Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây

Chương 5: Phòng thực vật

Chuyện giá gỗ đã được giải quyết, Đường Y Y rốt cuộc có thể tiếp tục công việc của mình.

Công việc chính của cô là up bài, từ khi tốt nghiệp cấp 3 liền bắt đầu đăng ký tài khoản và đăng video của mình lên, vừa bắt đầu cô cắm rễ với ứng dụng Tiểu Phá Trạm, dần dần ánh mắt cũng nhìn xa hơn, lần lượt mở Tiểu Hồng Thự và tài khoản Weibo, nội dung được đăng trên mọi nền tảng cũng có một số khác biệt, Tiểu Phá Trạm chủ yếu là liên quan đến video thực vật, bởi vì nền tảng này rất lớn, có rất nhiều người thích xem những video dài. Tiếp theo là Tiểu Hồng Thự, bởi vì hình ảnh và chữ viết làm chủ, thế nhưng văn tự và độ dài không được quá dài, nó giống như là thức ăn nhanh vậy, thông thường chỉ đăng một số ảnh thực vật đẹp, và thêm một số cách đơn giản để chăm sóc cây. Về phần Weibo thì có nề nếp hơn, gần như là nội dung giống như Tiểu Hồng Thự, sau đó có các biện pháp phòng ngừa bảo dưỡng chi tiết hơn.

Một người thế nhưng vận hành ba nền tảng và công việc thông thường  đềurất đầy đủ, chụp ảnh, ghi âm, làm video, thu dọn bản thảo, quay video, viết văn án...Thỉnh thoảng còn nhận được công việc thiết kế quảng cáo, mỗi tháng còn có thể nhận thưởng, một lúc là cả 3 nền tảng, Đường Y Y có thể đảm bảo mỗi ngày đều rất tốt, cô đều muốn vì mình mà vỗ tay.

Nhưng mà, kiếm được tiền, vất vả một chút cũng đáng.

Đúng rồi, ngoài ra, cô còn đặc biệt nghiên cứu làm nghề tự do thì đóng thuế như thế nào, kiên quyết tuân thủ pháp luật làm một công dân tốt.

Bởi vì nghề nghiệp có tính đặc thù, Đường Y Y từ nhỏ đã có tiền dư, cô lại sợ chết, cho nên sau khi thành niên cô đã bắt đầu đóng bảo hiểm y tế, loại sử dụng là loại cao cấp nhất, tất cả những việc này đều được cô làm rất tốt.

Làm ra tiền, phấn đấu đóng bảo hiểm xã hội và trợ cấp lương hưu càng sớm càng tốt.

Chuyển nhà cũng là chuyện mới, cô đã hơn một tháng chưa up thông tin mới, ngày hôm nay luôn vui vẻ quay một video.

Tất cả những gì cô làm lúc trước đều liên quan đến thực vật, Tiểu Phá Trạm có chức năng thu nhập, cô đã dành rất nhiều thời gian để sửa sang lại một lần, cũng may về phía phương diện tiêu đề cô có chứng ám ảnh cưỡng chế, quay video cũng thuận tiện hơn một ít, đại khái chụp ảnh đều tua nhanh thời gian, hướng dẫn chăm sóc, tinh khiết đánh giá cao ba loại.

Lần này cô dự định mở ra chuyên mục mới, sắp xếp phòng trồng cây và hàng loạt khu vườn nhỏ.

Cô mua phòng này chính là vừa ý cái sân phía sau, trong thành phố không có chỗ, đến nông thôn thì có rất nhiều, vừa vặn làm tư liệu sống bắt đầu lại từ đầu, làm một cái vườn hoa cùng vườn rau của chính mình.

Làm sân không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, cô vẫn là một mình làm, chắc chắn là một dự án dài hạn, cũng đủ để làm tư liệu sống trong khoảng thời gian dài.

Đường Y Y sau khi ăn xong bữa sáng, thay một bộ quần áo cũ đơn giản, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, đầu tiên là cầm máy ảnh và chụp một vòng tròn quanh đống thực vật lộn xộn, sau đó ở phòng khách tìm một góc để máy để ghi chép lại quá trình hình thành của thực vật, trong góc phòng thực vật cũng bố trí một camera để ghi lại toàn cảnh.

