Ngôi Sao Hướng Về Phía Anh

Chương 15: Chào, anh Chung Dật~
Ký túc xá Đại học C.

Tay Lâm Úc Tinh run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại di động rách nát của mình xuống đất.

Vừa rồi Cố Chung Dật gọi cậu là gì cơ?

Úc Tinh ư?

Anh ta gọi mình là Úc Tinh ư?

Họ có thân thiết đến vậy không?

Lâm Úc Tinh đã tự hỏi bốn lần liên tiếp, và không kịp phòng bị với cách xưng hô thân mật của Cố Chung Dật. Tai cậu vô tình đỏ bừng lên, cậu bất giác cắn chặt môi dưới. Cậu bấm một hồi lâu trên màn hình, mà không muốn trả lời.

Cậu tự mình đưa ra lời bào chữa cho Cố Chung Dật——

Có lẽ Cố Chung Dật đang ở cạnh người khác, nếu không thì tại sao ban đêm lại tìm đến cậu vì gói bánh cơ chứ?

Lâm Úc Tinh kết luận: "Đúng vậy!"

Trong trường hợp này, cậu nên diễn một cách trọn vẹn, nếu không cậu sẽ không bao giờ nhận mức lương 3000 tệ.

Với tâm lý đặt tiền lên hàng đầu, Lâm Úc Tinh ấn ngón tay vào nút thoại và ngọt ngào gọi: “Được ạ, anh Chung Dật~ ”

Một tiếng "rầm" vang lên sau lưng.

Tô Mộc vừa từ phòng tắm đi ra thì ngẩn người, dưới chân là cái chậu cùng quần áo bẩn của cậu ta.

Lâm Úc Tinh giả bộ nghiêm túc: "Làm việc thôi, đây là công việc..."

Tô Mộc lại đè cằm: "Không phải ngày hôm qua cậu nói gọi 'anh yêu' rất phổ biến sao? Đã quên hôm qua cậu tập gọi ‘anh yêu’ ở ký túc xá đến nửa đêm hả? Hôm nay lại thay đổi cách gọi sao? "

Lâm Úc Tinh suy nghĩ một lời bào chữa cho mình, lập luận: "Chà, hiện nay có rất nhiều biệt danh phổ biến để gọi nhau khi hẹn hò. Tớ được trả tiền và đã nghiên cứu kỹ lưỡng một chút. Sẽ có rất nhiều biệt danh khác được gọi trong tương lai, vì vậy hãy làm quen với nó trước. "

Tô Mộc nổi da gà và dành cho Lâm Úc Tinh một ngón tay cái ngưỡng mộ: "Tớ sẽ không xem Gala lễ hội mùa xuân năm Kỷ Sửu mà không có cậu."

Trong nháy mắt, Tô Mộc đã ngồi xuống bàn, gửi tin nhắn cho Lương Hiệt: [Anh Lương Hiệt~ Anh tắm xong chưa~]

Lương Hiệt: [Đừng làm điều này, nó rất kỳ lạ. ]

Tô Mộc: [Ồ. ]

Bốn mươi phút sau, Lâm Úc Tinh nhận được tin nhắn.

Cố Chung Dật: [Tôi đến rồi. ]

Lâm Úc Tinh không kịp trả lời, vừa định đi ra ngoài liền nhớ tới chiếc khăn quàng cổ trên ban công. Cậu quay lại để rút chiếc khăn và quàng nó lên một cách đàng hoàng, không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để thể hiện.

Điện thoại lại reo lên.

Cố Chung Dật: [Em đã ngủ chưa? ]

Lâm Úc Tinh vừa nhìn, không phải chỉ mới trôi qua ba phút sao?

[Không ngủ, tôi xuống đây. ]

-

Vào một đêm mùa đông, Cố Chung Dật đứng nghiêng mình dưới ngọn đèn đường. Ánh sáng rực rỡ rơi xuống đuôi tóc và trên vai anh, và cơ thể mảnh mai của anh ấy được bao bọc trong một chiếc áo khoác sẫm màu, trông rất thâm trầm và bí ẩn vào ban đêm.

Lâm Úc Tinh dừng lại.

Cố Chung Dật nhìn thấy cậu: "Úc Tinh."

Tiếng nói này nghe trực tiếp, thậm chí còn hay hơn khi nghe qua điện thoại.

