Ngọt Tận Tâm Can

Chương 79
Ngón tay Nguyên Hân dính giọt nước tuyết tan, lạnh cóng như băng, chiếc nhẫn tinh xảo đeo trên ngón tay nhỏ nhắn của cô tựa như có ma lực lan tràn từng đợt ấm ấp, truyền từ ngón tay đến lồng ngực.

Phó Tư Nghiên nắm lấy tay cô không buông, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn cô, nơi đáy mắt dào dạt tình yêu.

Ánh mặt trời mùa đông ấm áp mà không rõ ràng, từng tia sáng có như không phiêu tán trong không khí, chiếu vào đỉnh đầu của hai người.

Nguyễn Hân nâng đôi tay đang nắm lấy nhau của họ lên, hỏi anh: “Có đẹp không?”

“Ừm”

Nguyễn Hân bất mãn, khẽ trách: “Không được “ừm”, nói chuyện, phải có chữ.”

Phó Tư Nghiên rũ mắt, giống như phản ứng chập đi nửa nhịp, khóe mắt chứa đựng nụ cười mong đợi của Nguyễn Hân: “Đẹp lắm.”

Anh đem bàn tay đang giao nhau của hai người đưa đến bên môi, hào phóng lại tùy ý đặt lên tay cô một nụ hôn trước mặt ông cụ Phó, cùng đám con cháu và người hầu trong sân.

Tới gần giờ cơm trưa, Phó Tư Nghiên đi ra ngoài một chuyến, Nguyễn Hân nghĩ là công ty anh có việc, cũng không hỏi nhiều.

Cơm nước xong xuôi, cô cùng với Phó Tư Dư làm ổ trên sô pha xem ti vi, thảo luận việc tuyển chọn nhân vật cho bộ phim hai người chuẩn bị đầu tư.

Lúc Phó Tư Nghiên từ bên ngoài về, đúng lúc Nguyễn Hân đang tranh cãi với Phó Tư Dư về vấn đề nam diễn viên nào đẹp trai, thảo luận rất kịch liệt, áo lông vũ bị cởi ra ném xuống một bên, áo khoác lông cổ cao bị đổi thành một chiếc áo khoác cổ thấp khác, không hề chú ý tới Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên nghe được từ từ trong miệng cô khen một người đàn ông khác, hơi nhíu mày, đi qua vỗ nhẹ vào vai cô.

Nguyễn Hân quay đầu nhìn thấy anh, hỏi: “Công việc xử lý xong rồi?”

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, Phó Tư Dư gọi một tiếng anh hai.

Anh hơi gật đầu, nói với Phó Tư Nghiên: “Hạo Bác chờ em ở bên ngoài.”

Phó Tư Dư sửng sốt một lát: “Anh ấy không có nói với em là anh ấy sẽ đến, em đi ra ngoài nhìn một lát.”

Cô bỏ chân từ trên ghế sô pha xuống, mang dép vào rồi đi ra ngoài.

Nguyễn Hân cũng xuống khỏi ghế sô pha, hỏi Phó Tư Nghiên: “Anh ăn cơm không?”

“Ăn.” Anh cầm lấy áo lông vũ bị ném ở một bên, khoác lên trên người cô: “Mang em ra ngoài, lên lầu thay bộ đồ khác.”

“Đi đâu?”

“Tới nơi em sẽ biết.”

“Vậy thì bây giờ có thể đi rồi, thế này là được, không cần thay đồ đâu.”

Cuối cùng cô vẫn bị Phó Tư Nghiên kéo lên lầu mặc thêm một cái áo lông cao cổ.

Đi ra từ phòng ngủ, Nguyên Hân vẫn luôn lôi kéo cổ áo của mình: “Em không thích mặc áo lông cổ cao, quá khó chịu, em không lạnh, mặc áo ngắn cũng được.”

Vừa nói, một chân bước ra khỏi cửa, một luồng gió lạnh thấu tim gan đập vào mặt cô, theo cổ áo chui vào trong người, cô theo bản năng run cầm cập.

Phó Tư Nghiên nhìn cô, cười không nói.

Anh hiểu rõ cô, thứ mà cô nhận định là không thích thì sẽ vẫn luôn không thích, thử cũng không thử.

Nguyên Hân yên lặng thả tay xuống.

Này.... cũng quá xấu hổ rồi.

May là dưới sự kiên trì của Phó Tư Nghiên, quần áo cô mặc so với ngày thường đã dày hơn một chút, nhưng da của cô vừa mỏng lại vừa trắng, lúc đến xe mũi vẫn bị gió thổi đỏ lên.

Phó Tư Nghiên mở cửa xe giúp cài dây an toàn, đem chăn mỏng chuyên dụng đắp lên trên đùi cô.

