Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 76

Những chấm đỏ tươi nhỏ lên trên chiếc chăn đơn trắng như tuyết, thấy mà đau lòng.

Cả người Bùi Duẫn run rẩy, Tần Trú ôm cậu vào trong lòng, vỗ lưng cho cậu từng chút một.

Cảnh tượng này quả thực có hơi thảm thương, cứ như chỉ ngay giây sau thôi thì sẽ phải từ giã cõi đời vậy, cả một bụng thắc mắc của Tần Phi nghẹn lại.

“Cái này… phải đi gọi xe cứu thương thôi.”

Cuối cùng Bùi Duẫn cũng lấy lại được bình tĩnh, cậu vừa nói vừa thở hổn hển: “Không, không đi.”

Tần Trú lấy tay lau đi “máu tươi” trên môi cậu: “Nghe lời.”

Bùi Duẫn nắm lấy tay anh, khó khăn nói: “Không, không có bảo hiểm, không thanh toán nổi.”

Tần Trú: “…”

Tần phu nhân hụt hơi, bà nấc lên một cái: “…”

Khóe mắt Tần Phi giật giật, vẻ mặt hiếm thấy lại có lúc tỏ vẻ xúc động.

Thật là một vấn đề hiện thực.

Không có bảo hiểm, không dám ốm đau, cũng chẳng dám đi khám luôn.

Tần Phi bỗng nghĩ ra, gia đình Bùi Duẫn vốn chẳng khá giả gì.

Cũng chính ông đã cho người đi lập ra hợp đồng, trừ những thứ xứng đáng có được thì đến cả một xu Bùi Duẫn cũng không được nhận, bao gồm cả phí sinh hoạt.

Bùi Duẫn lấy tay áo lau khóe môi, ống tay áo trắng như tuyết bị nhiễm đỏ, nhìn cả người vừa xanh xao lại yếu ớt: “Con ngủ một giấc là ổn rồi, không sao đâu.”

Tần phu nhân phát hiện, áo ngủ và tấm ga trải giường vốn là màu tối đã đổi lại hết thành màu trắng.

Màu tối thì không có khả năng kích thích thị giác như là màu trắng.

Tâm cơ nhỉ.

Tuyệt.

Tần Trú dìu cậu nằm xuống, quay đầu nhìn Tần phu nhân nói: “Mẹ, gọi xe đi ạ, chở thẳng đến bệnh viện luôn. Đợi xe cứu thương tới thì còn chẳng nhanh bằng tự mình đưa đi.”

Bùi Duẫn giãy dụa một chút rồi bị ấn xuống.

Tần Trú: “Anh có tiền.”

Bùi Duẫn túm lấy tay áo anh: “Gọi xe thường thôi.”

Tần Trú: “…”

Tần phu nhân chỉ sợ nếu còn nghe tiếp thì bà sẽ cười ra thành tiếng mất, bà vội nói: “Mẹ đi sắp xếp xe đây, hai đứa thay quần áo đi nhé.”

Bà giữ chặt Tần Phi: “Chúng ta đi trước thôi.”

Tần Phi thấy bọn họ nhất quyết muốn đi bệnh viện thì nỗi nghi ngờ trong lòng cũng giảm bớt.

Trước khi đi, ông quay đầu lại nhìn một cái.

Bùi Duẫn nằm đó vô hồn, thi thoảng lại ho lên vài tiếng.

Thực ra thấy cậu như thế này, Tần Phi không khỏi nhớ lại khi Tần Trú mắc bệnh nặng.

Tần Phi nắm tay nắm cửa, hơi khựng lại rồi theo sau Tần phu nhân đi ra ngoài.

Nếu như thật sự là bởi vì Tần Trú mới thành ra thế này thì ông nhất định sẽ bồi thường cho cậu.

Sau khi bọn họ ra ngoài thì Bùi Duẫn lại giả chết hai phút rồi mới giở chăn ra: “Nóng chết em mất thôi, anh đắp nhiều chăn cho em như thế làm gì?”

Tần Trú kéo chăn cho cậu: “Làm y như thật thôi. Đừng giở chăn ra, em vẫn đang sốt mà.”

Tần Trú ngồi dậy lấy cho cậu bộ quần áo: “Em cắn mấy túi máu đấy?”

Bùi Duẫn ra dấu “hai”.

Tần Trú: “Một túi là đủ rồi, quá lố rồi.”

Bùi Duẫn: “Ngon mà, không nhịn được, vốn em muốn cắn ba túi cơ, nhưng sợ lại tống em vào thẳng trong phòng phẫu thuật thôi.”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn liếm khóe môi, vươn tay: “Cho em thêm túi nữa.”

Tần Trú ném quần áo qua: “Khi nào về rồi ăn, thay quần áo trước đã.”

Ngày đó là Tần Trú kêu cậu giả bệnh.

