Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 71

Khi nói những lời này, Tần Trú rũ mí mắt, giọng điệu dường như cũng trầm xuống, rõ ràng vẻ mặt không có gì, nhưng lại lộ ra chút ấm ức.

Bùi Duẫn: “…”

Đừng nói là một câu thích cậu thì tôi muốn gì cậu cũng cho nhé.

Bùi Duẫn mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhưng cậu vẫn nhớ mình cần phải đính chính lại: “Tôi nói rồi mà?”

Tần Trú: “Chưa từng.”

Chưa từng?

Bùi Duẫn không chắc chắn lắm hỏi lại: “Tôi chưa nói thật hả?”

Tần Trú: “Chính cậu còn không nhớ nói rồi hay chưa…”

Bùi Duẫn nhanh chóng nói: “Đừng giận đừng giận, để tôi viết.”

Bùi Duẫn cứ vậy tập trung ngơ ngẩn.

Người mà một ngày có thể cùng bạn trai sến súa 800 lần như cậu, ngay cả một câu “Tôi thích cậu” cũng chưa nói lần nào?

Bùi Duẫn thơ thẩn hồi lâu.

Thế nên tất nhiên cậu cũng không nhìn thấy Tần Trú nhìn ra cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên.

Bùi Duẫn bối rối một lúc rồi mặc kệ luôn.

Cậu nghĩ chắc cậu chưa nói thật.

Cậu với Tần Trú đều không phải loại người mỗi ngày phải nói mấy câu sến súa.

Có đôi khi Bùi Duẫn chột dạ gọi anh là bảo bối khiến Tần Trú buồn nôn cả ngày.

Thư tình với mấy lời tâng bốc cũng không khác nhau là bao.

Bùi Duẫn viết mấy câu xum xoe thì thuận buồm xuôi gió, vốn tưởng rằng viết thư tình cũng rất nhanh, nhưng cậu viết vài câu rồi lại cứ cảm thấy mấy lời thổ lộ âu yếm không thành tâm lắm.

Sau khi tạm dừng một lần, cậu dậm chân tại chỗ luôn.

Vì thế, Bùi Duẫn còn đi tra rất nhiều lời âu yếm của các vị tác giả nổi tiếng.

Cậu vừa nhìn đã thấy trầm cảm.

Nếu viết lời âu yếm đều viết như vậy thì…

Thật xin lỗi.

Đã làm phiền rồi.

Chuyện thư tình còn chưa xử lý xong, lớp A5 lại xảy ra chuyện.

Vào giờ ra chơi giữa giờ tiết thứ 5, lão Tôn gọi hai bạn học ra ngoài, một nam một nữ.

Lời đồn về yêu sớm từ trước đến nay đều lan truyền rất nhanh, hai bạn học sớm đã có dấu hiệu mập mờ, mọi người còn từng trêu ghẹo hai người họ rất nhiều.

Nhưng không biết bọn họ bắt đầu hẹn hò từ khi nào.

Cũng không biết sao lão Tôn lại biết được.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau.

Thu Đồng nhíu mày nói: “Đừng nói là có người lén tố cáo đó chứ?”

Cô gái kia ở trong nhóm chị em của cô ấy, quan hệ giữa bọn họ rất tốt.

Nói vậy nhưng chính Thu Đồng cũng không tin.

Bởi vì bầu không khí ở lớp A5 thật sự vô cùng hoà thuận, tuy cũng phải có mấy tên đần thối như bao lớp, nhưng cũng không phải loại người thích mách lẻo.

Trang Du Lam bĩu môi: “Nếu có người lén tố cáo thì đã sớm báo luôn hai người ở cuối lớp rồi.”

Thu Đồng: “…”

Cũng đúng, nói đến mập mờ thì ai so được với bọn họ.

Ngay cả khi đang đọc kiểm điểm trên đài chủ tịch mà cũng tán tỉnh nhau được.

Không cần biết thật giả thế nào, nếu có người lén tố cáo thì sớm đã bị lão Tôn kéo đi cảnh cáo rồi.

Không khí trong phòng học trở nên căng thẳng.

Có mấy người đã có người yêu trong lòng đè nặng một cục đá, sợ tự nhiên bị gọi đi.

Lần này đúng thật là do trùng hợp.

Lão Tôn tình cờ nhìn thấy hai người họ đưa tiễn nhau về rồi không nhịn được nắm tay ở đường rẽ.

