Ngọt Tận Tâm Can

Chương 13
Nguyễn Hân yên lặng nhìn Phó Tư Nghiên đang dùng nĩa ăn bít tết. Càng nhìn, miếng bánh mì nướng trong miệng cô càng trở nên khó nuốt hơn.

Trước mặt cô mà anh lại có thể ăn ngon miệng đến vậy.

Quá đáng, thật sự rất quá đáng.

Ngày hôm nay vậy là quá đủ rồi.

Phó Tư Nghiên dùng bữa xong liền lên tầng thay vest để đi làm. Anh vừa bước ra khỏi cửa lớn, Nguyễn Hân đã bóp nát miếng bánh mì trong tay rồi vứt vào thùng rác.

Sáng nay Nguyễn Hân xin nghỉ phép nên không đi làm. Cô tìm người đến thay khoá phòng ngủ. Khoá phòng được thay bằng một cái khoá dùng mật mã khác, không có chìa khóa dự phòng và có thể thay đổi mật khẩu bất cứ lúc nào.

Thay xong khoá cửa, cô nhắn tin cho Hạ Y Đồng.

[Cậu có đang rảnh không?]

Hạ Y Đồng: [Có chuyện gì thì nói luôn đi.]

Nguyễn Hân: [Mình muốn tới ở với cậu vài ngày.]

Hạ Y Đồng: [Đại tiểu thư ơi, cậu đừng nói là cậu giận chồng tới mức bỏ nhà ra đi đấy nhé?]

Nguyễn Hân: [Tóm lại là bây giờ mình không muốn sống cùng anh ta một giây một khắc nào nữa hết.]

Hạ Y Đồng: [ Cậu từng kể, bảo mẫu trong nhà là do nhà cũ bên kia gửi đến mà đúng không? Cậu tới sống với mình khác gì vạch ra cho người Phó gia biết cuộc hôn nhân của các cậu là giả ?]

Nguyễn Hân: [ Cháu trai nhỏ của dì Hoàng bị ốm nên xin nghỉ thêm vài ngày. Tớ cũng hỏi Vạn Kỳ rồi, Phó Tư Nghiên gần đây đang ở Nam Thành nên sẽ không đi công tác. ]

Hạ Y Đồng: [Thế thì cũng tốt mà? Các cậu có thể bồi dưỡng tình cảm.]

Nguyễn Hân: [Mình với anh ta đều không có tình cảm thì bồi dưỡng cái gì đây. Mình đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, tan làm mình sẽ ra đó trước, còn cậu thì mình sẽ bảo tài xế tới đón sau.]

Hạ Y Đồng: [ Này, cậu đừng hành động theo cảm tính đấy.]

Nguyễn Hân: [Mình đã suy nghĩ rất kĩ rồi.]

Hạ Y Đồng: [Thế chuyện mời Hàn Nhậm Bân chụp tạp chí thì sao? Cậu không cần anh ta giúp nữa à?]

Nguyễn Hân: [Anh ta vừa nghe mình nói muốn nhờ vả thì liền đã biến sắc rồi, mình cũng không muốn lãng phí thời gian với anh ta.]

Bỗng nhiên có tiếng chuông, Nguyễn Hân đi mở cửa.

"Thưa cô chủ." Tài xế đứng ở cửa chào.

Nguyễn Hân ừ một tiếng, đẩy vali qua nói: “Anh chuyển cái này đến nhà Hạ Y Đồng giúp tôi nhé.”

Lần trước lái xe này cũng đưa Hạ Y Đồng về nhà, cho nên anh ta biết địa chỉ nhà Hạ Y Đồng.

Nguyễn Hân không nói với anh ta rằng cô sẽ chuyển đến sống ở nhà Hạ Y Đồng. Trong lúc người lái xe lấy chiếc vali, trong mắt anh ta cũng hiện lên một chút vẻ nghi ngờ.

Người lái xe mang chiếc vali xuống gara dưới tầng hầm để vào cốp xe, sau đó gọi điện thoại cho Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên đang ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh anh là Vạn Kỳ. Bỗng điện thoại của anh bất chợt đổ chuông, ID người gọi là tên của người lái xe ở nhà, chỉ biết rằng, cuộc gọi này sau đó đã được nhấc máy. Vạn Kỳ lặng lẽ lui ra ngoài cửa và đợi Phó Tư Nghiên nhấn nút trả lời.

