Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 56

“Cậu kéo khóa lên đến trên cùng đi, đúng đúng, dựng cổ áo đứng lên, che nửa gương mặt lại.”

Trong lúc chờ đợi đi đội hình đội ngũ, Bùi Duẫn chán muốn chết, nên bắt đầu quấy rầy bạn ngồi cùng bàn đang đứng trước mặt.

Vốn dĩ cậu đứng ở hàng cuối cùng, năn nỉ mãi mới làm thầy Tôn cho cậu chuyển đến giữa hàng đầu tiên, ở ngay phía sau Tần Trú.

Thật ra là do thầy Tôn bị phiền nên đành đồng ý.

Bùi Duẫn vẫn luôn đi theo phía sau ông ấy, luôn nói là “Mặt tiền của lớp mình không nên để một mình Tần Trú gánh vác, hai người càng dễ thấy hơn”, “Nếu Tần Trú chịu không nổi thì cậu có thể thay thế một lúc”.

Làm cho thầy Tôn phải năm lần bảy lượt phải xác nhận lại xem Tần Trú có lấy được thẻ chuyển lớp hay không.

Tần Trú: “…”

Bình luận bị hại.

Thầy Tôn đứng ở cách đó không xa: “Bùi Duẫn, em im lặng một chút đi, không thì thầy sẽ đổi em về hàng phía sau đó.”

Bùi Duẫn giơ lên tay: “Thầy ơi, em sai rồi.”

Hướng Vũ ở bên cạnh nói nhỏ tiếp thêm một câu: “Nhưng mà kiên quyết không hối cải.”

Bùi Duẫn: “…”

Chóp tai của thầy Tôn giật giật: “Ai vậy, ai nói không hối cải?”

Hướng Vũ la lên: “Thầy ơi, là Khâu Chính Hào nói.”

Khâu Chính Hào bị chụp một cái nồi to đùng xuống đầu: “???”

Một hàng người: “Ha ha ha” cười rộ lên.

Thầy Tôn cảm thấy bất đắc dĩ: “Đợi chút đi đội hình đội ngũ đừng châu đầu ghé tai nhau, nhớ đi đàng hoàng.”

Bùi Duẫn tiếp lời: “Đúng vậy, lát nữa khán giả nhìn tôi và bạn ngồi cùng bàn chắc chắn rất nhiều, hai người đi ở bên cạnh chúng tôi, phải đi cho đẹp đó, nói không chừng còn có thể được mấy em gái chú ý đến nữa.”

Khi vừa nói xong thì cả đội ngũ im lặng một lúc.

“Thầy ơi, em xin đổi đến bên cạnh của Bùi Duẫn!” Có người giơ tay ngay lập tức.

Thầy Tôn tức giận nói: “Ngày thường khi làm bài tập không thấy tích cực, ngược lại chuyện này lại tích cực như vậy, em giơ tay trước đúng không, được rồi, cho em đổi.”

Bạn học kia còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thầy Tôn nói: “Cho em thêm ba bộ đề thi.”

Bạn học kia lập tức cuống quít xua tay: “Cơ hội này xin thầy nhường cho người khác.”

Đi đội hình đội ngũ cũng không có gì bất thường, nhưng thầy Tôn vô cùng thấp thỏm và lo lắng suốt cả chặng đường, sắp đến đích rồi lại có chút tình huống nhỏ xảy ra.

Giáo thảo có đãi ngộ của giáo thảo, huống chi ngoài vẻ điển trai giống như Tần Trú thì Bùi Duẫn còn có thể đánh nhau nữa.

Lớp bọn họ đi đội hình đội ngũ xong cũng không tách ra, mà ở xung quanh bên cạnh sân thi đấu để xem.

“A a a —— đẹp trai quá, hai người này đẹp trai quá, tôi muốn có WeChat của họ.”

“Quả nhiên là bọn họ ở bên nhau ô ô ô, hai người yên tâm đi, tôi ở phía sau hậu thuẫn cho hai người, gặm quá ngon.”