Ngày hôm qua dọn nhà không để cho người của công ty dọn nhà vào phòng thực vật, vì thế nơi này rất sạch sẽ.

Đây hoàn toàn là phòng trống, một cánh cửa sổ có thể nhìn thấy cỏ dại rậm rạp ngoài sân, bởi vì là phòng thực vật, về ánh sáng thì không cần quá cầu kỳ và tinh tế như khu vực hoạt động của con người, dù sao đến lúc đó đều phải bật đèn, cho nên ở trần nhà đã lắp một cái đèn trần đơn giản.

Phòng thực vật thật ra chính là phòng điều hòa của Đường Y Y, bởi vì phần lớn đều rất quý cho nên có đặc quyền, ừm, không hổ là tiểu phú bà, các cây đều được sắp xếp ở trong phòng có điều hòa.

Nội thành của Giang Thành đều không có hệ thống sưởi, càng không cần nói đến nông thôn, chỉ có thể dùng điều hòa để sưởi ấm.

Mặt khác còn cần thêm cả máy tạo ẩm.

Cho nên phòng này Đường Y Y không lát sàn gỗ, thật điên khi bật máy tạo ẩm quanh năm trên sàn gỗ, cô đặc biệt lát đá cẩm thạch giống phòng khách tầng một, tiếp theo là mặt tường, cũng là dùng vật liệu không thấm nước. Bình thường các cây cần sưởi ấm trong nhà đều sẽ mở máy tạo ẩm, sợ làm hỏng tường thế nên dán một lớp màng nhựa trong suốt, Đường Y Y ghét bỏ màng plastic xấu, chỉ cần đơn giản giải quyết vấn đề từ gốc.

Ngày hôm nay làm việc bước đầu tiên chính là lắp đặt giàn trồng hoa.

Chuyện như vậy đối với một người làm nghề vườn như Đường Y Y đã hết sức quen thuộc, chỉ là ngày hôm nay lúc lắp đặt thuận tiện lau khô giàn trồng hoa, nó được giữ ở nhà thuê trước đây, mấy năm không lau chùi, chăm thực vật chính là như vậy, bùn đất tro bụi là điều không thể tránh khỏi.

Cô ôm một thùng nước đi vào, từng cây từng cây lau khô ráo sau đó để qua một bên, cuối cùng lại bắt đầu lắp ráp.

Cô lo lắng đầu gỗ sẽ xảy ra vấn đề mục nát, thế nên mua loại giàn hoa bằng sắt, bên ngoài quét một lớp sơn đen, tương tự như giá để hàng hóa ở siêu thị, so sánh như thế khá vô hình.

Những cây sồi lớn mọc từ quả sồi nhỏ, vì đầy đủ không gian, cho nên cô làm giàn hoa cao 2 mét, chuyên dùng để treo đồ vật có kích thước khổng lồ, bởi vì là dùng để chăm cây nhiệt thực, cho nên khoảng cách giữa các tầng cũng khá lớn.

Vào cửa bên trái tường đủ để cho hai giàn hoa lớn, vừa vặn không ảnh hưởng gì đến việc mở cửa, xát cửa sổ là mặt tường xem như có chút ánh sáng chiếu vào, hai bên đặt hai giàn hoa cao, bệ cửa sổ được đặt một giàn hoa thấp, cửa sổ được Đường Y Y lắp thêm rèm, hơn nữa còn là rèm chắn nắng rất tốt.

Tại sao không có người ở vẫn phải làm rèm cửa...

Bởi vì một khi đèn được bật lên, có khi đèn được bật sáng suốt đêm, cô lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.

Bức tường đối diện với giàn hoa lớn Đường Y Y chuyên dùng để đặt những đồ bị vỡ, vấn đề về góc máy ảnh, giá trồng hoa là trung tâm của tầm nhìn, mặt khác, không cần phải phù hợp, chỉ cần đặt những chiếc kệ cao để đựng dụng cụ và vật liệu làm vườn.

"Hô -----" Đường Y Y cả người mệt mỏi, ngồi ở một vị trí sạch sẽ dưới đất, nhìn thời gian một chút phát hiện đã buổi chiều rồi.

