Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 91

Sau khi tan học, Bùi Duẫn gọi Khỉ Mập, lại gọi Diệp Lãng Tinh và tổ ba người, mời bọn họ ăn khuya ở phố ăn vặt.

Bọn họ ăn lẩu cay, Bùi Duẫn ăn cháo.

Hướng Vũ: "Cậu sao vậy? Dưỡng sinh à? Nhưng tôi cảm thấy cháo trắng vẫn chưa đủ, phải thêm chút táo đỏ cẩu kỷ."

Bùi Duẫn không lên tiếng.

Cậu cũng rất muốn ăn lẩu cay, nhưng Tần Trú tự chủ trương đi sang bên cạnh mua cháo, ý tứ sâu sa nhìn mông cậu.

Diệp Lãng Tinh gọi đồ tương đối nhiều, để đũa xuống trước: "Lần thi cuối kỳ này hình như là thi chung."

Hướng Vũ nghẹn ngào: "Đừng nói nữa, độ khó của bài thi sẽ tăng lên, mẹ tôi không quan tâm bài thi có khó hay không, nhấc chổi lên là đánh một trận tơi bời."

Sở Hạo thử thăm dò: "Học thần, có thể giới hạn trọng tâm cho bọn tôi không? Cậu cũng biết trọng tâm của lão Tôn giống như đùa giỡn vậy."

Tần Trú đồng ý rất thoải mái: "Được."

Trọng tâm của Tần Trú còn bao gồm dạng đề có thể ra trong thi.

Anh đoán đề rất chuẩn, tổ ba người thiếu chút nữa dập đầu thắp hương cho anh.

Bùi Duẫn nhận được không ít quà.

Tần phu nhân và Tần Phi đều đưa, quà của Chung Lan Tâm, Đường Diệc và Tần Diệp là chuyển phát nhanh tới.

Bùi Duẫn mở ra quà của Chung Lan Tâm cuối cùng.

Khóe miệng cậu giật giật, lấy ra một thứ bên trong: "Không hổ là mẹ em."

Bên trong có một tấm thẻ nhỏ.

Phía trên viết: Con trai, trưởng thành phải học nấu cơm, tặng con một bộ dụng cụ làm bếp để luyện tập trước, đừng lãng phí thức ăn.

Bùi Duẫn lấy một con dao phay mini, tức cười: "Cái này cũng được gọi là dụng cụ làm bếp?"

Tần Trú ngồi bên cạnh cậu đọc sách hướng dẫn: "Mài qua có thể cắt, hình như còn có thể nhóm lửa, để anh xem..."

Bùi Duẫn: "..."

Bộ dụng cụ làm bếp này, lớn nhất cũng không lớn bằng nắm đấm.

Nhưng thần kỳ vậy mà có thể sử dụng.

Bùi Duẫn: "Hồi còn nhỏ mà mẹ mua cho em là em có thể chơi đồ hàng với cô bé nhà hàng xóm rồi."

Tần Trú nhìn về phía cậu: "Sau đó bồi dưỡng tình cảm."

Bùi Duẫn: "Đúng vậy, nếu như vậy thì sẽ không có chuyện của anh nữa."

Tần Trú: "Ồ."

Bùi Duẫn nhịn không được bật cười: "Vậy Tần Chúc Chúc, anh có sẵn lòng chơi đồ hàng với em không?"

Tần Trú: "Được, câu chuyện này chính là chuyện thường ngày của người thành thật trầm mặc ít nói và người chồng cặn bã ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt."

Bùi Duẫn: "?"

-

Tháng sáu mang theo luồng nhiệt cao đến ôi bức.

Bầu không khí trong phòng học có hơi nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng lật sách, tiếng bút sột soạt trên bài thi.

Lão Tôn giảng xong đề cuối cùng, ném phấn vào hộp phấn: "Ngày mai thi rồi, không cần căng thẳng."

Lâm Dật Gia nói: "Thầy, hai ngày trước thầy còn nói thi không tốt thì bọn em liệu hồn."

Lão Tôn: "Lúc này thì khác, trước khi thi phải tươi cười đón chào, miễn cho các em khóc."

"Sau đây thầy sẽ giới hạn trọng tâm và dạng đề cho các em…"

Các bạn học im lặng, trên mặt không có gì chờ mong.

Trực giác lão Tôn không đúng: "Các em... được cao nhân chỉ điểm à?"