Bùi Duẫn không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản là muốn ngồi thưởng thức bóng lưng cao ngất và thẳng tắp của bạn cùng bàn.

Cậu nghĩ, nếu Tần Trú mặc tạp dề thì sẽ có dáng vẻ như thế nào? Sẽ rất đảm đang sao?

Eo này, chân này, chậc chậc chậc…

“Bùi Duẫn! Nhìn đây này!”

Bùi Duẫn còn đang thất thần, vô thức quay qua nhìn thoáng qua đám người rồi vẫy tay.

Các cô gái: “A!!”

Thầy Tôn: “…”

Em cho là mình đang đi thảm đỏ sao, vẫy tay hả! Vẫy cái gì mà vẫy!

Trong một hàng ngũ chỉnh tề thì cánh tay này thật sự rất nổi bật.

Bùi Duẫn phản ứng lại: “…”

Muốn chết.

Thầy Tôn muốn bóp chết cậu.

Ngược lại, ban lãnh đạo trường cũng không tức giận, vui vẻ hớn hở nói: “Đúng vậy, con trai ở tuổi này phải có cá tính như vậy.”

Đi đến đích, những học sinh không biểu diễn thì đi đến giữa sân thi đấu để xếp hàng.

Có biểu diễn thì đến đi bên cạnh nhà thi đấu thay quần áo chuẩn bị.

Bùi Duẫn đi lấy quần áo ở khu vực của lớp A5, còn chưa đi ra vài bước thì đã bị người khác kéo lại.

“Đi đội hình đội ngũ thôi mà cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa?”

“Đó là do tôi… Má nó!”

Bùi Duẫn che lỗ tai lại, hình như bên trên còn lưu lại cảm xúc mềm mại và mát mẻ.

Trái tim của cậu đập liên hồi, nhìn khắp bốn phía không thấy ai nhìn bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm: “Ai trêu ghẹo hơn hả, cái này mà cậu cũng dám…” Tần Trú đã quan sát rồi, không có ai hết.

Cho dù có người thì họ cũng chỉ cho rằng bọn họ đang thì thầm với nhau.

Tần Trú kéo khóa quần áo xuống tới: “Thành thật chút đi.”

Bùi Duẫn “Ồ” một tiếng: “Nói đi cũng phải nói lại, đừng cởi quần áo, tôi không nhận hối lộ đâu.”

Tần Trú chỉ cảm thấy có hơi nóng: “...”

Bùi Duẫn cầm quần áo, đi đến nhà thi đấu.

Trong hội trường của nhà thi đấu tập hợp rất đông người, trang phục rất đa dạng, thậm chí còn mặc cả đồ thú nhồi bông.

Còn quần áo của bọn họ có hoa văn ngụy trang, vô cùng bắt mắt.

Quần áo là do Bùi Duẫn chọn, còn phải nhờ Tần Trú mới có thể trong một ngày mà phát quần áo đến tay mọi người.

Quần áo được đặt làm riêng nên chất liệu rất mềm mại và thoải mái, cũng không phải kiểu dáng giống với các loại quần áo quân huấn, càng nghiêng về hướng đồ thể dục có hoa văn ngụy trang, nên hằng ngày cũng có thể mặc.

Tần Trú thu tiền của các cô ấy.

Nhưng Bùi Duẫn bị mọi người vây quanh kêu thổ hào rất lâu.

Bùi Duẫn nói: “Hào thì có thể, nhưng thổ thì không.”

Về lý do tại sao lại chọn hoa văn ngụy trang…

Lúc đầu, Bùi Duẫn nói như vậy: “Bởi vì dễ làm người khác chú ý, hơn nữa tràn ngập màu xanh lá, phù hợp với chủ đề thanh xuân.”

Cố Thi Thi hoàn toàn không tin nên ép hỏi mãi.

