Ngoan Ngoãn Chờ Anh Tới

Chương 20
“Phó viện trưởng Hứa, tôi đã nói Tiểu Đường và Nguyên Nguyên rất hợp nhau mà.”

Diêu Khải Việt bất ngờ, nhìn con rùa đen đang rụt đầu Hứa Nguyên.

Đây là xem mắt hả?

Có gì đó là lạ.

Diêu Khải Việt chọc chọc Hàn Tự, nhưng trông anh lại khá thờ ơ.

Hai người bọn họ biết bố Hứa đang ở đây nên cố ý đi đến chào hỏi.

Không ngờ lại…

Hứa Nguyên bị những đôi mắt xung quanh nhìn vào, cô chỉ cảm thấy trên đầu như có một quả bom, chỉ cần cô vừa cử động thì nó sẽ nổ tung ngay lập tức.

Từng đợt choáng váng.

Quả nhiên là ông trời có mắt, một chút chuyện xấu cũng không xuất hiện.

Tiểu Đường không hiểu mà còn quan tâm đến miệng vết thương của cô, “Phồng hết lên rồi.” Cậu ta nhíu mày.

Hứa Nguyên không muốn nói chuyện: “Không sao đâu.”

Cô lấy khăn che đi, tránh sự quan tâm từ Tiểu Đường.

Sau đó cô lại nhìn Hàn Tự một lần nữa.

Người này khẽ mỉm cười, sớm đã không còn nhìn cô, mà Hứa Nguyên không thể nào hiểu được cảm xúc trong mắt anh lúc này.

“Chú Hứa.” Từ trước tới nay Hàn Tự luôn rất lễ phép ở trước mặt người lớn: “Cháu và Khải Việt ở phòng bên cạnh, đến đây chào hỏi chú một chút.”

Anh đi đến chỗ người lớn thăm hỏi, khi đi đến gần chỗ Tiểu Đường, anh dừng lại một chút, nở nụ cười với cậu ta.

Tiểu Đường cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Sau đó, Hứa Nguyên nhìn thấy Hàn Tự nhanh chóng dời mắt đi, Hàn Tự chẳng buồn cho cô một ánh mắt.

Hứa Nguyên: “...”

Được, không để ý tới cô cơ à.

Cô cũng khó chịu quay đầu đi.

Cả hai đều không thèm nhìn nhau lấy một cái.

“Gần đây bận rộn lắm sao?” Bố Hứa quan tâm hỏi.

Anh liếc nhìn cô gái không nói câu nào, không hiểu sao hôm nay cô lại yên tĩnh đến như thế.

Hàn Tự không nhanh không chậm nói: “Vâng, tối nay cháu còn có có cuộc họp, nên hơi bận một chút ạ.”

Giọng nói của Hàn Tự không nặng không nhẹ, cũng không cao không thấp, Hứa Nguyên vẫn có thể nghe rất rõ.

Cô quay đầu, thấy Hàn Tự đang nói chuyện với bố cô, khi giao tiếp với người khác ngoài cô anh đều sẽ thu lại tính khí bá đạo của mình mà biến thành một con người ôn hoà, trầm ổn lại vô cùng lễ phép.

Đây là khi anh gặp bố mẹ sao?

Bậy, bậy, bậy.

Hứa Nguyên gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đỏ bừng của mình.

Hình như nó đang phồng lên thật.

Ở bên kia, Hàn Tự nói chuyện với bố Hứa xong, anh có ở lại một chút, rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, cô rùa nhỏ kia vẫn cúi đầu, không dám nhìn anh dù chỉ một cái.

Anh cố tình ho một tiếng.

“Bị cảm sao?” Bố Hứa lại quan tâm hỏi lần nữa, tầm mắt lại hướng về con gái đang ngồi đối diện.

Tối nay Hứa Nguyên vô cùng yên tĩnh.

Bởi vì Hứa Nguyên nghe thấy tiếng ho khan của Hàn Tự nên cô đã chầm chậm đưa mắt lên.

