Nắng Xuân Chợt Hé

Chương 2

 Chương 2: Năm đó đã qua

Giọng nói của người đàn ông rất đặc biệt, trầm thấp lạnh lùng, làm cho người nghe không nhận ra vui buồn, cũng không phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào.

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, âm thanh dễ nghe quen thuộc, dường như không có chút thay đổi so với trí nhớ của Bạch San San.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cuộc sống mà, quả nhiên đâu đâu cũng tràn đầy ngạc nhiên và máu chó. 

Chỉ trong chốc lát, bao nhiêu hình ảnh như đèn kéo quân trở về tràn ngập trong tâm trí của Bạch San San. Cô đứng tại chỗ nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Ước chừng qua tầm năm giây mới có thể dẹp yên được mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thứ rối rắm ấy như thoát xiềng xích tuôn ra, hóa thành bốn chữ mạ vàng sáng lấp lánh: Vận số không tốt.

Nhìn hình bóng không rõ mặt cách đó không xa, Bạch San San mấp máy môi, rơi vào trầm tư, bắt đầu nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân tại sao hôm nay trước khi ra khỏi nhà không chịu xem ngày.

Cái loại tiết mục “người cũ chạm mặt” máu chó này…

Ai đó nói cho cô biết nên diễn như thế nào đây?

Ngay một giây trước khi Bạch San San đang khóc không ra nước mắt, xấu hổ đến mức muốn phất tay giả ngu “tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì, thật ra là đi mua nước tương vào nhầm phòng, làm phiền, làm phiền” rồi chuẩn bị quay về, người đối diện hờ hững lạnh nhạt nói một câu, “Trên tường, bên trái của cô.”

“Hả?” Cái quỷ gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Công tắc đèn.”

“….” Vậy là vừa rồi lúc tôi nhảy tới nhảy lui tìm công tắc đèn anh đều biết? Sao bây giờ mới nói cho tôi biết công tắc đèn ở đâu, lúc đó anh làm gì? Xem phim tình cảm?

Vẻ mặt Bạch San San đầy vạch đen, im lặng, xoay người về hướng tường bên trái, tay sờ sờ trên mặt tường, sờ đến một phần nhô ra, ấn lên.

Tạch một tiếng, đèn lớn được bật lên, ánh sáng màu cam ấm áp trong chốc lát xua tan đi sự tăm tối trong căn phòng.

Ánh sáng soi rọi bốn bề, yêu ma quỷ quái không còn chỗ ẩn nấp. Bất an trong lòng Bạch San San cũng giảm đi vài phần, định thần lại, điều chỉnh lại nụ cười trên khóe môi, hít sâu, xoay người, chuẩn bị hất hất mái tóc, bình chân như vại, mà nói với người đang ngồi trên sofa kia một câu, “Hi, lâu quá không gặp.”

Nhưng mà khi ánh mắt vừa quay lại, câu chào hỏi của Bạch San San đang dâng trào bỗng dưng bị nghẹn trong cổ họng. Một cảm giác nao nao.

Người đàn ông nhắm hai mắt, cổ hơi ngửa ra sau, tựa lưng  vào ghế sofa màu đen, lộ ra một đoạn cổ thon dài cùng yết hầu nhô lên vô cùng gợi cảm. Góc cạnh khuôn mặt tựa như là dùng dao khắc, một phân cũng không thừa, một tấc cũng không thiếu, kiêu căng mà lại thanh thoát. Xương chân mày đầy đặn, mũi cao thẳng, môi mỏng mà mềm mại. Bất đồng với khí chất trầm ổn lạnh lùng, mạnh mẽ, thân hình, ngũ quan của anh vô cùng sạch sẽ, cao quý, anh tuấn, dường như còn nhìn ra chút cảm giác thiếu niên.

Trong nháy mắt, Bạch San San hoảng hốt, thậm chí có ảo giác mơ về tuổi mười tám, loại cảm giác năm tháng như ngừng trôi.

Nhưng, loại ảo giác này nhanh chóng biến mất.

Đối phương bỗng nhiên mở mắt. Bạch San San sửng sốt, ánh mắt đánh giá anh ta còn chưa kịp thu lại, vừa vặn cùng với ánh mắt kia không nghiêng không lệch mà chạm vào nhau.

Con ngươi đen nhánh, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, ánh mắt lạnh băng, không có độ ấm, nhìn cô chuyên chú, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ lạnh lùng lại bạc tình. Bộ mặt này, quả thật ném tám cái sào cũng không tới được hai chữ đẹp và an tĩnh.


 

Haizzzz. Bạch San San âm thầm thổn thức một tiếng, tiếc cho một nhan sắc khuynh đảo chúng sinh, sao lại ở trên một người lạnh lùng, lòng dạ u ám như thế này.


 

Ông trời đúng là mù.


