Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây

Chương 19: Cá

Buổi trưa Đường Y Y tùy tiện ăn một chút bánh mì và uống một lon coca, chủ yếu là buổi sáng ăn quá no nên giữa trưa vẫn không thấy đói.

Sau khi đánh một giấc ngủ trưa ngon lành, cô bắt đầu quay video đập hộp.

Lần này là mở hộp thực vật, địa điểm được đặt ngay ở phòng thực vật ở tầng 1, chủ yếu là do có một mặt tường nhiệt thực làm bối cảnh khá là đẹp và ánh đèn của gian phòng này cũng rất tốt.

Mùa hè nhập cây con thì không cần nhắc đến Nguyệt Quý Tú Cầu, đầu tiên là vì thời tiết nóng, thực vật bị ngộp ở trong hộp 3 ngày, trên cơ bản lúc nhận đều sẽ có vấn đề, nhất là loại Nguyệt Quý này, vốn là loại cây tương đối mỏng manh, sau khi nhận được đa số bị dập rễ, sau đó là hoa Cẩm Tú Cầu, đã gần đến tháng bảy, hoa Cẩm Tú Cầu đã qua thời kỳ ra hoa.

Trừ khi là giống như Đường Y Y thừa dịp hoạt động nhập cây giống để dùng cho năm sau, vậy thì không sao cả.

Cô lần này mua một gốc cây Hoa Diệp Tượng Bì Thụ (loại cây cao su có lá), tính toán nuôi ở trên ban công tầng 2, chủ yếu là Hoa Diệp Tượng Bì Thụ lớn lên rất đẹp, phối màu vàng, trắng và xanh lá cây giống như một bức tranh sơn dầu vậy, đặt ở đó nhìn rất đẹp, chụp ảnh lên cũng rất ăn ảnh.

Cô có chút nhấn mạnh khi nói về cây thực vật.

"Mặc dù nhiều nơi bán cây thích nói rằng cây cao su có thể trồng trong nhà, balabala, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng hầu hết các loại cây đều cần ánh sáng, chỉ là cường độ của các cây thực vật không giống nhau mà thôi. Nhiều bộ phận tuyên truyền đều nói thực vật bóng râm, đó chỉ có nghĩa là nó có thể sống trong môi trường thiếu ánh sáng, nhưng nó không thể phát triển tốt, vì vậy khó có thể sống tốt ở trong một môi trường hoàn toàn kín."

"Giống như Cẩm Tú Cầu, nó là cây bóng râm nhưng cũng cần ánh nắng mặt trời, thậm chí ở hai mùa xuân thu nó cần toàn bộ ánh sáng, nếu thiếu ánh sáng sẽ xảy ra vấn đề, cành cây sẽ dài ra và hoa sẽ nhỏ...Chờ một chút, nói đến Hoa Diệp Tượng Bì Thụ lại càng ưa nắng, tốt nhất là đem nó đặt ở ban công, mỗi ngày phơi nắng trong mấy giờ mới có thể phát triển tốt."

Đường Y Y có thói quen nói chuyện một mình khi làm video, có đôi khi bản thảo chỉ cần viết đề cương là được, sau khi mở hộp trong một giờ, mọi thứ đã được tháo rời, một số thùng các tông vẫn sử dụng được cô để lại, phần còn lại bắt đầu được đặt trên ban công.

Máy ảnh được cố định và cây được đặt trong chậu trên ban công.

Đến lúc đó thuận tiện cho việc cắt nối biên tập.

Trước mắt ở chỗ này cô để một giàn hoa nhỏ vốn có ý định để ngoài sân, một giàn hoa khác đang được chuyển trên đường tới, cô dự định đến lúc đó lại chụp lại.

Thời điểm đang cắt video cô nhận được một tin nhắn, là một cửa hàng làm vườn đã liên hệ với cô, cuối tháng sau là lễ kỷ niệm cửa hàng của họ, lúc đó sẽ có hoạt động, đồng thời có một số loại cây sẽ được khuyến mại, cho nên hỏi cô có muốn nhận chương trình khuyến mãi này hay không, họ sẽ gửi cho cô một vài loại cây do cửa hàng giới thiệu, cũng như vật tư làm vườn và phân bón.

