Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây

Chương 3: Chuyển nhà
Giọng nói của cô gái nhỏ đúng là rất ngọt, mềm nhũn như kẹo đường vậy, lải nhải không hề biết mệt mỏi. Rõ ràng là anh bị xem như một con khỉ và Lâm Ngạn cũng bị đánh giá như một con khỉ (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng), thế nhưng anh ấy không hề tức giận chút nào khi nghe những lời này.

Trên tầng ba người tán gẫu cả ngày dài liền bàn bạc đi về. Nghe những gì mà các cô nói chuyện Lâm Ngạn mới biết được cô gái lải nhải kia chính là chủ nhân mới của căn nhà này, thật ra cũng có chút ngạc nhiên.

Anh đứng dậy khỏi bồn hoa để khởi động xương cốt, Vượng Tài không biết ở đâu quay lại, lè lưỡi lắc đầu lắc đuôi đến gần cọ vào anh.

"Cả người toàn mùi." Lâm Ngạn ghét bỏ sờ đầu nó, không có gì bất ngờ trên tay đầy bùn, trong lòng mắng đúng là đồ phá hoại, dùng tay lau sạch vết bùn trên người Vượng tài "Lại đi nghịch bùn ở đâu thế hả?"

Thời tiết quái quỷ này một tháng không mưa? Thế nước ở đâu ra?

Cái mũi anh giật giật, cảm thấy hương vị không quá thích hợp, Lâm Ngạn cúi đầu nhìn vẻ mặt nịnh hót của Vượng Tài, liếc xuống một điểm của giới tính giống mình, một dây thần kinh nào đó trong não bất ngờ chạm đúng chỗ.

Mẹ kiếp!

Trời nóng, Vượng Tài mặc áo khoác (bộ lông) dày không thể điều hòa được, quá nóng, bình thường sẽ tìm chỗ có bóng râm nằm úp xuống hóng gió, điều này có thể lý giải được.

Thế nhưng mẹ nó có ai đi tiểu và nghịch bùn để hạ nhiệt độ như nó không?

Bàn tay Lâm Ngạn sờ đầu nó như chết lặng, tận lực cách xa cơ thể của mình, nhìn chú chó im lặng, anh nghiến răng, nhìn chăm chăm vào "thỏi son nhỏ" của nó uy hiếp nói: "Còn nghịch một lần nữa liền đem mày đi chôn."

Vượng Tài da mặt dày, lè lưỡi nhìn anh, đôi mắt đen to lấp lánh, giống như muốn mời chủ nhân cùng nhau chơi.

"Cút sang một bên đi, tao muốn đi rửa tay." Lâm Ngạn lười phản ứng với con chó bẩn, chuẩn bị tìm chỗ rửa tay.

Vừa ngẩng đầu, anh thấy mấy người đi ra sau khi khóa cửa.

Lâm Ngạn đảo ánh mắt qua ba người, rất nhanh khớp giọng nói vừa rồi với người đó, tiểu phú bà ở bên trong, một tay xách túi, một tay cầm một túi kẹo đường, hai má phồng lên, không biết nhét món gì ngon. Bên trái là cô gái có vóc dáng khá cáo, cô gái bên phải kia thế nhưng anh từng gặp qua, là cháu gái của chú ba.

Tiểu phú bà đúng lúc cũng nhìn qua, hai ánh mắt không kịp chống lại mà nhìn nhau.

Đường Y Y là một người rất sang trọng, coi như là vào thôn, hôm nay chỉ đi xem phòng ở, cô ra ngoài vẫn tỉ mỉ lựa chọn quần áo, thời tiết này đối với cô mà nói không nóng không lạnh, vì thế cô ấy xõa tóc, bên ngoài chiếc áo ngắn tay màu đen là một chiếc áo khoác denim ngắn sáng màu cùng với một chiếc váy kẻ sọc màu đỏ, kết hợp cùng đôi giày Martin dài, trang phục mùa xuân vừa ngọt ngào vừa mát mẻ.

