: Mẹ kiếp, đúng là rất chuyên nghiệp!

Đường Y Y nhìn dòng chữ "làm việc lâu dài miễn phí " có chút cảm động.

Nếu nói cần hy sinh tình cảnh của mình để đổi lấy một người lao động lâu dài miễn phí ... Được rồi, tôn nghiêm và nhân phẩm của cô không quan trọng như cô nghĩ.

Nhưng thực tế là...

Đường Y Y: mình không có wechat của anh ta.

Lâm Thiến: !

Mễ Nguyệt: !

Đường Y Y: mình làm cả nhóm xấu hổ rồi huhuhu.

Lâm Thiến: nhất định không phải là vấn đề từ cậu.

Mễ Nguyệt: nói không chừng là do hắn mù đó?

Đường Y Y đang muốn trả lời lại, bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.

Cô vén tóc nhìn ra bên ngoài.

Lâm Ngạn thật ra là đi ngang qua, nhà chú Lâm phía trước có mấy con gà trống cần phải xử lý, ngày hôm qua người ta đã mời anh giữa trưa sang ăn cơm tiện thể xử lý mấy con gà, cho nên Lâm Ngạn giữa trưa mới ra khỏi cửa.

Hôm nay ra cửa quên không xem lịch, rõ ràng trời sáng nhưng sau lưng lại cảm thấy rất u ám.

Anh cầm theo hộp đồ ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra cảm giác u ám, trong mắt tựa như nhìn thấy một nữ quỷ tóc dài, quần áo màu trắng, tóc dài đen thùi lùi che trước mắt, treo trên lan can ban công lầu hai nhà tiểu phú bà.

Lâm Ngạn theo bản năng ở trong lòng mắng một câu thô tục.

Đến khi bình tĩnh lại, nữ quỷ mới động đậy, dùng ngón tay thon dài trắng nõn, ——  dùng ngón áp út của bàn tay trái giơ lên, vén màn tóc ra, lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết.

A, là cô.

Lâm Ngạn hồi phục lại nhịp tim.

Để lại cho cô một ánh mắt không biết nói gì rồi bước đi.

Đường Y Y chẳng biết tại sao bị anh trừng mắt nhìn một cái, bản thân còn thấy rất ủy khuất, thời điểm đứng dậy đi uống nước nhìn thấy hình dáng của mình trên TV, lúc này mới ý thức được tại sao Lâm Ngạn lại dùng ánh mắt như thế để nhìn cô.

Lâm Ngạn không mù.

Là nguyên nhân ở cô huhu.

Cách người đã đi mất một khoảng xa, Đường Y Y chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, chuẩn bị ra cửa.

Ngày hôm qua dì Dương đã hẹn cô hôm nay đi tản bộ.

Đúng vậy, chính là tản bộ.

Các hoạt động giải trí trong thôn ít đến đáng thương, thế cho nên tản bộ là hoạt động giải trí duy nhất khi mọi người ra khỏi cửa.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, có nắng, nhưng cũng có nhiều mây, thỉnh thoảng che nắng nên không bị quá nắng.

Mây hôm nay thật đẹp, ở nông thôn không có nhà cao tầng che chắn, bầu trời cũng rất đẹp, Đường Y Y vừa chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè một bên vừa đi bộ nói chuyện phiếm với dì Dương.

Đường Y Y nói chuyện cây hoa hồng nhà mình bị người khác cắt mất.

Là một người cũng yêu thích hoa, dì Dương bĩu môi ghét bỏ nói: "Người nông thôn đúng là không có tố chất. Hoa con cho dì dì đều để ở trong sân, huống chi con cho dù để ở trong sân cũng không an toàn!"

"Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Ôi trời, năm ngoái cá khô và thịt xông khói dì vất vả phơi ngoài sân, nhoáng cái đã bị người ta lấy mất!" Dì Dương càng nói càng tức "Dì biết là cô ta lấy trộm, hôm sau còn sang nhà cô ta xem xem! Đúng thật thấy dì cô ta liền che che dấu dấu! Dì hỏi cô ta có phải tối hôm qua sang nhà dì lấy cá khô và thịt xông khói hay không, cô ta còn dám mở miệng bảo dì nói xấu cô ta, dì bảo cô ta có dám để cho dì kiểm tra không? Cô ta còn bảo không cho dì kiểm tra nhà cô ta, còn nói dối là cô ta cũng tự ướp, dì đành phải đi! Lúc trước cô ta cá cũng không mua một con, lấy cá ở đâu ra, dì tức giận đến trước cửa mắng một hồi đến khàn cả giọng."