Bùi Duẫn chịu không nổi mới nói thật: “Tôi đi hỏi thăm mới biết có vài giáo viên đánh giá đã từng đi lính, cho nên nghĩ rằng họ có thiện cảm với đồ ngụy trang hơn.” ứng dụng TᎽT

Các cô gái: “…”

Tuyệt, còn có thể như vậy sao?

Đội cổ động viên thi đấu đầu tiên.

Dựa theo thứ tự lớp lên sân khấu, đầu tiên là nhóm lớp mười.

Lớp mười và lớp mười hai đều là nữ sinh, đều mặc áo thun và váy.

Chỉ có lớp mười một, do Bùi Duẫn dẫn đầu, sắc mặt không chút thay đổi đứng ở đằng kia giống như sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lớp mười và lớp mười hai nhìn trang phục của mình, lại nhìn qua nhóm người Bùi Duẫn giống như trà trộn vào, đều cảm thấy rất yên lòng.

Trưởng nhóm lớp mười hai quen biết với Cố Thi Thi, cô ta cười nói: “Mấy người tùy tiện như vậy sao?”

Cố Thi Thi: “Ngã một cái mới có tiếng vang.”

Lớp mười đã nhảy xong rồi.

Trên loa truyền đến âm thanh mời lớp mười một lên sân khấu.

Có một cái cửa trong nhà thi đấu dẫn thẳng ra sân chơi.

Bùi Duẫn búng tay một cái: “Đi theo tôi, dẫn mọi người đi lấy hạng nhất.”

Học sinh lớp mười hai: “…” Kiêu ngạo như vậy sao?

Mấy ngày nay nữ sinh của lớp mười một ít nhiều cũng đã quen với cách nói chuyện của Bùi Duẫn, chỉ là trước mặt mọi người, bọn họ cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như ăn trúng ruồi bọ của lớp mười hai, trong lòng lại sảng khoái vô cùng.

Khi nhóm người của Bùi Duẫn lên sân khấu, toàn trường đều sửng sốt.

Ban lãnh đạo nhà trường đang ở trên bục chủ tịch nhìn nhau, tất cả đều ngồi ngay ngắn.

m nhạc bắt đầu, Bùi Duẫn cũng bắt đầu chuyển động.

Điệu nhảy này, lớp mười một đã thay đổi một chút, nhìn qua có vẻ mềm mại hơn một chút.

Bởi vì có Bùi Duẫn, bọn họ làm ngược lại, động tác càng thêm mạnh mẽ, phối hợp với quần áo ngụy trang ngầu nói không nên lời.

“Đây chính là vũ đạo sao?”

“Nhìn động tác kìa, quá tuyệt vời, tôi rất thích, Bùi Duẫn nhảy thế này cũng rất vừa phải, không hề ẻo lả chút nào, quá đẹp trai rồi.”

Động tác cuối cùng cũng hoàn thành.

Tất cả mọi người đều nghĩ đã kết thúc, mặc dù vẫn chưa thấy đã nhưng cũng vỗ tay.

Tuy nhiên khi vừa vỗ được hai cái thì thấy Bùi Duẫn giơ tay lên cao, ra hiệu một cái.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, rướn cổ lên nhìn.

Có bốn mươi học sinh trong sân đồng loạt xoay qua, kéo khóa xuống, sau đó ném áo khoác lên trời. Đám học sinh cũng không biết ý định của bọn họ, tưởng rằng đây chỉ là động tác nhỏ do bọn họ tự thiết kế ra, nên tất cả đều sôi nổi thét chói tai và vỗ tay.

Chỉ có ban lãnh đạo trường nhìn bọn họ nói không nên lời.

Bọn họ cởi áo khoác ra, để lộ đồng phục học sinh bên trong.

Mà sau lưng đồng phục của bọn họ, là huy hiệu trường mới in, và mấy hàng chữ cực kỳ dễ nhìn thấy.

Trường trung học số 3 vĩ đại đã đào tạo chúng em, chúng em vĩnh viễn khắc ghi công ơn này.