 

Bốn mắt giao nhau trong thời gian hai giây ngắn ngủi, Bạch San San lập tức dời tầm mắt nhìn về nơi khác, nhân tiện dịch dịch chân, điều chỉnh một chút dáng đứng hơi cứng nhắc.


 

Phía đối diện, nhận ra được động tác của cô gái trẻ, Thương Trì lạnh nhạt hơi dời tầm mắt xuống, quét qua cái cổ mịn màng của cô, xương quai xanh mảnh khảnh, áo thun màu hồng phấn, sau đó rơi xuống chiếc quần mềm mại.


 

Chiếc quần màu đen tuyền, bằng lụa, dài qua đầu gối. Dọc xuống là hai chân nhỏ nhắn đều đặn, vừa dài vừa thẳng, trắng như tuyết, trắng đến phát sáng, bị ánh đèn cam của căn phòng chiếu lên một tầng ánh sáng màu vàng.


 

Quần đen, chân trắng, hai màu tương phản rõ rệt.


 

Ngón trỏ đặt trên đầu gối của Thương Trì khẽ gõ nhẹ. Ánh mắt nhìn lên điếu thuốc đã dập trong gạt tàn, "cô Bạch không cần quá cẩn trọng, mời ngồi."


 

"...." Bạch San San hơi mím môi.

Phản ứng của người này đối với cô từ đầu đến cuối đều lãnh đạm mà khách khí, không hề giống với tình huống mà Bạch San San đã phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để diễn cho thật tự nhiên tiết mục chạm mặt người cũ. Cô vì thế có chút buồn bực -- chuyện gì đây?


 

Thì ra là vậy, vị đại gia này không nhớ ra cô.


 

Nghĩ như vậy, Bạch San San tự nhiên có chút buồn cười, xúc động,  vị học sinh thiên tài gương mẫu vang danh năm đó, trí nhớ cũng chỉ như vậy.


 

Nhưng mà, như vậy càng tốt.


 

Gánh nặng trong lòng Bạch San San nháy mắt nhẹ đi. Xoay đầu nhìn một cái, bên cạnh vừa hay có một cái ghế quý phi. Cô khom người ngồi xuống, cong cong môi, ngữ khí bình thản nhẹ nhàng nói: "anh Thương, vậy chúng ta vào vấn đề chính đi. Xin hỏi anh tìm bác sĩ tâm lý là muốn giúp đỡ ở phương diện nào?"


 

Cô gái đang nói chuyện, đôi môi no đủ xinh xắn lúc khép lúc mở, giọng mềm mại, nụ cười yếu ớt, cả người mềm mại như một chú mèo mới sinh không được bao lâu.


 

Ánh mắt Thương Trì nhìn chằm chằm vào đôi môi non mềm đầy đặn hồi lâu, nheo mắt, hơi nghiêng người, dập tắt tàn thuốc trên gạt tàn, lãnh đạm nói: "Ngủ không ngon."


 

"..." Mất ngủ? Mất ngủ tâm lý hay là mất ngủ sinh lý?


 

Bạch San San đang nghĩ tiếp theo phải nói gì, không ngờ Thương Trì ở đối diện mở miệng trước.


 

"Cô Bạch, có thể rót hộ tôi một tách trà không?" Giọng nói của anh rất ung dung thong thả. Tròng mắt đen nhìn chuyên chú vào cô, âu phục thẳng tắp, đôi chân dài vắt lên nhau, khí chất quý phái tự nhiên.


 

"...." Vốn dĩ Bạch San San muốn nói "Anh không có tay sao", nhưng lại đổi ý, được rồi, ai bảo khách hàng là thượng đế, có tiền tiêu là đại gia. Vì vậy im lặng, nhìn xung quanh, thấy trên chiếc bàn thấp cách đó không xa có một bình trà khắc hoa đồng.


 

Cô cầm chiếc tách thanh hoa từ trên bàn đi tới, khom người, châm trà.


 

Động tác này của cô gái trẻ làm cho chiếc quần lụa mềm mại hơi xiết lại, bờ mông thoáng bị bó chặt lại một chút, tạo thành một đường cong đầy đặn no đủ xinh đẹp.


 

Trong lúc châm trà, Bạch San San nhận ra dường như có một tầm mắt nào đó rơi vào người mình, càn rỡ dao động, tràn đầy tính xâm lược.


 

Cô hơi nhíu mày, lòng hoảng hốt, định thần, nhanh chóng rót trà đưa tới trước mặt Thương Trì.


 

"Cảm ơn." Thương Trì khẽ gật đầu, giọng hờ hững, mặt không biểu cảm, cả người nhìn cao quý lại lạnh lùng.


 

Bạch San San nhìn anh một cái, khẳng định cảm giác mới nãy bị người khác dùng ánh mắt xâm phạm từ đầu đến chân là ảo giác sai lầm.