Đại diện môn toán của lớp đồng tình nói: "Xin lỗi, chúng em đã phản bội tổ chức, thật sự là học thần cho điều kiện quá tốt, không chịu được cám dỗ."

Lão Tôn: "..."

Tần Trú giúp bọn họ đoán đề, lão Tôn cũng không làm điều thừa nữa.

Ông ấy chống tay trên bục giảng, chậm rãi quét mắt nhìn cả lớp: "Học kỳ này sắp kết thúc rồi, lần sau gặp lại, các em đã học lớp 12."

Không ai nói gì cả.

Lão Tôn: "Nên nắm chặt thì nắm chặt, nhưng không cần gấp, tâm lý ổn định, muốn tâm sự có thể tìm thầy, thầy sẽ không nói cho ba mẹ các em biết."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Ông ấy nhìn Bùi Duẫn, nói: "Có một số việc nên buông thì buông trước, tiếp theo sẽ gặp chuyện tốt hơn, không có gì to tát cả."

Cả lớp lén nhìn.

Bùi Duẫn: "..."

Tần Trú cúi đầu.

Bùi Duẫn: "Đệt... Không được cười."

-

Kỳ nghỉ hè rất ngắn ngủi.

Ngắn đến mức bài tập đều vội vội vàng vàng chạy, chớ nói chi là đi chơi.

Hạng mục giải trí duy nhất là chơi với bạn trai.

Bùi Duẫn dựa lưng vào Tần Trú, ngồi trên đùi anh, hai chân đều run rẩy.

Áo cậu mặc vẫn còn nguyên, chỉ cởi quần.

Tần Trú một thứ cũng chưa cởi, một tay viết trên giấy nháp, một tay ôm nhẹ eo cậu.

Tần Trú cầm tay cậu, hướng dẫn cậu vẽ đường phụ tuyến trên biểu đồ hình: "Biết chưa?"

Bùi Duẫn thở hổn hển, đường vẽ đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tần Trú cũng không vội, nhìn cậu vẽ từng chút một.

Bùi Duẫn nhịn không được nức nở thành tiếng: "Đệt… thật sự không được."

Tần Trú cũng không dễ chịu lắm: "Làm xong sẽ thưởng cho em."

Tinh thần Bùi Duẫn tan rã, miễn cưỡng tập trung lực chú ý viết mấy dòng chữ, eo tê dại, bút rời khỏi tay.

"Đệt, em không làm nữa!"

Bùi Duẫn nhịn đủ rồi, cậu ném bút.

Tần Trú cười khẽ, bế cậu lên.

Lúc kết thúc Bùi Duẫn không muốn nhúc nhích, cũng không thèm để ý đến anh.

Tần Trú vuốt ve mặt cậu: "Gần đây em quá liều mạng, đừng quá căng thẳng."

Bùi Duẫn im lặng một lát: "Cho dù không thể học cùng trường với em, em cũng muốn ở gần anh một chút."

Cậu buồn rầu nói: "Đề thì em cũng đang làm, đề khó cũng đang giải, nhưng cảm giác... không được thì vẫn không."

Tuy rằng không biết vì sao sau đó lại nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tần Trú vẫn phối hợp lắng nghe.

Loại chuyện này anh không biết nói như thế nào, bởi vì không có cách nào dạy.

Bùi Duẫn kể khổ xong: "Có thể một ngày nào đó sẽ thông suốt không?"

Tần Trú: "Có."

Anh cũng không phải an ủi Bùi Duẫn, anh đã gặp qua không ít bạn học mới đầu cũng không biết, nhưng đột nhiên có một ngày vệt sáng lóe qua liền biết, thành tích rất nhanh đã tăng vọt.

Bùi Duẫn gần đây làm đề rất muộn, tiêu hao không ít thể lực, cho nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Tần Trú giúp cậu đắp chăn xong thì đứng dậy đến bên cạnh bàn học.

Biểu đồ hình kia chỉ làm được một nửa, đường phụ tuyến tuy rằng lệch một chút, nhưng vẽ đúng.

Bùi Duẫn cũng không tệ như cậu nói, nhưng thành tích càng lên cao, lại càng khó hơn, sẽ có một kỳ khó khăn.

Tần Trú lật bài sai của cậu, tìm ra một ít quy luật, sau đó ra một ít đề cho cậu.

