Ngôi Sao Hướng Về Phía Anh

Chương 11: Mặt người dạ thú ư? Mặt người dạ thú sao?
Lâm Úc Tinh vẫn bất động mà nhìn chằm chằm điện thoại của mình, kích động nói với Cố Chung Dật: “Đàn anh, tôi nhận được rồi!”

Thật sự là đã chuyển khoản rồi, thật sự đã cho mình ứng trước rồi.

Lâm Úc Tinh thật sự rất vui vẻ, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi nhận được tiền, chính là gửi đi số tiền 1500 tệ mỗi tháng phải gửi về nhà.

Tảng đá treo trong lòng Lâm Úc Tinh “lạch cạch” rơi xuống đất, cậu đã không cần buồn bực nghĩ cách bù lại số tiền ấy nữa.

Chỗ tiền còn thừa cậu cũng không tiêu linh tinh, vì cậu không xác định được Cố Chung Dật sẽ thuê mình trong bao lâu. Cậu định cứ để dành lại đã, nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì khi đó có thể đem số tiền này đi trả các khoản vay sinh viên lúc trước.

Cố Chung Dật nhìn thấy cậu vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên theo.

Đối với Cố Chung Dật thì mỗi tháng tiêu 3000 tệ, quả thật chính là một khoản tiền nhỏ trong lòng bàn tay. Nhưng khi anh thấy được gương mặt tươi cười vui vẻ của Lâm Úc Tinh, anh lại cảm thấy số tiền này có giá trị rất to lớn.

Tất nhiên, Cố Chung Dật cũng không nghĩ đến việc trả lương không công cho Lâm Úc Tinh.

Anh rất tự tin nói: “Bây giờ có thể đi ăn cùng tôi chưa?”

“Đi!” Lâm Úc Tinh không chút do dự nói: “Bây giờ tôi đã nhận được lương, nhất định sẽ làm việc thật tốt. Sau này anh có việc gì muốn sai bảo, cứ nói với tôi. Cho dù là giữa đêm anh muốn ăn khuya, thì tôi cũng sẽ nghĩ cách trèo tường ra ngoài mua cho anh!”

Cố Chung Dật bị lời nói của cậu làm cho bật cười, bèn trấn an cậu: “Cảm ơn, nhưng mà tôi cũng không ăn đêm đâu.”

“Tôi chỉ là so sánh thôi.” Lâm Úc Tinh chủ động chỉ vào điện thoại: “Chúng ta còn chưa thêm bạn bè đúng không?”

Hiện tại Cố Chung Dật đã là sếp của cậu, phải nhanh nhanh kết bạn, rồi ghim cuộc trò chuyện này lên trên cùng của khung chat.

Lâm Úc Tinh vừa gõ tên tài khoản Cố Chung Dật vừa đọc vào thanh tìm kiếm, vừa uyển chuyển nhắc nhở: “Trước đây anh có nói, trong lúc chúng ta trả vờ yêu đương, có một số hành vi sẽ bị hạn chế đúng không? Nếu tôi đã làm việc, thì phải làm rõ những quy tắc làm việc.”

Không phải cậu không tin Cố Chung Dật, mà là tự dưng có một cục tiền to đùng rơi vào đầu, thì trong lòng vẫn phải có một chút cảnh giác.

Cậu xác nhận lại lần nữa.

“Ừ.”

“Đàn anh, còn một việc này nữa, gần đây tôi mới nhận việc ở cửa hàng bánh, vừa vào làm đã xin nghỉ việc thì sợ là không hay cho lắm….” Lâm Úc Tinh thương lượng: “Mỗi ngày tôi sẽ bận việc khoảng hai giờ, có được không?”

Cậu sợ thời gian làm việc của mình và thời gian của Cố Chung Dật sẽ bị trùng vào nhau.

Cố Chung Dật tỏ rõ thái độ: “Đây là sinh hoạt thường ngày của em, như đã hứa tôi sẽ không can thiệp vào, em có thể tùy ý điều chỉnh dựa vào thời gian của mình. Tuy rằng chỉ là trả vờ nói chuyện yêu đương, nhưng chúng ta có thể coi như đang yêu đương thật sự, phải tôn trọng không gian và thời gian của đối phương.”

Hơn thế nữa, vì muốn làm cho Lâm Úc Tinh yên tâm, mà Cố Chung Dật còn nói: “Tôi sẽ soạn một bản hợp đồng, đem những vấn đề cần chú ý ghi lại, như vậy sẽ tốt cho cả hai.”

