Ngoan Ngoãn Chờ Anh Tới

Chương 10
Editor: 789

Khi Hàn Tự nhìn thấy WeChat của Hứa Nguyên là đúng lúc anh đang tham gia một bữa tiệc. Lúc ở bên trong buổi tiệc anh bị những lời nịnh nọt có chủ đích làm phiền nên đã rời khỏi phòng, ra bên ngoài giải sầu, tiện thể hút một điếu thuốc lá.

Anh chỉ hút một hơi rồi kẹp nó trên tay, mặc cho điếu thuốc đang lẳng lặng cháy giữa kẽ tay anh.

Nhớ lại trước đây trong thời gian đi thực tập anh đã gặp áp lực rất lớn, lúc ấy anh hút thuốc cực kỳ nhiều, được một khoảng thời gian thì bị Hứa Nguyên bắt quả tang, vì nó mà ngày nào cô cũng vây quanh anh, lầm bầm về những bệnh lý cô đã từng thấy bên tai anh suốt cả ngày.

Anh cảm thấy rất phiền khi phải nghe mấy điều đó nên dần dần cũng hút ít đi.

Giữa kẽ tay bỗng chốc nóng rực lên, Hàn Tự ấn dập tắt điếu thuốc.

“Hàn Tự?”

Anh xoay người: “Thầy Diêm.”

Người đi tới có thân hình không cao lắm, người đó đeo một cặp mắt kính, trông giống như một cậu học sinh già cỗi.

Thầy ấy là thầy hướng dẫn của Hàn Tự lúc anh đi thực tập, một ngôi sao sáng của giới kiến trúc.

“Thầy, dạo này thầy có khỏe không ạ?”

“Khá khỏe, khá khỏe.” Thầy Diêm vui vẻ hớn hở trả lời.

Tuổi của thầy ấy đã cao nhưng trông vẫn rất trẻ trung, thầy ấy luôn bảo áp lực trong công việc thiết kế kiến trúc rất cao nên càng phải chú trọng chăm sóc sức khỏe, ngày nào cũng đều rèn luyện thể thao ở phòng tập trong nhà.

“Đã lâu không gặp em.” Thầy Diêm cảm thán: “Nghe nói homestay của em làm ăn khấm khá lắm, nhưng mà em có cân nhắc đến việc trở về không?”

Khi nói đến chuyện này, thầy ấy lại tiếc hận không thôi.

Hàn Tự là một hạt giống tốt, anh là người có thiên phú nhất trong khóa năm đó, kết quả là anh rời khỏi viện thiết kế, đi gầy dựng homestay.

Thầy ấy cảm thấy đây là mai một nhân tài.

Hàn Tự nghe vậy chỉ khẽ cười: “Thầy, là do em không chịu được áp lực.”

“Trước kia bận quá không về nhà được.” Anh bổ sung một câu: “Trong nhà còn có người chờ em về nữa.”

Thầy Diêm cũng cười, thầy không tin là sự thật.

Hàn Tự còn trẻ tuổi nhưng anh có tính cách trầm lắng và chín chắn, xử sự không nóng nảy, lại còn rất đẹp trai anh tuấn, lúc anh vừa mới đến thực tập đã có không ít cô gái nói bóng nói gió để nghe ngóng về anh.

Tiếc là chẳng biết vì sao Hàn Tự lại không có mong muốn tiến thêm một bước nữa.

Thầy ấy trân trọng người tài nhưng lại không muốn ép buộc anh.

“Có rảnh thì quay về xem thử.” Thầy Diêm vỗ bả vai anh rồi nói.

Hàn Tự gật đầu: “Vâng ạ, nhất định em sẽ về.”

Chờ thầy ấy đi xa, anh lấy điện thoại ra, nhấp mở avatar của Hứa Nguyên. Sau một hồi suy nghĩ, anh gửi sang một biểu tượng hình đầu heo.

Khỏi phải đoán, chắc chắn cô lại sắp tức giận đến mức nổ tung cho mà xem.

Hàn Tự mỉm cười, sau đó anh trở về phòng.

Khi bữa tiệc kết thúc, anh đi về nhà, từ đằng xa đã trông thấy bóng dáng quanh quẩn ở cửa nhà anh, cô nhìn trái rồi ngó phải, tựa như một tên trộm.

Hàn Tự ra hiệu cho tài xế bấm còi, Hứa Nguyên xoay người tránh đường.