Lại chọn mấy đề khó điển hình, thay đổi một hai điều kiện, ra rất nhiều đề tương tự.

Tần Trú viết một hồi, đột nhiên nở nụ cười.

Không biết Bùi Duẫn tỉnh dậy phát hiện bài tập càng nhiều thì sẽ có biểu cảm gì.

-

Lớp 12 sắp xếp học thêm.

Bùi Duẫn miễn cưỡng làm xong bài tập, chào đón ngày khai giảng.

Phòng học vẫn còn ở phòng học cũ, lão Tôn nói chờ chính thức khai giảng sẽ chuyển đến phòng học lớp 12.

Còn chưa chính thức khai giảng nhưng trên bảng đen đã viết thời gian đếm ngược thi đại học.

Nhìn con số giảm dần từng ngày, các bạn học không khỏi khẩn trương.

Sau khi Bùi Duẫn bị đề hình oanh tạc, đầu óc choáng váng, thế mà đã quên khẩn trương.

Tần Trú trông giống như là người thoải mái nhất.

Diệp Lãng Tinh hỏi Tần Trú có muốn tham gia cuộc thi toán hay không, nhưng bị Tần Trú từ chối.

Tần Trú xin lỗi nói: "Tôi không cầu tiến, chỉ muốn thi đại học."

Diệp Lãng Tinh đi đường được cử đi thi, Tần Trú không vội chuyện trường học.

Bùi Duẫn từng hỏi anh vì sao không nhảy lớp, Tần Trú nói: "Thật ra nhảy hay không nhảy đều như nhau, đến tuổi đều phải thừa kế Sơn Duyệt."

Bùi Duẫn: "..."

Ngài thật đúng là Phật.

-

Kết quả thi cuối kỳ đã có.

Tần Trú đứng đầu toàn thành phố, lão Tôn thiếu chút nữa vui đến phát điên.

Bùi Duẫn nhìn điểm rất lâu.

Tần Trú: "Sao vậy?"

Bùi Duẫn hít một hơi thật sâu: "Anh, em yêu anh."

Đầu óc Tần Trú trống rỗng.

Bùi Duẫn móc ra một tờ giấy nhăn nhúm, đánh dấu tick ở phía sau 520.

"Được rồi, hoàn thành."

Tần Trú: "..."

Tần Trú sáp đến gần: "Em cứ qua loa như vậy với anh à?"

Bùi Duẫn nói: "Anh còn nhớ chuyện ở rừng cây nhỏ không, đã sớm tiêu hao quá mức rồi."

Tần Trú: "..."

Tần Trú chưa từng thấy kế hoạch sau 520, Bùi Duẫn giấu không cho anh xem.

"Phía sau viết cái gì?"

"Giới hạn có hơi lớn."

Bùi Duẫn nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai mới đưa tờ giấy xóa sửa kia cho anh xem.

Tần Trú nhìn, ánh mắt dần phức tạp.

Một số cảnh được viết trên đó.

Vốn cũng không có gì, nhưng Bùi Duẫn vừa nói giới hạn lớn, Tần Trú mới hiểu ý của cậu.

Phòng sách.

Video.

Phòng tắm.

Bùi Duẫn lúng túng nói: "Em vốn cho rằng, em còn lâu mới thi được 520 điểm, nhưng ai biết em lại trâu bò như vậy."

Tần Trú: "..."

Tần Trú chậm rãi gấp tờ giấy lại, giọng điệu phức tạp: "Không ngờ…"

Bùi Duẫn cực kỳ xấu hổ, thế mà bất chấp tất cả: "Sao nào, không cho ngủ hả?"

Tần Trú: "Cho."

Chính thức khai giảng, bọn họ dọn khỏi phòng học đã học một năm, đi lên tầng lớp 12.

Hướng Vũ vuốt ve bàn học: "Tôi có hơi không nỡ, trên đó còn vẽ rùa con."

Diệp Lãng Tinh cau mày: "Phá hư của công."

Hướng Vũ: "Đừng tưởng tôi không thấy cậu, làm bài vội thì viết nháp lên bàn."

Diệp Lãng Tinh đỏ bừng mặt, không nói lời nào.

Hướng Vũ sờ rùa con: "Tạm biệt rùa con, ba sẽ nhớ con."

Bùi Duẫn nhịn không được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu gớm quá, nếu không thì dọn bàn đi luôn đi."