Vừa mới nhìn lên đã chạm phải ánh mắt của Hàn Tự.

Anh híp mắt, khoé miệng lộ ra nụ cười rất nhạt.

Hứa Nguyên: “...”

Trong khi cô vẫn đang rối rắm với một mớ chuyện vừa xảy ra, thì Hàn Tự và Diêu Khải Việt đã rời đi.

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, chiếu vào sườn mặt anh, không hiểu vì sao cô lại nhìn ra vài phần cô đơn.

Đột nhiên trái tim Hứa Nguyên co lại thành một cục, cô không yên lòng mà đứng lên.

Hàn Tự giận rồi.

“Nguyên nguyên, trường các con đang nghỉ hè rồi nhỉ?”

Gần như sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người cô và Tiểu Đường.

“Hạng mục này của Tiểu Đường kết thúc thì cũng nên nghỉ ngơi dài hạn đi.”

Mấy ông chú hết lòng tác hợp hai người bọn họ, trong lòng Hứa Nguyên lúc này chỉ nghĩ đến Hàn Tự, cô cảm thấy không yên lòng một chút nào.

Chỉ có bố Hứa nhìn ra cô đang mất kiên nhẫn.

Hình như là từ lúc Hàn Tự đi vào.

Bố Hứa có chút đăm chiêu.

Kết thúc bữa tiệc, Hứa Nguyên lái xe đưa bố về nhà, chờ bố lên tầng xong, cô lẳng lặng chạy ra ngoài.

“Hứa Nguyên: Anh về chưa?”

Cô chủ động nhắn tin trước cho Hàn Tự, tối hôm nay quả thật là lỗi của cô.

Kết quả, anh không trả lời.

Hứa Nguyên nổi giận, gọi điện thoại qua, anh cũng không nghe.

Cái đồ quỷ hẹp hòi này, cô thầm mắng.

Cô đi đến vườn hoa nhà mình, nhìn lên trên tầng, phòng bố mẹ đã sáng lên, chắc họ sẽ không đi tìm cô đâu.

Hứa Nguyên hô một tiếng cổ vũ tinh thần của bản thân rồi đi thẳng đến nhà họ Hàn.

Cô trông thấy phòng anh cũng sáng đèn, quả nhiên là đã về rồi. Nhưng bố mẹ Hàn cũng có ở nhà, nên cô không thể trực tiếp ấn mật mã rồi đi vào giống như trước kia.

Do dự.

Cái tên ấu trĩ Hàn Tự này!

Cô thuận tay kéo áo khoác mỏng trên người, mắng một câu.

Thời tiết tháng sáu thay đổi, gần đây lại nhiều mưa, bởi thế nên không khí có chút se lạnh.

Rất lạnh lẽo, giống với trái tim cô.

"Hứa Nguyên: Em đã nói không hợp rồi!"

Chân phải của Hứa Nguyên đá đá cái dép lê bên chân trái, đá mãi thì cảm thấy hơi đau, tâm trạng lại không được tốt lắm.

"Hứa Nguyên: Thật sự em không biết bố em đưa em đi xem mắt tối nay."

Kiên nhẫn, cô phải kiên nhẫn, cảm thấy bản thân mình thật sự nhát gan.

Sau một hồi lâu, lâu đến mức Hứa Nguyên có thể đếm hết số cỏ ở nhà Hàn Tự.

“Bíp” một tiếng, cửa lớn mở ra, Hàn Tự xuất hiện.

Hứa Nguyên không kịp thu lại cái chân đang đưa ra ở giữa không trung, bây giờ trông cô cực kỳ buồn cười.

“Đây là rạp xiếc à?” Hàn Tự đi ra, đi đến trước mặt cô.

Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chắc là mặc vội một cái áo phông, cổ áo ướt mất một mảng.

“Sao anh lại ra đây?” Hứa Nguyên ngượng ngùng thu chân lại.

Hàn Tự nhướng mày: “Em ở trước cửa nhà anh làm gì?”