Khó trách bụng lại kháng nghị.

Tạm dừng quay chụp, chuẩn bị đèn và đặt chậu để cho buổi chiều dùng.

Hôm nay đều là lao động chân tay, cần phải bổ sung thể lực một chút, tinh bột là tốt nhất.

Đường Y Y từ từ bước qua những cây lớn nhỏ, đi đến phòng bếp mở gói mì ăn liền và thịt bò cuốn, chuẩn bị cho mình một bữa ăn xa hoa với mì ăn liền!

Cô mở một bài hát thư giãn trên điện thoại, đặt một cái nồi nhỏ lên trên, cho nước vào, sau khi nước sôi cho mì vào, nhìn mì chậm rãi mềm ra, nhanh chóng cầm đũa gắp ra, sau đó cho gói gia vị vào, cho một quả trứng, sau đó lại cho thịt bò cuốn vào.

Lúc này cô chợt nhớ đến, trong nhà còn rau cải thìa.

Phòng bếp đối diện sân, nhìn khoảng sân bừa bộn trong một bóng người, cô dần dần có kế hoạch trong đầu.

Vừa nấu mì gói, vừa cầm chiếc ipad lên và bắt đầu vạch lại kế hoạch làm sân.

Cô trước tiên nhìn qua sân, lúc còn ở trường học cô đã nghĩ thiết kế sân như thế nào, mục tiêu của cô không chỉ đẹp mà còn phải có tính thực dụng, ít nhất phải đáp ứng được nhu cầu trái cây và rau quả hàng ngày của cô, như vậy có thể tiết kiệm được một số tiền lên tỉnh mua đồ.

Lúc này linh cảm đến, ngay tại đất trồng rau viết xuống ba chữ "Cải thìa".

Lười rửa bát, nên cô trực tiếp bê đến để trên bàn ăn ở phòng khách, sử dụng đế lót ly để bảo vệ bàn gỗ khỏi bị xước.

Một bát mì ăn liền bốc khói, đặt ipad trước mặt lướt xem video, bàn khách trong phòng khách của cô dựa vào bức tường phía sau, cho nên cũng là đối diện với cửa chính.

Có một dì chậm rãi đi qua, ngẩng đầu nhìn một cái, kinh ngạc nhìn bữa cơm trưa đơn giản của cô, chỉ một bước chân liền bước vào cửa.

Nông thôn là vậy, cửa mở mặc định đón người khác vào nhà, dì ấy cũng đã theo thói quen, cùng cô chào hỏi: "Con giữa trưa ăn cái này hả?"

Đường Y Y từ ipad ngẩng đầu lên, là một dì trông có vẻ béo, tuổi nằm giữa khoảng cách bố mẹ và ông bà cô, cô không biết phải xưng hô như thế nào, mặc áo len đỏ cũ, quần đen rộng thùng thình, tóc đen, nhìn có vẻ tinh thần rất tốt.

"Đúng vậy ạ." Đường Y Y trả lời.

Dì nhìn thoáng qua nhà cô, cô vừa mới ăn xong cơm trưa, bình thường trong thôn đều là như vậy, người lớn tuổi không phải ở nhà xem phim thì chính là dẫn theo trẻ con, hôm nay không phải cuối tuần cũng chưa đến nghỉ hè, trong thành phố các bố mẹ còn chưa đuổi về cho ông bà trông, tự nhiên mà cảm thấy rất thư giãn.

"Đang thu dọn đồ đạc hả!" Cuối cùng dì cũng tìm được người đang nói chuyện "Có cần giúp không con?"

Người trong thôn có thói quen nói tiếng địa phương, Đường Y Y có thể nghe hiểu một chút, nhưng là so với những gì cô học trước kia vẫn có sự khác nhau, lúc nghe phải một lát sau mới phản ứng lại được, cô bỗng nhiên nhớ đến, Lâm Ngạn lúc nói chuyện với cô không dùng giọng địa phương, ngược lại, tiếng phổ thông của anh khá chuẩn.