Giả vờ sao cho giống một chút, giống với bệnh trạng của anh, vì thế mà anh còn truyền thụ lại cho cậu không ít “kinh nghiệm” nữa.

Bùi Duẫn bỗng chốc hiểu ra ý của anh, bây giờ Tần Trú mà giả bệnh thì không có tác dụng, Tần Phi sẽ chỉ thấy rằng việc xung hỉ là không thành công, thậm chí còn tìm lý do để giải quyết sớm cái vụ “hôn nhân” mà ông cũng chẳng thuận mắt chút nào này.

“Có tác dụng thật không?” Bùi Duẫn cảm thấy kỳ lạ: “Em cũng chẳng phải con trai của ông ấy.”

Tần Trú: “Sẽ có tác dụng.”

Ít nhất thì trước khi Tần Phi chấp nhận được Bùi Duẫn, ông cũng sẽ không tách hai người bọn họ ra.

Tần Phi cũng chẳng phải hạng người lòng dạ sắt đá, nhưng ít nhiều cũng sẽ lấy cái lợi làm trọng.

Ông yêu cả hai người con trai, nhưng việc nào ra việc đó, ông cũng sẽ đẩy bọn họ đi liên hôn.

Tần Trú vẫn luôn cảm thấy rất phức tạp đối với tình cảm của ông.

Tần Phi sẽ chơi cùng anh, sẽ túc trực trước đầu giường anh cả đêm mất ngủ, nhưng cũng sẽ phớt lờ mong muốn của anh, cưỡng ép quyết định tương lai của anh.

Trước đây Tần Trú cho rằng đó là trách nhiệm, là số mệnh, cho nên cam chịu điều đó.

Nhưng anh đã có Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn vừa mặc đồ vừa nói: “Sinh bệnh đúng là chẳng dễ dàng chút nào. Em đã ngâm mình hai đêm trong nước lạnh, cũng đã ra ngoài hứng gió lạnh, thế mà chẳng xảy ra chuyện gì hết.”

“Cuối cùng vẫn là em gọi cho Khỉ Mập giương cờ đầu hàng, nói em có tự giày vò kiểu gì thì cũng không bị cảm, tắm nước lạnh giữa mùa đông giá rét mà cũng chẳng hề hấn gì, cuối cùng…”

Tần Trú: “Sau khi anh ngủ?”

“Tất nhiên, làm trước mặt anh thì chắc anh đập chết em mất.”

Bùi Duẫn kéo cổ áo len xuống: “Hít… Phấn rơi rồi, phải dặm lại thôi.”

Cậu mặc áo len màu đen, cổ áo có hơi chật.

Bởi vì là màu đen, nên vệt phấn lại càng trở nên rõ ràng, cọ ra cả mảng trắng bệnh trên cổ áo.

Tần Trú hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống: “Quay về tính sổ với em sau.”

Bùi Duẫn sờ gáy.

Có hơi lành lạnh.

Vì để đề phòng vạn nhất, Tần phu nhân đều để lại đồ trang điểm trong phòng của hai người.

Bùi Duẫn lấy một hộp phấn từ trong tủ đầu giường ra.

“Cái này dùng kiểu gì vậy? Chà thẳng lên mặt à?”

“Này? Cảm giác che hết sự góc cạnh trên khuôn mặt em đi rồi.”

Tần Trú: “Em chà nhiều quá rồi.”

Bùi Duẫn tiếc nuối: “Chẳng có đồ đánh khối và highlight.”

Tần Trú: “…”

Thất kính rồi, em còn biết cả cái này cơ à?

Thực ra thì Bùi Duẫn cũng chẳng biết đó là cái gì.

Chỉ là từng nghe Chung Lan Tâm và Tần phu nhân nói tới trên bàn ăn cơm.

Chung Lan Tâm xin Tần phu nhân chỉ dạy mình vài điều tâm đắc trong trang điểm, Bùi Duẫn bị ép nghe đầy hai tai.

Cái khác thì không nhớ được, chỉ nhớ mỗi hai danh từ này thôi.

Bùi Duẫn đóng nắp hộp phấn lại: “Có hơi thảm không nỡ nhìn.”

Tần Trú nhìn rồi than thở: “Sơn tường cũng không sơn trắng được như em.”

Bùi Duẫn: “Em cho phép anh hôn em một cái.”

Tần Trú rút ra hai tờ giấy ăn rồi lau mặt cho cậu: “Sau đó thì ăn cả mồm bụi à?”

Lau được một lúc, Tần Trú nắm lấy cằm cậu rồi nhìn trái nhìn phải: “Được rồi, trông tự nhiên hơn rồi đấy.”

May mà Tần Phi cũng chẳng phân biệt được là có trang điểm hay không.

