Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi
Chương 11
Trương
Thần rất bình tĩnh, như tất cả các doanh nhân giỏi suy tính khác, hắn rất giỏi
kiểm soát cảm xúc của mình. Vì vậy hắn sẽ không hỏi tại sao tôi lại ở đây, cũng
sẽ không làm rùm beng lên rồi nói mấy lời không đúng mực, càng không bày tỏ ý
hối lỗi.
Hắn
đang nhìn tôi đầy dò xét, đánh giá tâm lý của tôi để có cách đối phó phù hợp
nhất, tôi đoán là hắn đã có sơ lược một số kế hoạch dự phòng trong đầu rồi, cho
dù hắn chẳng biểu hiện gì ra bên ngoài cả.
Tôi
đóng cửa lại đi đến trước mặt hắn cầm lấy chai rượu chưa mở, hắn vẫn bình tĩnh
nhìn chằm chằm tôi không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Ngay
lúc đó, tôi muốn dùng chai rượu này để đập vỡ đầu hắn, cũng muốn đổ thẳng chai
rượu này lên đầu hắn, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn là thôi.
Không
biết là tôi quá mềm lòng hay tôi quá hèn nhát, nhưng vào lúc này, khi tôi nên
trút bầu tâm sự thì tôi lại chẳng muốn làm gì cả.
Tôi
ngồi đối diện hắn, mở chai rượu ra rót một ly đầy rồi uống cạn.
Một
ly, hai ly, ba ly, đến ly thứ tư, một đôi bàn tay trắng nõn gầy guộc chặn lại
miệng cốc.
“Đừng
uống nữa.”
“Được,
không uống.”
Tôi
đặt chai rượu xuống không uống nữa, chỉ ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm
Trương Thần.
Trương
Thần cầm lấy chai rượu và ly của tôi, rót một ly rồi uống cạn: “Tôi cũng không
biết nên nói gì.”
“Vậy
thì đừng nói, uống rượu đi.”
Tôi
và Trương Thần im lặng uống hết ly này đến ly khác, đến khi rượu trong phòng đã
hết thì chúng tôi lại kêu người đem tới thêm vài chai.
Cho
đến lúc cả hai đều say bí tỉ, choáng váng nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ, cứ vậy
mà ngủ thiếp đi.
Ngày
hôm sau khi tôi tỉnh lại, Trương Thần vẫn còn đang ngủ say, hắn ngủ mà không
biết trời đất gì, ngây thơ vô tội.
Tôi
đến gần hắn, đưa tay chạm vào mặt hắn rồi trượt xuống cổ, tôi biết chỉ cần dùng
một chút sức lực là có thể bóp chết hắn trong lúc hắn ngủ, nhưng tôi cũng biết
mình sẽ không bao giờ xuống tay được. Những ngón tay của tôi trượt nhẹ xuống
viền cổ áo, tôi vỗ phẳng nút
chéo kép trên người hắn, thật sự chướng mắt.
Tôi
đưa tay cởi cà vạt ra, vò thành cục tròn trong lòng bàn tay rồi cầm áo khoác
bước ra khỏi phòng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đón
taxi vào giờ cao điểm buổi sáng còn không bằng đi xe buýt hay tàu điện ngầm,
tôi mua một bát cháo và một cái bánh bao ở sân ga, vừa ăn vừa kiểm tra pin điện
thoại sắp cạn của mình, hối hận vì hôm qua ra ngoài mà không mang theo sạc dự
phòng.
Là
một thanh niên hai mươi tám tuổi chưa lập gia đình, tôi không có nhiều thời
gian và sức lực để đau buồn như một chàng trai trẻ, hơn nữa việc Trương Thần là
một kẻ tồi đã ăn sâu vào tiềm thức từ lâu, chỉ là giờ lại có thêm một bằng
chứng cho thấy khả năng lừa dối người khác của hắn đã thăng cấp.
Cách
giải quyết tốt nhất có lẽ là hôm qua tôi không nên ra khỏi nhà, nhưng tôi không
thể cưỡng lại được sự thôi thúc muốn đi. Thôi, đi cũng được, nhìn thấy tận mắt
thì sẽ nhớ rõ, về sau nếu có lúc cảm thấy hơi mềm lòng thì hình ảnh ngày đó sẽ
giúp tôi gột rửa bộ não của mình.
Ngày
đầu tiên sau tết có rất nhiều việc phải làm, sau một ngày dài làm việc, tôi cầm
điện thoại lên thì thấy nó đã tắt nguồn, tôi bèn xem giờ trên máy tính, hóa ra
chỉ còn năm phút nữa là tôi sẽ được tan làm.