Dì nhìn qua tầm năm sáu mươi tuổi, Đường Y Y không dám làm phiền người khác, hơn nữa buổi chiều cô còn nhiệm vụ quay chụp nữa, không thuận tiện lắm, vì thế đã từ chối, lo lắng dì tức giận, còn lấy trong tủ ra một quả lê gọt cho dì ăn.

"Thời tiết hơi nóng, người ăn một quả lê để cổ họng dễ chịu đi ạ."

Cô gái nhỏ miệng rất ngọt, dì lại đang nhàm chán, lúc này cô đang ăn cơm, dì liền đi loanh quanh trong phòng khách.

Thực sự phải có kinh nghiệm rất lâu rồi!

Ở đây cô có rất nhiều hoa và cây lạ.

Vì thế tiếp theo lại diễn ra một cảnh quen thuộc, một người hỏi một người đáp, dì ấy chỉ vào một đống lộn xộn trong phòng thực vật hỏi cô đây là cái gì vậy.

"Yo, đây là hoa hồng đi! Thật đẹp!”

"Kỳ thật bình thường chúng ta đều gọi nó là hoa hồng..."

"Cái này đều là khoai sọ? Lá có vẻ đặc biệt nha, còn nở được cả hoa sao?"

"Đây là hoa hồng môn và loa kèn...có thể nở hoa." Nhưng là nở hoa đặc biệt rất tiêu hao cây, Đường Y Y cảm thấy chúng không nở hoa vẫn tốt hơn, dù sao cũng không đẹp.

"Yo, lá cây này thật đẹp!"

"Đây là thu hải đường. " Lá thu hải đường có nhiều màu sắc, đặc biệt đáng chú ý là mặt dưới của lá có màu đỏ tươi.

Dì nhìn thấy vậy liền động tâm: "Kỳ thật dì cũng thường trồng một số loại hoa và cây cỏ... chỉ là nó không đẹp bằng của con."

Đường Y Y hiểu được.

"Hai ngày nay con vẫn đang thu dọn, nếu không dì chờ hai ngày nữa, con chắc chắn là con cũng có khá nhiều, đến lúc đó sẽ tặng dì mấy chậu?"

"Được được được!" Dì vui vẻ gật đầu "Dì họ Dương, con gọi ta dì Dương là được, dì sống bên cạnh nhà con, nhà có gạch trắng kia là nhà của dì."

"Được dì Dương" Đường Y Y lấy điện thoại ra "Kia chúng ta kết bạn wechat đi dì?"

"Được được được!"

Dì Dương đã quen sử dụng điện thoại thông minh, thường sử dụng wechat để liên lạc với con, dùng rất quen thuộc, ngoài ra ánh mắt của dì Dương đối với wechat của Đường Y Y trở lên từ ái hơn.

"Về sau ở trong thôn có việc gì thì đến tìm dì!" Dì Dương hào khí vỗ ngực.

"Dạ!" Đường Y Y gật đầu như gà , bộ dạng kích động đã tìm được chỗ dựa vững chắc.

Di Dương ăn xong quả lê liền đi, Đường Y Y ăn xong cơm trưa rồi rửa bát, hoạt động thân thể tiếp tục làm việc.

Lần này đều là việc rất cần sức.

Đầu tiên chuẩn bị ánh sáng, việc này cô đã rất quen thuộc, trước đây cô đã mua một cái giá đỡ đèn kẹp được nhiều đầu, chỉ cần dính lên tường là được.

Đặt cây trong phòng khách trên kệ lần lượt theo ánh sáng.

Đây đều là thực vật mấy năm nay cô chậm rãi nuôi lớn, không cần tìm xem hình ảnh cũng có thể biết tên và vị trí đặt ở đâu, lúc muốn tìm chỉ cần nhớ lại là được.

Trên đỉnh đặt cây phi điệp nước chanh treo và cây nho bạc lá nhỏ và các thực vật cây treo khác, có chanh chuôi cẩm mạn lục nhung hay có thói quen cúi đầu, cà-vạt hoa chú, hỏa hạc vương,  hỏa hạc sau, sáu ngày đường mạn lục nhung...và các cây tương tự, ở giữa và phía dưới là những cây đại thụ vừa phải, hồng môn dự trữ, còn có hoa chúc mạn lục nhung và hải dụ linh tinh các thứ, rồi còn cây phi điệp quá to của cô không cắm vào được giàn hoa. ( các loại hoa mình ko biết nên mn thông cảm nhé ^-^)

Những cây to ở phía sau, mỗi lần đến một cây đều nghe thấy tiếng cọt kẹt cọt kẹt, cô thường phải kiểm soát mực nước để tránh trường hợp quá nặng.