Đối với việc người khác có trang điểm hay không thì điểm duy nhất để ông nhận biết là có son môi hay không.

Bùi Duẫn sờ mặt: “Cảm giác có hơi dày, em còn chả dám cười.”

Tần Trú nhìn khuôn mặt “ốm yếu xanh xao” của cậu, không nói gì.

Bùi Duẫn: “Sao vậy?”

Tần Trú khom lưng, anh kề sát trán mình vào trán cậu: “Cũng may là chỉ giả vờ thôi.”

Nỗi khổ mà anh đã từng chịu, anh không mong Bùi Duẫn lại phải chịu thêm lần nữa.

Phòng bệnh đã được sắp xếp xong, là phòng mà Tần Trú thường ở.

Bùi Duẫn nằm trên giường bệnh, có một loại cảm giác bối rối.

Bọn họ tới bệnh viện chưa lâu, đại sư Hà đã lâu không gặp vội vã chạy tới.

Đại sư Hà là bị giục tới, cả đường gấp rút, trong mùa đông rét mướt mà một người đàn ông sờ sờ như thế cũng bị ép ra mồ hôi đầy người.

Tần phu nhân thấy ông ấy, cặp lông mày lá liễu nhướng lên, chất vấn: “Đây là sao?”

Thầy Hả hỏi ngược lại: “Có phải cơ thể của Nhị thiếu chuyển biến tốt không?”

Tần phu nhân: “Phải.”

Đại sư Hà nói: “Thế thì chẳng phải là đã thành công rồi hay sao.”

Tần phu nhân tức suýt chết: “Thế Bùi Duẫn lại là chuyện gì nữa?”

Đại sư Hà: “Muốn có được điều gì thì cũng cần phải có người đứng ra làm vật hi sinh. Căn cơ trong người Bùi Duẫn tốt, nghỉ ngơi vài năm chắc là sẽ ổn thôi.”

Tần phu nhân: “Chắc là?”

Đại sư Hà thở dài, trở lại với dáng vẻ phong độ ngời ngời, ông ấy gật đầu rồi cười mỉm: “Chỉ cần bọn họ vẫn ở bên nhau, hai người đều sẽ không có chuyện gì hết. Xem xem, bây giờ chẳng phải là Nhị thiếu gia vẫn tốt đó sao? Mệnh cách hai người dung hòa lẫn nhau, cũng cần chút thời gian.”

Tần Phi ngoảnh mặt làm thinh.

Đây là người do Tần phu nhân tìm về, là trắng hay đen thì tất nhiên cũng chỉ cần bọn họ nói là được.

Tần Phi nói: “Nếu đã nghỉ ngơi thì sẽ khỏe, cần gì ở bên nhau.”

Đại sư Hà thấy ánh mắt của Tần Phi, biết ông chẳng tin tưởng gì mình, cũng chẳng thèm giải thích cho bản thân: “Ngài không tin thì cứ tách họ ra thử xem, không cần lâu đâu, một tháng thôi.”

Tần Phi thản nhiên gật đầu: “Được.”

Ông nhìn về phía Tần Trú: “Nghỉ đông, buổi sáng con đi tới công ty với ba. Còn nữa, ba sẽ đưa Bùi Duẫn đi đến viện điều dưỡng, kết thúc kỳ nghỉ đông thì sẽ lại quay về.”

Tần Trú ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống: “Không được.”

Tần Phi đã quyết định thì sẽ không nhượng bộ: “Một tháng, hoặc là đợi cho tới khi nó xuất viện, cái trò chơi hoang đường này sẽ kết thúc.”

Tần Trú lạnh lùng nhìn ông.

Bùi Duẫn kéo tay áo anh, gật đầu với anh.

Tần Trú thở hắt ra, thỏa hiệp: “Được.”

Chính vào lúc này, y tá đẩy xe đẩy bước vào: “Truyền dịch thôi.”

Tần Phi gật đầu với Bùi Duẫn: “Nghỉ ngơi cho tốt, chú đi trước đây.”

Bùi Duẫn ngoan ngoãn nói: “Chú đi cẩn thận ạ.”

Tần Phi cũng chẳng nhiều lời hỏi han, xoay người rời khỏi phòng bệnh, dần đi xa.

Vẻ mặt u ám của Tần Trú biến mất, anh nhìn Bùi Duẫn: “Đói không?”

Bùi Duẫn: “Em muốn ăn bánh matcha ngàn lớp, bánh cuộn vị socola, trà sữa khoai môn, còn có….”

Tần Trú ngắt lời cậu: “Em cứ mơ đi.”

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú: “Sinh bệnh rồi thì ăn cái gì bình thường tí đi.”

Tần phu nhân thấy anh thay đổi sắc mặt thì thầm lè lưỡi trong lòng.

Tên nhóc con này, đến cả ba ruột mình cũng lừa bịp chẳng lưu tình tẹo nào.

