Nắng Xuân Chợt Hé

Chương 7

Chương 7: Năm đó đã qua

Một lúc sau, một ly sữa nóng với một phần bánh mousse dâu tây được bưng lên trước mặt Bạch San San.

Bạch San San sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc làm sao mà giúp việc của nhà họ Thương lại hiểu rõ khẩu vị của mình như vậy, vừa đưa hai tay lên nhận lấy vừa cười nheo mắt nói: "Cảm ơn chị. Thật ra thì không cần phiền toái như vậy đâu, tôi uống ly trà hoa quả này là được rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạch San San trời sinh có một bộ mặt người tốt, ngũ quan tinh xảo đường nét nhu hòa xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên cười một tiếng, ngay cả hàng mi cũng cong cong thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ, rất dễ làm cho người khác cảm giác muốn thân thiết. Gina tuổi không lớn lắm, hai năm trước mới hoàn thành huấn luyện chuyên nghiệp được nội bộ tiến cử vào nhà họ Thương, ngày thường ở đây, sống quen trong không khí lạnh lùng đè nén rồi, lúc nào cũng nghiêm túc yên tĩnh cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, chợt nhìn thấy người thân thiết như Bạch San San, nhất thời sinh ra thiện cảm.

Gina cũng cười theo, nói: "Cô không cần khách khí, cô là khách quý của ông chủ, có thể phục vụ cô là vinh hạnh của tôi."

Chị gái giúp việc dùng tiếng Trung, nhưng phát âm không quá chuẩn, nghe có mấy phần âm điệu của người khu vực Đông Nam Á. Trong lòng Bạch San San suy nghĩ, lại quan sát thêm cô gái có vẻ hơi béo mà làn da màu đen khỏe mạnh, hiếu kỳ nói: "Chị gái không phải là người Trung Quốc sao?"

Nữ giúp việc trả lời: "Tôi tên là Gina, là người Philippin, mới tới Trung Quốc hai năm."

"Thì ra là vậy." Gina nhìn thấy Bạch San San dùng dĩa nhỏ gim một miếng bánh mousse dâu tây nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai nhai, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm, bỗng nhiên rất nghiêm túc và tò mò mà nói: "Ông chủ nhà chị khó phục vụ như vậy, ở chỗ này làm việc nhất định rất cực khổ chứ?"

Nghe vậy, Gina rũ mắt suy nghĩ mấy giây, trả lời: "Thật ra thì cũng khá tốt. Những năm trước ông chủ bộn bề nhiều chuyện, hai phần ba thời gian của năm đều ở Mỹ và Châu Âu, thời gian ở Trung Quốc rất ít. Nhưng mà cho dù ông chủ ở nhà cũng không có chuyện gì, ông chủ là người vô cùng tốt, ngoài việc có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không cho bất kỳ người nào động vào đồ vật của ngài, không cho phép bất kỳ người nào đụng chạm tay chân, không cho bất kỳ người nào vào phòng của ngài ấy, ngay cả dọn dẹp phòng cũng không được, ngủ nhất định phải yên tĩnh, ngay cả âm thanh của dòng điện cũng không được phép có, ghét tất cả các đồ ăn ngọt, thích màu trắng đen, thích hoàn cảnh trong bóng tối..."

Nữ giúp việc giơ ngón tay ra rất nghiêm túc liệt kê từng thứ một, Bạch San San nghe đến nỗi mắt nổ đom đóm chóng mặt, nội tâm lại hối hận không thôi: Nhìn đi, đúng là ngu mà! Cho mày nhàn rỗi vô sự mà hỏi mò linh tinh!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng mà cho dù thế nào, chủ đề mà mình gợi ra, quỳ xuống cũng phải nghe cho hết. Bạch San San im lặng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vừa ăn bánh vừa nghe Gina nói như niệm kinh các loại cấm kỵ cùng với các sở thích đặc biệt của tiên sinh nhà mình.

Ước chừng khoảng hai phút sau, Gina mới dùng một câu để kết thúc viên mãn chủ đề này, cười hì hì nói: "Trừ những thứ này ra, ông chủ cũng không có thứ gì kén chọn khác, không khó hầu hạ."