Hứa Nguyên chột dạ: “Sao anh ở nhà nhưng không trả lời tin nhắn của em?” Cô chống nạnh, lớn giọng: “Anh cố ý đúng không?”

Hàn Tự đau đầu, nhíu mày: “Anh đang tắm.”

Vừa nhìn thấy tin nhắn của cô, anh đoán cô đang ở dưới tầng, cô còn nói không hợp nhau.

Hàn Tự không tức giận, mở đoạn hội thoại giữa hai người ra, quơ qua quơ lại trước mặt cô: “Trả đũa?”

Hứa Nguyên: “...”

Dù sao thì cũng chạy đi!

Hứa Nguyên xoay người bỏ chạy, rất nhanh đã bị đôi chân của Hàn Tự đuổi kịp, anh nắm lấy cánh tay cô.

“Đau!” Cô cố ý kêu một tiếng.

Hàn Tự không buông tay.

Anh còn chưa có dùng sức.

Hứa Nguyên thấy chiêu này không sử dụng được, cô đảo thành cô nắm tay anh, kéo anh đi dạo.

“Tối nay anh tức giận sao?” Cô cười hì hì hỏi.

Bóng của hai người trên mặt đất rất dài, dính lấy nhau, Hứa Nguyên ngứa chân muốn giẫm lên.

Hàn Tự cũng nhìn thấy cái bóng của hai người, khóe miệng cong lên.

“Anh nào dám.” Anh không mặn không nhạt trả lời: “Dù sao cũng là có người sắp xếp, đúng không?”

Hứa Nguyên bĩu môi: “Cái gì mà không dám chứ? Chắc chắn là tức giận.”

Cô kéo lấy tay anh, bàn tay nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh: “Haiz! Em nói với anh rồi, chuyện tối nay là ngoài ý muốn! Em cũng không biết bố em lại cho em đi xem mắt.”

Hàn Tự thờ ơ, anh cố gắng ngăn đôi môi cong lên.

Hứa Nguyên cọ cọ hai cái rồi quan sát vẻ mặt anh, cô lại cọ thêm hai cái, vẫn không có phản ứng.

Cô đưa tay chọc vào thắt lưng của anh: “Hàn Tự, sao anh lại nhỏ nhen như vậy?”

Cô chọc rồi lại chọc, vừa ngứa lại vừa nhẹ nhàng.

Hàn Tự nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.

“Hứa Nguyên, em đang làm nũng đấy à?” Anh cảm thấy thật mới lạ.

Từ trước đến nay, cô luôn tự xưng là một cô gái mạnh mẽ, nói đến việc làm nũng là cô hoàn toàn không chịu làm.

Hứa Nguyên ngẩn người: “Không có!” Cô cứng miệng: “Em có phải là một cô bé đâu.”

Cô vùng vẫy, bởi vì bàn tay bị anh khống chế nên làm thế nào cũng không thoát ra được. Hơn nữa khi cô dùng sức vùng vẫy, ma sát tay, đầu ngón tay nóng lên. Từ đầu ngón tay lan xuống cả bàn tay, không hiểu sao lại cảm thấy ngứa ngáy.

Hứa Nguyên dừng lại, chờ Hàn Tự buông lỏng ra, ngón tay cô bị anh khống chế, cọ cọ vào lòng bàn tay anh: “Hàn Tự!”

Cô ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt của anh.

Đôi mắt đen láy của Hàn Tự phản chiếu bóng hình cô như một ngôi sao sáng, vừa ấm áp lại vừa sáng chói.

Hứa Nguyên cảm thấy xúc động.

“Được rồi, được rồi, anh là nói làm nũng thì là làm nũng đi.” Cô nhìn anh, nói.

Làm cho anh phải bật cười.

Anh cười, đôi mắt càng thêm chói lóa.

Hứa Nguyên thấy anh như vậy cô cũng cười theo, cô vòng tay ôm lấy cánh tay anh, dựa lên người anh.