Hướng Vũ nghiêm túc suy nghĩ hai giây, sau đó nhấc bàn lên.

Phòng học lớp 12, ngoài cửa sổ đối diện với con đường nhỏ rợp bóng cây.

Bùi Duẫn ngồi xuống, nhìn ra ngoài, cảm giác không quen lắm.

Sau khi tìm hiểu, lão Tôn mở một cuộc họp lớp.

Chủ đề là về lý tưởng của họ.

Tương lai muốn thi vào trường nào, muốn học chuyên ngành gì, cùng với chuyện họ muốn làm.

"Học thần, sau này cậu định làm gì?"

"Làm ăn."

Sở Hạo: "Mở tiệm sách hay tiệm trà sữa? Tôi hỏi một vòng ai cũng muốn mở hai tiệm này."

Hướng Vũ: "Khụ."

Sở Hạo phất tay: "Cậu kéo tôi làm gì?"

Hướng Vũ: "..." Sợ sau này cậu không còn mặt mũi nào để đối diện với học thần.

Tần Trú chống cằm suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: "Mở công ty."

Sở Hạo nói đùa: "Vậy để dành cho tôi một vị trí được không?"

Tần Trú: "Được."

"Anh Bùi, cậu muốn làm gì?"

"Tôi hả…"

Bùi Duẫn cười: "Sau này sẽ nói cho cậu biết."

Sau khi vào lớp 12, cậu dự định hoàn thành tiểu thuyết trên tay, tạm thời xuất vòng không viết.

Các độc giả tỏ vẻ hiểu, sôi nổi nhắn lại nói chờ cậu trở về.

Bùi Duẫn dự định thi vào trường bên cạnh đại học Q, nhưng cậu đã tra qua, điểm đều cao.

Cậu chỉ có thể rưng rưng tiếp tục liều mạng.

Về phần chuyên ngành...

Bùi Duẫn: "Đến lúc đó phân phối ngẫu nhiên đi, nhân sinh cần phải có chút kích thích."

Tần Trú: "... Em nghiêm túc à?"

Hướng Vũ: "Rất mạnh."

Sở Hạo: "Trâu bò."

Khâu Chính Hào: "Anh Bùi, hay là cậu dự cảm được mình bị Vãn Tôn phân phối số mệnh?"

Bùi Duẫn chậm rãi xắn tay áo lên, mỉm cười nói: "Cậu muốn đau ở đâu?"

Khâu Chính Hào nhảy ra ngoài: "Tôi muốn cậu đau lòng!"

Bùi Duẫn: “...”

Mọi người ồn ào cười to.

Bùi Duẫn đuổi theo hai bước, cũng bật cười.

Sau đó Bùi Duẫn nghe được một tin tức.

Bùi Kiến Phong cuối cùng vẫn bị chơi chết.

Ông chủ lớn lật lọng, trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi công ty, một xu cũng không cho ông ta.

Vợ Bùi Kiến Phong ly hôn với ông ta, mang con gái đi.

Ông ta không có xu dính túi, ngôi nhà duy nhất được tòa phán cho vợ cũ.

Từ trong miệng Tần Trú, Bùi Duẫn biết được Bùi Kiến Phong đi đến nhà Bùi Duẫn, ông ta phát hiện không có ai thì muốn đến trường học chặn cậu.

Nhưng bị vệ sĩ của Tần Trú ngăn cản.

Sau đó, không có tin tức của ông ta nữa.

Hình như là đã rời khỏi thành phố A.

Dường như bị kích thích, điên điên khùng khùng, lang thang khắp nơi.

Tin đồn gì cũng có.

Bùi Duẫn phát hiện bản thân tâm lặng như nước.

Không có vui hay tức giận khi nghe tên ông ta.

Cứ thế đi.

Từ nay về sau, người này hoàn toàn không xuất hiện trong cuộc đời của cậu nữa.

Thật tốt.

Ấn tượng mà lớp 12 cho người khác chính là làm không hết bài tập, giải không hết đề.

Số lượng ruột bút dùng hết buộc lại cực kỳ đồ sộ.

Tần Trú cũng không biết vì sao lại thích cuộn băng dính trong suốt.

Dùng phần còn lại cuộn lên quả cầu nhỏ cũng lớn hơn không ít.

Vào tháng 11 đã xảy ra một chuyện.

Bùi Duẫn nhận được thư tình.

Chương kế tiếp