 

Cô ngồi lại trên ghế quý phi, lấy quyển sổ ghi chép và bút trong túi xách đã chuẩn bị từ trước ra, nói: "Anh Thương, anh nói mình ngủ không ngon, tôi tạm thời hiểu rằng anh có chứng mất ngủ tâm lý nhẹ. Như vậy đi, chúng ta tiến hành giao lưu một cách đơn giản trước, tôi sẽ ghi nhận những triệu chứng của anh, sau đó trở về thành lập phương án điều trị."


 

Lời nói này của Bạch San San hàm nghĩa chân thực là: Nào nào nào, trò chuyện mấy câu qua loa là xong. Trở về tôi đưa tờ giấy này cho người khác, vị đại gia này ai thích phục vụ thì phục vụ, không cần gặp lại.


 

Nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa nhã gian bỗng nhiên có người gõ, “cộc cộc”, sau đó tiếng nói của trợ lý Giang truyền vào: "Ông chủ."


 

Thương Trì: "Vào đi."


 

Nửa giây sau, trợ lý Giang đẩy cửa đi vào bên trong cung kính nói: "Ông chủ, Trần tổng của tập đoàn Á Phong đến, nói là có việc gấp muốn gặp ngài." Vừa nói vừa liếc Bạch San San ở bên cạnh, chần chừ nói, "Ngài xem, ngài trước là..."Ô


 

"Thì ra là khách quý của Thương Ông chủ? Vậy anh bận việc của anh trước đi." Bạch San San trong nháy mắt tiếp lời, một bộ dạng thân thiện "mặc dù tôi rất muốn tiếp tục trò chuyện nhưng không thể quấy rầy công việc của anh", một bên dùng tư thế nhanh như sét đánh không kịp bịt tai mà thu dọn đồ đạc, vừa nói, "Chúng ta hẹn lần sau gặp mặt xem bệnh, hoan nghênh lúc nào cũng có thể liên lạc. Tạm biệt."


 

Nói xong Bạch San San liền xoay người đi thẳng về phía cửa, lúc đi ngang qua trợ lý Giang còn dùng lực vỗ vai anh ta một cái, trịnh trọng dặn dò: "Chăm sóc ông chủ nhà anh thật tốt, để lúc anh ta ngủ không đá chăn, đắp kín mông, nếu không sẽ gặp ác mộng."


 

Trợ lý Giang, "...."


 

Nói xong Bạch San San không để ý khóe miệng khẽ giật giật của trợ lý Giang, cong cong môi, đôi mắt to trong suốt nháy nháy hai cái, kéo cửa phòng.


 

"Bạch tiểu thư." Sau lưng bất thình lình vang lên ba chữ.


 

"..." Động tác của Bạch San San ngừng lại, mỉm cười, "Vâng?"


 

"Lần sau gặp tôi," Thương Trì chậm chạp điều chỉnh tư thế ngồi trên ghế sofa, liếc mắt, tầm mắt rơi thẳng vào khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết của cô gái, lạnh nhạt nói: "Đừng mặc đồ đen."

"...."


 

Cuối cùng, khi đỉnh đầu Bạch San San mang thêm ba dấu hỏi chấm to đùng rời khỏi hội sở đắt tiền, trong đầu cô chỉ có một ý niệm: Xem ra vị bạn học cũ này thật sự có bệnh, hơn nữa, bệnh còn không nhẹ đâu.


 

Đáng thương.


 

Lần sau gặp anh? Nhớ tới lời Thương Trì vừa mới nói, Bạch San San có chút buồn cười, miễn cưỡng ngáp một cái, đăng nhập vào trò chơi trên điện thoại.


 

Làm gì có lần sau.

.......

Bên trong gian phòng trang nhã.


 

Trợ lý Giang nhìn theo hướng đi của Bạch San San, cau mày chần chừ nói: "Ông chủ, vị bác sĩ tâm lý này có chút lỗ mãng. Có cần tôi liên lạc với KC đổi một người khác không?"


 

Liếc mắt một cái, khuôn mặt Thương Trì không thay đổi, châm một điếu thuốc, "Không cần."


 

"Vâng." Trợ lý Giang đáp một tiếng, lui ra ngoài cửa.


 

Toàn bộ căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.


 

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay vẫn yên tĩnh cháy trong không khí. Mặt anh không thay đổi nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ, trong đầu không khống chế được lại hiện ra hình ảnh vị bác sĩ tâm lý "liều lĩnh cẩn thận": Ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ nhỏ nhắn, da trắng như ngọc dương chỉ, dưới ánh sáng dường như trong suốt, cả người lộ ra một loại khí chất thiếu nữ hoạt bát linh động, đẹp không thể tả.


 

Thương Trì tiện tay nới lỏng cà vạt, nhắm mắt lại.


 

Bệnh cũ.


 

Anh thích nhất màu trắng và đen, da Bạch San San trắng như tuyết bọc trong quần lụa đen, người con gái kia, hợp với màu sắc tương phản như vậy.


 

Làm cho anh hưng phấn đến đau lòng.


 

Chương kế tiếp