Đường Y Y trước đây từng hợp tác với họ, cũng là một cửa hàng lớn, trong giới làm vườn truyền miệng cũng không tệ, nhưng giá cả tương đối đắt, ai cũng nản, cô xem hoạt động ăn mừng của cửa hàng lần này, nguyên nhân chính là thực lực thực sự khá mạnh, cho nên cô đã đồng ý.

Lễ kỷ niệm của cửa hàng được tổ chức vào cuối tháng 7, thời tiết quá nóng, cô hỏi về việc vận chuyển thì cửa hàng giải thích rằng họ cũng cân nhắc đến vấn đề nhiệt độ nên lần này không giới thiệu Nguyệt Quý hay Cẩm Tú Cầu mà thay vào đó, họ đề xuất một số loại cây chịu nhiệt, chẳng hạn như hoa Phong Lan, hoa Tuyết Lam, v.v., hầu hết các loại cây đều nở hoa vào những tháng này.

Đường Y Y thấy bọn họ chỉ đẩy những cây này cũng biết đáng tin cậy, cho nên cô cũng không có gì lo lắng.

Chủ quán đã liên hệ với cô trước một tháng là bởi vì loại hoa Phong Lan này là dạng củ, cần phải trồng dưới đất mới thấy được kết quả, cũng tiện để cho cô quay video, còn có thể quay video nói về tạo hình của hoa Tuyết Lam.

Đường Y Y nghĩ đến chính mình cũng còn một số loại củ, vừa lúc có thể nhân cơ hội này rút thăm trúng thưởng tặng quà cho fan hâm mộ.

Cô vừa nhắc đến chuyện bốc thăm bọn họ cũng có chút phấn khởi: Chúng tôi bên này có một loại phân bón có thể gửi cho bạn xem, đến lúc đó cũng có thể làm quà bốc thăm, còn có một số ít đồ vật này kia, bạn có thể xem và đánh giá trước, nếu có hiệu quả thì quyết định cũng được.

Người làm vườn ăn nói khá trôi chảy, người như Đường Y Y trồng cây bốn năm, kỳ thật có thể dễ dàng phân biệt được thứ gì tốt hay xấu, người ta nói cũng rất có thành ý, cô đã đồng ý. 

Chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, cô ghi vào sổ bản ghi nhớ, nhoáng cái thời gian đã là buổi chiều, bụng cô bắt đầu réo lên, đang suy nghĩ có nên nhắn tin cho Lâm Ngạn hỏi khi nào có thể về nấu cơm không thì nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu.

Tiếng bước chân của Vượng Tài rất dễ nhận ra, Đường Y Y nhận ra ngay lập tức, ngay sau đó còn có tiếng bước chân của người, cô biết Lâm Ngạn đã trở lại.

Cô đặt máy tính xuống, thu dọn những hộp các tông và rác vừa được dỡ ra, hai tay ôm chầm chậm đi xuống lầu.

Ngay khi Lâm Ngạn thay giày, liền thấy cô ôm một đống thùng các tông đi xuống, quá nhiều nên hoàn toàn chặn mất tầm mắt nhìn, nếu không cẩn thận có thể ngã xuống cầu thang.

Thật sự là người có trái tim rộng lớn.

Lâm Ngạn bước lên phía trước để hỗ trợ đỡ nó.

"Cứ để nó đi." Đường Y Y chỉ vào góc.

Đã có rất nhiều hộp các tông chất đống ở đó.

Lâm Ngạn đặt nó xuống nói: "Cái này của cô là làm gì vậy? Để bán sao?"

"Không phải, tôi dùng nó để chuyển phát nhanh."

"Ồ."