Chiếc xe ngừng lại ngay cửa biệt thự, anh xuống xe: “Em ở đây làm gì?”

Hứa Nguyên gãi đầu, làm bộ chạy tại chỗ hai cái: “Chạy bộ buổi tối.”

Cô không dám nhìn anh lúc nói chuyện, sợ việc bị anh nhìn thấu.

Cả ngày hôm nay Hàn Tự chưa từng cãi vã với cô, khiến cho toàn thân cô chẳng thoải mái xíu nào, cô cảm thấy bản thân chính là một kẻ thích bị hành hạ.

Diêu Khải Việt nói homestay ở núi Xa của anh có chút vấn đề, anh cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng anh thiếu tiền, không biết có thật là đã xảy ra vấn đề lớn gì hay không mà anh mới bận đến nỗi không có thời gian xem điện thoại.

Hàn Tự cúi đầu nhìn đôi dép Hứa Nguyên đang mang.

Cô cũng nhìn theo tầm mắt của anh, đôi dép xăng đan màu hồng nhạt để lộ ra những ngón chân, cô có trốn cũng chẳng có chỗ nào trốn được.

Việc này thật sự là quá xấu hổ.

Hứa Nguyên không được tự nhiên mà vén tóc, vén toàn bộ ra phía sau: “Nói thật với anh, em tới tìm anh để tính sổ.” Cô mạnh miệng: “Anh gửi cho em mấy cái đầu heo là có ý gì?”

Hứa Nguyên vừa nói vừa tìm khung chat của cô với anh, sau đó dí điện thoại đến trước mặt của anh.

Hàn Tự xoa huyệt thái dương: “Ý trên mặt chữ.”

Tối nay anh đã uống rượu nên có hơi đau đầu, giọng nói cũng khàn đi.

Hứa Nguyên nghe xong, trong tiềm thức muốn đá anh một cái nhưng cuối cùng lại kịp thời dừng chân. Theo cô thấy thì tối nay Hàn Tự ít nói một cách lạ thường, khác hẳn với mọi khi.

Cô không khỏi đến gần chút, quan sát cẩn thận.

“Hàn Tự, tâm tình anh không tốt sao?”

“Không có.”

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào anh nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì.

Đầu Hàn Tự càng đau hơn: “Em tới tìm anh không chỉ hỏi mỗi cái này thôi đúng không?”

Hứa Nguyên im lặng, đúng là không phải thế.

Thế nhưng cô không chịu thừa nhận: “Thật ra còn có một chuyện khác nữa.”

Hàn Tự nhướng mày, biểu cảm “biết ngay là không phải”.

Hứa Nguyên lảng tránh ánh mắt của anh: “Bạn thân của em… ừm, là Trình Vi Vi ấy, chẳng phải cậu ấy thích anh Chu sao, em định sẽ tác hợp cho hai người bọn họ.”

Hàn Tự cười nhạo một tiếng.

Cô cũng không quan tâm: “Nếu không thì hôm nào chúng ta mời họ ăn một bữa cơm thì sao?”

“Chúng ta?”

“Đúng vậy, anh cũng đi chứ. Anh Chu là một cái tủ lạnh di động lạnh ngắt, anh phải đi để điều tiết bầu không khí.”

Hàn Tự cạn lời: “Em đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc.”

“Tại sao lại là chuyện ngu ngốc? Em làm thế không phải là tốt cho bọn họ sao!” Cô lại tức giận.

Trái lại thì Hàn Tự mỉm cười: “Hứa Nguyên, em thì biết cái gì chứ?”

Hứa Nguyên vừa nghe thấy liền bùng nổ, cô trừng mắt với anh.

Nhận ra mình lùn hơn anh, khí thế cũng không đủ, cô bèn nhón chân lên: “Sao em không hiểu?” Cô bực bội: “Dù sao thì em cũng đã từng thích Đào Tri Sơ, còn anh thì sao?”

Sắc mặt Hàn Tự thay đổi.

“Thật ra có rất nhiều người con gái theo đuổi anh nhưng anh chẳng ưng ý một ai, đến bây giờ còn chưa từng hẹn hò, không có xíu kinh nghiệm nào, anh có gì mà dạy đời em?”

Khi một cuộc cãi vã nảy ra thì Hứa Nguyên chẳng rảnh lo lắng điều gì nữa, cô nói mà không thèm lựa lời.

Hàn Tự nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, anh cúi đầu nhìn cô mà không nói một lời.

