Nghiền Nát Hoa Thược Dược

Chương 20: Nó gần như trở thành căn bệnh nan y giết chết bà trong suốt quãng đời còn lại.

Người tiếp theo Thái Tử điện hạ hỏi là công tước đại nhân, ông ta bị phát hiện trên người có lông chim vàng.

Nhưng gần đây trong hoàng cung vô cùng rối loạn, bởi vì sau khi quốc vương bệ hạ chết không lâu, công tước đại nhân cũng qua đời.

Tất nhiên hỏi chuyện cũng không giải quyết được gì.

Công tước đại nhân được phát hiện chết ở trong hoa viên nhà mình.

Sau khi thê tử rời đi, khu vườn này do chính công tước đại nhân chăm sóc, hoa viên dùng để kỷ niệm tình yêu ngọt ngào giữa ông và thê tử đã trở nên hoang vu từ bao giờ.

Không có hoa tươi, thậm chí không có lá xanh, thi thể ông nằm trên mặt đất lạnh lẽo, máu tươi trào ra từ ngực, phảng phất như muốn nhuộm đất thành màu đỏ.

Trong tay ông, một mảnh giấy da yên tĩnh nằm đó, trên đó viết là di thư của ông.

—— “Là ta giết”

Chỉ có ba chữ này.

Lông đuôi chim màu vàng kia bao trùm trên đôi mắt ông, tựa như cuối cùng là chính nó giúp công tước đại nhân khép đôi mắt lại.

*

“Người có tính cách tự luyến bệnh hoạn, dù họ có thể khéo léo linh lung ở giữa sân xã giao, thông thường cũng chỉ là tự mình thưởng thức màn biểu diễn đó thôi. Trong nội tâm của bọn họ, nhiều hơn là chỉ đối đãi coi người bên cạnh như ‘đạo cụ’, bởi vì căn bản bọn họ không cảm nhận được tình cảm và mong muốn của người khác.” (1)

Thời học sinh Lạc Chiếu Ngân đọc được đoạn này ở trên một cuốn sách, nội tâm khi đó tràn đầy cảm xúc.

Bắt đầu từ ngày đó, bà liền biết mình không phải chỉ là một người tự luyến bình thường, mà là một người tự luyến tự nhận thức rõ về bản thân.

Từ nhỏ bà đã biết bản thân rất ưu tú, là Alpha, bà lại có gen vượt trội, ở trong mắt người thường là chuyện khó khăn, nhưng đặt vào trước mặt bà cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Sau khi biết về bản chất tự luyến của bản thân, bà không cảm thấy sợ hãi hay xấu hổ, mà ngược lại bà cảm thấy vốn nên như thế, rốt cuộc bà chỉ yêu bản thân nhiều hơn những người khác một chút thôi, điều này có gì không đúng. Bởi vì hoàn mỹ như bà vốn nên được mọi người quỳ bái.

Từ mẫu giáo, đến trung học, mãi cho đến đại học đều là như thế, chỉ cần nơi nào có bà thì không cần nghi ngờ cũng biết bà là trung tâm đám đông, chỉ cần bà ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có cả đàn Omega vội vàng muốn được bà đánh dấu.

Cho nên bà vui với trò chơi danh lợi giữa sân, thậm chí còn trái ý người nhà gia nhập giới nghệ sĩ, chỉ bởi vì chơi vui thôi, tất cả mọi người đều là món đồ chơi của bà, bởi vậy bà cũng “Hào phóng” mà nguyện ý làm “Món đồ chơi nhóm” cho nhiều người thưởng thức vẻ đẹp của bà.

Thời điểm bà tham gia yến tiệc cũng mang tâm lý chơi đùa.

Tiệc rượu ăn uống linh đình, xã giao hàn huyên dối trá thật ra chẳng có gì thú vị, mà điều thú vị chính là, trêu chọc những người quần áo tây trang giày da mũ chỉnh tề, lột xuống lớp mặt nạ kiêu kỳ của họ dưới chiếc váy màu hạt lựu của bà, lộ ra bộ mặt dã thú vô nhân tính.

Hôm đó bà uống rất nhiều rượu, dựa hơi men say mà trêu chọc một vị Omega xuất thân danh giá quỳ xuống dưới chân mình, như thể không quan tâm yến hội vẫn đang diễn ra mà động dục trước mặt mọi người, cuối cùng bị cha nghe tin rồi tới quở trách một phen, bà mới tùy ý chọn ly champagne trên bàn rồi không tình nguyện mà thu tay lại.

Bà cầm ly rượu tùy ý ra khỏi yến hội, Lý Hòa vẫn luôn chờ ở bên ngoài, bà vừa ra đã vội đi lên phủ thêm áo khoác, rồi bị bà ngại phiền mà đẩy ra.

Không biết có phải trong khoảng thời gian trước con cún nhỏ nuôi trong nhà này vì bị bà đánh dấu hay không mà gần đây luôn dính rất chặt, bà không quá kiên nhẫn.

Bà bảo Lý Hòa đứng tại chỗ chờ, tự mình tùy ý đi dạo ở hành lang, muốn nhìn xem có vận khí tốt hay không, giúp bà đụng phải một con mồi đáng yêu.

Lạc Chiếu Ngân vẫn luôn nhớ rõ, khi đó là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi lớn, đọng đầy trên ngọn cây, trên cây như nở hoa tuyết trắng.