Lâm Úc Tinh đột nhiên bị gió lạnh thức tỉnh, đôi khi hiện thực và hư ảo chỉ cách nhau một giây.

Cậu lon ton chạy tới, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.

“Đàn anh.” Lâm Úc Tinh đưa bánh Palmier hình bướm nhỏ cho anh, thở ra một ngụm sương trắng ở trước mặt cậu.

Cố Chung Dật hỏi: "Tại sao em không gọi tôi là 'Anh Chung Dật' nữa?"

Lâm Úc Tinh lộ vẻ ngượng ngùng, khi thấy không gian bốn bề vắng lặng không cần diễn kịch: "Tôi nghĩ rằng anh rủ tôi đi chơi với anh…"

Lông mi của Cố Chung Dật dính tuyết.

Lâm Úc Tinh nói: "Thực ra, tôi bằng tuổi anh. Tôi có việc phải làm ở nhà hồi cấp ba, vì vậy tôi học năm nhất. Lẽ ra tôi phải học cùng năm học với anh, vì vậy tôi không làm phải

gọi anh là đàn anh nữa. "

Cố Chung Dật cúi đầu: "Vậy gọi tôi bằng tên đi."

"Không, tôi quen gọi đàn anh rồi."

“Ừ.” Cố Chung Dật không còn vênh váo nữa, anh đưa những thứ trong tay, thật ra là một túi trứng luộc nước trà đựng trong một chiếc túi bóng.

Lâm Úc Tinh nhớ tới cốc trà sữa ấm lần trước bóp trứng trà nóng, như nhận ra điều gì.

"Có phải là dùng để ủ ấm tay không?"

“Tôi còn chưa ăn cơm, có muốn ăn cơm cùng nhau không?” Cố Chung Dật tìm một bồn hoa bên đường, vỗ nhẹ hai cái rồi tùy ý mà ngồi xuống: "Tôi nhìn thấy nó trên đường đến đây, đã lâu rồi không ăn trứng luộc nước trà."

Lâm Úc Tinh ngồi xuống với anh, đặt túi trứng luộc nước trà lên túi giấy đặt ở giữa hai người.

“Tôi còn tưởng anh sẽ không ăn quán vỉa hè.” Lâm Úc Tinh nghĩ trong đầu, cũng nói huỵch toẹt ra. Mỗi lần nói xong, cậu đều sẽ hối hận.

Nhưng Cố Chung Dật chưa bao giờ nổi giận: "Trước đây thật sự tôi chưa ăn bao giờ, nhưng năm ngoái Dương Thanh đã mua nó cho tôi."

Cố Chung Dật nói, cầm một quả và nhét vào tay Lâm Úc Tinh: "Chưa đến 100 tệ."

"Đàn anh, chỉ là trứng luộc nước trà, tôi biết nó bao nhiêu tiền ..." Lâm Úc Tinh lầm bầm: "Tôi sẽ không từ chối."

Cố Chung Dật vẫn cười một mình: "Được."

Dường như trứng luộc nước trà ngon đến mức làm cho Cố Chung Dật cảm thấy thèm, cắn hai miếng một.

Lâm Úc Tinh thường ăn nó, để tiết kiệm tiền. Cậu không thèm đến thế, nên ăn rất chậm.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người dính vào nhau.

Vẻ mặt của Cố Chung Dật cứng đờ, chỉ khi Lâm Úc Tinh nhìn anh thì anh mới nở một nụ cười nhẹ. Các chuyển động cứng nhắc, như thể đang cố gắng che đậy chính mình.

Lúc bình thường, khả năng trả vờ của Cố Chung Dật sẽ không chê vào đâu được, nhưng hôm nay, Lâm Úc Tinh tinh ý phát hiện ra điều gì không ổn ở anh. Mà bán đứng Cố Chung Dật, không chỉ có nụ cười giả tạo trên khuôn mặt, mà còn có mùi pheromone trên người anh– hương cam đắng dễ ngửi thường ngày, giờ đây mang theo đầy mùi đắng chát. phản bội

Những người khác có thể không ngửi thấy, nhưng Lâm Úc Tinh lại có thể ngửi thấy rõ ràng.

Lâm Úc Tinh do dự nói:"Đàn anh."

"Chuyện gì vậy?"

Lâm Úc Tinh nhìn trứng luộc nước trà đang ăn dở trong tay, muốn an ủi Cố Chung Dật, nhưng cậu lại không biết phải nói gì.