"Tổng giám đốc Phó, cô chủ vừa mới đưa tôi một cái va li, bảo tôi đưa cô ấy đến nhà của Hạ tiểu thư."

Phó Tư Nghiên day day hai đầu lông mày, "Nặng bao nhiêu?"

"Dạ, trên dưới mười cân."

Phó Tư Nghiên dừng một lát, "Biết rồi, cậu cứ mang sang đấy cho cô ấy đi."

Khi Vạn Kỳ bước vào, khuôn mặt của Phó Tư Nghiên rất đỗi căng thẳng, tối sầm lại như đêm tháng Chạp.

Buổi chiều, Nguyễn Hân vừa đến công ty đã bị Hứa Lam gọi vào phòng làm việc, hỏi cô nghĩ gì về số đặc biệt cuối năm, "Em nói cho chị nghe thử xem, em muốn mời ai đến chụp tạp chí này và đã nắm chắc được mấy phần rồi ?"

Nguyễn Hân nghe Hứa Lam hỏi vậy cũng biết được sắp có chuyện rồi.

"Em vẫn đang tuyển người, không chắc được bao nhiêu."

Hứa Lam gõ ngón tay lên bàn hai cái, thẳng thắn nói: "Vậy em không cần làm sự kiện này, đi sắp xếp việc khác trước đã."

Thực ra, Nguyễn Hân vừa vào phòng đã có dự cảm không tốt, nhưng sau khi nghe cô ấy nói như vậy thì tâm trạng vẫn trầm xuống một chút, "Đã quyết định ứng viên rồi ạ?"

Hứa Lam kì thực rất coi trọng Nguyễn Hân. Cô gái này không chỉ thông minh xinh đẹp mà còn rất ngoan cường. Cô ấy thật lòng muốn bồi dưỡng cho Nguyễn Hân nên cũng không vòng vo với cô.

"Sáng nay Tổng giám đốc Lý gọi cho chị, nói rằng số đặc biệt cuối năm lần này sẽ chọn Nguyễn Thư Nhã. Việc đã quyết rồi, không cần đổi lại."

Nguyễn Hân bĩu môi, cười lạnh nói: "Một nghệ sĩ đến tuyến hai còn chưa chạm tới thì không đủ tư cách lên tạp chí Lệ Vi. Số đặc biệt cuối năm, số đầu tiên của tạp chí mới, thật ra là muốn mặc định bổ nhiệm cô ta. Đây không phải tự tay đánh đổ danh tiếng của mình thì là cái gì? Trong tương lai tạp chí sẽ định đứng ở vị trí nào đây?"

Tất nhiên Hứa Lam đã suy nghĩ về những gì cô nói và đề cập nó với Tổng giám đốc Lý nhưng kết quả cuối cùng không phải do cô ấy quyết định, cô ấy cũng rất bất lực, "Không còn cách nào khác, mặc dù Lệ Vi đã phát triển rất tốt nhưng dù gì cũng là công ty con trực thuộc Đại Hành thôi. Có một số việc không chỉ tôi mà cả Tổng giám đốc Lý cũng phải tuân theo ý muốn của cấp trên trong tổng bộ."

Lại là hai chữ cấp trên này. Không ai biết cấp trên là cấp trên nào.

Không nói thẳng ra, cũng không chỉ đích thân ai, để người khác đoán già đoán non, sau đó thu lợi ích cho bản thân. Chiêu này Nguyễn Thư Nhã đã làm đi làm lại rất nhiều lần rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, Nguyễn Đức Nghiệp ở sau lưng tin tưởng chống lưng cho Nguyễn Thư Nhã, tuy nhiên Nguyễn Đức Nghiệp vẫn chưa thể kéo được nhiều người về phía mình. Cái gọi là ''cấp trên'' có lẽ là do Tổng giám đốc Lý âm thầm phỏng đoán ra thân phận của Nguyễn Thư Nhã. Sau đó vì lấy lòng cô ta mà cố ý gây áp lực cho Hứa Lam.

Nguyễn Hân trầm mặc một lát, hỏi: "Chuyện này thật sự không thể thay đổi ạ? Kể cả khi em mời được Hàn Nhậm Bân?"

Hứa Lam nghe đến tên của Hàn Nhậm Bân, sắc mặt cô khẽ động. Hàn Nhậm Bân, với tư cách là một siêu sao trong giới giải trí, một người sở hữu nét đẹp tuấn tú cùng khí chất tao nhã. Đến nỗi dù trên người cậu ấy chỉ quấn một mảnh giẻ cũng có thể tạo thành xu hướng thời trang. Cậu ấy là đối tượng được tất cả các tạp chí thời trang hàng đầu săn đón.