Đụng tới loại chuyện như này Đường Y Y cũng không biết phải làm gì bây giờ.

Báo nguy chắc cũng vô dụng.

Cũng chỉ có thể đứng trước cửa nhà người ta chửi ầm lên.

Chính là từ ngữ để mắng chửi người khác cô cũng rất thiếu thốn...

"Cho nên, năm nay dì đặc biệt bảo Lâm Ngạn xây tường phía sau cho dì, hắc! Dì không tin cô ta có thể trèo qua! trèo không cẩn thận ngã gãy chân!"

"Thế tường ở sân nhà con..."

"Con tốt nhất cũng nên làm một cái!"

"Được, hôm nào con sẽ tìm người đến xây."

"Đúng rồi." Dì Dương kéo tay cô "Trong thôn cũng không quá an toàn, con nên nuôi một con chó cho an toàn."

Đường Y Y nghĩ nghĩ, Vượng Tài ở bên cạnh cũng khá tốt.

Con chó có trách nhiệm như thế chắc có thể coi được cả hai ngôi nhà?

Lần sau cô lên trấn nhất định sẽ mua cho Vượng Tài một chút xương để hối lộ.

Dì Dương dẫn cô đến trước cửa một căn nhà "Này, đây là đang làm gì vậy?"

Chú Lâm nhìn rất lớn tuổi, ở trong thôn chú ấy cũng thuộc nhóm người già nhất, trong nhà chỉ có một mình, rảnh rỗi nên nuôi mấy con gà trống "Nhờ Lâm Ngạn giúp tôi thiến gà, mấy con gà trống này gần đây đánh nhau nhiều lắm, ồn ào quá."

"Ồ ~ tôi đi xem xem." Dì Dương bước lên xem với vẻ thích thú.

Đường Y Y cũng không biết bọn họ nói "thiến" là ý gì, tò mò theo dì Dương đi xem.

Mấy con gà bị trói hai chân nằm ở cùng một chỗ, Lâm Ngạn ở một bên tiêu độc cho dụng cụ, thấy cô đến gần, anh nhướng mày nghĩ thầm, cô gái nhỏ ở thành phố này lá gan cũng rất lớn.

Dì Dương còn đang nói chuyện phiếm với chú Lâm ở bên kia "Con gà này anh mua lúc nào vậy? Nhìn khá lớn, chắc là để dành cho tết phải không? Ồ, em cũng nên mua một ít gà và vịt, đến lúc đó có đồ để làm lễ mừng năm mới!"

"Đúng vậy, để dành cho tết Nguyên Đán."

"Anh mua gà này ở đâu vậy?"

"Chính là nhà ở trên đường kia."

"Ừ, em đã biết."

Đường Y Y nghe hai người nói chuyện cảm thấy rất thần kỳ.

Rõ ràng vẫn chưa nói tên và địa chỉ của cửa hàng, thế nhưng dì Dương vẫn biết?

Bất quá nuôi mấy con gà và vịt cũng không có vấn đề gì? Cô cũng có sân mà.

Trong khi Đường Y Y đang suy nghĩ về việc nuôi gà và vịt, thì Lâm Ngạn ở bên kia đã bắt đầu làm việc.

Anh một tay xách con gà, một tay cầm dao.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cục cục cục cục cục cục cục cục” nghe thót tim.

Một chú gà trống tội nghiệp đã đánh mất lý tưởng của mình.

Tiếng cục tác nhỏ dần.

Dì Dương ngoáy lỗ tai như không có chuyện gì xảy ra "Con gà trống này ồn ào thật đấy, sáng mỗi ngày đều bị nó làm cho ồn ào, bây giờ cắt nó đi có phải sẽ đỡ hơn không?"

Chú Lâm gật đầu đồng ý.

Trái tim của Đường Y Y lạnh và lạnh.

Mặc dù chính mình không có thứ đó, nhưng không hiểu sao bên dưới lại cảm thấy rất đau.

Con gà trống đã cắt hòn bị Lâm Ngạn bôi thuốc giống như một tên cặn bã rồi ném sang một bên, những con gà trống còn lại không dám kêu to, ở một bên co rúm lại cố gắng làm giảm sự chủ ý của đao phủ Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn thuận tay cầm lên con gà thứ hai, tiếp tục.

Đường Y Y rụt bả vai lại, dùng hết sức thu nhỏ kích thước phát ra tiếng "Xì xì".

Con thứ ba.

Con thứ tư.