Ngoài hình ảnh mà Cố Chung Dật bày ra với thế giới bên ngoài, Lâm Úc Tinh không biết gì về Cố Chung Dật. Nói một cách chính xác, họ chỉ là hai người xa lạ quen nhau qua một bản hợp đồng, không nên vượt ra ngoài phạm vi để quan tâm đến những rắc rối của nhau.

Lâm Úc Tinh không nói nên lời: “Không có gì đâu.” Cằm chạm vào chiếc khăn mềm mại, đây là thứ đầu tiên mà Cố Chung Dật tặng cho cậu sau khi hợp đồng có hiệu lực.

Ngay cả khi họ chỉ là đối tượng trên hợp đồng, thì những món quà mà Cố Chung Dật tặng cũng rất hợp ý cậu.

Dần dần, cùng với sự cô đọng bên trong hương cam đắng ấy, một suy nghĩ thầm kín bắt đầu nảy nở trong cơ thể Lâm Úc Tinh.

Cố Chung Dật cho rằng Lâm Úc Tinh bị lạnh đến, khi anh đứng dậy kết thúc bữa tối vội vàng, Lâm Úc Tinh nắm lấy góc áo của anh: “Ăn nhiều trứng quá sẽ bị khó tiêu, tôi biết trước cổng trường có một quán ăn đêm rất ngon, anh có muốn đi không? Mặc dù anh không ăn đêm, nhưng anh có thể coi nó là bữa tối, tôi sẽ mời anh. "

Lâm Úc Tinh vội vàng nói, nhưng từng chữ có lẽ đều đã suy nghĩ cẩn thận, không có một chút sai sót nào. Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt có chứa một tia sáng lấp lánh như dải Ngân Hà, ôn nhu đến mức khiến Cố Chung Dật cảm động.

Cố Chung Dật lông mi khẽ run: "Tôi muốn đi."

Lâm Úc Tinh cười cười, cậu đem vỏ trứng đã bóc và những quả trứng còn lại cất đi, cẩn thận nói: "Nhưng tôi chỉ có thể mời không đến 100 tệ."

Là một nguời có lương hàng tháng, trong thẻ lại có tiền, thì cậu mới đủ tự tin để mời khách.

Lâm Úc Tinh đưa Cố Chung Dật đến một nhà hàng đồ nướng ở cổng trường, khi ông chủ nhìn thấy đó là Lâm Úc Tinh, một vị khách thân thiết, liền nhiệt tình hỏi: Ây. hôm nay cậu nhóc muốn lấy bao nhiêu que mang đi đây?"

“Hôm nay cháu không chạy việc vặt, cháu đưa bạn đến…” Lâm Úc Tinh nghĩ đến đây, nhận ra ở đây cũng gần trường học:“Cháu đưa bạn trai đến ăn tối. "

Ông chủ liền chúc mừng cậu đã thoát ế.

Lâm Úc Tinh bị tiếng ồn ào và pháo hoa của quán ăn khuya làm cho hưng phấn, cậu không biết chừng mực dùng cùi chỏ đụng vào Cố Chung Dật, và mạnh dạn nói: "Xem thực đơn, và gọi bất cứ thứ gì anh muốn."

Cố Chung Dật phóng túng đặt tầm nhìn của mình vào phần tôm hùm đất 138 tệ.

Lâm Úc Tinh ho khan hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, hạ giọng không ngừng lặp lại: "Dưới 100 tệ, dưới 100 tệ."

"Tôi sẽ bù vào."

"Không, tôi đã đồng ý mời anh ăn khuya. Mà anh vừa mới ăn bốn quả trứng, cho nên ăn tôm hùm đất chắc chắn sẽ khó tiêu, không phải tôi keo kiệt, tôi là muốn tốt cho anh. ”Lâm Úc Tinh nói dối không chớp mắt.

Cố Chung Dật thực sự cũng không đói, anh chỉ muốn trêu chọc Lâm Úc Tinh. Anh nhếch khóe miệng chỉ vào một vài món rẻ tiền trong thực đơn, Lâm Úc Tinh ngay lập tức gọi món.

Họ gọi một đĩa thịt nướng, và hai bát bún thịt băm, tổng cộng hết 40 tệ.

Dù chỉ là 40 tệ, nhưng đây đã là sự hào phóng hiếm có của Lâm Úc Tinh.