Hoá ra Hàn Tự lại dễ dỗ như vậy!

Trong mắt cô không giấu được sự đắc ý, đằng sau như có một cái đuôi hồ ly. Hàn Tự nhìn thấy vậy, anh nắm chặt tay cô, mười ngón đan vào nhau.

Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Sao trước đây lại cãi nhau với cô nhỉ?

May thật.

Thứ ba, buổi chiều Hứa Nguyên xin nghỉ nửa buổi, vì gần đây bố cô ho rất nhiều, ông lại cố tình không đi khám, nên lần này cô quyết định sẽ tận mắt nhìn ông đi.

Mười giờ, Hứa Nguyên làm xong công việc, cô nói chuyện với cô giáo Dương đang ngồi đối diện: “Buổi chiều nhờ cô một chút nhé, ngày mai tôi sẽ mời cô uống trà chiều!”

Cô giáo Dương ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục đánh tài liệu: “Nhớ đấy!”

“Buổi trưa cô không ăn ở trường à?”

“Tôi đi ăn với bố rồi.” Hứa Nguyên thu dọn bàn làm việc: “Ông ấy chức lớn! Cô không biết đấy thôi, thời gian tôi có thể ở cùng bố nhiều nhất không phải là lúc bình thường mà là giờ ăn.”

Từ nhỏ bố mẹ cô đã rất bận rộn, có thể cùng cô ăn một bữa cơm đã là chuyện kỳ tích.

“Được rồi, được rồi, bé cưng. Ngày mai cô phải mua Tuyết Mị Nương cho tôi nha.” Giọng điệu của cô giáo Dương giống như đang dỗ trẻ con.

Hứa Nguyên dừng lại, cách một cái bàn làm việc, cô chu môi, hôn gió một cái.

Khiến cho cô giáo Dương muốn nổi cả da gà.

Hai người đang trêu nhau thì điện thoại của Hứa Nguyên vang lên.

“Đầu bếp, sao lại gọi…”

Lời còn chưa dứt, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hét chói tai.

Nụ cười của Hứa Nguyên chợt tắt: “Làm sao vậy?”

“Cô mau tới đây đi, tay dì Ngô bị máy nhào bột hút vào, khắp nơi toàn là máu.”

Hứa Nguyên hốt hoảng, sốt ruột lập tức lấy hộp cứu thương chạy đến.

“Sao lại như thế này?”

“Dì Ngô đang rửa máy nhào bột thì tay bị kéo vào.” Đầu bếp nôn nóng, nói không rõ ràng: “Dì ấy không hiểu cái máy này, không biết thì cứ bảo không biết đi, nhưng dì cứ nói là biết, không có sao đâu. Không ngờ rằng máy vẫn còn bật, lúc đưa tay vào dì Ngô đã hét đến chói tai, tôi không còn cách nào khác nên đã lập tức đi rút nguồn điện nhưng thế nào đi chăng nữa thì tay của dì vẫn bị cuốn vào trong rồi.”

“Hiện tại dì Trần đang lau máu cho bà ấy, cả tay toàn máu là máu.”

Sau khi Hứa Nguyên tốt nghiệp cho đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên cô gặp sự cố nghề nghiệp lớn như vậy.

“Cô đừng để dì Ngô cử động, tuyệt đối không được cử động.” Vì quá hoảng loạn nên giọng nói của cô cao hơn mấy phần: “Nhất định không được cử động!”

Cô chạy đến phòng bếp, bên trong lộn xộn hết cả lên. Đầu bếp và mấy dì đang vây quanh dì Ngô, bên trong máy nhào bột toàn là máu.

So với những gì cô tưởng tượng thì hiện thực nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Để cho tôi xem.”

Dì Ngô gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng dì vẫn còn cười được: “Cô đừng vội, cô giáo Hứa, tôi chẳng bị làm sao đâu, chắc chắn là không sao cả.”

Không biết là bà ấy đang nói với Hứa Nguyên hay là đang tự an ủi chính mình.