Cửa sổ hành lang mở rộng, thỉnh thoảng có vài cục bông tuyết bị gió thổi qua làn da bà, bà vẫn mặc lộ bộ lễ phục lộ lưng, nói thật dù cơ thể Alpha tố chất rất tuyệt, nhưng bà vẫn có chút lạnh. Nhưng vừa mới thoát khỏi con chó trong nhà kia, lúc này quay lại thì có hơi giống như nhận thua, cho nên bà vừa uống rượu để quên đi cái lạnh, vừa đi trên hành lang dài tưởng như không có điểm dừng.

Sau đó, bà thấy người kia.

Tây trang ăn mặc đơn giản gọn gàng, đang cầm điện thoại, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại cùng ai đó, trong ánh mắt dịu dàng như chứa đựng đầy ánh trăng.

Dưới ánh đèn cuối hành lang, ngoài cửa sổ là những nhành tuyết lạnh lẽo và những bông tuyết không ngừng rơi trong không gian tĩnh lặng.

Rõ ràng là trời đông giá rét sương nguyệt, trong đầu bà lại đột nhiên hiện ra một đoạn lời nói:

Her plexion was luminous, like that of apple blossom through which the light falls, and I remember her standing that first day by a great heap of such blossoms in the window.(2)

Một lúc đó, rõ ràng bà ý thức được, bà đã yêu rồi.

Sau đó, tình yêu bất ngờ nhưng rực lửa này suýt trở thành căn bệnh nan y giết chết bà suốt quãng đời còn lại.

Mọi chuyện đều bắt đầu từ đêm đó, và sau đêm đó, bà không thể chịu đựng được, không cách nào khiến người ấy yêu mình.

*

Lúc Sở Nguyên vào phòng vẽ tranh thì đã là một phút trước khi chuông vào lớp vang lên, mọi người phòng vẽ tranh đã chuẩn bị đầu đủ giá vẽ và ngồi vào chỗ, nhưng anh ta nhìn về phía chỗ ngồi của Nhậm Diên, lại phát hiện nơi đó không có cô, rồi lại nhìn quanh phòng vẽ tranh một vòng, đều không thấy bóng dáng của cô.

…… Phản ứng như vậy có thái quá không?

Anh ta vừa suy nghĩ vừa thản nhiên cởi quần áo, đi lên vị trí của người mẫu ở trung tâm phòng vẽ tranh, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới ngày đó ở triển lãm, sau khi Nhậm Diên nhận được điện thoại thì đột nhiên sắc mặt trắng bệch, thậm chí không kịp giải thích cho Tiêu Vũ Thỏ một tiếng đã vội vàng rời đi.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy như có điểm gì đó không hợp lý.

Đúng lúc đó, cô gái thường xuyên tương tác với Nhậm Diên ở phòng vẽ tranh hình như đang trò chuyện với mọi người xung quanh về việc này.

Anh ta không tiếng động điều chỉnh dáng ngồi một chút, nghiêng người về phía đó, rồi nhếch một bên tai lên nghe.

Giọng nói cô gái kia rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn mơ hồ nghe được một ít từ khóa.

“Đưa hoa…… Biến thái…… Nhiều ngày…… Nghỉ ngơi……”

Anh ta nhướng mày.

Sau khi tan học, anh ta cố ý chú ý thời gian làm bộ ngẫu nhiên ra khỏi phòng học cùng với cô gái kia, sau một lúc tùy ý hàn huyên vài câu đã dễ như trở bàn tay dẫn đề tài câu chuyện lên người Nhậm Diên.

Cô gái nhìn xung quanh xem có người khác không, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, vẻ mặt thần bí mà mở một tấm ảnh ra, giơ lên trước mắt anh.

Là một bó hoa Thược Dược màu trắng, trên tấm card có ghi ba chữ “Where”, “I” và “Am”.

Đồng tử co lại gần như khó phát hiện ra.

“Quá đáng sợ đúng không? Đây nhất định là biến thái cuồng theo dõi, cũng bởi vì Diên Diên quá xinh đẹp nên mới bị theo dõi……”

“A, mình quên mất Sở Nguyên cậu cũng là một đại mỹ nhân, cậu cũng nên cẩn thận một chút.”

Đôi mắt của anh ta chớp chớp nhanh, tất cả cảm xúc không rõ ràng đều được mặt mày tươi cười che giấu.

“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

————————

( 1 ) Đoạn này vốn là một đoạn tiếng Nhật mà tôi đã viết ra nhưng cũng không nhớ nó xuất phát từ đâu, nguyên văn là:

“Chính mình ái bệnh lý cầm người , tương tay tự đánh giá đạo cụ ようにしかとらえられず, người tự thân ý tứ cảm tình cầm った tồn tại として cảm じにくいからである.”

("Một người mắc bệnh luyến ái chỉ có thể coi người kia là công cụ của bản thân và ít có khả năng coi người đó là người có ý chí và có cảm xúc của riêng mình.")

(2) "Cô ấy đứng bên cửa sổ, bên cạnh là một chùm hoa táo to đang nở; cô ấy xinh đẹp lóa mắt, như thể bản thân cô ấy là một cánh hoa rực rỡ ánh mặt trời."

—— diệp chi.

Chương kế tiếp