Cố Chung Dật ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại rất sung sướng. Anh có thể đoán được rằng Lâm Úc Tinh đã phát hiện ra sự mất mát của mình.

Vì lý do này, anh không tránh khỏi xấu hổ, rằng mình thực sự đã truyền cảm giác tồi tệ này cho Lâm Úc Tinh. Nhưng mà, anh cũng rất vui vẻ, vì Lâm Úc Tinh đã chủ động quan tâm đến mình.

Bầu trời đêm nay đầy sao.

Cố Chung Dật, người không bao giờ ăn ở quán ăn vỉa hè, ngồi cùng Lâm Úc Tinh trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở ven đường để ăn bún.

Cảnh này là trăm năm hiếm thấy.

Lâm Úc Tinh nhìn trước mặt Cố Chung Dật đang cố nhập gia tùy tục, luôn cảm thấy chính mình đã đem đóa hoa cao lãnh này ném vào trong bùn. Có lẽ là vì điều này, cậu cảm thấy rằng đêm nay mình đã rút ngắn khoảng cách với Cố Chung Dật.

Cố Chung Dật nhận ra tầm nhìn của Lâm Úc Tinh, ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Nhìn thấy ống tay áo đắt tiền của Cố Chung Dật chạm vào bàn ăn đầy dầu mỡ, Lâm Úc Tinh cảm thấy có chút áy náy: "Ăn ngon không?"

"Cũng không tệ."

Lâm Úc Tinh lấy ra hai chiếc khăn giấy đưa cho anh: "Cẩn thận đừng làm bẩn quần áo."

“Được rồi.” Cố Chung Dật động tác ưu nhã, thậm chí còn nghiêm túc khen ngợi: “Em chọn rất chuẩn, cho dù là đồ ăn trong nhà ăn, hay là bát bún này đều rất ngon. "

Lâm Úc Tinh cảm thấy xấu hổ khi được Cố Chung Dật khen ngợi, vì vậy cậu muốn cười ngượng một tiếng ha ha.

Trong nháy mắt, cậu nghĩ rằng nếu không thể hỏi về những rắc rối của Cố Chung Dật, thì cũng nên trò chuyện để giải tỏa được phần nào nỗi thống khổ của anh.

"Tất nhiên, mặc dù tôi chưa ăn qua nhiều quán, nhưng tôi đã đến tất cả các nhà hàng ngon ở đây. Tôi không nói quá đâu, nhưng quanh trường học của chúng ta, không có nhà hàng dành cho người sành ăn nào mà tôi không biết. "

Cố Chung Dật thích cách nói chuyện hùng hồn của Lâm Úc Tinh, trong mắt mang theo ý cười: "Sau này em có thể dẫn tôi đi thử được không?"

"Chắc chắn rồi."

Sau một vài lời tâm sự, pheromone của Cố Chung Dật trong không khí thực sự không còn vị chát nữa.

Lâm Úc Tinh cảm nhận sâu sắc về sức hấp dẫn của bữa ăn khuya, cậu cúi đầu nhấp một ngụm canh, thở dài: “Tôi từng ở thời điểm giúp người khác mua bún thịt băm đã cảm thấy rất hâm mộ bọn họ, rất muốn mua một cái bát để ăn. "

Một bát bún có giá năm tệ, Lâm Úc Tinh đành chịu.

Chỉ một bát bún mà Cố Chung Dật coi như bình thường, đã thực sự làm Lâm Úc Tinh như được nếm món ăn ngon. Bởi vì cậu chưa bao giờ có một bữa ăn ngon, dù là khi ở trại trẻ mồ côi hay ở cái nơi mà sau này cậu gọi là " nhà".

Những lời này, người nói không để ý, nhưng người nghe lại nghĩ ngợi.

Những sợi bún trong bát của Cố Chung Dật bỗng chẳng ngon nữa, và anh nói: "Sau này chúng ta có thể đến đây ăn thường xuyên."

Lâm Úc Tinh còn chưa kịp trả lời, ông chủ đã bưng một đĩa lớn đậu phộng chiên lên bàn của họ: “Được rồi, cậu bạn này coi như có mắt nhìn, đĩa này là tặng hai đứa, về sau lại quay lại đây nhé! "

Lâm Úc Tinh bị sự hào phóng của ông chủ làm cho choáng váng, hạ giọng nịnh nọt Cố Chung Dật: “Chắc chú ấy tặng vì thấy anh đẹp trai, mọi người đều không có"

Chỉ họ được tặng.