Ban lãnh đạo trường: “…”

Một cái mông ngựa thật lớn.

Tâm cơ quá nặng rồi?!

Nhưng không thể không nói, chính xác là đã vuốt được mông ngựa rồi.

Sau khi xuống sân khấu thì nhóm người Bùi Duẫn ngay lập tức quay về đội ngũ của lớp.

Có cô gái sợ lạnh phải mặc áo khoác vào, Bùi Duẫn thì nhảy đến đổ mồ hôi nên cầm áo khoác trên tay.

Trên dọc đường đi, mọi người mới phát hiện sau lưng của cậu có “Khẩu hiệu”.

Các bạn học: “…”

Mẹ nó còn có thể như vậy sao?

Thiên tài nào nghĩ ra cách này vậy?

Bùi Duẫn vẫn bị dòm ngó suốt dọc đường, đứng ở cuối cùng.

Tần Trú cũng đứng phía sau, cậu bám vào lưng của anh, cười hì hì nói: “Tôi nhảy thế nào?”

Tần Trú nhìn mồ hôi trên trán của cậu, lấy khăn giấy ra: “Nhảy đẹp lắm, cậu vất vả rồi.”

Bùi Duẫn nhận lấy khăn giấy, đang định nói cái gì thì thầy Tôn đi về phía cậu.

Sắc mặt của thầy Tôn vô cùng phức tạp: “Nhảy rất tốt.”

Bùi Duẫn: “Cảm ơn thầy, em cũng cảm thấy vậy.”

Thầy Tôn nghẹn lại, ông ấy chỉ vào quần áo của Bùi Duẫn: “Đây là ý kiến của ai?”

Bùi Duẫn nói: “Đương nhiên là của em rồi, còn ai mà có thể mặt dày như vậy được?”

Tần Trú: “…”

Thầy Tôn: “…”

Người mạnh ở chỗ, hiểu rõ điểm mạnh của mình ở đâu, nói đúng lời cần nói.

Kết quả sẽ được công bố sau khi tất cả các phần biểu diễn sôi nổi trên sân khấu kết thúc.

Không có gì bất ngờ, lớp của Bùi Duẫn đạt hạng nhất.

Bùi Duẫn: “Đương nhiên rồi, không ngoài mong đợi.”

Tần Trú: “…”

Quỷ khoe khoang.

Về vũ đạo, cả ba nhóm đều không mắc lỗi, nhảy rất tốt.

Nhưng nhóm của Bùi Duẫn lại có một chút khác biệt.

Ngoài ra còn có hai lần nịnh nọt mà ban lãnh đạo trường không nói ra, chỉ nói ra bên ngoài là tiết mục của lớp mười một nổi trội hơn.

Lớp tham gia đội cổ động viên chiến thắng đều có thể được cộng một điểm.

Thầy Tôn vui như hoa nở, cũng không thèm quan tâm đến một loạt động tác lẳng lơ của Bùi Duẫn.

Đại hội thể thao đối với những người không tham gia thi đấu chính là một bữa ăn dã ngoại.

Vì để bình dân một chút, đồ ăn vặt của Bùi Duẫn đều mua từ siêu thị, không ai dám lấy đồ ăn vặt trong cặp của cậu, hơn nữa còn có rất nhiều người cho cậu nữa.

Buổi chiều ngày mai diễn ra hạng mục cuối cùng, chính là cuộc thi chạy dài ba ngàn mét.

Hôm nay Bùi Duẫn cũng không còn chuyện gì khác.

Hai ngày nay trường học cũng không hạn chế người đi ra ngoài, mà người ở bên ngoài sau khi đăng ký cũng có thể vào.

Vốn dĩ Chung Lan Tâm muốn đến xem Bùi Duẫn biểu diễn, nhưng sau đó bà đã gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng sáng sớm ngày mai Đường Diệc có chuyến bay, bà phải đi tiễn ông ấy.

