Ngọt Tận Tâm Can

Chương 107
Hạ Y Đồng kéo cơ thể mệt mỏi của cô ấy về nhà, ném cặp lên ghế sofa, không thay giày, nằm xuống ghế sofa.

Chiếc điện thoại di động trên tay cô ấy rung lên, cô ấy đã chặn vài số điện thoại di động, cô ấy khó chịu, cơ thể đau nhức, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô ấy kéo Hàn Nhậm Bân lên giường đêm qua, cô ấy nằm dưới anh, hưởng thụ nụ hôn của anh, niềm vui và nỗi đau kéo dài khi quấn lấy nhau.

Khi anh kề sát bên tai gọi tên cô ấy, giọng nói dịu dàng như vậy, lông mày ánh mắt lại ấm áp như vậy, khiến cô ấy không khỏi chìm vào màn đêm.

Anh là một người rất tốt, thậm chí khi đưa cho anh viên thuốc tránh thai còn nói nhỏ nhẹ, không hề trách cô ấy.

Một người như anh, trong cuộc sống riêng tư không có chỗ cho bất kỳ vết nhơ nào.

Nhưng lần nào cô ấy cũng gây rắc rối cho anh.

Bảy năm trước đã thế, bảy năm sau vẫn thế.

Cô ấy siết chặt nắm tay, ấn vào thái dương, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên, tắt đi.

Nếu như bình thường cảm thấy buồn chán, cô ấy sẵn sàng tán gẫu với Thẩm Hạo Vĩ vài câu trước khi khéo léo từ chối, dù sao thì chị Lộ đã cho cậu ta nick của cô ấy, cô ấy không thể làm khó chị Lộ, để Thẩm Hạo Vĩ cho rằng chị Lộ chơi cậu ta, ít nhất vẫn phải ra vẻ bề ngoài.

Nhưng hôm nay, chuyện riêng của cô ấy rất rối ren, cô ấy thật sự không còn tâm trạng lượn quanh hoa hoa công tử ăn chơi trác táng như này.

Cô ấy cuộn người trên ghế sô pha, ép mình không được nghĩ đến Hàn Nhậm Bân nữa, nếu Hàn Nhậm Bân đã đưa cho cô ấy thuốc tránh thai, ý tứ đã rất rõ ràng rằng anh không muốn để cô ấy vô tình mang thai, nhân cơ hội uy hiếp anh, nhìn bộ dạng thành thục của người quản lý khi chuẩn bị quần áo phụ nữ và thuốc tránh thai, có lẽ chuyện này không chỉ có một hai lần.

Đã làm sai chuyện, nên tiêu sái biến mất khỏi thế giới của anh, không thể kéo anh xuống bùn để anh thấy cô ấy là một trà xanh ấy đầy mưu mô.

Chỉ như thế mới khiến anh tin, đó chỉ là bốc đồng sau khi uống rượu, chứ không phải đã tính toán trước.

Giữ lại chút thể diện trong lòng anh.

Hạ Y Đồng sững sờ nhìn chậu cây trên ban công, không biết bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, Hạ Y Đồng định thần lại, mở điện thoại di động lên xem giám sát, ở hành lang là chú bảo vệ già hàng ngày ngồi trong phòng bảo vệ ở cổng khu dân cư.

Khi Hạ Y Đồng mới chuyển đến đây sống, gia đình đã gửi rất nhiều đồ ăn đến, cô ấy không thể ăn hết, nên đã biếu một chút cho nhân viên bảo vệ, sau đó, mỗi ngày ra vào cô ấy đều sẽ chào hỏi nếu gặp, khu dân cư quản lý nghiêm khắc, không cho giao hàng, có lúc chú bảo vệ gặp hàng của cô ấy, sẽ nhận giúp cô ấy.

Hạ Y Đồng đứng dậy khỏi ghế sofa để mở cửa.

"Chú Dương."

Hạ Y Đồng mỉm cười chào hỏi.

Bảo vệ nói: "Tiểu Hạ, có người bên ngoài nói muốn vào tìm cháu, chú có gọi cháu mấy lần nhưng cháu không bắt máy, chú đến xem một chút."

Hạ Y Đồng cúi đầu nhìn cuộc gọi nhỡ, quả nhiên có số của chú bảo vệ, cô ấy áy náy nói: "Thực xin lỗi, chú Dương, chuyến này làm phiền chú rồi, điện thoại của cháu vừa rồi tắt máy.”

"Không sao không sao.”

"Chú nói có người tìm cháu à, là ai thế?"

Bảo vệ: “Cậu ta nói là bạn trai cháu, Tiểu Hạ, chú nhớ hai ngày trước cháu nói không có bạn trai, hai ngày nay đã có bạn trai rồi”

Hạ Y Đồng sửng sốt: "Không có." Chẳng lẽ là Hàn Nhậm Bân?

"Chú, anh ấy tên gì?"

Bảo vệ lắc đầu: "Không biết, hỏi cũng không nói, bảo cậu ta đưa chứng minh cũng không đưa." Bảo vệ nghe Hạ Y Đồng nói không có bạn trai, kích động nói: "Tiểu Hạ, gần đây có người theo đuổi cháu à?"

Hạ Y Đồng gật đầu: “Có.” Mặc dù cô ấy chưa từng đồng ý với bất kỳ người đàn ông nào theo đuổi, nhưng cô ấy luôn không thiếu người theo đuổi, nhưng những người theo đuổi trước đây chỉ hỏi qua điện thoại, hoặc rủ đi ăn tối, không đuổi tới tận nhà, càng không thể tự xưng là bạn trai.

Gần đây, người giao tiếp với cô ấy, ngoại trừ Hàn Nhậm Bân tối qua, chính là Thẩm Hạo Vĩ muốn theo đuổi cô ấy mà Nhậm Lộ nói.

Hàn Nhậm Bân là một ảnh đế nổi tiếng ở Trung Quốc, người quản lý của anh hôm nay cũng nói không thể để anh bị giới truyền thông không thể bắt gặp anh đang hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào, có lẽ sẽ anh sẽ không nói anh là bạn trai của người khác ở nơi công cộng, mặc dù cô ấy biết người đó không phải là Hàn Nhậm Bân, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút kỳ vọng.

Bảo vệ nói: "Tiểu Hạ, một cô gái trẻ và xinh đẹp như cháu, càng nên cảnh giác hơn với đàn ông. Người ở dưới rất nóng lòng muốn gặp cháu, vừa nhìn là biết không phải người tốt, còn nhét cho chú năm trăm ngàn bảo chú châm chước, cho cậu ta vào, có phải cậu ta biết quan hệ của chúng ta, chú sao có thể vì năm trăm ngàn mà châm chước thả tiểu lưu manh như cậu ta vào được.”

Nhét tiền cho bảo vệ, là thủ đoạn thường thấy của hoa hoa công tử, có lẽ không phải là Hàn Nhậm Bân.

Hạ Y Đồng bất đắc dĩ hỏi: "Vậy chú, chú có nhìn rõ xe gì không?"

Bảo vệ: "Chú biết, là một chiếc Ferrari màu đỏ."

Ferrari đỏ, không phải Hàn Nhậm Bân.

Xe của Hàn Nhậm Bân là một chiếc Maybach màu đen.

"Chú Dương, phiền chú đuổi anh ấy đi, cứ nói cháu không ở nhà."

Bảo vệ hận thù sôi sục nói: "Chú biết ngay là tên đó không phải thứ gì tốt. Yên tâm đi, cháu yên tâm, chú sẽ đuổi cậu ta giúp cháu, có chú, chắc chắn sẽ không cho cậu ta vào."

Hạ Y Đồng gật đầu: "Cảm ơn chú, nhân tiện, chú đợi một chút, cháu đi lấy đồ cho chú."

Bảo vệ vội vàng xua tay: "Không, không, cháu đừng khách khí với chú như vậy."

Hạ Y Đồng đi vào, bưng hai hộp sôcôla ra: "Đây là đồ trẻ con thích ăn, gần đây cháu giảm cân, không ăn được, chú lấy về đưa cho bọn nhỏ đi."

Bảo vệ xấu hổ nói: "Vậy thì chú xin, chú đi đuổi cậu ta, cháu đóng cửa lại, có chuyện gì, cứ gọi chú."

"Được, cám ơn chú."

*

Bên ngoài.

Hàn Nhậm Bân lo lắng ngồi trong xe, thỉnh thoảng hạ cửa kính nhìn ra ngoài, trên đường bên ngoài khu dân cư đâu đâu cũng có người đi lại, Ngô Khánh Bân vô cùng sợ hãi, sợ bị nhận ra nên ngồi ghế của tài xế khóa chặt cửa sổ.

Hàn Nhậm Bân nhấn nút hạ cửa sổ nhưng không có gì xảy ra, anh nheo mắt nhìn Ngô Khánh Bân với vẻ không hài lòng.

Ngô Khánh Bân sắp phát điên rồi: "Tổ tông à, cậu bình tĩnh trước, đừng lo lắng, nếu bạn gái của cậu đồng ý gặp cậu, bảo vệ sẽ ra nói cho cậu, cậu có thể vào trong, cậu cứ mở cửa như thế sẽ bị người khác nhận ra rồi vây lại, hôm nay không gặp được bạn gái nữa, hơn nữa nếu cậu lộ người yêu, còn để người khác biết bạn gái cậu ở đây, paparazzi* sẽ theo dõi bạn gái của cậu."

*Thợ săn ảnh hay paparazzi là số nhiều của từ paparazzo để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư

Anh ta cứ nói bạn gái bạn gái, vẻ mặt của Hàn Nhậm Bân dịu lại. Kiên nhẫn dựa vào ghế xe.

“Này này này, có chuyện gì vậy?"

Qua cửa sổ xe, Ngô Khánh Bân nhìn thấy vài nhân viên bảo vệ đang hùng hổ tiến đến, dùng ngón tay giữ vô lăng, cảnh giác quay đầu lại nói với Hàn Nhậm Bân:

“Nhậm Bân, người này không thân thiện, chúng ta có thể phải bỏ chạy."

Anh ta khởi động xe, Hàn Nhậm Bân lạnh giọng uy hiếp: "Nếu anh còn dám lái xe bỏ chạy, tôi sẽ thông báo tuyển dụng lại người quản lý ngay bây giờ."

Ngô Khánh Bân: "..."

"Chính là cái xe này."

Bảo vệ Dương chỉ vào xe của Hàn Nhậm Bân, dẫn sáu nhân viên bảo vệ đến trước xe, dùng tay vỗ nhẹ vào cửa sổ.

Ngô Khánh Bân hạ kính xe xuống một chút, bảo vệ Dương cúi người nhìn Hàn Nhậm Bân qua khe hở, tức giận nói: "Cô Hạ không có ở nhà."

Hàn Nhậm Bân cau mày: "Cô ấy không có ở nhà, sô cô la trong ngực chú tới từ đâu?"

Bảo vệ Dương bị anh vạch trần ngay tại chỗ, trực tiếp nói: "Thưa anh, tôi đã hỏi cô Hạ rồi, cô Hạ nói rằng cô ấy không có bạn trai, không muốn gặp anh, không được cô ấy cho phép, anh không vào được, mong anh phối hợp với công việc của chúng tôi, về đi."

"Chú có chắc là cô ấy không muốn gặp tôi không?"

Bảo vệ Dương duy trì thái độ chuyên nghiệp: "Đúng, vì cảm ơn tôi không nhận năm trăm ngàn của anh rồi đưa anh vào, vì cô ấy thậm chí còn đưa cho tôi hai hộp sô cô la."

Hàn Nhân Bân: "..."

Bảo vệ Dương: "Thưa anh, mong anh hãy lái xe ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát."

Ngô Khánh Bân giơ tay, nói: "Đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cảnh sát, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

"Anh dám."

Ngô Khánh Bân không nhìn vào ánh mắt đe dọa của Hàn Nhậm Bân, nhấn ga, quay lại và lái xe đi.

Trong ba ngày liên tiếp, Hàn Nhậm Bân bị bảo vệ Dương chặn lại bên ngoài cộng đồng.

Vào ngày thứ tư, anh mang theo giấy chứng nhận bất động sản của cộng đồng chết tiệt này, đường hoàng bước vào, kết quả biết tin Hạ Y Đồng đã đi du lịch nước ngoài.

"Nhậm Bân, cô Hạ sáng nay đã đi Singapore."

“Chiều nay Hạ cô đáp chuyến bay từ Singapore đi Phần Lan, có lẽ cô ấy định đi xem Bắc cực quang.”

"Cô Hạ ngày hôm qua đi Đan Mạch, nghe concert nhạc cổ cầm."

"Cô Hạ tối hôm qua trở về Trung Quốc, nhưng cô ấy không có quay lại nơi cô ấy sống trước đây, cô ấy đến nhà của bố mẹ cô ấy."

Trong hơn một tháng, Hạ Y Đồng đã đi khắp thế giới để quên đi những gì đã xảy ra vào đêm đó, Hàn Nhậm Bân thậm chí không thể nhìn thấy cô ấy.

Cuối tuần, Hàn Nhậm Bân được mẹ gọi về nhà ăn tối.

Nhà bọn họ nhân khẩu đơn giản, bố anh và anh hai đời chỉ có một người con, quan hệ của mẹ anh và bà nội, mẹ chồng nàng dâu rất tốt, vẫn luôn sống với nhau.

Lúc về đến nhà vẫn chưa phải giờ ăn trưa, một mình anh chiếm trọn chiếc ghế dài, nằm đó không nói năng gì.

Bà Hàn đang cắm hoa với mẹ Hàn, cháu trai bảo bối mím môi có vẻ buồn bực, liền sờ sờ cánh tay mẹ Hàn: "Đi xem Tiểu Bân làm sao vậy, sao nó lại không vui?"

Mẹ Hàn đặt bó hoa xuống, vào bếp rửa tay, đi đến bên cạnh vỗ vai anh.

Hàn Nhậm Bân ngồi dậy nhường chỗ cho bà ấy.

Mẹ Hàn biết tại sao anh lại phiền lòng, bà ấy biết con trai mình đang theo đuổi một cô gái, nhưng khu dân cư không cho vào, phải lấy giấy chứng nhận mới được vào.

“Sao thế, vẫn chưa theo đuổi được cô Đồng Đồng."

Hàn Nhậm Bân: “Không phải là con không theo đuổi được.” Là bởi vì anh thậm chí không thể nhìn thấy mặt người.

Bố Hàn bưng cốc nước đi tới, hả hê nói: "Thật hiếm có, sức quyến rũ của ảnh đế Hàn nhà ta vô biên như vậy, vậy mà vẫn không theo đuổi được con gái nhà người ta."

Hàn Nhậm Bân không vui nổi, nhìn mẹ nói: "Mẹ, chuyện này không phải con đã nói với mẹ rồi không được nói với người khác sao?"

Mẹ Hàn trừng mắt nhìn bố Hàn, oán trách ông nói bậy bạ trước mặt con trai, rồi quay sang cười an ủi Hàn Nhân Bân: "Mẹ đã hứa với con không được nói cho người khác biết, nhưng bố và ông bà của con cũng không phải người khác."

Hàn Nhậm Bân: "..." Thì ra bố và ông bà đã biết anh không theo đuổi được rồi à?

Bà nội Hàn đi tới, gõ đầu bố Hàn một cái: "Con nói vậy, Tiểu Bân không theo đuổi được vợ đã khó chịu rồi, còn cười nhạo nó, có ai làm bố như con không?”

Đời sau nhà họ Hàn chỉ có một cháu trai như Hàn Nhậm Bân, ông nội Hàn và bà nội Han rất cưng chiều cháu trai, có ông bà Hàn ở bên, Hàn Nhậm Bân là bảo bối trong nhà, địa vị cao hơn của bố Hàn.

Ông nội Hàn cũng cầm gậy đến dạy cho bố Hàn một bài học, cả nhà vây lấy Hàn Nhậm Bân, bảo bối trong nhà, quan tâm đến tình hình tình cảm của anh.

Ông nội Hàn: "Sao cô bé đó lại lại coi thường cháu trai của ông nhỉ, cháu trai ông tôi đẹp trai như này."

Bà nội Hàn: "Có lẽ là thấy Tiểu Bân hơi lớn tuổi, Tiểu Bân lớn hơn Đồng Đồng bốn tuổi."

Hàn Nhậm Bân bị đâm vào tim.

Ông nội Hàn bác bỏ quan điểm này: "Bốn tuổi cũng không lớn lắm, tôi lớn hơn bà năm tuổi, lớn biết chăm sóc người khác."

Bà nội Hàn: "Nếu như ngay từ đầu ông không lừa tôi, nói dối tuổi, nói ông hơn tôi hai tuổi, tôi có thể cưới ông, sau này tôi biết ông hơn tôi năm tuổi tôi hối hận muốn chết."

Ông nội Hàn khó chịu, trừng mắt nhìn bà nội nói: "Bà hối hận cái gì, ? tôi đối xử tệ bạc với bà à? Bà muốn gì tôi cũng mua cho. Trên đời này còn có người phụ nữ nào hạnh phúc hơn bà không?"

Bà nội Hàn khinh thường nói: "Không mua cho tôi, tôi tự mình mua."

Mẹ Hàn nghe thấy tiếng cãi vã của ông nội Hàn và bà nội Hàn, liền nói: "Có phải Đồng Đồng có coi thường nhà chúng ta không?"

Bố Hàn lắc đầu: "Không thể nào. Bên ngoài có rất nhiều cô gái nhỏ muốn gả vào nhà họ Hàn của chúng ta, Nam Thành có mấy nhà khá giả hơn chúng ta."

Mẹ Hàn trợn mắt nhìn: “Nhà họ Hạ là một gia đình có tiếng về văn họ, cả nhà nghệ sĩ, có lẽ họ không thích những người kinh doanh như chúng ta.” Mẹ Hàn nhìn bà nội Hàn: “Mẹ, mẹ thấy thế nào?”

Bà nội Hàn nghiêm túc suy nghĩ, đồng ý nói: "Có thể."

Ông nội Hàn không tin: "Kinh doanh có gì không ổn, không thích kinh doanh sao lại lấy tôi?"

"Ông biết cái gì, nhà mẹ tôi cũng là nhà giàu mới nổi, gả cho ông cũng là nhà giàu mới nổi, môn đăng hộ đối."

Mẹ Hân cũng cảm thấy như mẹ chồng: “Nhà mẹ đẻ cũng là nhà giàu mới nổi.” Nếu không thì ai lại không muốn lấy một nghệ sĩ phong lưu.

Nhà giàu mới nổi lặng lẽ nói: “Bố mẹ đều là nhà giàu mới nổi, còn anh là bạo phú nhị đại.”

Những người lớn tuổi trong nhà họ Hàn tìm cái cớ hợp lý để an ủi bảo bối của họ, Hàn Nhậm Bân, không theo đuổi được cô bé không phải lỗi của anh, là do cả nhà không ổn.

Chương kế tiếp