Ông ấy lập tức phanh lại, liên tục bấm còi xe, hét lớn: “Làm gì đấy? Thả thả thả, thả ra ngay!”

Đang tối đêm, ông ấy doạ người ta mất cả hồn vía.

Mặt mũi cô gái trắng bệch, lập tức mềm nhũn chân ngã xuống đất, được chàng trai đỡ lấy.

Chàng trai cũng sợ hãi, nhưng giành nói trước: “Thầy ơi, là em bám lấy cậu ấy, không liên quan đến cậu ấy đâu ạ.”

Cô gái kia rớm nước mắt: “Cậu đừng nói vậy.”

Lão Tôn: “…” Ông ấy còn chưa làm gì mà.

Lão Tôn sầu cả đêm, ngày hôm sau quyết định gọi cả hai người ra dạy dỗ một trận.

Nói từ sự nguy hiểm của yêu sớm đến lý tưởng cuộc sống với bọn họ, nói đến mức khiến đôi yêu nhau này ngớ luôn.

Chuông vào học đã cứu bọn họ một mạng, không thì chắc lão Tôn còn ngồi nói tiếp nữa.

Lão Tôn nhìn bóng dáng của bọn họ, mặt đầy u sầu.

Mấy chuyện yêu sớm thì nhiều lắm, lão Tôn đã bắt được không ít, lần nào cũng khiến ông ấy buồn lo.

Trong lúc yêu đương, kết quả học tập có giảm không thì không biết, nhưng lỡ may chia tay thì 80% là tụt dốc không phanh.

Không biết sao mà ông ấy lại nghĩ tới Bùi Duẫn với Tần Trú.

Nhớ tới việc ông bắt quả tang hai người nắm tay trong tiết tự học buổi tối hôm nọ.

Lúc ấy đã bị Bùi Duẫn qua loa cho qua chuyện.

Lão Tôn lúc này lật lại nợ cũ, trong lòng không khỏi nhủ thầm.

Trong tiết toán, lão Tôn không nhắc tới chuyện này, giữ lại cho hai bạn học kia chút thể diện.

Ông ấy nhắc tới một chuyện khác: “Ngày mai họp phụ huynh đấy, các em nói cho ba mẹ hết cả chưa?”

Trong lớp thưa thớt vang lên vài câu: “Rồi ạ.”

Lão Tôn: “Sợ họp phụ huynh à, ngày thường đã làm gì rồi mà sợ thế?”

Ngày mai họp phụ huynh còn khiến người ta tan nát cõi lòng hơn là ngày mai đến ngày thi.

Làm bài bét nhất thì cũng chỉ là làm không tốt.

Trừ phụ huynh của một số ít bạn học, có bác nào đi họp về mà không tẩn cho một trận.

Lúc lão Tôn nói đến họp phụ huynh, ông ấy nhìn về phía đôi uyên ương kia, quả nhiên thấy mặt hai bạn nhỏ đó tối sầm.

Ông ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu phụ huynh muốn xin vắng thì phải trực tiếp báo với tôi. Được rồi, vào học thôi.”

Bùi Duẫn ngậm cán bút, trong đầu đang nghĩ mấy thứ linh tinh.

Cậu chọc chọc Tần Trú: “Cậu có thấy lão Tôn cứ nhìn chúng ta mãi không?”

Từ sau khi Tần Trú tìm được thú vui mới thì đi học không cắm đầu làm đề nữa mà chăm chú xây dựng sân vườn.

Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Hửm, có hả?”

Bùi Duẫn: “Tôi cảm thấy có.”

Tần Trú: “Thì cứ để thầy ấy nhìn.”

Lão Tôn không gọi hai người họ tới văn phòng chủ yếu là do ông ấy thấy mình không có chứng cứ.

Nam sinh có quan hệ tốt ở đâu chả có, nếu hiểu lầm thì xấu hổ lắm.

“Cậu viết lâu như vậy rồi, đã viết xong chưa?” Tần Trú nhắc tới bức thư tình còn thiếu kia.

Bùi Duẫn hơi chột dạ: “Đây, tác phẩm hết sức tỉ mỉ ra lò rồi đây.”

Thật ra cậu mới viết được "Bạn học Tần Trú, chào cậu".

Tần Trú: “Muộn nhất vào cuối tuần này phải đưa cho tôi.”

Bùi Duẫn: “… Giọng điệu của cậu sao giống giao bài tập vậy?”