Nhưng không giống với những ngôi sao khác trong làng giải trí, những người thực sự coi việc lên tạp chí hạng nhất là thành tích thì Hàn Nhậm Bân trong giới giải trí lại là công tử nhà giàu đang muốn trải nghiệm cuộc sống, chỉ làm những gì mình thích, rất ít khi nhận đóng quảng cáo hay tạp chí thời sự.

Hứa Lam năm nào cũng gửi lời mời đến đoàn đội kinh tế của Hàn Nhậm Bân nhưng đều bị từ chối. Nếu có thể mời được cậu ấy quay số đặc biệt cuối năm thì nhất định sẽ đứng đầu danh sách hot search, càng thêm củng cố địa vị của tạp chí Lệ Vi trong giới giải trí này.

"Nếu em thật sự có thể mời được Hàn Nhậm Bân về chụp tạp chí thì chị sẽ đi thuyết phục Tổng giám đốc Lý cho em. Tuy nhiên chị nghĩ em cũng có nghe qua về thân thế của Nguyễn Thư Nhã. Trước mắt không biết có phải thật hay không, nhưng nước sau lưng cô ta rất sâu. Nếu cô ta muốn mượn tạp chí Lệ Vi để đánh bóng đề cao bản thân, chị khuyên em không nên trực tiếp đối đầu, lấy cứng đọ cứng với cô ta. Nhỡ đâu, gây ra rắc rối gì thì tương lai và cuộc sống của em cũng coi như xong rồi. Đánh đổi từng ấy chỉ vì một đặc san cuối năm thì thật sự không đáng chút nào."

Ngay cả người đã có chỗ đứng trong ngành thời trang như Hứa Lan khi nhắc đến Nguyễn Thư Nhã vẫn phải có chút kiêng dè. Như vậy, xem ra con gái nhà giàu Nguyễn Thư Nhã đã gây dựng hình tượng rất thành công. Trong giới giải trí có không biết bao nhiêu là người coi trọng cái ‘địa vị’ này của cô ta, tự mình dâng tài nguyên đến tay cô ta.

Nguyễn Hân nghẹn giọng nói: ''Cảm ơn tổng biên tập đã nhắc nhở, em sẽ cố gắng mời Hàn Nhậm Bân về đây. Đến lúc đó lại phiền chị lo phần của Tổng giám đốc Lý hộ em."

Hứa Lan chau mày, nghiêm túc nói: “Em cứ cân nhắc đi.”

Nếu là người bình thường thì căn bản không cần suy nghĩ. Không có bất kỳ người nào IQ thấp đến mức đắc tội cấp trên chỉ vì sự phát triển của tạp chí trong tương lai.

Đổi lại là Nguyễn Hân thì cũng không cần nghĩ ngợi gì nhiều. Cô sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho việc tạp chí Lệ Vi cùng Nguyễn Thư Nhã qua mặt mọi người.

Khi Nguyễn Hân vừa bước ra khỏi phòng Hứa Lam, các đồng nghiệp trong công ty đều nhìn về phía cô, có người thương cảm, có người hả hê.

Nguyễn Hân giữ vẻ mặt bình tĩnh đi lấy cốc rót nước. Cô đứng ở ngoài cửa phòng trà nghe mấy đồng nghiệp trò chuyện rôm rả.

"Tổng biên tập Hứa vừa cho gọi Nguyễn Hân lên phòng làm việc, nói với cô ấy rằng đặc san cuối năm nay cô ấy không cần làm nữa."

“Này, anh nói cái gì vậy. Cô ấy vào công ty chưa lâu đã được phân công nhiều hạng mục trọng yếu. Chưa kể còn trẻ như vậy, cũng xinh đẹp, tương lai sáng lạng. Thế thì việc cần gì phải đắc tội Nguyễn Thư Nhã chỉ để cạnh tranh với Lý Thu Mạn chứ.”

“Đúng đấy. Cô ấy còn trẻ, tính tình quật cường. Với lại cô ấy cũng thắng Lý Thu Mạn nhiều lần rồi, thua một lần cũng chẳng sao.”

