Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 14
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi luôn được dạy phải tuân theo các quy tắc chuẩn mực được đặt ra, phải trở nên một cách gần như là hoàn hảo về mọi mặt. Vậy nên trước nay những người xung quanh, bạn bè đồng trang lứa luôn nhìn nhận về tôi là một người có cuộc sống gần như hoàn mĩ. Họ đâu biết, cuộc sống ấy khắc nghiệt và mỏi mệt biết nhường nào. Trong mắt họ, tôi như là một hình mẫu rập khuôn: Một cô gái xinh đẹp, con nhà khá giả, học hành giỏi giang, một học sinh gương mẫu, ngoan ngoãn, chăm chỉ, tôi còn cần gì hơn thế? Dĩ nhiên, đấy chỉ là lớp vỏ bọc tôi luôn được nuôi dưỡng mà thôi. Thực tế à, tôi luôn phải cố gắng chạy theo những người khác, để bản thân không bị bỏ lại phía sau, chỉ cần tôi lơ đễnh vài giây thôi, sẽ có kẻ cướp ngay vị trí của mình. Tôi cố gắng rất nhiều, chỉ để nhận được lời khen của bố mẹ, nhưng họ chưa bao giờ hài lòng với tôi. Bởi vì họ không thấy tôi cố gắng ra sao, họ chỉ luôn nhìn vào cái kết quả tôi đạt được mà phán xét, tôi thật sự rất muốn gục ngã rồi, nhưng tôi biết chẳng ai đỡ tôi dậy đâu, nếu tôi không tự mình làm điều ấy, tất cả những cố gắng trước giờ xem như đổ sông đổ bể.

Không ai dạy tôi rằng thế giới ngoài kia khắc nghiệt ra sao. Cũng chẳng ai dạy tôi thế nào là tình yêu, chẳng ai nói với tôi phải làm sao mới có được hạnh phúc. Khi tôi còn ngô nghê chưa hiểu chuyện, tôi đã sớm vướng phải chuyện yêu đương. Tôi thật sự không hiểu, mọi thứ đều kì lạ vô cùng, tôi phải làm sao cho đúng? Tôi không biết, chẳng ai nói cho tôi biết cả. Khi tôi đã hiểu được thế nào là yêu, tôi mới biết thế gian này tàn nhẫn và đau khổ cùng cực. Tôi, chẳng may mắn tìm được một tình yêu cho riêng mình đâu. Cũng từng trải qua đủ chuyện, cũng đau đớn, cũng mất mát, cũng chia tay, để rồi cuối cùng tưởng như hạnh phúc đã an bài, người cũng vậy, lại bỏ tôi mà đi. Không ai dạy tôi phải làm thế nào, không ai chỉ cho tôi cách để vượt qua, cách để cố gắng, tôi cứ vậy mà tự mình cố gắng, tự mình nắm lấy, rồi lại tự mình tổn thương.

"Ông có hiểu được những cảm xúc đó không?"

"Ta không hiểu, nhưng ta thấy được nỗi xót xa trong mắt ngươi."

Người đầu tiên mà tôi thầm thương trộm nhớ, người đầu tiên nói sẽ ở bên tôi vì không muốn thấy tôi cô đơn, rốt cuộc cũng chẳng được bao lâu. Người đầu tiên cho tôi hiểu thế nào là yêu, là rung động, là đau lòng, đến cuối cũng bỏ tôi mà đi. Tôi không trách cậu ấy, cậu ấy là Mặt Trời, cậu ấy ở xa lắm, tít tận trời cao kia, tôi chỉ là một bông Hướng Dương, dù có cố gắng ra sao cũng chẳng thể nào chạm tới được. Mặt Trời là của mọi người, chứ chẳng thuộc về riêng ai. Dần dần tôi học cách trở lên mạnh mẽ, nếu đã là Hướng Dương, nhất định phải là bông hướng dương không cần mặt trời.

Thanh xuân là gì? Hối tiếc! Chàng trai ấy, người mà tôi gặp năm 17 tuổi, cùng tôi trải qua những năm tháng thanh xuân ồn ã, chẳng ngờ lại chính là khởi nguồn cho mọi rắc rối của mình. Bị bạn bè lãng quên, bị bỏ rơi, cô lập, cậu ta nghiễm nhiên trở thành người duy nhất trong cuộc sống của tôi. Tôi đã rất sợ, những cái nhìn dò xét mà mọi người xung quanh dành cho mình, cả câu chuyện phiếm họ nói về chúng tôi, về chuyện tình này, cả cái nhìn khinh miệt từ bạn bè, và ngay cả thầy cô, tôi thật ra rất muốn chạy trốn.

Người từng thân quen suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng quay lưng rời đi, mọi kí ức đều chỉ như mẩu giấy vụn. Tất cả mọi thứ nghiễm nhiên bị cướp đi khỏi tay tôi, trước sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng của tôi, trong ánh mắt thỏa mãn nham hiểm của cô ta. Tôi mất tất cả, tôi bị đẩy tới bên lề của cuộc sống. Sau cùng, mãi đến tận sau này tôi mới biết lí do họ ghét mình, có quá đáng lắm không? Mãi tận khi đã mỗi người một phương, tôi cũng đã đặt chân đến một nơi hoàn toàn mới, bỏ lại sau lưng những kí ức đau thương, thì cái phần quá khứ ấy được lật lại, mãi tận đến lúc đó tôi mới biết lòng dạ con người là thứ còn đáng sợ hơn cả tử thần.

"Xin lỗi, tôi động chạm ông rồi."

"Không. Ngươi đúng."

"Vậy sao, ông cũng thấy lòng người như vậy ư?"

"Chẳng phải ta nói con người ấu trĩ? Chúng thâm hiểm hãm hại lẫn nhau chỉ để mưu lợi cá nhân, lũ đần độn."

Từng bị bỏ rơi, từng đau khổ, tôi càng lúc càng thu mình lại, tôi sợ phải mở lòng ra với mọi người. Và thế là tôi đóng chặt cửa lòng mình lại, không bạn bè, đơn độc, tôi vẫn luôn ổn mà. Trớ trêu thay đó cũng chính là lúc tôi gặp được những người bạn đối xử với mình thật lòng. Oán hận ư? Không, bởi vì tôi biết rằng đó chính là cuộc sống của mình. Cuộc sống của tôi đã định sẵn là phải như vậy, định sẵn là phải đau đớn và chông gai, sẽ bất thường nếu nó yên ả dù chỉ một ngày.

"Tại sao?"

"Tôi không biết, nhưng cuộc đời tôi chính là thế này: Khi nó quá yên ả, nghĩa là dấu hiệu cho thấy sắp có biến lớn xảy ra. Khi tôi hào hứng đón nhận một tin tức tốt lành, có nghĩa là có một điều gì đó tồi tệ đang kéo đến. Cuộc sống này rất biết cách đối xử với tôi, nó cho tôi một niềm vui bất ngờ, nhưng niềm vui thường chẳng kéo dài bao lâu nỗi buồn đã vội ập tới – nó đập vào mặt tôi một chuyện kinh khủng vô cùng. Hoặc là cảm thấy như ngày hôm đó chưa đủ tệ với tôi, nó sẵn sàng đem chuyện không vui này nối tiếp chuyện không vui kia. Bởi vậy khi người khác tâm sự về ngày tồi tệ nhất của họ, tôi chỉ đành im lặng mà thôi."
Chương kế tiếp