Tần Phi bị chúng dắt mũi rồi.

Việc Bùi Duẫn giả ốm mới chỉ là bắt đầu.

Cái mà Tần Trú đợi là dựa vào tính cách của Tần Phi, chắc chắn không tin vào tà ma, không cho tách ra thì càng phải sắp xếp cho bọn họ tách ra mới được.

Nhiệm vụ của đại sư Hà đã xong: “Tần phu nhân, thế thì tôi đi trước đây.”

Tần phu nhân cười mỉm: “Cảm ơn ông đã chạy chuyến này.”

Bà đẩy một cái phong bì qua: “Mật mã viết ở bên trong.”

Đại sư Hà cũng không từ chối, ông ấy nhận lấy phong bì: “Có việc thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Bùi Duẫn nhìn màn kịch này khép lại: “Em thấy chúng ta mà không đi diễn kịch thì chắc chắn là một tổn thất vô cùng to lớn đối với Cbiz.”

Tần phu nhân lại rất hưng phấn: “Chơi vui thật đấy, tiếc là chị Lan không có ở đây, không thì tình tiết câu chuyện còn phong phú hơn nữa cơ.”

Bà diễn đến phát nghiện luôn rồi.

Mấy năm nay ít có cơ hội chơi đùa như thế này, nhiều lắm thì cũng chỉ ở trong buổi họp phụ huynh của Tần Trú chơi một chút.

Bùi Duẫn nghĩ tới cái gì đó, cậu che mặt: “Toi rồi, em quên chưa nói với mẹ rồi.”

Đợi tới khi Chung Lan Tâm trở về từ thành phố B thì liền phát hiện cậu đã đưa đến viện điều dưỡng một cách vô duyên vô cớ.

Bùi Duẫn sờ điện thoại: “Em gọi điện thoại cho mẹ đã.”

Hồi trước, Đường Diệc đến thành phố A công tác, hẹn Chung Lan Tâm đi ăn cơm.

Phản ứng đầu tiên của Chung Lan Tâm là từ chối khéo.

Đường Diệc cũng không ép bà, cúp điện thoại, qua một lúc sau thì Chung Lan Tâm nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ: “Ví tiền và điện thoại của tôi mất rồi, bằng lòng giúp tôi không?”

Chung Lan Tâm biết là Đường Diệc cố ý, nhưng vẫn ra ngoài.

Lần này, Đường Diệc có chuẩn bị mà tới, nói thẳng: “Tôi rất thích bà, có thể làm vợ tôi không? Tôi chưa từng kết hôn, chưa có con, nếu sau này bà không muốn có thì tôi sẽ coi A Duẫn như con đẻ mà đối xử, nó có thể thừa kế gia sản của tôi.”

Đường Diệc thích sự lạc quan và độ lượng trên người Chung Lan Tâm, nó khiến ông ấy ngay lập tức được thả lỏng.

Trái tim mệt mỏi đến kiệt quệ của ông ấy tìm được bến bờ để dừng chân.

Chung Lan Tâm loạng choạng về đến nhà.

Việc này bà không giấu diếm Bùi Duẫn, đã nói với cậu rồi.

Thân phận giữa bà và Đường Diệc là cách biệt giữa may trời với bùn đất, có một khoảnh khắc bà đã từng nghi ngờ có phải là Đường Diệc không đeo mắt kính cho nên ánh mắt không tốt hay không.

Bà còn lo lắng, Đường Diệc không thích Bùi Duẫn.

Nếu sau này Bùi Duẫn phải chịu ức hiếp thì bà sẽ không chấp nhận nổi.

Sau khi Đường Diệc nghe bà nói xong, nói: “Bà vì điều này mà không chịu gặp tôi sao?”

Chung Lan Tâm: “…”

Bùi Duẫn khuyên bà cứ thử đi, thực sự không được thì ngủ với nhau rồi cũng chẳng chịu thiệt.

Sau đó bị Chung Lan Tâm đuổi theo đập cho một trận nhừ tử.

Nhưng được an ủi như vậy, tâm trạng của Chung Lan Tâm lại được khôi phục một cách kỳ lạ.

Bên này bà vừa mới gật đầu thì đã bị Đường Diệc kéo đi thành phố B gặp phụ huynh rồi.

Chung Lan Tâm còn chưa kịp ý kiến ý cò gì.

Bùi Duẫn nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, suy nghĩ lời nói.

Chuông vang lên hai tiếng, Chung Lan Tâm nghe điện thoại: “Sao thế, con trai?”

“Mẹ.”

“Nếu mẹ về mà không thấy con thì đừng lo, cũng đừng buồn, con sẽ nhớ mẹ.”

Tần Trú: “…”

Tần phu nhân: “…”

Con để lại di ngôn đấy à?

Chương kế tiếp