Ngọt Tận Tâm Can

Chương 65
Thấy anh không rời đi, tâm tình Nguyễn Hân trở nên tốt lên, mặc dù anh là thủ phạm khiến cô suy nhược hiện tại, nhưng giờ phút này nhìn thấy anh lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

Cô mím môi không nói, Phó Tư Nghiên tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của cô, anh giữ sau gáy của cô, áp môi mình vào môi cô nhẹ nhàng mút mát trêu chọc cô, hôn như thế nào cũng đều cảm thấy không đủ. Giọng nói của anh kèm theo hơi thở mạnh mẽ, "Có phải là không nhìn anh, tưởng anh không có ở nhà nên lén lút khóc hả, nhóc bám riết."

Chỉ một buổi tối, anh gọi cô bằng nhiều cái tên khác, nhóc lưu manh, nhóc khả ái, và nhóc bám riết.

Nguyễn Hân bị anh nói đúng, mặt cô đỏ lên mà không chịu thừa nhận: "Ai là nhóc bám riết chứ, em không có lén lút khóc."

“Ồ?” Phó Tư Nghiên ôm mặt cô, "Vậy người nào sáng nay ôm anh, bảo anh đừng dậy, kêu anh ngủ với cô ấy thêm chút nữa.”

Nguyễn Hân nghẹn lời, chuyện ôm anh làm nũng không cho anh đứng dậy đã in sâu trong tâm trí cô, cô không biết bản thân mình lúc đó có bị gì, chỉ là không muốn anh đi mà thôi, hơn nữa cô có linh cảm rằng cô sẽ thường xuyên làm điều này trong tương lai, không thể chối cãi được.

Cô kéo chăn lên khỏi đầu, tức giận nói: "Phó Tư Nghiên, anh thật phiền phức, mau đi đi, em đi ngủ đây."

Phó Tư Nghiên cũng không tức giận, người đàn ông đã ăn uống no rồi thì sẽ là người kiên nhẫn nhất, anh nghiêng người qua người cô, vén chăn lên, để lộ khuôn mặt đỏ bừng của cô, trầm giọng nói: "Em không đói sao? Bảo bối, ăn xong rồi ngủ có được không?"

Khi Nguyễn Hân nghe thấy anh gọi bảo bối, hình ảnh anh thở hồng hộc gọi bảo bối đêm qua vô tình hiện lên trong đầu cô, khiến vành tai cô đỏ bừng.

Phó Tư Nghiên lại ghé sát vào tai cô, nó rất ám muội: "Ăn xong anh sẽ ngủ cùng em."

Ngủ cùng cô?

Cùng như thế nào đây?

Chắc chắn không chỉ là nói chuyện dưới chăn theo nghĩa đơn giản, chắc là phải làm gì đó, nghĩ đến bộ dạng dã thú của anh tối qua, hai chân Nguyễn Hân không khỏi run lên, lảng tránh nói: “Em đói, nhưng em... ...em vẫn chưa muốn dậy, em thấy hơi khó chịu."

Cô cảm thấy rằng Phó Tư Nghiên sẽ có thể hiểu được ý của cô, cô không được khỏe, cơ thể của cô không chịu được quá nhiều khoái cảm.

Cô là người hiểu chuyện, tuy chỉ trải qua một đêm với anh nhưng cũng phát hiện ra một số tính khí của anh trên giường, đàn ông động tình xong mới cầu xin tha thứ thì đã quá muộn, càng làm cho anh giày vò càng thê thảm hơn, nếu muốn xin tha thì phải xin tha sớm, khi anh không bị dục kiểm soát thì lúc đó anh mới nghe mình đang nói gì.

Phó Tư Nghiên cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy cô chui vào trong chăn, dáng vẻ tủi thân nói là không được khỏe, đau lòng mà không biết phải làm sao nên đưa tay ra sờ sờ lên mặt cô, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"

Thật ra cũng không còn đau nhiều nữa, chỉ là tay chân có chút đau nhức, lần đầu tiên trải qua loại chuyện này cho nên cảm giác rất kỳ lạ, nhưng vì sau này để cho anh có thể tự kiềm chế hơn nữa, cô liền giả bộ như rất đau mà gật đầu.

Vốn dĩ Phó Tư Nghiên tin cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng rất giả của cô, anh lập tức đoán ra rằng cô đang giả vờ đáng thương, bèn hỏi: "Đau ở chỗ đó hay ở chỗ khác?"

Nguyễn Hân không ngờ anh lại hỏi kỹ như vậy, lỗ tai nóng lên, cụp mi nói: "Chỉ là không thoải mái thôi, anh đừng hỏi nữa."

"Để anh xem." Phó Tư Nghiên đưa tay vén chăn của cô lên, Nguyễn Hân giật mình, vỗ vỗ tay anh, đỏ mặt nói: “Đừng có giở trò lưu manh.”

Phó Tư Nghiên hôn lên vành tai cô, "Ngoan, để anh xem có bị thương không, không làm gì khác đâu, không nhìn thấy anh không được yên tâm."

Ngoan cái quái gì chứ, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ vậy.

Có bị thương hay không trong lòng anh phải tự biết chứ, tối hôm qua anh cõng cô đi tắm, mặc dù cô lảo đảo, nhưng cô vẫn nhớ anh nắm mắt cá chân của cô kiểm tra, sao bây giờ lại giả vờ nghiêm túc, rõ ràng là đang lợi dụng cô.

Cô áp chặt chăn vào ngực, không cho anh nhấc lên, nhỏ giọng nói: "Không bị thương."

Phó Tư Nghiên nghiêm túc nói: "Nếu không bị thương sao nó lại đau chứ, anh muốn kiểm tra."

Anh nói chính là anh muốn bị kiểm tra, dùng ngữ khí mạnh mẽ không thể cự tuyệt, Nguyễn Hân biết mình bại lộ bí mật, cau mày vài giây mới thay đổi lời nói: “Vậy em không còn cảm thấy đau nữa."

Phó Tư Nghiên thấy cô nhanh chóng thay đổi lời nói làm cho buồn cười, hôn lên vành tai cô, "Lúc đau một lúc không đau, anh cảm thấy em đang cố ý làm cho anh đau lòng."

Nguyễn Hân buồn bực nói, "Anh không hề thương em."

Phó Tư Nghiên tức giận đến mức cắn vào vành tai cô, "Tim anh cũng cho em rồi, vậy mà còn nói là anh không thương em."

Nguyễn Hân theo bản năng mắng anh: "Vậy tối hôm qua em bảo anh dừng lại, tại sao anh không dừng lại?"

Vừa dứt lời, liền bắt gặp ánh mắt nóng như lửa đốt của Phó Tư Nghiên, cô nhận ra mình đã nói sai điều gì đó rồi, nên ôm chăn tránh sang một bên.

Phó Tư Nghiên cảm thấy hô hấp khó khăn, dùng một tay ôm lấy cô rồi dùng chăn cuộn cô vào lòng.

Một người đàn ông mới bắt đầu ăn thịt nên tràn đầy năng lượng, tất cả đều là vì thương bảo bối ở trong lòng mà nhịn không được chạm vào cô, vốn dĩ anh chỉ đến gọi cô ăn, nhưng trong cuối cùng, mỗi lời nói của cô đều trêu chọc anh, và đã thành công tự giết mình.

*

Hai người náo loạn cả buổi sáng, lần này Nguyễn Hân thực sự sắp bị phế rồi, ga trải giường dưới thân cô cuộn lại với nhau, Phó Tư Nghiên ôm cô thật chặt, và lau mồ hôi trên mặt cô.

"Em vẫn ổn chứ?"

Nguyễn Hân trống ngực đập thình thịch, cổ họng có chút khàn khàn, giống như thiếu nước: "Tôi không được khỏe."

Phó Tư Nghiên nói: "Tôi sẽ đưa em đi tắm, nhưng phải ăn cháo trước được không?"

Nguyễn Hân cảnh giác nói: "Tôi muốn tắm một mình." Cô không dám để anh tắm cho mình nữa.

Phó Tư Nghiên đứng dậy trước, mặc quần áo và ngồi ở mép giường, quay lại thấy cô vẫn nằm trên giường, lại đề nghị: "Tôi bế em đi nhé?"

Nguyễn Hân hờ hững từ chối: "Không cần."

Phó Tư Nghiên nhìn khuôn mặt cô bằng đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, như thể đang hỏi cô tại sao cô không chịu dậy.

Nguyễn Hân xua tay: “Anh ra ngoài trước đi.” Cô muốn đứng dậy mặc quần áo.

Rõ ràng Phó Tư Nghiên biết nhưng vẫn hỏi, "Tại sao tôi phải đi ra ngoài?"

"Tôi muốn thay quần áo."

Phó Tư Nghiên nhướng mày, "Tôi không thể nhìn sao?" Cô từ trên xuống dưới không phải đều bị anh nhìn thấy hết rồi sao.

Mặt Nguyễn Hân hơi nóng lên, đẩy bả vai của anh, nũng nịu nói: "Anh mau đi ra ngoài đi, xem xem đồ ăn có nguội không, đã lâu như vậy rồi."

Phó Tư Nghiên làm bữa sáng, bây giờ là buổi trưa, chắc chắn trời sẽ bị nguội, chỉ có cháo là còn ấm.

Phó Tư Nghiên hôn lên mu bàn tay cô, ngừng trêu chọc cô, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Nguyễn Hân đợi anh đi rồi mới đắp chăn đi vào phòng tắm.

Vào buổi chiều, Phó Tư Nghiên vẫn ở nhà đợi, Vạn Kỳ gọi điện để nhắc nhở anh rằng có một cuộc họp lúc ba giờ, khi anh trả lời điện thoại Nguyễn Hân ngồi bên cạnh anh và có thể nghe thấy rõ ràng Vạn Kỳ gọi anh đến văn phòng. Phó Tư Nghiên vẫn chưa trả lời thì đã thấy cô mím môi và đôi mắt trong veo ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, như thể Vạn Kỳ là tình nhân bên ngoài của Phó Tư Nghiên đến để tranh chồng với cô.

Phó Tư Nghiên một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm lấy tay cô, nhéo đầu ngón tay cô, nói với Vạn Kỳ qua điện thoại: "Là một cuộc họp rất quan trọng sao, nhất thiết tôi phải tham dự không?"

Các cuộc họp tất nhiên là cuộc họp quan trọng, và không có cuộc họp nào không quan trọng có thể xuất hiện trong lịch trình của Phó Tư Nghiên, nhưng chúng không quan trọng đến mức Phó Tư Nghiên phải tham dự.

Phó Tư Nghiên làm việc gì cũng có quyết định của riêng mình, anh luôn đưa ra quyết định và trực tiếp thông báo cho Vạn Kỳ anh chưa bao giờ sử dụng loại câu hỏi như thế này.

Khi Vạn Kỳ nghe câu hỏi của anh, lập tức hiểu ra và hợp tác nói: "Tổng giám đốc Phó, ban giám đốc có mấy người khó tính, anh không đến thì khó giải thích."

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, quay đầu nhìn Nguyễn Hân.

Nguyễn Hân rút tay về, lẳng lặng ngồi xuống, vẻ mặt như anh đi đi, em không sao, em chỉ không thoải mái mà thôi.

Phó Tư Nghiên đè nén đôi môi đang nhếch lên, trầm giọng nói: "Cậu đi thay tôi, tôi ở chỗ này còn có việc quan trọng hơn phải làm, còn có một người rất quan trọng cần phải ở bên cạnh, đi rồi càng khó giải thích."

Nguyễn Hân sửng sốt, đợi anh khi cúp điện thoại, liền hỏi: "Anh thực sự không đi họp sao? Có ảnh hưởng đến công ty không?"

Phó Tư Nghiên hỏi, "Em muốn tôi đi làm hay ở nhà với em?"

Cô đương nhiên muốn anh ở nhà với cô, "Còn công việc thì sao?"

Phó Tư Nghiên nói: "Công việc không quan trọng bằng em. Tôi không muốn chỉ lo kiếm tiền nuôi vợ, mà vợ ở nhà thì đang khóc thút thít."

Nguyễn Hân nắm chặt tay, vỗ nhẹ bả vai của anh, đỏ mặt nói: "Ai khóc thút thít chứ, em không yếu ớt như vậy."

Cô chỉ cảm thấy có chút bất an, anh tốt như vậy, tốt đến mức làm cô sợ tất cả những thứ này đều là giả, rất cần anh ở bên cạnh để có cảm giác an toàn.

Cô không chịu thừa nhận mình không cho anh đi, ngược lại cô còn chủ động ôm cổ anh, nâng cằm hôn lên mà môi anh.

Phó Tư Nghiên ôm chặt lấy cô, áp môi vào cổ cô, khàn giọng nói: "Hân Hân, sao em lại ngọt ngào như vậy!"

Phó Tư Nghiên nói rằng Nguyễn Hân là nhóc bám riết không hề sai tí nào, trong ba ngày liên tiếp, bất cứ khi nào Phó Tư Nghiên muốn đứng dậy, cô đều ôm anh thật chặt và không cho anh đi, trên thân thể vết bầm tím còn vẫn chưa biến mất, có lúc cô oán trách anh là đồ cầm thú, có lúc lại thẳng thắn nói rằng cô yêu anh.

Sức khỏe không được tốt mà vẫn cứ tán tỉnh anh, Phó Tư Nghiên kiềm chế rất lâu rồi, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Hai người đã ở nhà vào thứ sáu và cuối tuần, đến thứ hai sau khi thức dậy chuẩn bị đi làm Phó Tư Nghiên đã đánh thức Nguyễn Hân.

Anh thường dậy rất sớm trước khi trời sáng, Nguyễn Hân ngái ngủ nhìn anh, dụi dụi mắt, "Sao vậy?"

"Tôi phải đi làm rồi."

Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, hai người họ được xem là vợ chồng son, anh đương nhiên không nỡ rời xa cô, rất muốn đem cô bỏ vào túi mang theo, anh đã sớm tính toán, nếu như cô ôm anh không cho anh đi như mấy ngày trước thì anh sẽ đưa cô cùng đến công ty.

Bây giờ cô không việc gì làm, như vậy rất thuận lợi cho anh.

Nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, mấy ngày nữa anh ra nước ngoài có thể mang cô theo.

Nguyễn Hân nghĩ rằng hôm nay là thứ hai, nên ồ lên một tiếng, và nói, "Vậy thì anh đi đi.

Phó Tư Nghiên: "Không biểu hiện gì sao?"

Nguyễn Hân vẫn còn buồn ngủ, chiếu lệ ngẩng đầu lên hôn lên má anh một cái.

Phó Tư Nghiên bất mãn nhéo nhéo má của cô, "Dậy đi, em cùng tôi đến công ty."

Nguyễn Hân chui vào trong chăn, nhắm mắt lại nói: "Không muốn."

Lại là không muốn.

Phó Tư Nghiên nghi ngờ rằng hai từ này chỉ là câu thần chú của cô.

Sau khi Phó Tư Nghiên đi làm, Nguyễn Hân ngủ đến trưa, dậy tắm rửa, sau đó cởi ga trải giường bẩn và ném vào máy giặt, mấy ngày nay Phó Tư Nghiên đều dùng máy giặt để giặt ga trải giường, cô rất ngại nên không đợi dì Hoàng về giặt.

Phó Tư Nghiên đã làm sẵn thức ăn để trong bếp, tất cả đều được đặt trong hộp cơm cách nhiệt, cô chụp ảnh trước khi ăn, sau khi ăn xong lại chụp ảnh hộp cơm rỗng gửi cho anh.

"Đồ ăn rất ngon, em đã ăn hết rồi, anh đã ăn cơm trưa chưa?"

Phó Tư Nghiên đang họp thì nhận được tin nhắn này, kể từ khi kết hôn với Nguyễn Hân, điện thoại của anh chưa bao giờ tắt máy trong cuộc họp và nó luôn ở chế độ rung.

Một quản lý cấp cao đang báo cáo công việc quan trọng và Phó Tư Nghiên cũng không nhìn vào điện thoại.

Nguyễn Hân đợi hai phút, cũng không đợi anh trả lời, suy nghĩ một chút, liền gửi tin nhắn thoại vào điện thoại di động của anh.

Phó Tư Nghiên lại thấy điện thoại rung lên, anh lấy điện thoại ra xem tin nhắn, đúng lúc vị quản lý cấp cao này vừa báo cáo xong, đang chờ anh đánh giá, mặt anh rất nghiêm túc cầm điện thoại, rồi đưa tay ra dấu tạm ngừng cuộc họp, ở trước mặt mọi người giả vờ như đang có công việc quan trọng khác.

Chỉ có Vạn Kỳ đang đứng bên cạnh anh, vô tình nhìn thấy từ vợ trên đầu đoạn chat của anh.

Phó Tư Nghiên nhìn giọng nói trên điện thoại trong vài giây, đang định chuyển nó thành văn bản để xem cô gửi gì cho mình, ngón tay vừa chạm vào biểu tượng giọng nói, Nguyễn Hân lại gửi một số biểu tượng cảm xúc khác đến.

Hình ảnh động có sáu ngón tay cái giơ lên, ở giữa có chữ "Tuyệt vời" sáng lên, Phó Tư Nghiên không kìm được khóe môi hơi nhếch lên, trong lúc vô tình buông ngón trỏ ra, giọng nói đã được phát ra .

Trong phòng họp rộng rãi sáng sủa, những người đàn ông mặc vest, đi giày da tuổi tác cũng không còn trẻ, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của một cô gái phát ra từ điện thoại di động của tổng giám đốc.

"Anh Phó, tay nghề nấu ăn của anh càng ngày càng giỏi, bắn tim."

Chương kế tiếp