Bạch San San: ?

Vị bạn bè quốc tế này, cô nghiêm túc sao? Những thứ mà cô nói còn không phải là bắt bẻ, không khó hầu hạ, không phải cô làm phản mà giả bộ trung thành, đen mà nói thành hồng chứ?

Bạch San San cười gượng hai cái: "Đúng vậy, anh Thương thật sự là một người tốt không bắt bẻ cũng không khó hầu hạ."

Sau đó Bạch San San và Gina trò chuyện đông tây mấy câu, ngay sau khi cô ăn xong một miếng bánh mousse dâu tây, sữa nóng cũng uống chỉ còn một ngụm cuối cùng, một loạt tiếng bước chân truyền từ phía vườn hoa đến, từ xa đến gần.

Bạch San San nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc mộc mạc từ bên ngoài tiến vào. Người phụ nữ năm mươi mấy tuổi, dung mạo rõ ràng khác với người Châu Á, con ngươi màu nâu mái tóc hơi hơi trắng búi sau ót, ngũ quan sắc sảo góc cạnh, khí chất trầm ổn ôn hòa, ánh mắt của đôi mắt kia lại vô cùng sắc bén hơn nữa lại có lực.

Bạch San San hơi run sợ. Khuôn mặt này không phải là xa lạ, ngắn ngủi trong mấy giây, một cái tên hiện lên trong đầu cô.

"Glory" Hình bóng của người phụ nữ vừa xuất hiện, nụ cười sáng lạn trên mặt Gina trong nháy mắt trầm xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch San San, nhỏ giọng nói với cô: "Đây là Glory, là quản gia nơi này, bà ấy là người chăm sóc ông chủ lớn lên."

Vừa dứt lời, người đẹp Glory đã đi đến bên cạnh bọn cô.

Sắc mặt Bạch San San đã khôi phục như thường. Cô nắm tay nở một nụ cười vừa dịu dàng thân thiện lương thiện lại không mất đi cảm giác xa lạ với người phụ nữ, nhưng lại không nói gì.

Đối diện, Glory nhìn thấy Bạch San San rõ ràng sửng sốt một chút, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng loại cảm giác kinh ngạc này cũng biến mất trong thời gian rất nhanh không còn chút bóng dáng tăm hơi. Giây kế tiếp, bà liếc nhìn Gina có chút luống cuống đang đứng ở một bên, không biểu cảm gì mà nói: "Cây xanh trong vườn cần tu bổ, mọi người đều đang bận rộn, cô lại nhàn rỗi, ở chỗ này tán gẫu với khách."

"Thật xin lỗi, Glory." Gina nói xin lỗi.

Nghe đối thoại của hai người, trong lòng Bạch San San có chút bồn chồn, sợ mình lôi kéo Gina nói chuyện sẽ làm chị gái giúp việc đáng yêu này bị mắng.

Cũng may dì quản gia cũng không có ý muốn trách mắng chị gái giúp việc này. Bà chỉ khoát tay nói một câu, "Đi hỗ trợ đi."

Phòng khách lớn như vậy nhất thời chỉ còn lại Bạch San San và quản gia Glory. Glory hơi rũ mắt, giọng bình thản, "Cô, ông chủ đã họp xong, cô có thể lên lầu." Nói xong đưa tay ra theo tư thế "Mời đi theo tôi."

Bạch San San mỉm cười, "Làm phiền quản gia rồi."

Sau đó, Glory đưa Bạch San San lên lầu.

Đi sau lưng quản gia  Glory, Bạch San San nhìn chằm chằm vào cái ót tròn trịa của đối phương, đột nhiên cảm giác được chuyện mấy ngày nay thật ra đầy thần kỳ và kịch tính- hồi cô học trung học từng ngồi cùng bàn với vị lão đại họ Thương nào đó suốt một năm, hơn nữa lại tiếp xúc vài lần với quản gia của vị lão đại ngồi cùng bàn kia.