Tài xế khởi động xe lái ra khỏi nhà cũ Phó gia, tối qua Nguyễn Hân chưa ngủ, xe đi chưa được mấy phút đã bắt thấy mệt mỏi, ngáp một cái, ở trên đùi Phó Tư Nghiên mà ngủ.

Một đường mơ màng tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, không biết đã qua bao lâu, cô mơ hồ nghe được một giọng nói phụ nữ được ép tới thấp: “Ngủ rồi sao?”

Phó Tư Nghiên âm thanh cũng ép tới thấp, mang theo phần áy náy: “Ngày hôm qua thức khuya quá.”

“Không sao, để con bé ngủ.”

“Mẹ.”

Mắt Nguyễn Hân còn chưa mở, đã gọi một tiếng.

Nguyễn Hân từ trong ngực Phó Tư Nghiên ngồi dậy, kinh hỷ nhìn thấy mẹ cô đứng bên cửa xe, ba cô cũng đứng ở bên cạnh mẹ cô. Trực tiếp bỏ qua Phó Tư Nghiễn nhào tới trong ngực Ninh Chi Tình ôm lấy bà: “Mẹ, tại sao mẹ lại về nước?”

Ninh Chi Tình ôm con gái, cười nói: “Trở lại nhìn xem chồng của con gái bảo bối một chút.”

Nguyễn Hân ôm lấy cánh tay bà, cằm gác trên bả vai bà: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết.” Cô đảo mắt nhìn quanh: “Một mình mẹ về sao? Chú Kỷ đâu mẹ?”

“Chú ấy cùng mẹ về, ở trong khách sạn, hôm nay là ngày hai mẹ con chúng ta đoàn tụ, không cần để ý đến chú ấy.”

Ninh Chi Tình là một người phụ nữ không cố chấp rất thấu hiểu, cho đến bây giờ bà chưa từng bắt buộc con gái phải tiếp nhận bạn trai mới của bà, sẽ không tùy ý đem bạn trai tới trước mặt con gái, đồng thời, bà cũng không ỷ vào bạn trai yêu bà mà yêu cầu người đó phải đem Nguyễn Hân thành con gái ruột mà yêu thương.

Cho dù là thân mật như mẹ con hay vợ chồng, nhưng hai bên là hoàn toàn độc lập, không thể bởi vì lựa chọn của mình, mà để cho người thân bên cạnh phải nhường nhịn.

Nguyễn Đức Nghiệp thấy trong mắt con gái chỉ có mẹ, không thèm nhìn đến người ba này là ông một cái, giống như ăn phải trái đắng, ho khan một tiếng, ý đồ làm cho con gái chú ý.

Nguyễn Hân liếc mắt nhìn ông, sau đó quay mặt đi cười với Ninh Chi Tình.

Hai mẹ con trong lòng hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Đức Nghiệp, âm thầm cười nhạo ông.

Ninh Chi Tình chế nhạo nói: “Lão Nguyễn, chứng ho khan của ông đã mười mấy năm rồi vẫn còn chữa chữa khỏi.”

Trước đây, ông thích cùng với Ninh Chi Tình tranh sủng con gái.

Nguyễn Đức Nghiệp bị bà vạch trần mặt không đổi sắc nói: “Dạo này trời trở lạnh.”

Ninh Chi Tinh nói: “Ghen tị con gái thân thiết với tôi hơn thì cứ việc nói thẳng.”

Nguyễn Đức Nghiệp khẽ nâng cằm, “a” một tiếng, trong giọng nói mang theo mùi chua: “Ai nói con gái thân thiết với bà hơn, hai ba con chúng tôi cảm tình rất tốt, đây là bà vừa mới về nước, chả qua là tôi nhường bà thôi.”

Nguyễn Hân cười một cái, vẫy tay với ông: “Ba, ba lại đây, cùng nhau đi.”

Tay trái Nguyễn Hân kéo tay ba, tay phải nắm tay mẹ, quay đầu ra phía sau cười với Phó Tư Nghiên một cái.

Cô biết lần này cô có thể gặp mặt mẹ cô ở Nguyễn gia, nhất định là do Phó Tư Nghiên đã thương lượng trước với ba mẹ của cô.

Thuyết phục ba mẹ cô cùng nhau ở bên cô không phải là chuyện khó, nhưng không nghĩ là anh lại nghĩ ra chủ ý này.

Trong nhà bếp Nguyễn gia, Ninh Chi Tình cùng Nguyễn Đức Nghiệp làm bữa tối cho Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên, tài nấu nướng của đôi vợ chồng li hôn này cũng không tính là tốt, thậm chí có thể nói là không có tài nấu nướng, hoàn toàn dựa vào gói gia vị chống đỡ mùi vị món ăn.