Lâm Ngạn toàn thân từ trên xuống chỉ mặc một cái quần cộc cùng đôi dép lê, đúng rồi, còn mang theo một con chó.

Hai người giống như đang ở hai mùa khác nhau vậy.

Lâm Ngạn cùng chó của anh thật giống nhau, rất sợ nóng, Giang Thành mùa hè tới rất nhanh chóng, anh bình thường làm việc tốn rất nhiều sức vì vậy cả năm chủ yếu anh đều mặc quần cộc. Dù sao đây cũng là nông thôn sẽ không ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.

Có lẽ là cảm thấy cách ăn mặc của anh ấy có chút kỳ lạ, thế nên Đường Y Y không tự giác liền nhìn 2 lần, hiện tại thấy được mặt, Đường Y Y âm thầm cộng thêm 1 điểm vừa bị trừ cho anh.

Quả nhiên là người đàn ông dám cạo đầu.

Bộ dạng đúng thật là không tồi.

Thời gian không còn sớm, cả đám Đường Y Y phải về, Lâm Thiến nhận ra Lâm Ngạn, nói xin chào, sau đó rời đi.

Đường về nhà như tâm trạng của ba người vậy, về nhà như một mũi tên, trên đường về Đường Y Y vẫn là nhịn không được tò mò hỏi.

"Ôi, Lâm Ngạn đó." Lâm Thiến ngáp một cái, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi của cô "Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm rồi từ từ nói đi, dù sao cậu cũng chuẩn bị vào thôn, để mình kể cho cậu nghe một số truyện trong thôn, coi như là chuẩn bị một chút."

Mễ Nguyệt kinh ngạc: "Trong thôn cậu nhìn không giống như có đến 100 hộ gia đình, sao nghe có vẻ nguy hiểm vậy?"

"Cậu không hiểu, ở đâu có người ở đó có sông hồ. Chuyện phiếm nhiều, mình nhớ không hết được, một năm về nhà ba lần, mỗi lần đều có những chuyện mới."

Ở gần trường học tìm được một nhà hàng thịt nướng để ăn cơm, Lâm Thiến uống một ngụm trà sữa.

"Ôi, Lâm Ngạn hả."

"Để mình kể cho...à đúng rồi, Y Y là hỏi Lâm Ngạn đúng không? Cô hắng giọng "Nói thật mình cũng không biết anh ấy đến từ đâu, đầu tiên phải xác minh một chút, Lâm Ngạn không phải người của thôn Lâm Loan."

"Thế sao lại họ Lâm nhỉ?" Mễ Nguyệt cắm ông hút và bắt đầu thưởng thức ly trà sữa thứ hai trong ngày.

Không phải cô sa đọa, chỉ là Đường Y Y quá hào phóng, bao ba bữa cơm cùng đồ ăn vặt của hôm nay, không ngờ vừa xuống tàu điện ngầm đã hỏi bọn họ có muốn uống trà sữa không, vất vả cả một ngày hai cô cũng không thể chịu được .

"Bởi vì họ Lâm là một dòng họ lớn hả?" Đường Y Y đoán.

"Đúng vậy, tuy rằng cùng họ Lâm, thế nhưng người ta so với chúng ta là có sự khác biệt."
Lâm Thiến nói: "Anh ấy đến từ hai năm trước thì phải? Không sai thì chính là hai năm trước được bí thư thôn dẫn đến, nghe nói là người có chức vụ, vẫn là một quan nhỏ, đến trong thôn cũng giống như cậu, mua một căn nhà ở, cũng không có công việc chính thức, hình như là một bác sĩ, người trong thôn có vấn đề gì đều đến tìm anh ấy, cho nên nhân duyên cũng rất tốt."

"Không phải đầu năm nay mình xin về quê sao? Là bởi vì mẹ mình phải làm một phẫu thuật nhỏ, nguyên nhân chính là mẹ mình gặp Lâm Ngạn, thắt lưng của bà mấy hôm nay không được tốt đến cho anh xem một chút, anh nói lưng là vấn đề cũ, nhưng cổ thì có vấn đề khá nghiêm trọng, đề nghị đến bệnh viện lớn kiểm tra xem, việc này không nên chậm trễ. Sau đó mình dẫn mẹ đến bệnh viện lớn kiểm tra một chuyến, là ung thư tuyến giáp."