Hôm nay vật đổi sao dời, năm tháng dần trôi, lão đại trưởng thành, biến thành một lão đại siêu cấp, một tổng tài bá đạo chân chính, dì quản gia già đi. Trùng hợp là, lão đại và quản gia của anh ta đều không nhớ cô là người bạn nhỏ ngồi cùng bàn nữa rồi.

Quả nhiên chính là người một nhà, ngay cả mất trí nhớ cũng thống nhất như vậy. Suy nghĩ trong đầu Bạch San San bay loạn xạ.

"Ông chủ đang ở bên trong đợi cô." Đột nhiên, âm thanh lãnh đạm của Glory truyền tới làm cho suy nghĩ đang bay xa của Bạch San San quay trở lại.

Bạch San San hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy trước mắt là một cánh cửa phòng đóng chặt. Giống như lần trước nhìn thấy ở hội sở vậy, người ở bên trong dường như không sợ nhốt mình đến chết, tối đen một mảng, ngay cả một tia sáng cũng không lộ ra.

 Glory nói: "Đây là phòng ngủ của ông chủ, không có sự cho phép của ngài chúng ta không thể đi vào, tôi chỉ đưa cô đến đây. Mời cô vào." Nói xong, cầm chốt cửa vặn một cái, mở cửa cho Bạch San San.

Không có sự cho phép không được vào?

Cũng đúng, phòng ngủ mà. Phòng ngủ là không gian riêng tư như vậy không cho phép người ngoài đi vào cũng là bình thường, cái tên tâm lý u ám biến thái Thương Trì đó vốn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Bạch San San vô cùng hiểu.

.... Ủa?

Phòng ngủ?

Tại sao phải vào phòng ngủ của anh ta để xem bệnh cho anh ta vậy trời???

............

Người bình thường không thể hiểu được suy nghĩ của những người có bệnh thần kinh, cho nên Bạch San San cũng lười suy nghĩ về vấn đề hết sức vòng vo phức tạp "Tại sao Thương Trì cho cô vào phòng ngủ mà người khác không thể vào, để xem bệnh cho anh ta".

Cô đẩy cửa đi vào.

Trong phòng chỉ để một ngọn đèn, rèm cửa cũng rất dày và chặt, sau khi Bạch San San vào đứng ở cửa hồi lâu, chờ mắt thích ứng với ánh sáng mờ mờ mới cất bước đi sâu vào bên trong.

Căn phòng ngủ này rất lớn, chia làm hai phần: Một bên có ghế salon, các tủ trưng bày, một chiếc giường lớn, là khu vực nghỉ ngơi; bên kia là một chiếc bàn làm việc lớn, máy tính, máy chiếu, các loại tủ sách văn kiện và đồ làm việc, hẳn là khu vực làm việc.

Cùng một màu trắng đen, nhìn qua lạnh như băng, không có chút mùi vị cuộc đời nào.

Ban đầu Bạch San San không nhìn thấy chủ nhân của căn phòng ngủ này, nghi ngờ nhíu mày một cái, quay đầu nhìn đông nhìn tây một hồi, lúc này mới thấy anh ở đằng sau chiếc bàn làm việc màu đen.

Thân hình cao lớn của Thương Trì ngồi trên ghế, đầu hơi ngửa về sau dựa vào lưng ghế, mắt hơi khép, hai chân lười biếng tùy tiện vắt lên nhau.

Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng dòng điện cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của anh.

Đang.... Ngủ?

Bạch San San có chút cạn lời đứng mấy giây tại chỗ, tiến về hướng Thương Trì, đứng yên tại chỗ cách Thương Trì mấy bước.

Ngọn đèn ở mép giường, nguồn sáng xa xôi mà yếu ớt, ngũ quan của người đàn ông trong bóng tối nhìn qua lạnh lùng góc cạnh, giống như bức tượng được đại sư khắc thêm vài nét dao làm tăng thêm thị cảm, có một loại mỹ cảm lạnh lùng cứng rắn lại có chút mơ hồ.