Lâm Úc Tinh đồng tình: “Vậy phiền anh rồi.”

Sau khi thêm bạn tốt, Cố Chung Dật liếc mắt nhìn mặt trời đã lên cao. Anh lo rằng nhà ăn quá đông, sẽ làm cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn của Lâm Úc Tinh sẽ cảm thấy khó chịu, liền đề nghị: “Hôm nay chưa đến nhà ăn vội, chúng ta đi ăn ở ngoài được không?”

Lâm Úc Tinh khó xử: “Chiều nay tôi kín lịch rồi, không thể đi quá xa.”

“Chiều nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã.”

Cố Chung Dật biết rằng Lâm Úc Tinh muốn đạt được học bổng của trường Đại học C, nhưng ở một ngôi trường toàn là học sinh hàng đầu như vậy, việc kiếm được học bổng là một điều vô cùng khó khăn.

Cố Chung Dật hy vọng rằng Lâm Úc Tinh sẽ đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu.

Tuy nhiên, anh cũng sẽ không phủ nhận tầm quan trọng của học bổng đối với Lâm Úc Tinh, cũng sẽ không nói những lời cao cao tại thượng như "Em đã có mức lương hàng tháng là 3.000 tệ, em chẳng cần phải giành học bổng nữa. ”

Anh chỉ nói với Lâm Úc Tinh rằng: "Em xin nghỉ ốm một hôm cũng không ảnh hưởng gì, nhưng chỉ khi khỏe mạnh thì em mới có thể làm mọi việc tốt hơn. Anh sẽ nhờ bác sĩ của trường viết cho em một tờ giấy, hiện tại xin nghỉ vẫn kịp.”

Dưới sự thuyết phục của Cố Chung Dật, Lâm Úc Tinh luôn cứng đầu lần đầu tiên phá lệ mà chấp nhận lời đề nghị này.

Cậu lập tức gửi cho giáo viên một cái tin nhắn xin phép, kèm theo giấy khám bệnh của bác sĩ nơi cậu khám để xin nghỉ buổi học này.

Đúng như Cố Chung Dật nói, vẫn kịp thời gian.

Sau nửa giờ, giáo viên trả lời tin nhắn, thông qua đơn xin nghỉ của Lâm Úc Tinh.

Mà Lâm Úc Tinh vừa nhận được phản hồi về đơn xin nghỉ, giờ phút này đang ngồi trên ghế lô của một nhà hàng phong cách cổ điển ưu nhã.

Ghế lô là nửa trong suốt, tấm kính đỏ thắm được nối với pha lê, ở giữa lại khắc hình một bông hoa mẫu đơn.

Lâm Úc Tinh chưa bao giờ ngồi ăn trong một nhà hàng xa hoa như thế này, cậu ngồi ngay ngắn, nhận lấy thực đơn mà người bồi bàn đưa. Cậu len lén mở ra, lại phát hiện trên cái thực đơn này cũng không ghi rõ giá cả.

Lâm Úc Tinh bối rối nhìn Cố Chung Dật, không dám gọi đồ ăn một cách bừa bãi. Cậu và Cố Chung Dật đang trả vờ yêu đương. Nói chính xác hơn, là việc trả tiền cho các bữa ăn, nên được AA chia đều.

Lâm Úc Tinh lo lắng giá cả quá đắt, nên sau khi xem qua thực đơn một lúc lâu, cậu vẫn chưa quyết định được sẽ ăn gì.

Trong khi người phục vụ ra ngoài, Cố Chung Dật nói: "Nhà hàng này do tôi đứng tên, em có thể gọi món tùy ý".

“Anh đứng tên?” Lâm Úc Tinh suýt cắn phải đầu lưỡi của mình.

"Đó là một món quà sinh nhật từ ông nội của tôi."

Lâm Úc Tinh cho rằng mình đang làm quá mọi chuyện lên. Không có gì lạ khi một người như Cố Chung Dật, lại có một nhà hàng do mình đứng tên cả.

“Cho dù đó là một nhà hàng do anh mở, thì vẫn phải trả tiền nguyên liệu và phí chế biến chứ.” Lâm Úc Tinh nghĩ rằng tiền lương cậu tạm ứng hôm nay cũng coi như rất chiếu cố rồi, cậu lại không thể chiếm thêm quá nhiều tiện nghi nữa.