Các cô đều không phải là người họ chuyên ngành y, vừa nghe đã hoảng sợ.

"Mẹ cậu hiện tại không có việc gì chứ?" Mễ Nguyệt lo lắng hỏi.

Cô ấy nghe nói bây giờ hết ung thư này đến ung thư kia đúng thật là đáng sợ.

"Dì không có việc gì chứ? Phẫu thuật thuận lợi đúng không?" Đường Y Y cũng hỏi.

Lâm Thiến vội vàng xua tay "Ai nha đừng như vậy! Các cậu phải biết rằng ung thư tuyến giáp là loại ung thư dễ chữa nhất! Phẫu thuật xong là ổn rồi, không còn việc gì nữa."

Đường Y Y cùng Mễ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
"Cho nên người trong thôn đều rất kính trọng Lâm Ngạn, các cậu đừng nhìn anh ấy ăn mặc như vậy..." Lâm Thiến đem đề tài kéo về "Mình nghe nói quan hệ sau lưng anh ấy không đơn giản đâu, trước Tết Nguyên Đán năm ngoái, mình nghe mẹ mình nói rằng có người đến đưa cho anh ấy một phong bì đỏ, rất khách khí với anh ấy."

"Cấp dưới của lãnh đạo?" Đường YY không hiểu lắm, tùy tiện đoán một chút.

"Gà mái nha." Lâm Thiến nói vài tiếng Quảng Đông sứt sẹo "Cái khác mình không rõ lắm, cái kia, để mình kể các cậu nghe về bí thư thôn chúng ta cùng với chị dâu của ông ấy!"
"Mẹ kiếp! Nhanh nhanh nhanh!" Mễ Nguyệt kích động đứng bật dậy.

Kiểu quan hệ thế này cũng hấp dẫn quá đi!
Đường Y Y cũng đem váy vén sang một bên để chuyên tâm nghe truyện bát quái.

Là một người mới sắp tham gia vào thôn Lâm Loan, cô nên biết những chuyện bát quái này, đến lúc đó có thể...hừm, đến lúc đó cũng không cần dùng đến, chỉ là thấy bát quát nên phấn khích hơn chút thôi.

Đường Y Y hôm nay cả ngày đều ở bên ngoài, đối với một trạch nữ như cô mà nói lượng vận động hôm nay đã quá nhiều rồi, cho nên mấy ngày tiếp theo cô đều ở nhà dưỡng sức, ngay cả lúc ăn cơm cũng đều là các cô mang đến cho, cho thậm chí còn không muốn xuống tầng dưới.

Bạn cùng phòng cũng rất vui vẻ chiều chuộng cô.

Cũng không phải nguyên nhân gì khác, chỉ là Đường Y Y tính cách hiền lành, ra tay lại hào phóng, bên ngoài là một cô gái rất ngọt ngào, lại nhỏ tuổi nhất, thế là tự nhiên được mọi người rất cưng chiều.

Không phải do cô ấy ăn rất nhỏ nhẹ, hoàn toàn không phải.

Đảo mắt đã đến tháng 6, thời gian trôi đi rất nhanh, các cô đã chuẩn bị tốt nghiệp, sau khi chụp ảnh và nhận bằng tốt nghiệp ai rồi cũng phải đi con đường riêng.

Kỷ Thư đến một thành phố khác với bạn trai của cô ấy, Mễ Nguyệt chắc chắn sẽ về quê, Lâm Thiến sớm đã có dự định học xong ở lại học nghiên cứu sinh. Bốn người trong ký túc xá nhân lúc đều còn ở trường đã tụ tập một bữa, tâm trạng của mọi người đều không được tốt, có kỳ vọng cho tương lai, cũng có cảm giác mơ hồ khi rời khỏi môi trường thoải mái thân thuộc. Kỷ Thư rời đi trước, cô là người ở trong ký túc xá dài nhất, cũng là người nhiều tuổi nhất, học chung trường cấp 3 với bạn trai, yêu nhau bốn năm, sớm đã quyết định đi theo bạn trai, bạn trai học cao học ở đâu thì cô ấy ở chỗ đó làm việc cùng anh ấy.