Bạch San San giờ khắc này không kìm được mà lại than thầm mỹ mạo của vị giáo thảo băng sơn này - cho dù là ngồi trên ghế ngủ gật mà cũng có thể làm ra được một loại ý cảnh "Tạc mộ bạc kỳ dương, nguyệt hắc dạ chính viễn" vừa u sầu vừa tịch mịch này. Gương mặt này của Thương Trì quả thật không ai có được.

Nhưng mà đẹp trai cũng không thể mài ra tiền, cô sẽ tính tiền theo giờ.

Bạch San San lên tiếng: "Anh...Thương ..." chữ phía sau bị nghẹn lại, khi nhìn thấy phần văn kiện nào đó trên bàn thì bị ngừng lại -- "Phương án khai phá hạng mục du lịch ở phía nam thành".

"Ông chủ lớn sau lưng Minh Lãng là Thương thị, nói cách khác, người muốn mua ngôi nhà cũ của cô ở nam thành, là Thương Trì."

Bạch San San nhớ lại lời nói của Bạch Kế Châu.

Cô hơi nhíu mày, lặng lẽ liếc nhìn Thương Trì đang nhắm hai mắt giống như đang ngủ say, chần chờ trong chốc lát, vẫn nén lại phần xúc động muốn đưa đôi tay lật trộm phần văn kiện này.

Tầm mắt vô thức lại trở về khuôn mặt của Thương Trì một lần nữa. Anh nhắm hai mắt, thiếu đi ánh mắt lạnh lùng uy hiếp, làm cho anh nhìn qua ôn hòa hơn bình thường rất nhiều. Xương chân mày thật cao, hốc mắt sâu, lông mi giống như chiếc quạt nhỏ ngừng quay, đen mềm mại, đuôi lông mình dính một chút trắng trắng....

Ý? Dính một chút màu trắng?

Hình như đó là loại lông tơ nhỏ, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra. Bạch San San chớp mắt một cái, quan sát chút màu trắng trên lông mi của Thương Trì, vô ý thức mà xích lại gần hơn. Bỗng nhiên thần xui quỷ khiến mà đưa tay lên, định nhặt chiếc lông tơ nhỏ bé kia xuống.

Trong lúc cô vừa giơ tay lên, Thương Trì bỗng nhiên tỉnh. Cô sửng sốt một chút, cánh tay vẫn còn duy trì động tác muốn sờ vào anh, ánh mắt trong suốt sáng ngời đối diện với đôi mắt đen lãnh đạm của anh.

Không khí cứ yên tĩnh như vậy.

Một giây, hai giây trôi qua....

Đến giây thứ ba Bạch San San rốt cuộc phản ứng lại, cười gượng với Thương Trì một cái, chuẩn bị thu tay lại. Nhưng Bạch San San không nghĩ tới là, đối phương bỗng nhiên đưa tay nắm cổ tay cô, năm ngón tay dài nắm chặt, dùng chút lực, kéo cô ngã về phía mình.

Một cái kéo này, Bạch San San không kịp chuẩn bị mất trọng tâm, đầu gối cong lại trực tiếp quỳ xuống thảm dưới chân trước mặt Thương Trì, cô hoảng hồn, định dùng lực rút người ra, nhưng cánh tay trong lúc hốt hoảng lại đặt trên đùi anh.

Thành bộ dạng cả người nằm trên đầu gối anh, giống như chú mèo nhỏ giương móng vuốt nũng nịu với chủ nhân vậy.

Bạch San San: "???"

Một cánh tay khác của Thương Trì đặt trên cái cổ mềm mại của cô, trong lòng Bạch San San bỗng nhiên hốt hoảng, cảm giác run rẩy tựa như xa lạ lại như quen thuộc bao quanh bản thân. Cô cảm giác được ngón tay thon dài của đối phương dọc theo cổ của mình thong thả ung dung trượt dần lên, nắm cằm cô.

Thương Trì cúi người gần sát người cô, ánh mắt tỉnh táo không chút gợn sóng ngày thường lúc này là một mảng thâm trầm. Không biết là do vừa mới ngủ dậy hay là nguyên nhân khác, giọng của anh nghe trầm hơn, khàn đến đáng sợ.

Anh nói: "Bạch San San, ai cho cô lá gan lại đến trêu chọc tôi."





 

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp