Ngọt Tận Tâm Can

Chương 68
Đợi Nguyễn Hân đi tắm xong, Phó Tư Nghiên ngồi trong phòng nhìn cô ngủ rồi sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Nước trong túi truyền dịch của Nguyễn Đức Nghiệp vừa nhỏ xuống hết, Phó Tư Nghiên rung chuông gọi y tá tới rút kim tiêm thay anh, sau đó lấy túi sưởi làm ấm tay cho Nguyễn Đức Nghiệp, toàn bộ quá trình chăm sóc đều rất tỉ mỉ, con rể kiểu này, không tìm ra được nửa điểm không tốt.

Nguyễn Đức Nghiệp ngồi dựa vào thành giường, hỏi: “Hân Hân ngủ rồi à?”

Phó Tư Nghiên gật đầu, nhìn thấy sắc mặt của ba Nguyễn đã đỡ hơn rất nhiều, liền nói thẳng vào vấn đề: “Bố vợ, cho con mạo muội hỏi bố một câu, bệnh tình của bố chắc là không quá nghiêm trọng nhỉ?”

Quả nhiên là rất mạo muội.

Ba Nguyễn khẽ ho một tiếng, vẻ mặt xấu hổ nhìn Phó Tư Nghiên, ánh mắt hiện lên một tia chột dạ: “Tư Nghiên à, thật sự là do bố phải nhập viện, không phải bố muốn gạt các con đâu.”

Lúc ấy ông ta thật sự bị Lý Anh Hoa làm cho mụ mị đầu óc, hơn nữa cơn đau dạ dày còn phát tác nghiêm trọng, nên được đưa vào bệnh viện, kiểm tra xong thì vẫn ra bệnh cũ, uống mấy vị thuốc dạ dày xong là có thể xuất viện, dì Trần vừa thấy bệnh cũ của Nguyễn Đức Nghiệp lại tái phát thì hốt hoảng gọi điện cho Nguyễn Hân, Nguyễn Đức Nghiệp biết con gái muốn đến thăm ông ta thì thụ sủng nhược kinh*.

*THỤ SỦNG NHƯỢC KINH được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Nhưng nhớ đến con gái vẫn đang chiến tranh lạnh với mình, lần này ông ta thuê trợ lý cho Lý Anh Hoa, ngầm đồng ý để cho Lý Anh Hoa lấy thân phận phu nhân chủ tịch đến công ty, con gái chịu ủy khuất cũng chẳng nói với ông ta một câu nào, đến gọi điện thoại đến trút giận cũng chẳng thèm gọi, chắc là cô phải thất vọng về ông ta lắm nên mới không thèm để ý đến người cha như ông ta nữa, nếu như sức khỏe ông ta không có vấn đề gì thì chắc cô cũng chẳng thèm đến gặp ông ta.

Vì muốn dành nhiều thời gian hơn cho con gái, ông ta rất hao tâm tổn trí, cố tình bảo bác sĩ Trần khuếch đại bệnh tình của ông ta lên một chút, nhưng không thể nói là bệnh nan y, nếu không sau này chắc chắn sẽ bị vạch trần, vì vậy ông ta quyết định chọn bệnh sỏi túi mật, tuy cũng không tính là quá nặng, nhưng cũng phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày.

Bác sĩ Trần là bạn cũ của ông ta, cũng biết quan hệ của anh với con gái, ai mà ngờ là ông bạn già này lại chơi ông ta một vố, cố tình nói với Hân Hân là túi mật này không giữ nổi nữa, Hân Hân thế mà lại tin thật, không hề ngần ngại mà chuẩn bị cho ca phẫu thuật cắt túi mật.

Ông ta còn vắt óc nghĩ ra một lời bao biện đề làm thế nào cho Hân Hân tin rằng ông ta có thể điều trị mà không cần đến phải cắt đi túi mật.

Không ngờ được, Phó Tư Nghiên vừa nhìn đã phát hiện ra ông ta là đang giả vờ bệnh, lại còn vạch trần ông ta.

Nguyễn Đức Nghiệp đến khuôn mặt già của ông ta cũng sắp không giữ nổi nữa, còn muốn cầu xin anh đừng nói cho Nguyễn Hân biết.