Đưa Kỷ Thư đi, Mễ Nguyệt chợt nhớ và nhắc nhở Đường Y Y: "Cậu cũng muốn chuyển đi đúng không? Dọn sớm đi, nhân lúc mình còn ở đây có thể giúp cậu."

Đường Y Y lúc đầu vốn không muốn phiền các cô, đến lúc đó tìm một công ty chuyển nhà là được, nghe cô nói thế thấy trong lòng rất ấm áp, hôm sau liền mang theo Lâm Thiến và Mễ Nguyệt đến cùng hỗ trợ dọn đồ.

Trong khi bận rộn với lễ tốt nghiệp, Đường Y Y cũng chuẩn bị rời đi.

Những “đứa con” của cô ấy rất nhiều còn rất to và mỏng manh, đó là tất cả trong trái tim cô ấy, chuyển nhà chắc chắn là một vấn đề lớn.

Chuyển phát nhanh trong thôn rất bất tiện, cho dù gửi qua bưu điện cô vẫn phải lên trấn trên để lấy, cho nên Đường Y Y trước tiên thu dọn xong đồ đạc của mình để đi cùng công ty chuyển nhà chuyển đồ đến cửa nhà mới.

Cô trực tiếp thuê một chiếc xe tải.

Đúng là một chiếc xe tải thật sự.

Để hạn chế tối đa việc cây bị hư hỏng trong lúc đi đường, Đường Y Y sớm đã đóng gói cẩn thận, cô mua một thùng cát tông và đóng gói cây nhỏ trước, trong nhà có rất nhiều giàn hoa để trang trí, cô phải tháo từng cái một cho vào xe, ngoài ra còn có một số đồ to cần phải cố định riêng bằng giá gỗ để người ta cho lên xe, việc này rất tốn sức, không phải 3 giờ là có thể xong được, chỉ có thể tìm công ty chuyển nhà đến.

Số tiền nên tiêu thì nhất định phải tiêu.

Cứ như vậy, Đường Y Y ngồi một cái xe khác và dần dần rời xa khỏi trung tâm thành phố, đi đến ngoại ô.

Trên đường đi cũng không hề nhàm chán, lái xe nói rất nhiều, nhìn một cô gái nhỏ như cô chuyển nhà thế nhưng cần một chiếc xe tải lớn mà sợ không thôi, nhìn điểm đến lại lần nữa há hốc miệng kinh ngạc.

"Nơi này rất hẻo lánh, mới tốt nghiệp sao lại muốn đến thôn? Về nông thôn dạy học? Về quê với ông bà? Hay làm nhân viên công chức?"

Đường Y Y lắc đầu, cười hì hì đáp: "Bởi vì ở trong thôn nhà ở tiện nghi thôi."

Lái xe hỏi có bao nhiêu tiện nghi.

Đường Y Y thành thật trả lời.

Lái xe trầm mặc một lúc sau đó gật đầu: "Đúng là tiện nghi thật."

Sau khi biết giá, tài xế chợt hiểu ra, rồi anh thở dài một cách khó hiểu, cầm vô lăng với rất nhiều cảm xúc.

"Đôi khi nghĩ lại, tự hỏi sao phải bận rộn như vậy? Nhưng lúc dừng lại đúng thời điểm lại cảm thấy được, nếu ngay cả sự bận rộn đều không có, cuộc sống sẽ chỉ càng..." Anh nghĩ muốn nói một câu thô tục, vừa thấy bên ghế phụ là một cô gái trẻ liền nuốt trở vào.

Khi xe tải lái vào thôn, người lái xe khá ngạc nhiên khi thấy thôn bị phá trông khá nhỏ và sửa chữa rất tốt, xe có thể an toàn đi vào và khá rộng, khoảng đất trống trước nhà mới của cô gái nhỏ đều là xi măng, để hai chiếc xe của bọn họ đều không có vấn đề, thậm chí xe tải có thể vào trong quay đầu được.