Tần Trú: “Đây không phải bài tập sao?”

Bùi Duẫn tức giận: “Bài tập cái đầu cậu ấy, đó là tình cảm của tôi đấy.”

Tần Trú cười một tiếng: “Vậy cậu định kéo dài tới ngày đăng ký kết hôn mới đưa cho tôi sao?”

“Chúng ta không phải kết…”

Bùi Duẫn đáp một nửa mới nhận ra được ý của anh.

Tần Trú nói là đăng ký kết hôn…

Đăng ký kết hôn à…

Bùi Duẫn tưởng tượng đến cảnh tương lai mỗi ngày đều có anh ở bên, cậu liền sướng rơn cả người.

Vậy thôi đã dỗ được cậu rồi: “Cậu chờ đấy, anh Bùi của cậu sẽ đưa cho cậu ngay trong ngày hôm nay.”

Tần Trú bật cười: “Được, anh Bùi, tôi chờ.”

Nói vậy chứ giờ Bùi Duẫn vẫn chưa biết phải viết gì.

Cậu đã viết rất nhiều bản thảo bỏ đi, cứ cảm thấy chưa đủ giản dị.

Nhưng giản dị quá cậu lại sợ khô khan.

Sau khi về nhà, Bùi Duẫn hiếm khi bỏ qua Tần Trú và bài tập, chạy ra vườn hoa sau nhà tìm linh cảm.

Vườn hoa không một bóng người.

Bùi Duẫn ngồi trên xích đu, đẩy đẩy chân, thân thể đong đưa theo xích đu.

Lắc lư một lát, trong lòng cậu lại băn khoăn.

So với mấy cái chữ lạnh lẽo, chi bằng trực tiếp nói bằng miệng.

Không phải chỉ là một câu thích anh thôi sao?

Bùi Duẫn nhảy xuống xích đu, đi đến cái cây bên cạnh, mở miệng: “Tôi thích cậu, khi nào núi không có góc, trời đất hợp làm một thì tôi mới rời xa… Mẹ nó, ra vẻ quá.”

Cậu xoay cổ tay, chắp tay, nghĩ câu khác: “Tôi nhìn trúng cậu rồi, theo tôi đi, bảo đảm cậu sẽ được ăn sung mặc sướng.”

Bùi Duẫn diễn xong tự mình thấy buồn cười, diễn nghiện luôn, giơ bàn tay xinh đẹp lên, ồm giọng nói: “Tần lang, tôi thích cậu đã lâu…”

“Ai là tình lang của con?”

Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn đầy khó hiểu.

Bùi Duẫn suýt thì trượt chân.

Cậu quay đầu: “Mẹ, mẹ hù chết con rồi.”

Chung Lan Tâm vui buồn không rõ: “Mẹ để quên đồ nên quay lại lấy thôi.”

Bùi Duẫn như không có việc gì nói: “Vậy mẹ cứ từ từ lấy, con về phòng trước đây.”

Cậu xoay người, mới đi được hai bước đã bị gọi lại.

Chung Lan Tâm: “Đứng lại, quay về đây.”

Bùi Duẫn ngừng một lát mới quay về chỗ Chung Lan Tâm.

Thật ra cậu chưa hỏi bà, nếu mình yêu sớm thì có bị đánh một trận không.

Trong lòng cậu vẫn còn nhiều băn khoăn, nên mới chưa nói cho ai về chuyện của Tần Trú.

Chung Lan Tâm im lặng nhìn cậu một lúc, sắc mặt nghiêm túc.

Bùi Duẫn hụt hẫng: “Mẹ…”

Chung Lan Tâm nặng nề thở dài: “Mẹ không hy vọng con giống tên khốn kia ở điểm này.”

Bùi Duẫn: “?”

Chung Lan Tâm: “Trước kia mẹ không truy cứu chuyện con yêu sớm, nhưng làm người phải biết ơn, có đạo đức, có lòng tự trọng.”

Bùi Duẫn: “??”

Vẻ mặt Chung Lan Tâm ưu sầu: “Mẹ biết, con đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, rất dễ xúc động, nhưng giờ con với Tần Trú đã ở bên nhau, dù chỉ là giả thì con cũng không nên cắm sừng thằng bé, người ta đối xử với chúng ta rất tốt mà.”

Bùi Duẫn: “…”

Mẹ nó, cái gì mà cắm sừng chứ.

Chung Lan Tâm: “Nhân lúc còn chưa tiến xa hơn thì cắt đứt nhanh lên.”