Cố Chung Dật lại bảo cậu nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Từ chỗ này, có thể nhìn thấy những dãy ghế lô khác nhau kéo dài. Nhà hàng trang trí theo lối kiến trúc kỳ lạ, mà Lâm Úc Tinh chưa bao giờ được thấy qua lối kiến trúc như thế này.

Anh ta đứng dậy và nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc.

Xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhìn họ, thậm chí có người còn đứng dậy và hơi cúi chào Cố Chung Dật.

Cố Chung Dật lịch sự gật đầu, quay người lại nói với Lâm Úc Tinh: “Ở đây, sẽ có rất nhiều người có chuyện làm ăn với nhà họ Cố tới đây dùng bữa. Tôi đã nói với em rằng tôi cần một đối tượng yêu đương trên danh nghĩa, để ngăn cản một số người muốn tới làm quen và có suy nghĩ bất chính. "

Vừa nói xong, Cố Chung Dật đã giơ tay lên.

Người phục vụ bên ngoài ghế lô hiểu ý hơi cúi đầu và nhấn vào một chiếc nút. Đột nhiên, một tấm rèm mỏng buông xuống từ tấm kính, che đi chỗ ngồi của họ.

"Lâm Úc Tinh, từ nay về sau, nếu tôi đối xử tốt với em, thì hy vọng em có thể chấp nhận vô điều kiện, mà không có gánh nặng."

Cố Chung Dật nói với một vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì đây là công việc của em."

Hai mươi phút sau.

Một số món ăn do Cố Chung Dật đặt lần lượt được bê ra, và Lâm Úc Tinh bắt đầu công việc của hôm nay của cậu.

Với tinh thần không lãng phí thức ăn, khi gọi món Cố Chung Dật cũng đã tính toán, chỉ gọi phần hai người đủ ăn.

Đối mặt với những món ăn thơm phức, Lâm Úc Tinh cảm thấy khó động đũa. Ngày đầu tiên đi làm của cậu, vẫn còn mang theo một chút dè dặt.

Khi cậu nhìn thấy một bát cháo lớn trên bàn, cậu chỉ nghĩ sẽ ăn một vài món rẻ nhất trên bàn. Không ngờ múc một thìa, bên trong cháo gạo tẻ đều là bào ngư và hải sâm được thái thành từng lát mỏng, và một vài cánh hoa cúc vàng trong suốt như pha lê.

Lâm Tư Thần hoàn toàn mở mang tầm mắt, cậu sẽ không còn tin rằng kẻ giàu có trên đời sẽ ăn cháo trắng đơn thuần nữa.

Cậu ngượng ngùng hạ thìa xuống.

Người phục vụ thấy vậy, liền chủ động múc một bát cháo cho cậu, rồi đặt lên tấm lót bát trước mặt cậu.

“Cảm ơn.” Lâm Úc Tinh vội vàng nói.

Người phục vụ mỉm cười và làm động tác xin mời dùng bữa.

Lâm Úc Tinh không còn do dự nữa, cậu múc một thìa cháo đưa vào miệng, lập tức cảm nhận được vị giác cảu mình đang nở hoa, và đầu lưỡi như đang nhảy múa. Lâm Úc Tinh chỉ hận không thể nhai chín chín tám mốt lần, tinh luyện chúng ở trong miệng luyện hóa thành tiên đan.

Tất nhiên, câu nói này là phóng đại, và biểu hiện của Lâm Úc Tinh cũng rất khoa trương.

Thấy vậy, người phục vụ quan tâm bước tới: "Thưa cậu, tôi có cần mang lên cho cậu một cốc trà?"

Lâm Úc Tinh không hiểu.

Cố Chung Dật cũng hiểu lầm: "Mang trà lên cho em ấy."

Người phục vụ nhanh chóng mang đến một tách trà, cùng với một chiếc cốc rỗng. Lâm Úc Tinh không biết tại sao, người phục vụ cẩn thận nói: "Nếu không món ăn này, cậu có thể súc miệng bằng trà hoa nhài và nhổ vào cốc rỗng."

“Không cần đâu ạ!” Lâm Úc Tinh làm sao có thể không thích,cậu đỏ mặt giải thích: “Cháo rất ngon, em không cần súc miệng.”

Cậu không có cách nào giảm bớt sự xấu ho do chính mình chưa trải sự đời như vậy, cũng may có Cố Chung Dật giải vây cho cậu, bảo người phục vụ đi ra ngoài ghế lô.