Cô vừa quay video xong, vẫn đang mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xanh lá cây tinh tế và xinh đẹp, tóc buộc đứng lên thành hình viên thuốc, bởi vì thu dọn này kia viên thuốc đều vùng dậy, một vài sợi tóc không an phận mà bay múa lung tung. Trên mặt vì nóng mà đỏ bừng, thoạt nhìn sắc mặt rất tốt, giống như trang điểm vậy, môi cũng hồng.

Lâm Ngạn vào bếp rửa tay, một bên thấy cô ngồi xổm ở đó để thu dọn đồ đạc. 

Nhà cô có một phòng vệ sinh dưới gầm cầu thang, còn lại góc còn lại tận dụng không gian để làm ngăn kéo, thường nhét mấy thứ lặt vặt. Cô rõ ràng là một người thích thu dọn, vì vậy các hộp các tông được tạm thời chất đống sang một bên, các dải nhựa xốp được gấp lại và đặt vào ngăn kéo như huấn luyện quân sự, rồi đóng lại.

Thu dọn đồ đạc xong, cô mới đến học nấu ăn với anh.

"Hôm nay ăn cái gì nha?" Đường Y Y rửa tay "Tôi hôm nay mua cá diếc, nó vẫn còn sống, anh không phải nói muốn ăn cơm tối sao, tôi sợ mổ sớm ăn sẽ không còn tươi nên thả ở trong thùng nước."

"Cô nói cái này?" Lâm Ngạn đá con cá trong cái xô bên cạnh chân mình.

“. . . . . Sao nhìn giống như sắp chết vậy?”

“Bởi vì không có dưỡng khí.” Lâm Ngạn ngồi xổm xuống chọc con cá, hai con cá đập thình thịch như xác chết vùng dậy “Không sao, nó vẫn còn sống, có thể ăn được.”

“Vậy thì tốt.” Đường Y Y thở phào nhẹ nhõm.

Con cá cô khổ sở mới mua về được, không thể nào chết giữa chừng.

“Cô muốn ăn thế nào?” Lâm Ngạn hỏi cô: “Nấu hay kho?”

"Kho đi, trời nóng tôi không muốn ăn canh?" Cô nói.

"Được rồi." Anh ngồi xuống.

Anh ngồi xổm xuống bắt hai con cá dở sống dở chết thả lại vào nước, cuối cùng trong đống dụng cụ nhà bếp bừa bộn của cô chọn một con dao đơn giản không cầu kỳ, rồi sau đó động tác lưu loát một tay cầm mang cá, tay kia cầm sống dao để cạo vảy cá.

Đường Y Y nhìn anh dùng phần răng cưa ở mặt sau của con dao làm bếp giống như đang gọt khoai tây, một lát đã xử lý xong vảy một con cá, sau đó khoét mang, dùng mũi dao khoét mang ra. .

"Thì ra dao được sử dụng như vậy..." Đường Y Y thì thầm.

Lâm Ngạn đang xử lý con cá thứ hai.

Đường Y Y vừa mua hai con, vừa lúc có thể làm một mâm đồ ăn.

"Chà, anh cái gì cũng biết làm nha." Đường Y Y chân thành cảm khái.

Có thể làm mộc, chữa bệnh, nấu cơm đã là gì, ngay cả mổ cá cũng làm rất giỏi.

"Tôi là bác sĩ thú y." Lâm Ngạn rửa hai con cá dưới vòi nước rồi đặt lên một cái đĩa.

"Các bác sĩ thú y còn học cái này sao?" Đường Y Y sửng sốt.

"Không" Lâm Ngạn cười với cô "Ý tôi là, lợn tôi còn có thể giết, huống chi là cá."

Đường Y Y đột nhiên ý thức được: "Thì ra là anh đang khoe khoang."

"Cuối cùng thì cô cũng hiểu rồi."

"..."

Cảm giác như chính mình trở thành lợn vậy.

Hừ, không thèm phản ứng lại anh, Đường Y Y chuyên tâm học tập.

Cả đời này cô sẽ không bao giờ học được cách mổ cá, nhưng vẫn có hy vọng học được cách nấu cá.