Hứa Nguyên chợt dừng lại.

Cô vừa mới phát hiện tối nay Hàn Tự ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi và quần tây làm tôn lên đôi chân dài cực phẩm của anh. Khi anh trầm mặc như vậy không hiểu sao lại có thêm vài phần khí chất lạnh lùng, đặc biệt là ở trong màn đêm đen như thế này, phảng phất như thể anh đã thay đổi cả con người mình.

Trái tim Hứa Nguyên đập thình thịch như trống đánh.

Bấy lâu nay ở trước mặt anh cô muốn nói cái gì thì cứ nói, bất cứ lời nói gây tổn thương nào cũng có thể nói ra, nhưng thật chất trong lòng cô hiểu rất rõ, mặc kệ cô có ầm ĩ đến cỡ nào thì anh sẽ chẳng bao giờ giận thật.

Lần này cô không chắc lắm.

Hàn Tự vẫn luôn nhìn Hứa Nguyên, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đảo lại, biểu cảm trên mặt anh không có một tí phập phồng nào. Sau đó anh vòng qua người cô rồi lập tức đi thẳng vào trong nhà.

“Hàn Tự!”

Anh không thèm để ý đến cô.

Hứa Nguyên chưa từ bỏ ý định: “Hàn Tự, anh nhỏ mọn vậy sao?”

“Sao anh ấu trĩ thế?”

Cô cố ý chọc anh nhưng anh vẫn không phản ứng gì.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tự đâu nữa.

Hứa Nguyên: “...”

Về đến nhà, Hứa Nguyên nghĩ kiểu gì cũng không thông, cô tức giận tới nỗi phi thẳng lên giường.

Ấy nhưng lại bất ngờ bị mất ngủ.

Trằn trọc, đếm cừu cả buổi vẫn chưa ngủ được, Hứa Nguyên đành từ bỏ việc vật lộn. Cô bật đèn đầu giường lên, tối nay cô đã nhấp mở vào avatar WeChat của Hàn Tự không biết đã bao nhiêu lần rồi.

Chú thích cô đặt cho anh đó giờ vẫn là đầu heo.

Cô với anh đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc cãi vã từ ngày bé đến khi trưởng thành, nhưng mà chưa từng có lần nào giống như bây giờ.

Nhỏ mọn thật - cô nghĩ.

Trước kia lúc Hàn Tự làm cô bị tổn thương cô cũng không tức giận thật mà!

Hứa Nguyên nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nỗi nữa, cô đành gọi điện thoại cho anh.

Kết quả là điện thoại không liên lạc được.

Có lẽ anh đang ngủ nên đã bật chế độ máy bay.

Cô nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực, đến ánh trăng lờ mờ cũng chẳng có.

Rõ ràng là giờ phút này cô rất buồn ngủ, thế nhưng chẳng tài nào ngủ được.

Hứa Nguyên gửi WeChat lần lượt cho Trình Vi Vi và Dư Âm, không ngờ thế mà Dư Âm lại trả lời cô.

Cô bò dậy: “Cậu cũng mất ngủ hả?” Cô trực tiếp gọi điện qua đó.

Giọng nói của Dư Âm rất tỉnh táo: “Đang xem phim, ngày mai tớ được nghỉ.”

“Có điều… mất ngủ cơ à?” Cô ta cười đầy sâu xa: “Con heo chỉ cần dính gối sẽ lập tức ngáy ngủ mà lại bị mất ngủ sao?”

Hứa Nguyên: “...”

Cô cầm chiếc gối ôm lót vào đầu giường rồi sau đó bật loa điện thoại.

“Hàn Tự có bệnh.” Cô oán giận.

Hứa Nguyên kể rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc.

Dư Âm nghe xong, cô ta ngã xuống giường rồi mỉm cười: “Hứa Nguyên, hai người đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau mà…”

Cô ta kịp thời dừng lại, ra sức ho khù khụ hai cái.

“Thật sự là như thế à?”

Rất nhanh Hứa Nguyên đã đáp lại: “Sai rồi, bọn tớ chỉ có cắn nhau thôi chứ không có thương.”

“Tuỳ cậu tuỳ cậu, chỉ cắn thôi không có thương, được chưa?” Dư Âm bổ sung: “Cậu vui là được.”

Câu đáp trả này quá qua loa.

Hứa Nguyên nằm xuống.

Vấn đề vẫn nằm ở chỗ là cô không thấy vui.
Chương kế tiếp