Chiếc khăn quấn quanh tay của dì Ngô toàn là máu, khi Hứa Nguyên nhìn thấy rõ vết thương thì suýt chút nữa đã ngất đi.

Vết thương không chỉ là bị thương ở gân cốt.

“Không kịp nữa rồi, chúng ta phải lập tức đến bệnh viện.” Hứa Nguyên quấn cho dì Ngô một cái băng gạc, làm thế nào cũng không ngăn được máu.

Những bài thực hành trước đây của giáo sư, trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất không còn một mảng, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là trống rỗng.

Hứa Nguyên đỡ dì Ngô: “Dì Ngô, cô nói cháu biết trong nhà cô có ai không để gọi người ta đến bệnh viện.”

Viện trưởng với mấy người đồng nghiệp biết chuyện chạy đến đây, nhìn thấy băng gạc đầy máu trên tay dì Ngô, cả người choáng váng.

“Con tôi đang đi học, trong nhà chỉ có một đứa em trai.” Giọng nói dì Ngô bắt đầu run rẩy.

Nhưng bà ấy vẫn cố gắng mỉm cười: “Không có sau đâu đúng không? Cô giáo Hứa, cô học y mà, cô xem qua một cái, tôi sẽ không bị sao chứ?”

Hứa Nguyên cũng muốn nói là không bị làm sao nhưng cô chẳng tài nào nói được.

Tính huống như này, không dám chắc chắn.

“Hiệu trưởng, tôi cảm thấy nên đi bệnh viện số Sáu.” Hứa Nguyên giơ tay của dì Ngô lên, trên tay cô cũng bị dính máu, mùi máu tươi xung quanh chóp mũi.

Hiệu trưởng do dự một lúc: “Đi đến bệnh viện gần đây xem đi, nếu không có vấn đề gì lớn thì lập tức xử lý, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Trong khi mọi người đỡ dì Ngô thì những đồng nghiệp còn lại đã chuẩn bị xe chờ ở cổng trường, vài người bước lên xe cùng đi đến bệnh viện. Hứa Nguyên giúp dì Ngô liên lạc với em trai, cô thật sự không ngờ dì Ngô ngày thường hay cười ha hả, nhìn như không phải lo nghĩ gì mà lại một mình nuôi con.

Đến bệnh viện gần nhất không tới mười phút, cô đăng ký khám gấp, đợi một chút thì đến lượt dì Ngô.

Bác sĩ nhìn: “Đi lên bệnh viện số Sáu đi.”

Mặt dì Ngô lập tức trắng bệch.

“Ngón ở giữa là bị nghiêm trọng nhất, đã đứt một nửa.” Bác sĩ nói thẳng: “Để xem có thể nối lại hay không, nếu không thể thì phải chuẩn bị tâm lý để cắt đi.”

Từ lúc bị thương đến bây giờ, dì Ngô còn an ủi ngược lại những người khác, không kêu không gào, ngay cả tiếng đau cũng không cất lên nhưng sau khi nghe thấy câu nói của bác sĩ, bà ấy đột nhiên gào khóc.

“Không thể cắt được, sao có thể cách chứ? Tôi còn dựa vào tay để kiếm cơm mà.”

Bà ấy là một chuyên gia làm bánh ngọt, tay nghề lại vô cùng tốt.

Hứa Nguyên thích đồ bà ấy làm nhất.

Hiệu trưởng cùng với các đồng nghiệp đều trở nên trầm mặc, Hứa Nguyên không thể khống chế được nước mắt, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

“Chúng ta gọi 120 đi, tới thẳng bệnh viện số Sáu.” Cô nói với bác sĩ, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân.

Bác sĩ gật đầu: “Mau gọi 120, bây giờ nhanh chóng đến bệnh viện số Sáu, chỗ đấy có bác sĩ tay nghề cao, thuốc tốt, nói không chừng còn có thể giữ được.”