“Tư Nghiên, bố chỉ muốn ở cùng với Hân Hân lâu hơn một chút, hy vọng con có thể thấu hiểu cho nỗi lòng của người làm cha này, quan hệ giữa hai cha con chúng ta cũng vốn đã không được hòa hợp, con nhất định đừng nói chuyện này với Hân Hân, nếu nó mà biết bố cố tình lừa nó, chắc chắn sẽ tức đến mức từ nay về sau chẳng thèm quan tâm đến bố nữa mất. Tư Nghiên, con rể ngoan, đợi đến lúc được lên làm cha thì con sẽ cảm nhận được tâm trạng của bố lúc này.”

Phó Tư Nghiên ngồi im lặng, không trả lời.

Nguyễn Đức Nghiệp nhớ rằng Phó Tư Nghiên đã từng nói, anh muốn trở thành người đàn ông mà Nguyễn Hân tin tưởng nhất, vừa rồi thậm chí còn không để Hân Hân cho ông ta ăn, điều này chứng tỏ dục vọng chiếm hữu của anh quá lớn, đến cả bố vợ cũng không tha.

Nếu là trước đây, lúc quan hệ của hai cha con ông ta vẫn còn tốt, ông ta nhất định phải lấy danh nghĩa bố vợ để giáo huấn thằng con rể này, đến bố vợ mà cũng ghen cho được, ông ta còn chưa ghét bỏ anh vì đã cướp mất con gái của ông đi đâu.

Bây giờ ông ta đã mắc sai lầm, lại bị Phó Tư Nghiên nắm thóp, ông ấy không thể ghi điểm trong mắt con rể, còn sợ Phó Tư Nghiên chơi xấu, vì muốn độc chiếm Hân Hân mà cố tình chia rẽ mối quan hệ của ông ta và Hân Hân.

“Từ lúc bố giao Hân Hân cho con, người có thể đi cùng với nó cả một đời chính là con, các con có thể đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại, còn bố chỉ có thể ngóng trông các con có thể thỉnh thoảng về thăm bố một lần, chỉ thế thôi là đã quá đủ rồi,”

Thấy ông ta thành khẩn như vậy, Phó Tư Nghiên cuối cùng cũng đã bắt đầu bày tỏ ý kiến của anh.

“Bố vợ, bố cứ yên tâm đi, con sẽ không nói chuyện này với Hân Hân đâu, nhưng có chuyện này, con hy vọng bố có thể nói rõ với con.”

Nguyễn Đức Nghiệp thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Phó Tư Nghiên: “Không chuyện gì có thể vẹn cả đôi đường hết. Theo con, vẹn cả đôi đường thật ra chính là cả hai bên đều chấp nhận nhường nhịn nhau, Lý Anh Hoa là vợ của bố, Hân Hân là con gái của bố, bố hy vọng Lý Anh Hoa và Hân Hân có thể chung sống hòa thuận, như vậy cả gia đình bố có thể hạnh phúc viên mãn, bố không cần cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai. Trong mối quan hệ này, Lý Anh Hoa đã làm mọi cách để thực hiện nguyện vọng của bố, chắc hẳn bà ta đã nói với bố rồi, vì bố, bà ta nguyện ý coi Hân Hân như con gái ruột, chỉ cần quan hệ cha con của hai người hòa thuận lại như lúc đầu, bà ta chịu chút ủy khuất cũng chẳng sao cả, người giận dỗi vẫn luôn là Hân Hân, em ấy không muốn chấp nhận Lý Anh Hoa, cho nên bố cảm thấy em ấy là bị chiều hư đến mức kiêu căng, ngạo mạn, bố chưa bao giờ cảm thấy chuyện cưới Lý Anh Hoa về là sai cả.”

Nguyễn Đức Nghiệp giải thích: “Bố và mẹ của Hân Hân đã sớm không còn tình cảm với nhau, chẳng qua là vì công ty và Hân Hân nên mới không ly hôn, lúc bố và Lý Anh Hoa ở bên nhau thì bố và mẹ nó đã ly hôn rồi.”

Phó Tư Nghiên: “Đương nhiên là bố có quyền lựa chọn được ở cùng với ai, không ai có thể ngăn cản bố theo đuổi hạnh phúc, nhưng Hân Hân cũng có quyền lựa chọn không chúc phúc cho hai người, bố cần gì cứ phải bắt Hân Hân nhường nhịn, lúc nào cũng niềm nở với Lý Anh Hoa chứ, Lý Anh Hoa có thể giả vờ đối xử tốt với Hân Hân là bởi vì bà ta muốn được gả vào Nguyễn gia, làm Nguyễn phu nhân, Hân Hân vốn dĩ là đại tiểu thư của Nguyễn gia, là vợ của Phó Tư Nghiên, tại sao em ấy lại phải nhịn? Em ấy đối với bố, nếu có mười phần yêu thương thì chỉ biểu đạt ra ba phần, Lý Anh Hoa dành cho bố bao nhiêu phần tình cảm thì qua chuyện này, bố cũng nên hiểu rõ.”

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Đức Nghiệp có vẻ ngượng ngùng.

Trong lời nói của Phó Tư Nghiên có chút ý châm chọc: “Bố của con nuôi rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, bởi vì bố của con thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, những người phụ nữ đó ở trước mặt ông ấy thì ra vẻ hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau, nhưng sau lưng thì lại ngấm ngầm tranh giành tình cảm, tính kế với nhau, rất nhiều lúc trong lòng ông ấy đã rõ ràng nhưng chỉ cần những người đó không làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của ông ấy thì ông đều có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua, thậm chí hưởng thụ quá trình này, con không quá hiểu biết về bố vợ, cũng không biết bố có phải loại người chỉ cần vợ con giả vờ hòa thuận ở trước mặt bố là lại mê mê muội muội, không màng đến chuyện riêng tư của bọn họ hay không.”

Sắc mặt Nguyễn Đức Nghiệp trầm xuống, câu này của Phó Tư Nghiên rõ ràng chính là coi ông ta là kiểu người giống như Phó Vĩnh Phong.

“Đương nhiên là bố quan tâm trong lòng Hân Hân có chịu ủy khuất hay không rồi,”

Phó Tư Nghiên: “Thế bố có biết lúc Lý Anh Hoa chưa gả vào Nguyễn gia, Nguyễn Thư Nhã thường xuyên gửi tin nhắn đến làm phiền Hân Hân, gọi Hân Hân là em gái không? Lúc đó, Hân Hân còn chưa phát hiện ra chuyện tình cảm của bố và mẹ đang rạn nứt, mỗi lần bố đi tìm Lý Anh Hoa, Nguyễn Thư Nhã đều sẽ gửi ảnh chụp của chung của các người cho Hân Hân.”

Nguyễn Đức Nghiệp ngẩn ngơ: “Con nói cái gì cơ?”

“Các người vẫn luôn tỏ vẻ vợ chồng ân ái trước mặt Hân Hân, nhưng thật ra là Hân Hân đã sớm biết chuyện của bố và Lý Anh Hoa rồi. Theo hiểu biết của con về em ấy, em ấy chắc đã từng ám chỉ với bố rồi, bố có rất nhiều cơ hội để nói cho em ấy biết, nhưng bố đối với con gái mình lại luôn giấu giếm lừa gạt, mãi đến lúc bố mất đi sự tín nhiệm của một người cha.”

Đối với Nguyễn Đức Nghiệp mà nói, hôn nhân của ông ta với mẹ của Nguyễn Hân chỉ là liên hôn thương nghiệp, tình cảm nhạt nhòa, tự nhiên sẽ trở nên xa cách, trước khi cả hai gặp được người mình thích, vì công ty và con gái họ chỉ có thể duy trì quan hệ hôn nhân, sau này ông ta lại gặp Lý Anh Hoa, trong lúc đang do dự không biết có nên kết hôn với Lý Anh Hoa hay không, ông ta sẽ không tiết lộ quan hệ của ông ta với Lý Anh Hoa vì nhiều lý do khác nhau. Lúc ông ta và mẹ của Nguyễn Hân chính thức ly hôn, ông ta cũng không hề cảm thấy rằng mình ngoại tình với Lý Anh Hoa, cho nên ông ta vẫn luôn làm mọi cách để Nguyễn Hân chấp nhận chuyện này.

Nhưng mà ông lại không ngờ tới, lúc ông còn chưa suy nghĩ đến việc cưới Lý Anh Hoa về, con gái của Lý Anh Hoa đã đi khiêu khích Nguyễn Hân rồi.