Cố Chung Dật dừng lại và hỏi: "Em có thích nó không?"

“Tôi thích nó.” Lâm Úc Tinh đáp lại không chút do dự.

Người ta nói một hạt đậu là một giọt dầu, Lâm Úc Tinhthiếu nước thiếu dầu đến tuyệt vọng, cậu sao có thể không thích được?

Không nghĩ tới việc mình đang bị chiếm tiện nghi.

Cố Chung Dật vui vẻ nói: "Ừ."

Lâm Úc Tinh ăn đến nóng nực, cởi khăn quàng cổ, cẩn thận giấu trong áo khoác để tránh nước canh bắn tung tóe.

Cố Chung Dật cảm thấy ấm áp hơn một chút khi nhìn thấy bảo bối của mình đang đeo chiếc khăn mình tặng.

Hai bát bún và một đĩa đậu phộng chiên đã bị hai người ăn sạch sẽ. Đây hẳn là món ngon nhất, mà Cố Chung Dật đã ăn, kể từ khi lớn lên, ngon hơn cả những thứ sơn hào hải vị kia.

Ăn uống xong, trên chiếc bàn nhỏ cũ kĩ, còn nguyên một đĩa thịt nướng.

Vì đây là món ăn mà Lâm Úc Tinh mời, nên món thịt nướng được đóng gói lại phải do Cố Chung Dật mang đi, nếu không thì sẽ không gọi là đãi khách nữa.

Tiện thể Lâm Úc Tinh cũng gọi một phần bún thịt băm, chuẩn bị mang về cho Tô Mộc đang chơi game.

Cậu thấy trời đã muộn, cùng Cố Chung Dật đi một vòng về ký túc xá: "Nơi này cách ký túc xá của tôi không xa, anh mau về đi, không cần tiễn. “Cậu vẫn không biết rằng Cố Chung Dật không sống trong trường.

“Được.” Cố Chung Dật nâng chiếc túi trong tay lên: “Cảm ơn.”

“Không có gì, so khi anh mời tôi cũng không tính nhiều.” Cậu phất tay, không hề có cảm giác lưu luyến không rời với giáo thảo của trường, không quay đầu nhìn lại mà vào ký túc xá, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.]

Cố Chung Dật vẫn tiếp tục nhìn bóng dáng Lâm Úc Tinh biến mất trước mặt mình, rồi mới quay trở lại bãi đỗ xe.

Vừa lên xe, trên điện thoại di động đã hiện lên tin nhắn Dương Thanh gửi đến: [Tôi có một bản tài liệu do giáo viên đưa cho, sáng mai chúng ta gặp. ]

Cố Chung Dật có việc phải làm vào buổi sáng, vì vậy anh trả lời: [Mười phút sau, tôi sẽ xuống cầu thang để đến ký túc xá của cậu. ]

Dương Thanh: [Hả? ? ]

Dương Thanh: [Vậy thì nhanh lên, cửa sẽ khóa ngay bây giờ đó! ]

Trên thực tế, chỉ mất năm phút để Cố Chung Dật lái xe đến đó.

Dương Thanh đã đợi ở dưới lầu rất lâu.

Ngay khi Cố Chung Dật thả cửa kính xe xuống, liền ngửi thấy mùi thịt nướng: "Tôi chỉ bảo cậu tới, thế mà còn mang theo quà!"

"Tôi không mua cho cậu."

"Cậu ăn khuya sao?"

"Ừm."

"Cậu bắt đầu ăn tối từ khi nào đấy?"

"Bắt đầu từ hôm nay."

Dương Thanh không ngốc, chua xót nói: "Tôi nói cho cậu biết, cậu đến muộn. Ký túc xá của Omega đóng cửa sớm hơn ký túc xá Alpha năm phút, cậu sẽ không thể đưa nó cho Lâm Úc Tinh đâu. "

Anh ta đưa tay ra, ý nói: Đưa cho tôi đi.

Cố Chung Dật vỗ vỗ tay anh ta nói: "Đi ngủ sớm đi, nếu không cậu sẽ không thể mọc râu."

Anh kéo cửa xe lên, lần đầu làm một kẻ keo kiệt.
Chương kế tiếp