Bùi Duẫn bụm mặt nói: “Không được, không phải cậu ấy thì không được."

Chung Lan Tâm sốt ruột vô cùng: “Con nói sao?”

Bùi Duẫn vuốt mặt: “Đánh chết con đi, đánh chết con, con sẽ có thể biến thành quỷ bảo vệ cậu ấy.”

Chung Lan Tâm: “…”

Con muốn dọa chết ai?

Đột nhiên bà có chút đồng tình với người chưa biết tên kia.

Nhưng nếu không nhìn ra cậu đang diễn kịch, bao năm qua Chung Lan Tâm đã sống uổng phí rồi.

“Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Bùi Duẫn cười nói: “Nói về mấy câu khi nãy của con đi, con có bệnh sao mà lại lấy mấy lời đó mà thổ lộ? Con lại không phải mới diễn ngày một ngày hai.”

Chung Lan Tâm nhìn cậu hồi lâu sau mới nói: “Không có thì tốt.”

Bùi Duẫn bình tĩnh nói: “Con biết mẹ đang lo lắng cái gì, không đâu, nhà họ Tần đâu phải thứ chúng ta có thể trêu vào.”

Chung Lan Tâm: “Con hiểu là được.”

Bùi Duẫn làm động tác “OK”.

Cậu nhìn bóng dáng Chung Lan Tâm rời đi, thở phào nột hơi.

Bây giờ Bùi Duẫn không định nói hết mọi chuyện cho Chung Lan Tâm.

Sợ dọa bà.

Đó vốn chỉ là một cuộc giao dịch.

Ấy thế mà hai bên thỏa thuận lại phải lòng nhau, giao dịch trở thành phế thải.

Lấy tính cách của Chung Lan Tâm, bà mà biết được thì sống yên ổn được mấy ngày chứ.

Chắc chắn bà sẽ cảm thấy rau cải mình trồng bấy lâu lại bị heo cuỗm mất.

Bùi Duẫn có nói cải trắng tự cuốn lấy chân heo bà cũng không tin.

Cậu ngồi ngơ ngẩn một lát, bỗng nhiên nghĩ ra cách.

Bùi Duẫn gửi tin nhắn cho Tần Trú.

Bùi Duẫn: [Anh trai, chân tôi bị trật khớp, cậu tới cõng tôi đi, đừng gọi bác sĩ, tôi sợ mẹ sẽ lo lắng.]

Tần Trú: [Tôi tới ngay.]

Bùi Duẫn gửi định vị cho anh, sau đó nhanh chóng chạy đến nơi cậu muốn đến.

Bên cạnh hồ nước có một mảnh rừng nhỏ, không có đèn, cũng không có người.

Tần Trú vốn đang lơ đãng làm đề, chờ tin nhắn của cậu, kết quả lại nhận được tin Bùi Duẫn bị trật chân.

Anh cau mày, lo lắng cho thương thế của cậu nên anh đi rất nhanh.

Tới nơi, Tần Trú cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu tới nơi này làm gì?

Nơi này không có ánh đèn, một mảnh đen nhánh.

Tần Trú: “A Duẫn, cậu ở chỗ nào?”

Tần Trú không nghe thấy tiếng trả lời.

Một đôi tay lạnh lẽo che lại mắt anh.

Giọng nói mang theo ý cười của Bùi Duẫn vang lên bên tai anh: “Mới lừa tí mà cậu đã chạy ra đây rồi, bị người ta bắt cóc thì sao đây.”

“Mấy lời nói sau đây tôi chỉ nói một lần thôi đó.” Bùi Duẫn hôn tai anh.

“Bạn học Tần Trú, chào anh.”

“Trước tiên em xin phép giới thiệu một cách ngắn gọn, rồi sau đó anh hẵng suy xét xem có nên làm bạn trai em không nha.”

“Cả người em đều là ưu điểm, đẹp trai, tốt tính, còn rất hiểu chuyện, biết dỗ bạn trai vui vẻ. Thích sáng tác truyện, vai chính là anh với em là tốt nhất. Thích ăn, trái cây thì em thích nhất là quả vải, thích dùng sữa tắm vị chanh, thích mùi đàn hương trên người anh.”

“Những thứ khác anh có muốn tự tìm hiểu không?”

“À, bổ sung thêm một cái nhất nữa.”

“Em thích anh nhất.”

Chương kế tiếp