Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 82

Ánh mắt của Bùi Duẫn rất sáng, mang theo vài phần mong đợi.

Dường như cậu đang lo lắng không biết anh có thích món quà này hay không.

Tần Trú có chút muốn hôn cậu.

Anh mở lòng bàn tay ra, đưa tay qua: “Giúp anh đeo vào.”

Bùi Duẫn cong mắt, cầm chiếc nhẫn lên: "Được, lúc ký kết khế ước phải đọc một câu thần chú, ví dụ như là..."

Tần Trú nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”

Bùi Duẫn nhất thời im lặng, khuôn mặt dần đỏ bừng.

Bọn họ từng nói thích nhau, nhưng chưa từng nói yêu nhau.

Hoá ra việc thay đổi một từ, lại khiến người ta như thế…

Cậu vui đến mức muốn chơi đập chuột.

Tần Trú vuốt ve tóc của cậu, dụ dỗ nói: “Em có muốn ăn bánh ngọt không?”

Bùi Duẫn vô thức gật đầu.

Tần Trú chấm một ít kem lên môi anh, rồi hôn cậu: “Vậy cùng ăn nhé.”

Đây là một nụ hôn đầy hương vị sữa.

Nó được làm theo khẩu vị của Tần Trú, không thêm nhiều đường, nhưng Bùi Duẫn lại thấy nó vô cùng ngọt ngào.

Cậu sợ chiếc nhẫn rơi xuống, vội nắm chặt tay lại.

Bùi Duẫn bám vào cổ Tần Trú, đáp lại anh, đắm chìm trong một nụ hôn dịu dàng.

Không biết trải qua bao lâu, Bùi Duẫn cũng buông ra.

Tần Trú tưởng cậu khó thở, liền buông cậu ra.

Đôi mắt Bùi Duẫn hơi đỏ, có chút xúc động, hít một hơi rồi nói: "Kem đã hết rồi, thêm vào nữa đi."

Tần Trú ấn trán cậu, khàn giọng nói: "Thêm vào đâu?"

Bùi Duẫn lại hôn anh: “Chỗ nào cũng được.”

Lời mời trắng trợn của người trong lòng, khiến Tần Trú suýt nữa mất khống chế.

Sợi dây lý trí khẽ thắt lại, kéo anh ra khỏi sự bối rối: “Không làm nữa, muộn lắm rồi, còn phải dậy sớm để đi thi.”

Bùi Duẫn: "…"

Bùi Duẫn kiên nhẫn nói: “Anh không biết chọn ngày lễ để sinh ra sao?”

Tần Trú xoa lưng cậu an ủi: "Ừ, đều tại anh."

Bùi Duẫn được nước làm tới: "Đương nhiên là tại anh rồi, tết dương lịch không ngon hơn sao?"

Tần Trú không nói gì.

Bùi Duẫn đột nhiên nhớ tới, tết dương lịch hai người họ cũng không nhàn rỗi, ngại ngùng ho khan một tiếng.

Họ ôm nhau một lúc để bình tĩnh lại.

Bùi Duẫn suy sụp nói: "Không được, không xuống được."

Tần Trú ngấm ngầm chịu đựng nói: "Em đừng động tay lung tung."

Bùi Duẫn “ha” một tiếng: “Có bản lĩnh thì anh đừng chìa tay ra.”

Tần Trú thở dài, nắm lấy bàn tay không an phận của cậu, cầm chiếc bánh lên.

Đợi náo nhiệt qua đi thì cũng đã một giờ hơn rồi.

Bùi Duẫn nằm uể oải không muốn động đậy: "Đã nói với anh rồi, đừng dè dặt."

Trên người anh có chút dính, suy cho cùng thì có thể đã chét không ít kem.#eudora#t-y-t#

Chiếc bánh kem bây giờ chỉ còn lại phần bánh.

Bùi Duẫn oán trách: “Anh ăn hết kem rồi.”

Tần Trú kéo cậu đứng dậy nói: "Lần sau sẽ đền cho em, đi tắm đi."

Bùi Duẫn chậm rãi đứng dậy, treo lên người Tần Trú, cùng nhau đi lắm.

Đèn trong phòng tắm sáng hơn.

Bùi Duẫn đứng sau lưng Tần Trú, ánh đèn phác họa đường nét của anh.

Da Tần Trú trắng bệch, trên vai có vài vết đỏ, là do khi nảy Bùi Duẫn chịu không nổi nên mới tạo ra.