Có lẽ thấy Đường Y Y có một mình, mọi người trong công ty chuyển nhà đều rất nhiệt tình, lái xe cũng xuống hỗ trợ bê đồ đạc này kia, một số vật nặng phải chuyển lên tầng 2 họ cũng không nói gì, thậm chí còn thân thiết hỏi cô cái vật bằng điện kia để ở bên ngoài hay là cho vào bên trong.

Mấy người làm việc 2 giờ mới xong, Đường Y Y định mua mấy chai nước cho mọi người, nhưng trong nhà chỉ có mình cô cho nên rất lo lắng, cô phải tự mình chỉ định những đồ kia đặt ở đâu, vì vậy khi họ rời đi, Đường Y Y đưa bao lì xì đỏ để cảm ơn.

Đã hơn 4 giờ chiều, hầu như tất bật từ sáng đến tối, sau khi người ở công ty chuyển nhà đi, Đường Y Y ngồi một mình ở cầu thang nghỉ ngơi một lúc, nhìn dấu chân trên nền nhà mới khóc không ra nước mắt.

Cô đúng thật là lau quá sớm.

Hẳn là lên đợi chuyển nhà xong mới làm!
Bây giờ cô không có thời gian để lau sàn, cô đang rất đói. Sau khi nghỉ ngơi, cô lấy ở trong đống lộn xộn ra một ruốc thịt ăn ngấu nghiến.

Đường Y Y thuê xe tải là có mục đích cả.

Đồ của cô rất nhiều, ngoài phần lớn cây cỏ, còn lại đều là đồ ăn.

Trong thôn không giống như ở thành phố tùy thời đều có đồ ăn ngon, tới nơi này muốn ăn cái gì chỉ có thể tự mình làm, cô chỉ biết làm bánh, tay nghề thật sự là quá kém, chỉ có thể tích trữ đồ ăn, cô mua ba hộp tương ốc.

Ít nhất có thể đảm bảo cho cô ấy trong một tháng có mì ốc để ăn.

Đường Y Y vừa ăn ruốc thịt vừa nhìn xung quanh, phòng vốn dĩ trống trải đã để rất nhiều thùng, nhìn qua không có chỗ để ở, chưa kể trên tầng còn một đống đồ chờ cô đi thu dọn.

Ăn xong, cô mở lon nước ngọt ừng ực uống cạn, sau đó trong ngôi nhà tự do chỉ có một mình cô ợ một hơi dài, một lần nữa tràn đầy sức sống tiếp tục làm việc.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, di động ở trên cầu thang kêu ong ong nửa ngày cũng không chú ý đến.

Trước tiên cô đem cây mở ra, đây đều là bảo bối của cô đó.

Ô ô ô, buồn cả một ngày không biết có vấn đề gì không, thương em quá đi huhu.

Tầng 1 của cô chỉ có phòng trồng cây, phòng bếp cùng bàn ăn, thêm một phòng tắm nhỏ ở dưới cầu thang, việc còn rất nhiều, hôm nay hơi muộn, có vẻ không lắp được giá đỡ hoa, những cây nhỏ chỉ có thể mở ra và để đó, trên bàn cơm, trên ghế, trên sàn nhà...Đặt nó ở chỗ nào cô thích đều được.

Cuối cùng vẫn phải quét lại một lần nữa.
Đường Y Y hiện tại đã hết sức.

Đem tất cả cây đều rửa sạch một lần, cô không giỏi tháo những cây lớn bởi vì chúng ở trên khung gỗ, lưu lại để mai nghiên cứu, dù sao cũng không đóng khung gỗ sẽ không ngột ngạt. Một số cây bị gãy trong quá trình di chuyển, vẫn là những cây yêu dấu của cô, Đường Y Y tâm như bị xuyên thủng, nhanh chóng dùng kéo khử trùng cắt nhỏ và cho vào bình thủy canh, an ủi chính mình: Cứ coi như một cây chia làm hai, đến lúc đó lại lớn lên.