Bùi Duẫn đã nhờ thầy Tôn quay video lại, nên bà có đến xem biểu diễn hay không cũng không sao.

Cậu nhìn tin nhắn kia thật lâu, sau đó vỗ Tần Trú một cái: “Đêm nay tôi muốn về nhà ngủ.”

Tần Trú cũng không hỏi tại sao: “Đi đi.”

Bùi Duẫn do dự: “Tôi về nhà không sao chứ?”

Tần Trú: “Không sao đâu.”

Mấy ngày nay cùng ra cùng vào, khí sắc của Tần Trú đã khá hơn, cũng không tái phát bệnh suyễn.

Đừng nói là bị bệnh, bây giờ sức lực còn mạnh hơn cả cậu.

Bùi Duẫn trầm ngâm nói: “Hay là buổi tối cậu ngủ trên giường của tôi đi, để hơi thở của tôi bao bọc lấy cậu.”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn: “Ọe, hơi buồn nôn.”

Tần Trú: “Im miệng đi.”

Đối với đại hội thể thao, Tần Trú cũng không có cảm giác tham dự.

Ngoại trừ lúc bị Bùi Duẫn kéo đi cổ vũ cho bọn Hướng Vũ thì anh cũng chỉ ngồi trên ghế chơi trò chơi.

Đột nhiên người của hội học sinh tìm đến anh, hỏi anh có hứng thú với việc trở thành phóng viên không, ngồi ở trên sân khấu đọc bản thảo.

Tần Trú không chút nghĩ ngợi từ chối ngay lập tức.

Bùi Duẫn chỉ cần nghĩ đến việc anh dùng giọng nói lạnh như băng nói “Vận động viên cố lên”, thì cảm thấy rất buồn cười.

Cậu hỏi lại người của hội học sinh: “Mọi người cũng không sợ cậu ấy đóng băng bầu không khí sao?”

Người của hội học sinh nói: “Không đâu, cậu ấy chỉ nói cố lên là được.”

Tần Trú cũng không có hứng thú, nhưng Bùi Duẫn vẫn tiếp tục hỏi: “Đi lâu không? Lâu thì không được, tôi không muốn cho cậu mượn bạn cùng bàn đâu.”

Người của hội học sinh vô cùng mong Tần Trú đi nên nhượng bộ vô điều kiện: “Khi nào muốn qua thì qua, ở bao lâu cũng được, miễn cậu ấy vui là được.”

Bùi Duẫn sờ cằm: “Đây là có ý gì?”

Cậu ta ngượng ngùng nói: “Đây là nguyện vọng của một người bạn của tôi, cô ấy muốn nhìn học thần ngồi trên sân khấu đọc bản thảo.”

Ồ wow.

Bạn bè.

Bùi Duẫn xúi giục nói: “Đi đi, chờ đến khi tôi thi đấu thì cậu cổ vũ cho tôi.”

Tần Trú liếc nhìn cậu một cái: “Được.”

Người của hội học sinh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Bùi Duẫn: “Đâu có, đâu có.”

May mắn thôi, phúc lợi tự mình đưa tới cửa.

Tần Trú gõ trán cậu một cái: “Đừng cười thô tục như vậy.”

Đại hội thể thao không cần học tiết tự học buổi tối, sau năm giờ là kết thúc, học sinh của từng khối quét dọn sạch sẽ khu vực của mình thì có thể về nhà.

Bùi Duẫn và Tần Trú không tiện đường nên chỉ đưa anh lên xe xong mà không về cùng nhau.

Sở Hạo kỳ quái nói: “Anh Bùi cậu không về sao?”

Bùi Duẫn: “Có chút việc, mọi người về đi.”

Sở Hạo: “Được, ngày mai gặp lại.”

Bùi Duẫn nhìn xe của tài xế Lý đã đi xa, trong lòng cảm thấy khá trống trải.

Cậu đứng đó một lúc, sau đó đi về hướng trạm xe buýt.

Chương kế tiếp