Lâm Ngạn bật bếp, cho thêm dầu, Đường Y Y vội vàng hỏi: “Cho nhiều hay ít vậy?"

"Không sai biệt lắm là được."

"Không sai biệt lắm?" Đường Y Y mày đều nhăn lại, đầy tò mò hỏi: "Kia cụ thể là bao nhiêu gam?"

". . . " Lâm Ngạn cầm thìa không nói nên lời.

"Có phải trọng lượng dầu của một con cá khác với trọng lượng của hai con cá không? Chẳng phải nên tăng tỷ lệ lên gấp đôi sao?"

“. . . . . Cô thấy sao?”

“Tôi nghĩ sao?” Đường Y Y bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, dừng viết ghi chú “Tôi nghĩ nên tăng gấp đôi.”

“Ừm, đúng vậy.” Lâm Ngạn thấy dầu gần nóng, thêm chút muối vào dầu.

“Vậy một con cá nên cho bao nhiêu dầu?” Đường Y Y vẫn chưa hiểu lắm.

". . . . . . Bây giờ tôi múc lên đo cho cô nhé?"

"Có thể chứ?"

"..."

Cô thế nhưng có thể hỏi.

Lâm Ngạn dùng hành động nói cho cô là không thể.

Giây tiếp theo anh cho cá vào, chảo dầu nóng còn cá thì lạnh, còn mang theo chút nước, nháy mắt một trận lốp bốp vang lên, dầu văng tứ tung, Đường Y Y đứng bên cạnh cũng bị lan đến, cánh tay bị dầu bắn tung tóe, sợ hãi hét lên, còn tưởng rằng mình bị chém, vội vàng kiểm tra vết thương.

Kết quả phát hiện không biết chỗ nào đau.

Cô lặng lẽ đi xả nước vào cánh tay.

Cô trước kia nấu canh đầu cá, món cá chiên còn khủng khiếp hơn món này, cánh tay có vài chỗ bị thương nặng, nhưng là cô xem anh rán cá, lúc đầu cũng là dầu văng khắp nơi, nhưng anh lại như không có việc gì. Hơn nữa sau tiếng tanh tách ban đầu, dầu dường như đã được anh thuần hóa và bình tĩnh lại, Lâm Ngạn lại thả xuống một con cá khác, nhân tiện lật con cá đầu tiên.

Con cá đó, sau khi lật lại, da cá không còn sót lại chút nào và có màu vàng cháy hoàn toàn.

Chiếc chảo chống dính vốn dính bất thường trong tay Đường Y Y cuối cùng đã trở lại bình thường khi ở trên người Lâm Ngạn, hai con cá được chiên đến mức hoàn hảo, như thể chúng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

"Đây là làm như thế nào vậy. . . . . . . . ." Đường Y Y kinh ngạc đến nghẹn ngào không nói lên lời.

Sau khi Lâm Ngạn chiên cá xong, anh thêm chút nước và bắt đầu thêm gia vị, Đường Y Y nhìn anh cầm hộp gia vị của cô, vung thìa nhỏ qua lại, động tác tùy ý, nhân tiện dùng thìa múc một ít tương đậu và tráng sạch trong nồi, sau đó thêm một chút ớt xanh và đỏ làm món ăn kèm, đậy nắp nồi đun nhỏ lửa trong một lúc, sau đó không đậy nắp ——

Hương cay nức mũi, đỏ au, hai con cá bình yên nằm trong đó, toàn thân không bị cháy đen, có thể nói chết có ý nghĩa, ánh mắt cũng lộ ra vài phần bình yên.

Đường Y Y sững sờ.

Cô đưa tay kéo vạt áo sơ mi ngắn tay của anh, đôi mắt hiếu học sáng ngời: "Huấn luyện viên, huấn luyện viên, tôi muốn học cái này!"

Lâm Ngạn lạnh lùng nhìn cô.

"Cô nằm mơ."

Nhiệt độ cơ thể là ba mươi sáu độ năm, nhưng những gì anh ấy nói giống như tầng ngăn đá của tủ lạnh vậy.

Chương kế tiếp