Ông ta nhớ lại những ngày trước khi Hân Hân chọn cắt đứt quan hệ với ông ta và Lý Anh Hoa, Nguyễn Hân thường xuyên gọi điện đến hỏi ông ta đang ở đâu, khi đó ông ta và Lý Anh Hoa đang ở với nhau, nhưng lại không dám nói thật cho Nguyễn Hân biết, nên liền nói là mình đang họp ở công ty, mỗi lần nghe được ông ta đang họp, Nguyễn Hân đều im lặng cúp máy, không tiếp tục hỏi thăm nữa.

“Bố là bố ruột của em ấy, là người đàn ông thân cận nhất với em ấy từ nhỏ đến lớn, mỗi một cử chỉ, lời nói của bố đều có ảnh hưởng rất lớn với em ấy, bởi vì bố không ngần ngại lừa dối em ấy nên mới khiến cho em ấy có phòng bị đối với đàn ông.”

Vào ngày Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân kết hôn, anh đã biết cô tránh né việc thân mật với anh, lúc đó anh chỉ nghĩ rằng cô không thân thiết với anh nên đành ngầm đồng ý sự tồn tại của vĩ tuyến 38 đó, định dành thời gian để cho cô thích ứng, anh cũng không so đo với cô về chuyện hôn nhân trên danh nghĩa gì đó, sau này cùng cô trở về Nguyễn gia, anh mới biết thì ra vấn đề nằm ở chỗ ba Nguyễn, nên cô mới không tin vào hôn nhân, không tin vào tình yêu, và lại càng không tin vào miệng lưỡi đàn ông.

Không phải là do Nguyễn Hân không có tình cảm gì với anh, mà là mỗi lần anh tiến lại gần một chút thì cô lại vô thức phòng bị anh.

Cho nên anh mới giả vờ tỏ ra lạnh nhạt với cô, gỡ bỏ từng chút một khúc mắc của cô làm cho cô dần dần chấp nhận anh.

Nguyễn Đức Nghiệp áy náy nói: “Bố không biết là đã xảy ra chuyện như vậy, thậm chí đến cả chuyện Lý Anh Hoa và Lý Lan Lan đến Lệ Vi hôm nay bố mới biết được, bố thật sự cảm thấy có lỗi……”

“Bố không cần phải xin lỗi con.” Phó Tư Nghiên ngắt lời ông ta: “Sau này bố định xử lý quan hệ gia đình như thế nào đây?”

Nhắc đến việc này, bệnh dạ dày lâu năm của Nguyễn Đức Nghiệp lại tái phát, Lý Anh Hoa trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, cố ý phá vỡ quan hệ cha con của ông ta với Hân Hân, lăm le tài sản của Nguyễn gia, sau khi bị ông ta phát hiện ra, bà ta lại càng kiêu ngạo, còn dùng đứa bé trong bụng uy hiếp ông ta. Nhìn thái độ điên cuồng đòi cổ phần của bà ta như vậy, làm gì còn có tí tình cảm vợ chồng nào nữa, Lý Lan Lan kia cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, cô ta không ngừng khuyên mẹ cô ta ly hôn, nhưng mà trong bụng Lý Anh Hoa còn đang mang thai con của ông ta, nếu ly hôn thì đứa trẻ phải làm sao bây giờ.

Phó Tư Nghiên thấy vẻ mặt của ông ta thì liền biết ông ta đang nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: “Bố chưa suy nghĩ đủ kỹ, trước tiên con chỉ bày tỏ ý kiến cho bố biết, con không cho phép bất cứ ai làm phiền đến Hân Hân, nếu Lý Anh Hoa vẫn còn tiếp tục ở lại Nguyễn gia, con và Hân Hân sẽ không bước chân vào Nguyễn gia nửa bước, tài sản hiện giờ mà bố đang có, chúng con đều không cần, con chỉ không muốn Hân Hân và hai mẹ con Lý Anh Hoa có bất kỳ liên hệ nào với nhau, nơi nào có Hân Hân thì không thể có Lý Anh Hoa, cho nên sau này, con sẽ dùng cổ phần mà mẹ vợ và Hân Hân đang giữ để giúp Hân Hân có được Đạt Hành, hoặc là bố trực tiếp thu mua cổ phần của chúng con, người một nhà cả mà, dễ thương lượng.”

Chương kế tiếp