Ngày trước lúc mà bọn họ chưa ly hôn, ở Nguyễn gia có bảo mẫu nên họ không cần tự mình nấu cơm, nhưng vào những ngày lễ ngày tết, họ sẽ đặc biệt cho bảo mẫu nghỉ, tự mình nấu một bữa cơm, một nhà ba người cùng ăn, nhưng việc đó cũng chỉ giới hạn trong ngày lễ, cho nên nhiều năm như vậy nhưng tài nấu nướng của họ cũng không có gì tiến bộ.

Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe được giọng nói ghét bỏ lẫn nhau của Ninh Chi Tình và Nguyễn Đức Nghiệp.

Nguyễn Đức Nghiệp: “Cái khoai tây thái sợi này, bà cắt còn to hơn đầu ngón tay, một lát con gái với con rể ăn làm sao?”

Ninh Chi Tình: “Ông thì hiểu cái gì, to ăn mới ngon, từ nhỏ Hân Hân khoai tây sợi tôi xào, đều to như vậy.”

“Đó là do bà xắt khoai tây sợi to, nhiều ít cũng hai mươi năm, kỹ thuật xắt rau của bà thật sự không có tí tiến bộ nào, cái này không phải khoai tây sợi xào, rõ ràng là xào chày gỗ mà.”

“Hừ... Ông thì có tiến bộ chắc? Trứng xào cà chua này xào ít nhiều cũng hai mươi năm, mà cho tới bây giờ ngay cả vỏ trứng gà cũng làm rơi vào trong chén, một lát nữa lại dùng đũa gắp ra, mười lần thì có chín lần ông gắp không sạch, cắn vào một miếng, trong miệng đều là vỏ trứng.”

Hai người giội nước lạnh lẫn nhau, nhưng không phải là đối chọi gay gắt của hai người rạn nứt tình cảm.

Nhưng lại rất tự nhiên, tựa như bạn hữu sống chung.

Trước đây Nguyễn Hân vẫn luôn nghĩ, chỉ cần làm cho ba mẹ cô tiếp xúc nhiều với nhau hơn, ở chung lâu dần, họ sẽ phát hiện ra điểm tốt của đối phương, lại ở bên nhau một lần nữa.

Nhưng giờ phút này cô mới thật sự hiểu được, họ sớm chiều ở chung hai mươi năm, sớm đã triệt để hiểu rõ thói quen của đối phương, thậm chí chỉ cần một ánh mắt thì đã biết đối phương muốn làm gì, bọn họ chia tay không phải do nhất thời xúc động, mà là đã suy nghĩ kĩ càng.

Lúc ăn cơm tối, quả nhiên bên trong dĩa trứng xào cà chua kia của ba cô toàn là vỏ trứng vụn, cắn vào một miếng, tựa như đang nhai cát vậy, cô liếc mắt sang nhìn ba một cái, sau đó mặt không đổi sắc mà nuốt xuống.

Buổi tối Ninh Chi Tình theo Phó Tư Nghiên về chỗ ở của hai người họ, Nguyễn Hân cùng với mẹ cô ngủ trong phòng ngủ chính, Phó Tư Nghiên đi thư phòng, hai mẹ con thoải mái mà tâm sự đến nửa đêm.

Lần này Ninh Chi Tình trở về Nam Thành ba ngày, hai mẹ con ngoại trừ ăn uống thì chính là đi dạo phố làm đẹp, Phó Tư Nghiên làm hết chức trách đi theo phía sau vợ và mẹ vợ xách túi, ba ngày, Ninh Chi Tình đối với đứa con rể này không có bất kì đánh giá nào.

Mãi cho đến ngày cuối cùng, Phó Tư Nghiên lái xe đưa Ninh Chi Tình ra sân bay tụ họp cùng với bạn trai của bà, Nguyễn Hân ngồi phía sau xe mới lặng lẽ tới bên tai bà hỏi nhỏ: “Mẹ, mẹ cảm thấy anh ấy thế nào?”

Ninh Chi Tình cười cười nói: “ Mẹ nhìn thấy được, con gái của mẹ thật sự hạnh phúc.”

Con rể có thể đem đến hạnh phúc cho con gái của bà, bà đương nhiên là hài lòng.

Ở bên ngoài sân bay, Nguyễn Hân lại nhìn thấy chú Kỷ tướng mạo nho nhã kia, hắn đứng sau một cây cột, chờ tới lúc Ninh Chi Tình ra hiệu hắn có thể đi đến chào hỏi thì hắn mới lộ diện.

Nguyễn Hân đứng bên cạnh Phó Tư Nghiên, đưa mắt nhìn mẹ cô rời đi cùng với chú Kỷ, chú Kỷ đẩy rương hành lý, cho đến chỗ ngoặt sắp không nhìn thấy nữa, duỗi tay khoác lên cánh tay mẹ cô.

Không cần nói tới điểm khác, chỉ cần phần tỉ mỉ này, so với ba cô mạnh hơn nhiều.