Sức khỏe của Tần Trú ngày càng được cải thiện một cách kỳ diệu, khiến các bác sĩ vô cùng kinh ngạc và khó tin.

Bây giờ anh đang tập thể dục, rèn luyện cơ thể.

Lúc đầu anh rất thận trọng, nhưng cơn hen suyễn không tái phát nữa, nên anh cũng bạo dạn hơn.

Bùi Duẫn tận hưởng bồn tắm của bạn trai, ánh mắt cậu di chuyển, dừng lại ở ngón áp út của bàn tay trái anh.

Đây là trong lúc hoảng loạn, Bùi Duẫn đã đeo nó vào.

Quả nhiên rất đẹp.

Bùi Duẫn kể từ khi quen biết anh, luôn khao khát đôi tay của Tần Trú, thon dài trắng nõn, các khớp nối rõ ràng, là một đôi bàn tay thần tiên có thể cúng bái.

Tần Trú có chút khó hiểu: "Tay của em cũng rất đẹp."

Bùi Duẫn nói: “Con nhà người ta luôn tốt hơn.”

Tần Trú tắm rửa xong, phát hiện Bùi Duẫn vẫn bất động, liền kéo cậu vào trong: "Nhanh lên, tắm xong rồi đi ngủ."

Bùi Duẫn: “Vừa rồi còn gọi người ta là bé ngọt ngào, bây giờ thì lại dữ với người ta như vậy.”

Tần Trú: “… Anh không có gọi như vậy.”

Bùi Duẫn: "Đây chính là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là anh dữ với em sao?"

Tần Trú gỡ vòi sen xuống, hướng về phía cậu: “Ừ, còn có thể dữ hơn.”

Bùi Duẫn còn muốn nói gì nữa nhưng Tần Trú đã ngắt lời cậu: "Mau tắm đi, nếu không lần sau sẽ không làm nữa."

Bùi Duẫn: "…"

Người xuất sắc, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình càng tàn nhẫn.

Bùi Duẫn thành thật đi tắm.

Tắm rửa xong nằm trên giường, Bùi Duẫn ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến.

Cậu nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy xung quanh mình trống rỗng.

Bùi Duẫn không chú ý, tưởng Tần Trú đang đi vệ sinh.

Cho đến khi ngón áp út tay trái của cậu được đeo vào một thứ lạnh lẽo, Bùi Duẫn mới biết anh đi làm gì.

Tần Trú nắm tay cậu nhìn một lúc rồi cúi đầu hôn cậu: “Ngủ ngon.”

Trong lòng Bùi Duẫn như dán một trăm em bé ấm áp, nóng đến mức phát bỏng: "Ngủ ngon. Sinh nhật vui vẻ.”

Hậu quả của việc không nghe lời khuyên chính là, Bùi Duẫn gần như không dậy được.

Bùi Duẫn buồn ngủ đến nỗi ôm chăn không chịu buông ra: “Em không dậy đâu, ngủ thêm năm phút nữa.”

Tần Trú kéo ra nhưng kéo không được, dùng lực tay một chút: "Mau lên, sắp muộn rồi."

Bùi Duẫn lặng lẽ rơi nước mắt: "Rạng sáng anh còn nói cái gì cũng sẽ nghe theo em…”

Tần Trú: “Ừ, bây giờ đã là sáng rồi.”

Bùi Duẫn căm giận nói: "Anh là đồ đàn ông cặn bã không giữ lời."

Tần Trú bị chọc cười, dỗ dành nói: “Buổi sáng sẽ có mì canh gà.”

Bùi Duẫn đứng dậy ngay lập tức.

Tần Trú: "..."

Anh còn không bằng một bát mì.

Ai cặn bã hơn ai đây?

Lúc họ xuống lầu, người trong phòng khách khá đông đủ.

Ngoại trừ Chung Lan Tâm.

Từ sau khi Tần Phi trở về, Chung Lan Tâm từ thành phố B trở về, liền trở về nhà ở.

Họ chào hỏi những người lớn tuổi.

Tần phu nhân đứng dậy trước: “Chào buổi sáng, hai cục cưng.”

Vẻ mặt của Tần Trú nhất thời không nói nên lời.

Tần phu nhân: "... Con có ý gì?"

Tần Trú: "Không có gì."