Mùa hè trời tối rất muộn, Đường Y Y làm việc đến bảy giờ, bên ngoài trời vẫn sáng, thế nên cô không chú ý thời gian trôi qua.

Sau khi thu dọn cây, tầng 1 càng thêm chật chội, Đường Y Y lên tinh thần hăng hái làm bụng lại đói một lần nữa.

Tuy rằng tay nghề cô trong tốt, nhưng tục ngữ nói rất đúng, học sinh nghèo có rất nhiều văn phòng phẩm.

Cô dự trữ rất nhiều mì ăn liền, bún ốc, bún gạo, v.v..., còn có lẩu tự sôi để phòng chết đói.

Đường Y Y biết rất rõ khẩu vị của mình, tất cả đồ cô mua đều là nguyên liệu có thể dự trữ được, chỉ cần nấu lên là có thể ăn được, rất thuận tiện.

Sau đó là đồ dùng nhà bếp, tôn trọng khái niệm mua nhiều hơn không thể sai. Đường Y Y mua tất cả dụng cụ nhà bếp mà cô biết, chẳng mấy chốc căn bếp của cô được để đầy ắp, các ngăn tủ bên dưới chất đầy đồ.

Cô mua hai can dầu, một bao gạo, các loại bột và một số nguyên liệu làm bánh, một nồi, một chảo, một nồi hấp, một nồi áp suất, một khay nướng...Đúng vậy, nồi nhiều hơn cả bếp.

Bởi vì bếp ga trong thôn vẫn dùng được cho nên trước khi nhận nhà, cô đã nhờ chú ba mua giúp hai bình gas để trong bếp, nếu cô muốn, bây giờ có thể nấu cơm luôn.

Tủ lạnh để đẩy trái cây và rau cô mới mua sáng nay, là một người không giỏi nấu ăn, trái cây có thể làm thức ăn khi cần thiết.

Bên ngoài trời đã gần tối, Đường Y Y lấy một lon coca, một quả lê và một hộp lẩu tự sôi.
Lại trải qua một lúc dọn giường đầy mệt mỏi, cô rốt cuộc cũng có thể dừng lại, ngồi trên mặt đất ở phòng khách, lấy bàn uống trà làm bàn, bật TV và bắt đầu ăn cơm.

Gần ăn cơm cô phải đi tìm điện thoại di động, cô hôm nay đã xa chiếc điện thoại yêu quý của mình quá lâu rồi, cho nên hiện tại cầm điện thoại thấy rất nhớ, lòng tràn đầy vui mừng mở ra xem. Có ba cuộc gọi nhỡ, nhìn thấy người gọi, Đường Y Y cụp mắt xuống, trên mặt không chút biểu tình, nhấp vào giao diện trên điện thoại rồi thoát ra, nhìn vòng tròn màu đỏ biến mất, sau đó nhấp vào giao diện wechat, đúng như dự đoán, nhìn thấy tin tức mới.

Trần Tu Vân: nghe nói em tốt nghiệp rồi? Có thời gian ăn một bữa cơm không? Chúc mừng cho Y Y [khuôn mặt tươi cười]

Trần Tu Vân: anh vừa gọi điện thoại nhưng em không nghe máy, khi nào có thời gian thì gọi điện lại cho anh nhé.

Trần Tu Vân: Em vẫn đang bận hả? Anh vẫn đang đợi tin nhắn của em.

Tin nhắn cuối cùng cách đây vài phút.

Trần Tu Vân: Anh đang ở dưới ký túc xá bọn em? Thật sự không muốn gặp anh sao?

Đường Y Y rất nhanh đánh chữ: Tôi chuyển nhà rồi, về sau không cần tìm tôi nữa.

Sau đó xóa liên hệ.

Đường Y Y hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
"Răng rắc"

Sự bùng nổ của coca đã đốt cháy tâm trạng đang chán nản của cô.

Cô ấy nhìn về chiếc TV 65 inch mới tinh cười nói: "Xin chào nha."

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Y Y: đồ đê tiện.

Chương kế tiếp