Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 7
Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi quyết định sẽ về Việt Nam. Tôi nói, tôi không sợ gì hết, tôi cũng chẳng còn gì để mất, tôi không hề hối hận.

Tôi chẳng biết điều gì đang chờ mình ở phía trước, điều gì tới rồi cũng sẽ phải tới thôi, đó là cách tôi chấp nhận cuộc sống này, tôi đã không còn đường nào để chạy trốn nữa rồi. Cuộc đời rất ngắn, mà cũng rất dài, sinh lão bệnh tử hoàn toàn là điều không thể biết trước được. Tôi không nói bản thân mình đau khổ, tôi cũng đã đơn độc chiến đấu hai mươi mấy ngày rồi, tôi đã khóc, đã đau đớn, nhưng tôi không trách cậu ấy, tôi vẫn chờ, vẫn đợi từng ngày. Tôi luôn mang trong đầu suy nghĩ rằng Hà Dĩ Thâm thật sự có thể chờ Triệu Mặc Sênh bảy năm kia mà. Đương nhiên bạn sẽ nói đây là đời thật, không phải một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tôi biết chứ, tôi đâu có sống ở nơi cầu vồng bảy sắc, tôi cũng chẳng dám mơ mộng. Là tôi chờ người ta, dẫu tôi biết hiện thực vô cùng tàn khốc, tôi có thể chọn cách không đối mặt có được không? Một, hai năm nữa, người có lẽ cũng quên tôi rồi, tôi sẽ vĩnh viễn bị lãng quên trong danh sách chặn của người, tôi trở thành quá khứ, tôi biết vậy, nhưng tôi thật tâm không muốn bỏ cuộc. Cố chấp cũng được, đau đớn cũng được, tôi có thể tự lừa dối bản thân mình mà.

Tôi luôn tin vào một thế giới, nơi chúng tôi hạnh phúc bên nhau, nơi con tim vốn dĩ thuộc về, nơi nụ cười còn rạng rỡ trên môi, nơi mà chỉ có niềm vui và vĩnh viễn không có chia ly. Tình yêu của tôi sẽ không chết, nó vẫn âm ỉ cháy từng ngày. Tôi lại nhớ đến câu thơ của Xuân Quỳnh:

"Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em

Là máu thịt, đời thường ai chẳng có

Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
. Truyện BJYX

Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi"


Trái tim tôi không hẳn là đã chết, vì nó đang ở nơi có hình bóng của cậu ấy, ngay từ đầu khi gặp cậu ấy, tôi biết trái tim này đã chẳng còn thuộc về mình nữa rồi. Nguyện đem tình yêu này dâng trao cho anh, nguyện yêu anh cả khi chết đi rồi. Khi con tim ngừng đập, chỉ có thân xác là tan biến, tình yêu này còn mãi, trường tồn với thời gian. Nếu thật sự có kiếp sau, em vẫn muốn gặp anh và yêu anh thêm lần nữa. Anh sẽ gặp lại em chứ?

8 giờ 44 phút tối, bụng tôi đột nhiên lại đau. Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ, cũng mơ hồ mấy tiếng rồi, hôm nay tôi tới tháng, toàn thân đau nhức mệt mỏi rã rời. Có nhiều lúc tôi tò mò sao cậu ấy cũng rõ những chuyện riêng tư của con gái đến vậy, rồi tôi nghĩ cũng đâu có gì lạ, rốt cuộc lại chỉ có mình ngốc nghếch, người ta gọi là "chưa trải sự đời". Tôi biết mình ngốc thật, trong nhiều chuyện hành động tùy ý, cũng không thể hiểu được nhiều chuyện như người ta. Đếm từng ngày qua đi mà con tim thi thoảng lại nhói lên từng cơn, không đau, là nói dối mà!

Tôi đã bỏ rơi bản thân mình từ rất lâu rồi. Cũng không còn bận tâm đến thế giới ngoài kia đang từng ngày thay đổi ra sao, ngày lại ngày trôi đi với tôi đều giống như một vòng lặp, ngày nào cũng vậy cả thôi: Không có cậu ấy. Cậu ấy đi rồi, cậu ấy đã đi xa rồi, đừng nghĩ đến cậu ấy nữa.. Không, tôi không làm được! Tôi lại quay về kí ức của một năm trước đây, mọi thứ đều thật đẹp, thật vẹn nguyên. Từ khi nào mối quan hệ của chúng ta trở nên xấu đi vậy? Tôi không chắc, nhưng không vô ý đến mức không nhận ra. Có bao nhiêu cách để rời xa, chúng ta lại không chọn cách dành cho nhau những lời hoa mỹ nhất, nhắc nhở nhau đừng buồn, hãy tìm một người mới, vẫn có thể quan tâm nhau như những người bạn.. Chúng ta, từ đầu đến cuối, hết lần này đến lần khác đều chỉ là sự im lặng đến thê lương.

Tôi luôn nói rằng tình yêu này thật sự rất phi thường, vì nó dũng cảm vượt qua muôn vàn khoảng cách, đi qua bao nhiêu cãi vã, cuối cùng vẫn ở lại bên nhau. Tôi cũng biết, chẳng có gì là nguyện vẹn như thuở ban đầu, tình cảm cũng không phải một ngoại lệ, nhưng tình yêu tôi dành cho cậu ấy cứ ngày một nhiều thêm. Ta từng nói với nhau đủ chuyện, rồi bây giờ chỉ còn lại mình tôi độc thoại, cậu chẳng buồn tặng cho tôi hai chữ "đã xem". Cậu đi rồi, cam tâm xóa tôi khỏi cuộc sống của cậu, từ giờ và vĩnh viễn về sau, dòng tiểu sử về cái ngày tôi đặt chân đến một đất nước khác cũng chẳng còn nữa, tấm hình duy nhất của tôi trên trang cá nhân cũng nằm lại trong sọt rác mất rồi. Ảnh cậu ấy, tên cậu ấy, mọi kí ức đã cùng nhau đi qua, tôi vẫn cất giữ cẩn thận, tôi sẽ không xóa đi, bởi vì tôi không cho phép bản thân mình lãng quên. Thật tốt, vì Messenger quả thật không ngăn tôi inbox cho cậu hàng ngày, dẫu tôi biết rằng bản thân mình đã nằm lại nơi danh sách chặn, nhưng thế này cũng tốt, cứ để tôi tự mình ảo tưởng vậy đi. Cần mẫn gửi từng tin nhắn, rồi lại bật khóc, tự khóc tự lau, tự đau tự chịu, tôi vẫn luôn như vậy mà.

Hạnh phúc là gì mà mong manh đến thế? Tình yêu là gì mà phải khổ đến vậy? Đang yên đang lành lại phải vì một người mà đau thấu con tim. Yêu là chết ở trong lòng một ít. Yêu là cứ sợ mất, yêu là buồn ngẩn ngơ..
Chương kế tiếp