Tần phu nhân hừ một tiếng: “Sinh nhật của con, mẹ không tính toán với con.”

Bà cầm hộp quà trên ghế sô pha lên: "Chúc mừng sinh nhật, con trai, từ hôm nay trở đi, con phải gánh vác trách nhiệm của người lớn."

Tần phu nhân đưa hộp quà cho anh xem rồi đặt xuống: "Cho con xem thôi, dù sao bây giờ con cũng sẽ không nhận."

Tần Trú đang muốn đưa tay ra nhập lấy: "..."

"Khụ!" Tần Phi hắng giọng: "Ba cho con một tấm thẻ, con muốn mua gì thì tự mua."

Tần phu nhân không thể tin được: “Tại sao tôi lại gả một người đàn ông thô tục như ông?”

Tần Phi không hiểu: "Cho tiền là thô tục?"

Tần phu nhân: “Không thô tục sao? Đầu năm lại tặng quà như thế, còn là con trai mình.”

Tần Phi: "..."

Hai người họ xảy ra tranh cãi.

Khóe miệng Bùi Duẫn giật giật, kéo tay áo Tần Trú.

Tần Trú lắc đầu, ý bảo không cần lo lắng.

Tần Diệp mang một hộp quà to bằng lòng bàn tay tới: "Chúc mừng sinh nhật."

Tần Trú nhận lấy chiếc hộp: “Cảm ơn anh.”

Tần phu nhân và Tần Phi còn chưa cãi xong.

Mọi chuyện cũ đều lật ra nói lại.

Tần Trú vờ không nhìn thấy, dẫn Bùi Duẫn đi vào phòng ăn: "Ăn nhanh đi, sắp muộn rồi."

Bùi Duẫn ngồi xuống và cầm đũa lên: "Để chú và dì như vậy không sao chứ?"

Tần Trú: "Quen là được."

Họ ăn xong rồi ra ngoài, hai vợ chồng cũng cãi nhau xong.

Tần phu nhân đứng dậy đưa bọn họ ra cửa: “Về sớm nhé.”

"Con biết rồi."

Tần Trú nhận lấy chiếc khăn quàng cổ quản gia Hứa đưa đến, đang định đeo vào thì bị Tần phu nhân ấn lại.

Tần phu nhân đưa tay ra, đầu ngón tay móc một cái, kéo ra một sợi dây màu đỏ trên cổ anh.

Tần phu nhân vốn định hỏi đó là gì, nhưng trong nháy mắt bà nhớ ra thứ mà Bùi Duẫn đã mua ở cửa hàng trang sức.

Bà buông ra, cười mơ hồ: "Cố gắng thi tốt nhé."

Bùi Duẫn gãi mặt: "Cảm ơn dì."

Chiếc nhẫn đã sớm bị bọn họ tháo xuống, đeo ở trên dây đỏ.

Chọn dây đỏ, Bùi Duẫn cũng cảm thấy may mắn hơn.

Sinh nhật của Tần Trú không phải là bí mật.

Khi anh học lớp 10, không ít cô gái đã nghe được, tặng quà cho anh.

Nhưng đều bị anh từ chối.

Bởi vì quá khó để đến gần, người tặng quà cũng không dám tặng gì cho anh, nên anh mới thanh tịnh như vậy.

Tần Trú đến trường, dọc đường đi có bạn cùng lớp, cũng có những người xa lạ, chúc mừng sinh nhật anh.

Bùi Duẫn ghen tỵ nói: "Rất nổi tiếng đấy, anh trai."

Khóe môi Tần Trú mang theo nụ cười: “Vô tình cắm liễu liễu lại xanh.”

Bùi Duẫn: "..."

Em nghi ngờ anh đang nói móc em, còn có bằng chứng.

Nhóm ba người Minibus cũng tặng quà.

Hướng Vũ tặng bút, Sở Hạo tặng dao cạo điện, Khâu Chính Hào tặng bàn chải đánh răng điện.

Sở Hạo nói: “Tôi cảm thấy việc cậu tặng bút không thực tế lắm.”

Hướng Vũ: “…”

Cậu ta cảm thấy Tần Trú không thiếu thứ gì, mua thứ gì cũng được.

Khâu Chính Hào hùa theo: "Phải giúp học thần nâng cao chất lượng cuộc sống ở mức lớn nhất."

Hướng Vũ: "..."

Tần Trú có lúc sẽ có hơi áy náy.