Đường Y Y da đầu run lên, nhân lúc dì Dương và chú Lâm đang nói chuyện bên kia, lại gần hỏi Lâm Ngạn "Chỉ cần bôi thuốc nước kia là xong rồi sao? Nhỡ đâu vết thương bị nhiễm trùng nó chết mất thì sao?"

Lâm Ngạn mặt không chút thay đổi quay lại nhìn cô: "Chết rồi thì có đồ để ăn."

Đường Y Y: "..."

"Còn có vấn đề gì nữa không?"

"Đây là cách mà anh rèn luyện kỹ năng y học của mình sao?"

"Tôi làm bác sĩ thời điểm nhìn thấy vết thương còn nhiều hơn cả cô ăn muối."

Đường Y Y nghĩ thầm, làm sao vết thương có thể so sánh với muối ăn được chứ?

Lâm Ngạn chắc chắn là khoác lác để lừa dối cô.

Kỹ năng y học của anh khẳng định là rèn luyện từ cắt bi gà trống mà ra.

Cô đã biết vì sao ngày đó anh xử lý vết thương cho cô lại thuần thục như thế.

Chính là sau khi biết chuyện, cô có chút không thích ứng được.

Lâm Ngạn sau khi thiến xong bốn con gà, chú Lâm giữ anh ở lại ăn cơm, vừa lúc dì Dương cũng ở đó, chú Lâm thích náo nhiệt nên mời hai người ở lại cùng ăn cơm. Dì Dương hôm nay ở nhà một mình, cũng không muốn nấu nướng gì, cho nên dì dẫn Đường Y Y đến nhà người ta ăn cơm.

Đường Y Y không hiểu được, cô là đến đây xem náo nhiệt, lại sợ đến toát mồ hôi lạnh, như thế nào lại được người ta bao cơm trưa?

Ngoài ý muốn chính là Lâm Ngạn là người nấu.

Chưa đầy nửa giờ, bắp cải xào, thịt heo xào ớt xanh, vịt tiềm, mướp và canh trứng đã được dọn ra.

Đường Y Y chỉ ngửi mùi thôi đã muốn chảy nước miếng.

Cô đã lâu không ăn đồ ăn tự nấu ở nhà.

Chính mình ở nhà ăn uống thường xuyên tùy tiện đối phó, không phải lẩu thì chính là ốc, ăn đến muốn ói ra rồi.

Quả nhiên thỉnh thoảng vẫn phải ăn đồ ăn nóng hổi nha.

Dì Dương vừa ăn vừa khen: "Lâm Ngạn tay nghề thật tốt! Không hổ là đi theo lão Lưu học tập!"

"Lão Lưu là ai ạ?" Đường Y Y hỏi.

"Lão Lưu là đầu bếp ở thôn bên cạnh, bình thường có đám cưới hay có tiệc gì mời ông ấy đến làm bữa, đồ ăn đều rất ngon!"

"Oa ~" Đường Y Y rất tán thưởng, thầm nghĩ khi nào thì mình có thể mở tiệc.

Trong thôn cùng trong thành phố không giống nhau, người cùng thôn, nếu nhà nào có đám cưới hỏi thì người ở thôn lân cận sẽ chia thành hai bữa đi ăn, thường là ăn một bữa buổi chiều một bữa là trưa hôm sau.

Hai trăm tệ, bao hai bữa ăn, Đường Y Y thực sự cảm thấy như thế có chút lời.

“Đợi đến ngày mười một đi, ngày mười một có mấy người kết hôn hahahahaha~” Dì Dương nói.

Vì vậy, dì ấy cùng với chú Lâm nói về những người nam và nữ có tuổi trong làng.

Đường Y Y vừa ăn cơm, một bên vừa nghe bát quái rất hăng say, bỗng nhiên nhìn bàn tay của Lâm Ngạn.

Tay này vừa bắt gà, vừa thiến bi của gà, con gà trống kiêu ngạo trong tay anh không chút giá trị nào.

Thân hình này của Lâm Ngạn, tay của cô tuyệt đối không nhéo được đùi anh, nếu là người lạ, cô sẽ rất sợ anh.

Đợi chút, hai người bọn họ cũng không tính là quen thuộc? Cô thậm chí còn không biết chi tiết về gia đình anh, vì vậy cô nên sợ anh.

Nếu như Lâm Ngạn muốn, véo cô chẳng phải giống như véo gà con sao?

Đường Y Y bỗng nhiên cảm thấy mình về sau nên đối với Lâm Ngạn tôn kính chút.

Ít nhất không cần tiếp tục giữa thanh thiên bạch nhật ở trên ban công dọa người ta.



Chương kế tiếp