Biệt ly luôn luôn mang tới thương cảm, chóp mũi của Nguyễn Hân ê ẩm muốn khóc, Phó Tư Nghiên đưa tay ôm lấy cô, cô nghiêng đầu đem mặt vùi vào ngực anh, toàn bộ nước mắt đều rơi trên ngực anh.

Những người qua lại lui tới không nhịn được mà liếc mắt hai lần, soái ca như Phó Tư Nghiên đi đến đâu thì cũng có tỉ lệ quay đầu cực cao, huống gì lúc này trong ngực anh còn ôm một cô gái khóc đến đỏ cả vành mắt, khó làm cho người khác không liên tưởng đến chút việc gì.

Có người nhận ra Phó Tư Nghiên, lấy di động ra quay video lại.

Phó Tư Nghiên rũ mắt, giọng nói nhẹ nhang dỗ dành cô: “Mẹ nói sau này bà sẽ thường xuyên về thăm em, nếu em nhớ bà ấy, chúng ta có thể qua thăm mà.

Nguyễn Hân gật đầu, nghẹn ngào nói: “Em biết.”

Phó Tư Nghiên dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, bỗng nhiên nói một câu: “Phó Tư Nghiên, anh thật là đẹp trai.”

Phó Tư Nghiên: “..........”

Từ trong sân bay đi ra, hai người không có về nhà ngay, Phó Tư Nghiên mang Nguyễn Hân đi ăn cơm, sau đó tay trong tay, lang thang đi dạo trên phố không có mục đích.

Thật ra thì Nguyễn Hân có chuyện muốn nói với Phó Tư Nghiên, nhưng mà cô suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên mở lời thế nào.

Cuối cùng họ dừng lại trước một cửa tiệm chụp hình cưới, Nguyễn Hân nhìn vào biển quảng cáo ở tủ kính cửa hàng, cô dâu chú rể cười rất vui vẻ, nghĩ đến ngày trước bản thân và Phó Tư Nghiên chụp ảnh cưới chỉ là nhiệm vụ có lệ, đối với cuộc sống hôn nhân trong tương lai cô cũng không có chờ mong gì, ảnh cưới thật sự rất cứng nhắc.

“Tư Nghiên, chúng ta giành thời gian hẹn nhiếp ảnh gia chụp một bộ ảnh cưới đi.”

Lần này em sẽ cười, để anh cảm nhận được em yêu anh.

“Được.”

Phó Tư Nghiên nghĩ rằng đây là nguyên nhân cô lôi kéo anh ở bên ngoài lâu như vậy, cười hỏi: “Có mệt không, có muốn về nhà chưa?”

“Em còn có thứ muốn tặng cho anh.”

Nguyễn Hân mở ba lô đeo trên vai anh, lấy ra khăn quàng cổ tình yêu cô tự tay đan, nhìn chằm chằm vào mặt anh, do dự nửa ngày, vẫn không biết nên bày tỏ thế nào.

Lúc Phó Tư Nghiên thấy cô lấy ra cái khăn quàng cổ, nét mặt lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh(*)

(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

“Em đan sao?”

Nguyễn Hân gật gật đầu.

Khóe môi Phó Tư Nghiên khẽ nhếch lên: “Đan lúc nào vậy, tại sao anh chưa từng thấy nhỉ?”

“Đan ở nhà Đồng Đồng đã lâu rồi.” Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tặng nó cho anh.

Nhìn thấy cô ấp úng, Phó Tư Nghiên cúi người đặt trên môi cô một nụ hôn: “Tặng cho anh một cái khăn quàng cổ, đây là muốn buộc anh cả đời sao?”

Nguyễn Hân hơi ngẩn ra, đến cả chuyện này mà anh cũng biết.

Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, ý nghĩa quà tặng của phụ nữ tặng cho đàn ông anh đều biết, nhưng cô lại chưa từng tặng anh thứ gì.

“Đúng là ý nghĩa như thế.” Nguyễn Hân hào phóng mà thừa nhận, lại nói với anh: “Anh cúi đầu xuống một chút, em mang lên cho anh.”

Phó Tư Nghiên phối hợp với cô khom lưng xuống.

Nguyễn Hân đem khăn quàng cổ quấn hai vòng lên cổ anh, nhón mũi chân ghé tới bên tai anh thì thầm: “Em yêu anh, muốn được ở cạnh anh cả đời này.”

Một lát sau, trên vòng bạn bè của Phó Tư Nghiên nhận được một bát thức ăn cho chó đầu năm mới.

“Tại sao em lại ngọt thế này.”

Một bức ảnh cưới.

Bên trong tấm ảnh mười ngón tay của hai người đan xen, cặp nhẫn kề sát nhau, chính giữa còn có môt cái khăn quàng cổ không được đẹp cho lắm, đường may thì xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chương kế tiếp