Nhưng trực tiếp nói thẳng với họ về hoàn cảnh gia đình của mình thì hơi đột ngột.

Tần Trú nói: “Tôi rất thích món quà này, vừa hay tôi cũng đang thiếu những thứ này, cảm ơn mọi người.”

"Không có gì đâu học thần, tôi cũng chép không ít bài tập về nhà của cậu mà."

Sở Hạo hỏi: “Anh Bùi, cậu đã tặng cái gì vậy?”

Bùi Duẫn sờ ngực, cười nói: "Trang sức đôi."

"Ồ!"

"Chậc, chậc, chậc."

Vụ náo loạn do Tiểu Hoàng gây ra, kết cục là trường trung học phụ thuộc đưa ra thông báo thôi học và Tiểu Hoàng phải đăng bài xin lỗi.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Bùi Duẫn cũng không còn cảnh giác và gai góc nữa.

Nhưng những điều này không ảnh hưởng gì đến Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn mỗi ngày đều nói đùa rằng cậu là một người nổi tiếng, phải xem xét ánh mắt của thế tục, nhưng chưa một lần quan tâm đến điều đó.

Cậu ngáp một cái sau khi làm xong bài thi.

Lúc nộp bài, Bùi Duẫn nhìn mọi người háo hức thu dọn đồ đạc về nhà, chợt nhận ra, học kỳ đầu tiên của lớp 11 cứ như vậy mà kết thúc rồi.

Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong học kỳ này.

Cậu đã quen biết Tần Trú, người mà cậu muốn chung sống cả đời.

Cậu chuyển đến trường trung học số 3, quen biết được lão Tôn, một người đàn ông cứng miệng mềm lòng có chút cáu kỉnh, cũng quen được rất nhiều bạn học rất đáng yêu của lớp A5.

Cửa sổ bị người ta gõ hai lần.

Bùi Duẫn nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy nhóm ba người đang nằm bò trên cửa sổ làm mặt quỷ, Bùi Duẫn nhìn bọn họ, vẻ mặt mơ hồ có một tia bất lực.

Bùi Duẫn cười lên.

Cậu cầm lấy đồ, đi về phía họ.

Lễ trưởng thành của Tần Trú giống như một bữa tiệc xã giao hơn.

Anh cũng không mong chờ.

Sinh nhật của anh, lúc rạng sáng đã cùng Bùi Duẫn đón xong rồi.

Tần phu nhân vốn muốn đặt khách sạn, nhưng Tần Trú lại nói sẽ tổ chức ở nhà.

Nếu Bùi Duẫn cảm thấy buồn chán, ở nhà có thể khiến cậu thoải mái hơn.

Lễ phục được mang tới đây hai ngày trước.

Bùi Duẫn đã thử nó, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, rất vừa vặn.

Lúc cậu cởi quần áo, Tần Trú nói: “Anh giúp em cởi.”

Bùi Duẫn vui vẻ, hào phóng để anh cởi nó ra.

“Có phải em đẹp đến mức khiến anh không thể không chế không?”

Tần Trú nhìn cậu một cái.

Lúc Bùi Duẫn cho rằng anh chuẩn bị giễu cợt mình, thì lại nghe thấy anh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Khi kết hôn, họ cũng mặc lễ phục.

Lúc đó họ không có suy nghĩ gì về người kia cả, cũng không có ý nghĩ kiều diễm kia.

Nhưng lần này thì khác.

Bùi Duẫn ôm quần áo trong tay, nhìn Tần Trú quần áo gọn gàng, muốn tìm điện thoại chụp lại.

Tần Trú cầm cà vạt lên: "Em nhìn gì vậy? Không thay quần áo sao?"

Bùi Duẫn thành thật nói: "Nhìn anh đó."

Tần Trú mặc lễ phục, lúc anh không cười, lông mày càng lạnh lùng hơn.

Có chút...

Hứng thú.

Người như vậy thật sự rất muốn trêu chọc anh, khiến anh vì mình mà thay đổi sắc mặt.

Tần Trú nhìn thấy biểu cảm của cậu, thở dài: "Em lại đang suy nghĩ gì vậy?"

Bùi Duẫn đặt quần áo lên giường, xung phong nhận việc nói: “Để em thắt cà vạt giúp anh.”

Tần Trú dừng động tác lại: "Em biết thắt sao?"

Bùi Duẫn: "Anh dạy em đi."

Chương kế tiếp