“Vẫn còn non nớt lắm, chưa trải sự đời bao giờ. Còn may là gặp được tổng biên tập Hứa, một người lãnh đạo tốt luôn coi trọng năng lực của chúng ta. Nếu không người ngốc như cô ấy đã bị đuổi từ lâu vì dám chống đối lại những nhân viên cũ, hay giành lấy những hạng mục quan trọng của công ty trong thời gian thực tập rồi.”

“Chao ôi.”

Không biết là ai đã nhìn thấy Nguyễn Hân, ho khan một tiếng nhắc nhở những người còn đang buôn chuyện.

Nguyễn Hân thần sắc bình tĩnh, vẫn dửng dưng đi vào. Cô hơi hất cằm nói với đồng nghiệp đứng bên cạnh máy lọc nước: "Phiền nhích qua cho tôi nhờ một chút nhé? Tôi muốn rót nước."

Đang đứng trước máy lọc nước là giám đốc điều hành của một tạp chí. Trước đây mỗi lần gặp Nguyễn Hân người này đều rất thích khen cô thông minh, xinh đẹp và có năng lực. Vậy mà hôm nay lại đi nói xấu sau lưng cô, còn bị cô bắt tại trận. Giám đốc xấu hổ mím môi, ân cần hỏi: “Ờm, cô muốn rót nước hả? Đây, để tôi rót hộ cho. Cô muốn uống nước nóng hay nước lạnh?”

Nguyễn Hân mỉm cười nói: “Cảm ơn, tôi tự rót được rồi.”

Đồng nghiệp bên cạnh huých vào tay giám đốc điều hành một cái rồi nháy mắt với cô ta, ý bảo cô ta đừng nói nữa.

Nguyễn Hân rót nước xong, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà rời khỏi phòng trà. Sau lưng cô lại nổi lên tiếng xì xào bàn tán.

“Doạ chết tôi rồi. Cô ấy đến từ khi nào vậy? Chắc chưa nghe thấy gì đâu nhỉ?”

“Nghe thấy thì làm sao? Chúng ta đã nói sai cái gì đâu.”

Nguyễn Hân trở về chỗ ngồi,  Vương Lị bên cạnh nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc bánh kem nhỏ đặt trước mặt cô.

“Chị Hân Hân, đây là bánh phô mai anh đào em đặc biệt mua cho chị đấy.”

Nguyễn Hân nhận lấy bánh, vừa xé vừa hỏi: “Em cũng biết rồi à?”

Vương Lị thấy sắc mặt của cô vẫn bình thường mới nói: “Sáng nay chị không đến, em có nghe Trương Linh nói rằng buổi chiều hôm qua Lý Thu Mạn đi tìm Nguyễn Thư Nhã. Sau đó quản lí của Nguyễn Thư Nhã mới gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lý.”

Nguyễn Hân à một tiếng, thảo nào hôm qua vừa nói hạn chốt ứng viên là cuối tuần, hôm nay đã vội vàng định sẵn trước rồi.

“Thế nhưng chị cũng không việc gì phải buồn. Định sẵn ngay từ bây giờ thực ra là chuyện tốt, chị đỡ phải phí thời gian tâm sức vào đó rồi cuối cùng lại uổng công.”

“Trông em khá vui nhỉ?”

Vương Lị ngượng ngùng cười: "Em không đành lòng thấy một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa tài năng như chị đi bán trà sữa với em.”

Nguyễn Hân liếc cô một cái, "Em đã làm xong việc chưa? Giao cho em in tất cả các chủ đề bộ truyện đầu xuân của Lệ Vi từ khi bắt đầu, em đã in xong chưa đấy? Nếu làm xong, chị còn có việc khác nhờ em làm đây."

Vương Lị vội vàng nói: “Ấy không, chị Hân, em vẫn chưa làm xong việc trước đó. Em xin lỗi, em sẽ đi làm ngay đây.”

Không có Vương Lị thao thao bất tuyệt bên cạnh, đôi tai của cô cuối cùng cũng thanh tịnh trở lại. Nguyễn Hân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để có thể mời được Hàn Nhậm Bân.

Cô cầm lấy điện thoại, mặt dày tiếp tục gửi một tin nhắn khác cho Hàn Nhậm Bân. Thế nhưng cô ngồi ở công ty đợi cả buổi chiều cũng không thấy tin tức của Hàn Nhậm Bân.

Xem ra chuyến này cô phải dùng tới thân phận “chị dâu” của mình thôi.