Trong ghế lô chỉ còn lại hai người, Lâm Úc Tinh xin lỗi nói: "Tôi không ngờ cháo lại ngon như vậy..."

Cố Chung Dật an ủi cậu: "Lần đầu tiên tôi ăn món này, vẻ mặt của tôi còn khoa trương hơn em."

Lâm Úc Tinh không tin tưởng lắm: "Tôi có làm anh bị khó xử không?"

Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Úc Tinh không nghĩ mình sẽ mắc sai lầm như vậy.

"Không." Cố Chung Dật gắp một miếng thịt lợn om hoa quế xì dầu cho Lâm Úc Tinh: "Đây là món ăn đặc trưng của nhà hàng, hãy ăn nó khi còn nóng."

Món thịt heo kho đỏ rực trước mặt dậy mùi thơm lừng, điểm xuyết thêm vài miếng hoa quế thơm ngọt được bảo quản từ mùa thu. Lâm Úc Tinh sợ rằng món ăn trong đĩa bị nguội. sẽ làm mất đi hương vị vốn có của món ăn. Cậu không chần chừ, nói cảm ơn Cố Chung Dật, gắp nó lên và cho vào miệng.

Trong nháy mắt, nước thịt chảy đầy trong khoang miệng, béo nhưng không ngấy. Thịt heo kho mềm tan trong miệng, còn nguyên mùi thơm ngào ngạt của nấm hương, hoàn toàn khơi dậy sự thèm ăn của Lâm Úc Tinh.

Lại nói đến, vốn dĩ sức ăn của Lâm Úc Tinh đã lớn. Hôm nay vứt bỏ được gánh nặng trong lòng, lại thấy đói bụng đến kỳ lạ.

Nhưng sau một thời gian, bàn đồ ăn liền vơi dần đi không ít.

Đặc biệt là bát cháo kia, Lâm Úc Tinh ăn hết rồi vẫn chưa hết thèm. Nếu không phải bụng cậu đã căng đến sắp vỡ ra, cậu vẫn còn muốn ăn thêm một bát nữa.

Cố Chung Dật thấy vậy, liền gọi người phục vụ đóng gói một phần cháo bào ngư vàng, để cho Lâm Úc Tinh mang về.

Lâm Úc Tinh muốn ngăn lại.

Cố Chung Dật lần này kiên quyết hơn rất nhiều, không còn dễ thương lượng như trước: "Đây là công việc của em."

Lâm Úc Tinh lập tức nhận lấy túi đóng gói từ người phục vụ, chuyên nghiệp tiếp nhận sự ân cần của Cố Chung Dật: "Được, đàn anh."

Trên đường trở về, Lâm Úc Tinh được ăn uống no đủ ngồi vào ghế phụ bên cạnh ghế của Cố Chung Dật, thực hiện các kế hoạch một cách nghiêm túc và chủ động: "Đàn anh, đi đường này đi. Trên đường này có rất nhiều người. Đàn anh, có cần tôi hạ cửa kính xe không?"

“...”

Lâm Úc Tinh tri kỉ mà nói: “Chính là để mọi người thấy, tôi ngồi ở ghế phụ của anh, chứng minh rằng chúng ta đang yêu đương.”

Vào ngày đầu tiên làm việc, Lâm Úc Tinh đã thể hiện rất tích cực.

Cố Chung Dật không ngờ rằng Lâm Úc Tinh có thể nói nhiều như vậy, hơi ngạc nhiên, nhưng câu "Chúng ta đang yêu đương" cảm giác cũng không tệ lắm.

Anh nói: “Gió quá lớn, sẽ lạnh, lần sau đi.”

“À vậy được.”

Lâm Úc Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống, cười nói: "Vậy thì lần sau đi."

Sau khi đến ký túc xá, Lâm Úc Tinh nhận được tin nhắn "đầu tiên" từ Cố Chung Dật.

Cố Chung Dật: [Nhớ uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt.]

Lâm Úc Tinh: [Đàn anh, tiền thuốc của tôi là bao nhiêu? Tôi sẽ trả anh, ngày hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.]

Lâm Úc Tinh cũng sợ Cố Chung Dật không có ý định nhận tiền, khi cậu định nhắn thêm vài câu, Cố Chung Dật đã gửi hóa đơn thanh toán. Lúc này Lâm Úc Tinh mới hoàn toàn yên tâm được, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, nếu có thể phân biệt được thì tốt rồi.

Cậu chuyển tiền, uống thuốc, đã rất buồn ngủ, an tâm ngủ trưa một giấc trên giường.