Loa kèn và phi điệp cần điều kiện ánh sáng cao hơn, cho nên đặt ở nơi có thể hấp thụ ánh sáng, hoa chúc thì đặt ở tầng dưới, hoặc giữa, cách xa nơi có ánh sáng.

Ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ, cô lấy máy đo nhiệt độ ra để đo, thế nhưng cũng khá tốt, có thể đặt một số loại cây cần ánh sáng cao hơn, vừa lúc có thể đặt lan hồ điệp, ừm, khó khăn của Đường Y Y cũng chuẩn bị bắt đầu.

Bận bịu xong mọi việc, dùng một túi lớn thu dọn các bọc nhựa và các loại rác khác, sau đó dùng dao cắt thùng cát-tông đã tháo ra và vứt đi.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm chăm thực vật của cô, công dụng duy nhất để dành những hộp cát -tông và bán đi, giấy bị ẩm rất nhanh thối rữa, không thích hợp làm những thứ liên quan đến vườn, đối với cô mà nói không cần dùng đến. Cho nên Đường Y Y một hơi tháo tất cả, dùng dây thừng cột chắc, sau khi cài đặt công tắc hẹn giờ và máy tạo độ ẩm trong phòng thực vật, cái gì cô cũng không muốn làm nữa.

Đói, thật sự rất đói.

Rửa sạch tay cầm miếng bánh mì để ăn, thừa dịp trời còn chưa tối, cô mang túi rác đi ra ngoài để tìm thùng rác.

Cũng không biết có giống ở trong thành phố hay không, rác bỏ vào thùng sẽ có người xử lý sau.

Cô kéo một túi rác màu đen so với chính mình còn to hơn, vừa đi vừa tìm thùng rác, nhưng mà tìm tới tìm lui, cũng chỉ thấy thùng rác trước cửa nhà người khác, tuy rằng viết là thùng rác công cộng, nhưng rõ ràng không phải công cộng nha.

Cô đi vòng qua nhà một vòng, thế nhưng vẫn không tìm thấy chiếc thùng rác công cộng chân chính nào!

Đường Y Y đói lại chạy vòng vòng sắp gục ngã rồi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô lại để ở trước cửa nhà mình hay sao?

Trời đang tối dần, trong thôn có đèn đường, những rõ ràng là không quá nhiều, cơ hồ chỉ chiếu sáng được đèn đường ở một chỗ nhỏ, thế nên Đường Y Y cũng chỉ thấy chỗ tối chỗ sáng, người trong thôn ít, cơm nước xong xuôi thường sẽ ở tại nhà không đi ra ngoài, không có hoạt động gì về đêm.

Đường Y Y dần bắt đầu luống cuống.

Không được.

Còn tiếp tục đi xuống cô sẽ không tìm được đường về mất.

Cô đang do dự nên tiếp tục đi tìm thùng rác hay mang theo rác về, trước mặt liền đi tới một người đàn ông cao lớn.

Đêm hôm khuya khoắt, người đàn ông xa lạ.

Giống như một con mèo, cô ngay lập tức phòng thủ, cầm di động chuẩn bị báo nguy, thậm chí tự hỏi báo nguy với cảnh sát tốc độ không biết là nhanh hay chậm, khéo không chờ được cảnh sát tới cô đã gặp bất trắc rồi.

Người kia đi tới, tới dưới đoạn đèn sáng, có thể nhìn thấy dáng người.

Đường Y Y mới nhẹ nhàng thở ra.

Là Lâm Ngạn.

Anh nhìn thấy cô, ngạc nhiên trước bộ dáng hiện tại của cô, đôi mắt mở to một chút.

Nói như thế nào nhỉ, gần đây không phải đang có biểu tượng cảm xúc "Trương Dịch ôm hành lý" sao?

So với cái kia cũng không khác biệt lắm đi.


Chương kế tiếp