Tôi
đang nghĩ về việc về nhà và tắm nước nóng, cũng nghĩ đến việc gói mấy cái sủi
cảo để ăn, không ngờ điện thoại trong văn phòng lại reo lên vào đúng lúc này,
tôi bắt máy nhưng lại nghe thấy một giọng nói mà mình không muốn nghe.
Hắn
nói: “Điện thoại của cậu không gọi được, tôi đang ở cửa tây của chỗ cậu làm,
cậu ra đây đi, tôi đưa cậu đi ăn cơm.”
Tôi
trả lời được, sau đó cúp điện thoại, lên chiếc xe buýt không thường xuyên đi từ
cửa đông, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm.
Tình
cờ là ga tàu điện ngầm có máy cho thuê sạc dự phòng, nhưng điện thoại của tôi
đã bị tắt nguồn, tôi không thể quét mã QR để thuê vì vậy tôi đành phải tiếp tục
tắt điện thoại và đi thẳng đến phố bar.
Tôi
biết Trương Thần thần thông quảng đại, dù tôi mở cửa nhà nào thì hắn vẫn luôn
có thể tìm được một cách dễ dàng; tôi cũng không muốn dằn vặt với hắn mà ngày
mai phải đi làm muộn, thế nên có lẽ quán bar sẽ là lựa chọn tốt nhất mặc dù tôi
không thích nó lắm.
Loanh
quanh trên phố, tôi tìm được một quán bar tương đối yên tĩnh, gọi hai ly nước
và một hộp đồ ăn vặt lớn, nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút còn vô cùng tri
kỷ mà đưa cho tôi một đôi nút bịt tai và một cái chăn.
Tôi
vừa ăn quà vặt vừa hỏi cậu ta sao lại đưa mấy thứ này cho tôi, cậu ta ngại
ngùng cười nói: “Năm đó tôi bỏ nhà đi tôi cũng giống anh vậy.”
Tôi
hỏi cậu ta bỏ nhà đi năm bao nhiêu tuổi, cậu ta đáp mười sáu, điều đó khiến tôi
suýt nữa bị sặc.
Thế
là dưới ánh đèn hoa mắt, tôi nằm trên sofa quấn chăn đeo bịt tai ngủ một giấc
ngon lành; ngày hôm sau, tinh thần tôi đã khôi phục khá nhiều, thanh toán hóa
đơn xong tôi bèn rời quán bar rồi tiếp tục chen lấn trên tàu điện ngầm với một
đám nhân viên văn phòng để đi làm, nhưng khi tôi đến nơi thì thấy sắc mặt của
sếp trông rất lạ.
Sếp
lấy điện thoại ra cho tôi xem mười tám bản ghi cuộc gọi, ông ấy nói: “Một lãnh
đạo đã cử thư ký của mình gọi cho tôi mười tám lần, hỏi cậu đã đi đâu, sau đó
bảo tôi khi nào cậu tới thì bảo cậu gọi cho bạn của cậu ấy tức anh em của cậu.”
Sếp
dò xét nhìn tôi nhưng thái độ lại rất điềm đạm, không tức giận chút nào. Bất cứ
ai trong giới quan chức, dù lớn hay nhỏ đều không phải là kẻ ngốc.
Chỉ
là tôi vẫn luôn trong sạch, cũng không có người chống lưng, lãnh đạo liên tục
cất nhắc tôi, cũng sẵn sàng đề cử tôi lên làm cánh tay phải của mình, nhưng sau
những gì xảy ra tối qua, nếu là tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy không vui.
Tôi
nghiêm túc xin lỗi, nói rõ là có vướng mắc tình cảm, sẽ không làm trễ nải công
việc, mặc dù tôi biết nó sẽ không giúp ích được gì.
Sếp
giục tôi gọi lại nên tôi mượn cục sạc của ông ấy, bấm số trước mặt ông ấy, đến
khi tôi nhìn lên lần nữa thì sếp đã đi rồi.(App TƳT)
Điện
thoại reo bảy tám lần thì Trương Thần mới bắt máy, âm thanh xung quanh còn hơi
ồn ào.
Hắn
nói: “Tối nay, chờ tôi ở phòng phía Tây.”
Tôi
xoa mi tâm: “Cậu gọi cho sếp tôi, làm trễ nải công việc của tôi.”
“Xin
lỗi.” Hắn lạnh nhạt trả lời: “Chỉ là không tìm được cậu nên tôi thấy hơi lo.”
“Trương
Thần.” Có một số chuyện tôi không muốn nói thẳng ra, nhưng hắn luôn ép tôi phải
nói ra: “Tôi không nghĩ chúng ta cần gặp nhau trong một thời gian ngắn, nhìn
thấy khuôn mặt của cậu khiến tâm sinh lý của tôi khó chịu.”
“Gặp
thêm vài lần thì sẽ hết khó chịu thôi.”