Chờ bác sĩ xử lý lại miệng vết thương, Hứa Nguyên đỡ dì Ngô lên xe cứu thương 120 đến bệnh viện số Sáu, hiệu trưởng ở lại lo liệu mọi chuyện.

Trong xe 120, nước mắt dì Ngô không ngừng rơi xuống.

“Dì Ngô, mẹ cháu là bác sĩ, chuyên gia khoa ngoại tim mạch, bà ấy quen rất nhiều chuyên gia khác.” Hứa Nguyên cố gắng rời đi sự chú ý của dì Ngô: “Cô đừng sốt ruột, cháu còn muốn ăn bánh ngọt của cô mà, còn có cả xíu mại nữa.”

Dì Ngô vừa khóc, vừa cười trừ: “Tôi cũng muốn làm cho cô, làm cho mọi người ăn!”

Hứa Nguyên càng buồn hơn, cô lau nước mắt cho dì Ngô: “Chắc chắn là có thể! Dì Ngô, cháu còn chưa nói cô, cô làm chiffon rất ngọt, lần sau có thể giảm ngọt không?”

“Được, được, lần sau tôi nhất định sẽ giảm ngọt.”

Cô đồng nghiệp nghe vậy thì quay đầu đi, lặng lẽ lau đi nước mắt.

Những ngày này người đến bệnh viện số Sáu rất nhiều, trên hành lang đều là bệnh nhân. Hộ sĩ truyền dịch cho dì Ngô, chờ em trai của dì đến đây, Hứa Nguyên và cô đồng nghiệp để bà ấy lại cho em trai, rồi hai cô tách ra đi xếp hàng.

Một người xếp hàng ở chỗ truyền dịch, một người đi xếp hàng chỗ phẫu thuật.

Bác sĩ nói không chỉ có ngón tay mà còn phải xem tình trạng của mu bàn tay, máy nhào bột đã làm ảnh hưởng đến da thịt, làm rớt ra một miếng thịt lớn. Ngoài ra còn tình trạng gân cốt bên trong, phải chờ phẫu thuật mới biết được, phải xem kết quả cuối cùng.

Từ mười rưỡi đến hai rưỡi chiều, Hứa Nguyên chưa nghỉ được một chút nào, vừa mệt lại vừa đói.

Buổi chiều Hứa Nguyên còn định đưa bố đi khám bệnh, bởi vì chuyện của dì Ngô, lúc trên đường đến bệnh viện cô đã gọi điện thoại báo cho bố.

Nhân lúc xếp hàng cô mới có thời gian nhìn điện thoại.

Trong điện thoại đều là tin nhắn, có đồng nghiệp hỏi tình hình, còn có cả Hàn Tự.

Bọn họ vốn đã hẹn ăn cơm chiều với nhau, anh còn hỏi cô ăn gì.

Hứa Nguyên ngẩng đầu, trong tầm mắt đều là những bác sĩ mặc áo trắng bận rộn.

Cô đột nhiên nhớ đến mẹ.

Cô hay nói trong mátt mẹ chỉ có bệnh nhân nhưng trên thực tế, vào thời khắc này, cô hi vọng bản thân mình cũng là bác sĩ giống với mẹ.

Cô hy vọng bản thân sẽ thành niềm hy vọng trong mắt dì Ngô.

Hứa Nguyên gọi điện thoại cho Hàn Tự.

Ngay lúc này, cô đột nhiên rất nhớ anh.

Điện thoại vang lên hai tiếng, trong nháy mắt đã được nhận, cô bất ngờ không kịp phản ứng.

Cô chớp mắt, cả thế giới lại rõ ràng trở lại.

Nước mắt lập tức trào ra.

“Hàn Tự!” Hứa Nguyên không thèm những để ý ánh mắt xung quanh mà hét to: “Em thật sự quá ngây thơ rồi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Nguyên Nguyên: Hàn Tự giỏi dỗ dành quá!

Hàn ấm áp: Còn phải nói!

Mạt Đao Đao: Hừ! Ân ái đỉnh đó!

Chương kế tiếp