Khi tỉnh dậy, trời đã dần tối.

Lâm Tư Thần dụi mắt đứng dậy, suýt chút nữa bị Tô Mộc dọa cho giật mình nhảy dựng lên.

Bên cạnh bàn học ở đối diện, Tô Mộc nghiêm mặt, giống một vị phụ huynh nhỏ: "Nói thật đi, có chuyện gì xảy ra? Buổi chiều lại dám không đi học, nhắn tin cậu cũng không trả lời, gọi điện cậu cũng không nghe, hóa ra lại nằm ở ký túc xá ngủ ngon lành hả?"

“Báo cáo thầy giáo Tô,” Lâm Úc Tinh giơ tay, tủi thân không chịu được nói: “Tớ bị sốt!”

“Ôi, tâm can bảo bối của tớ!” Tô Mộc biến sắc, tiến lên sờ trán Lâm Úc Tinh: “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, tớ còn mang về cho cậu thức ăn ngon, tớ đi hâm nóng cho cậu.” Lâm Úc Tinh xách hộp đóng gói đi thẳng đến khu sinh hoạt chung, dùng lò vi sóng hâm nóng ba phút, sau đó như cầm báu vật mà mang về ký túc xá.

Tô Mộc nhìn bát cháo đã ố vàng, thở dài, thầm nghĩ: Xem ra mấy ngày nay Lâm Úc Tinh sống không tốt lắm, chờ ăn xong bát cháo này, cậu liền cho Lâm Úc Tinh vay tiền vượt qua khó khăn!

Thế mà khi Tô Mộc vừa múc một thìa, lại thấy toàn bào ngư và hải sâm.

Ý vui mà cậu muốn nói ở đây là cháo đi, gạo ở bên trong cháo có lẽ chỉ là một món đồ ăn phụ thôi đúng không…

Nội tâm Tô Mộc như có cuồng phong bão táp đi qua, Lâm Úc Tinh không đi cướp ngân hàng đấy chứ?

Thấy vẻ mặt của Tô Mộc có vẻ nghiêm trọng, Lâm Úc Tinh nghiêm chỉnh ngồi xuồng, nói: “Tô Mộc, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu cướp ngân hàng sao?”

"Có lẽ còn kỳ lạ hơn một chút so với việc tớ đi cướp ngân hàng."

“Cậu nói đi, tớ chịu được.” Tô Mộc tùy ý múc một thìa cháo cho vào miệng, mắt sáng rực lên, cậu ta cảm thán: “Lâm Úc Tinh! Cháo này cũng quá là ngon rồi đó! Mua như thế nào đấy? Ngày mai tớ cũng phải đi mua mới được!”

“Cố Chung Dật mua.”

Tô Mộc suýt nữa đã ném bát đi, cũng may chỉ là suýt nữa ném đi.

Lâm Úc Tinh duỗi tay đữ bát của Tô Mộc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi tớ nói với anh ta rằng cậu là người bạn duy nhất của tớ ở trường, tớ không muốn trốn tránh cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt không thể lý giải được của Tô Mộc, Lâm Úc Tinh sờ sờ chóp mũi: "Cho nên, anh ta bảo rằng có thể nói cho cậu cũng không thành vấn đề, nhưng cậu phải giữ bí mật. "

“Anh ta?” Tô Mộc bưng một bát đầy cháo bào ngư, có dự cảm không tốt, tay run run.

Lâm Úc Tinh hít một hơi thật sâu và thẳng thắn nói: "Tớ đang hẹn hò với Cố Chung Dật."

Đầu óc Tô Mộc trống rỗng.

Lâm Úc Tinh không ngại giải thích, nói ra một câu rất dễ khiến người khác hiểu lầm: “Những cũng phải thật sự kết giao, mà là anh tâ trả lương cho tớ, một tháng 3000 tệ…”

Ký túc xá im lặng trong nửa phút.

Tô Mộc trước tiên an tâm đặt bát cháo bào ngư quý giá xuống, sau đó cậu ta túm lấy cổ áo Lâm Úc Tinh rống lên: “Cậu không có tiền sao không hỏi vay tớ? ! Cậu mang tiền với cháo đều mang đi trả hết cho tớ! "

Tô Mộc tức giận đến mức đập bàn một cái.

"Tớ biết ngay loại Alpha phú nhị đại này đều không tốt đẹp gì! Một lũ mặt người dạ thú! Mặt người dạ thú!"
Chương kế tiếp