Cô vẫn không hiểu được Phó Tư Nghiên với Hàn Nhậm Bân làm anh em kiểu gì. Một người thì thờ ơ với chứng trầm cảm của em mình, người còn lại thì không thèm đoái hoài đến tin nhắn của chị dâu.

Trong lúc đang phàn nàn về tình anh em giả tạo giữa Phó Tư Nghiên và Hàn Nhậm Bân, Nguyễn Hân đã nhấp vào nick của Phó Tư Nghiên, lướt lên xem giọng điệu của mình khi gửi tin nhắn cho anh ngày hôm qua, sau đó bắt đầu gõ chữ.

[Hôm nay mấy giờ anh về nhà?]

Nếu đã không thể vuốt mặt nể mũi “chị dâu”, thì Nguyễn Hân đành phải nhờ người anh trai này ra tay cứu giúp.

Trong khoảng thời gian chờ Phó Tư Nghiên trả lời, Nguyễn Hân lần lượt gọi điện thoại cho tài xế và Hạ Y Đồng, đồng thời bảo tài xế lấy va li của mình ở nhà Hạ Y Đồng về.

Hạ Y Đồng nghe thấy cô nói muốn cầm va li về, hỏi: “Cậu không bỏ nhà ra đi nữa à? Chồng cậu làm cái gì khiến cậu hồi tâm chuyển ý rồi sao?”

Nguyễn Hân: “Anh ta chả làm cái gì cả. Là do mình đã nghĩ thông rồi. Mình vẫn phải nhờ anh ta giúp một vài chuyện, không thể giận dỗi gì với anh ta lúc này. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ mình đi kiểm tra anh ta đã trả lời tin nhắn của mình chưa. Cậu để ý tài xế nhé. Nghe thấy chuông cửa thì ra ngay, đừng để anh ta phải đợi. Mình phải mang được va li về nhà trước khi Phó Tư Nghiên biết chuyện mình muốn bỏ nhà đi.”

Hạ Y Đồng: ". . . . . . ."

Cúp điện thoại xong, Nguyễn Hân kiểm tra tin nhắn đã thấy tin nhắn của Phó Tư Nghiên. Cô nhanh chóng nhấp vào.

Phó Tư Nghiên: [Tôi về đến nhà rồi. ]

Khoé miệng Nguyễn Hân phút chốc cứng đờ.

Anh đã về đến nhà rồi sao?

Sao hôm nay anh về nhà sớm thế?

Thôi xong rồi, tới lúc về nhà cô phải giải thích chuyện thu dọn hành lý như thế nào đây.

Chắc chắn cô đã đánh mất may mắn của mình rồi.

Tới nước này cô chỉ còn cách cầu nguyện là khi cô bước vào nhà với chiếc va li thì anh sẽ đang ở trong phòng làm việc. Lúc ấy, cô sẽ lẳng lặng đem va li cất lại vào chỗ cũ, và thế là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hoàn hảo.

Cô gượng cười gõ vào khung chat.

[Bây giờ tôi vừa mới tan sở, rất nhanh thôi sẽ trở về nhà. ]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô lại cảm thấy câu này không thể hiện được hết sự quan tâm dịu dàng của mình, do đó cô tiếp tục gõ.

[Anh ăn tối chưa? Lát nữa tôi về chúng ta ăn cùng nhau. . . . . . ]

Cô vốn định nói đợi lát nữa chúng ta cùng ăn tối, tuy nhiên chưa kịp sửa xong thì trên màn hình đã hiện thêm một tin nhắn.

Phó Tư Nghiên: [Tối nay em về nhà sao? ]

Tim Nguyễn Hân đập chệch một nhịp, có dự cảm không lành dâng lên trong lòng cô.

Nguyễn Hân: [Anh nói câu này nghĩa là sao? ]

Phó Tư Nghiên: [Tài xế nói rằng sáng nay em đã gửi va li đến nhà Hạ tiểu thư, không phải em định ở lại nhà Hạ tiểu thư à? Nếu thiếu cái gì gọi cho tôi, tôi mang sang cho em. ]

Tay Nguyễn Hân hơi run lên: [Không phải như vậy đâu. Anh nghe tôi nói đã. ]

Phó Tư Nghiên: [À, tôi quên mất. Phòng ngủ thay khoá rồi, đúng là em cần phải quay về một chuyến. ]

Nguyễn Hân: [. . . . . . ]

*******************

Lần bỏ nhà ra đi ngắn nhất trong lịch sử.
Chương kế tiếp