“Chỉ
sợ là không được, đêm nay tôi không qua, cũng xin cậu đừng đến.”
Tôi
định cúp điện thoại, nhưng Trương Thần đã cúp điện thoại trước tôi, có lẽ là
giận thật rồi.
Nhưng
hắn giận thì cũng không liên quan gì tôi, tôi uống một tách trà, đầu óc tôi
toàn là công việc.
Năm
trước chịu rất nhiều áp lực, tôi tiến bộ cũng nhanh, cuối cùng cũng đạt được
thành tích, mùng hai Tết tôi được được phó phòng kinh tế nêu tên biểu dương,
sếp cũng tươi cười chúc mừng tôi, như thể việc kiểm điểm buổi sáng chưa hề xảy
ra.
Sau
hôm đó, Trương Thần không liên lạc với tôi nữa, hắn biến mất hoàn toàn khỏi thế
giới của tôi. Lúc đầu tôi còn lo lắng khi tan làm đột nhiên có cuộc gọi đến, buổi
tối cũng không dám tắt điện thoại, nhưng sau hơn mười ngày như vậy, cuối cùng
thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Công
việc làm mãi chẳng hết, năm sau vẫn là hàng loạt công việc tăng ca rồi tăng ca,
nghe tin lãnh đạo sắp chuyển công tác, mọi người nhất thời hoảng sợ, ai nấy đều
lí trí chờ xem.
Cuối
tháng tư, trưởng phòng được thăng chức và một lãnh đạo mới được bổ nhiệm vào bộ
phận, đột nhiên có rất nhiều đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt ba phần đồng cảm
và chút hả hê.
Sếp
mới là một người mập mạp hòa nhã, ước chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi; tạm
thời chưa có hành động gì thất thường, nghe nói là do làm việc rất tốt nên đã
được điều từ thành phố bên cạnh về.
Tôi
không có tham vọng gì lớn với việc thăng chức tăng lương, có lẽ là do gia đình
có nhà riêng, còn tôi thì độc thân, ông nội không chi tiêu gì nhiều, ông cũng
coi là nửa cán bộ, chiết khấu khi chữa bệnh hoàn toàn ở trong khả năng chi trả,
tôi cũng không có sở thích gì đặc biệt, có tiền thì tiết kiệm, làm việc năm năm
cũng coi như để dành được chút tiền.
Từ
phó lên trưởng tiền lương một tháng cũng chẳng thêm được bao nhiêu tiền, lại
còn áp lực lớn hơn rồi vô số phiên họp phân tích, cho nên trái lại tôi thấy
cũng không khó chịu như tưởng tượng.
Khi
người lãnh đạo rời khỏi vị trí của mình sắp được thăng chức thì xảy ra chuyện,
vợ và em trai ông ấy đến Ma Cao đánh bạc, chuyện này đã được báo cáo lên Ban
Chấp hành Kỷ luật. Không phải dùng công quỹ đánh bạc cũng không phải nợ tiền,
nhưng biên bản này sẽ trở thành một vết nhơ.
Vị
trí mà lãnh đạo được cất nhắc vào yêu cầu tác phong làm việc vững vàng nên ông
ấy chỉ có thể từ bỏ, lãnh đạo làm việc đã lâu, có cơ hội được điều đi thẳng đến
một vùng xa xôi, chức vị đó là một công việc bạc bẽo.
Tin
tức này là do một thực tập sinh mới ở bộ phận bên cạnh kể lại, cô ấy là một cô
gái rất năng động nhưng lại không mấy kín miệng.
Sau
khi tan làm, tôi vẫn gọi cho lãnh đạo, lãnh đạo bắt máy rồi mời tôi đi uống
trà.
Chúng
tôi uống trà một hồi, ông ấy khen tôi nói tôi làm việc gì cũng vững vàng kiên
định, còn có chút quyết đoán, tôi cũng khen lại một lúc nhưng tôi đang nói sự
thật, lãnh đạo là một người có trách nhiệm, đối nhân xử thế cũng không khiến
người ta bắt lỗi được.
Rượu
càng uống càng say, trà càng uống càng tỉnh.
Vị
lãnh đạo vỗ vai tôi nói: “Làm tốt vào, đừng đánh mất lương tâm.”
Lời
này có ý riêng.
???
Tháng
năm, cuộc đấu thầu đầu tư cho năm mới lại bị đè xuống, tôi ăn nằm luôn ở công
ty, mỗi ngày ngủ năm sáu tiếng, thời gian còn lại làm việc không ngừng nghỉ,
hết việc này đến việc khác, lãnh đạo mới cũng rất để ý đến tình trạng của tôi,
lúc nào cũng mời tôi đến văn phòng của ông ta để nói chuyện tâm tình.
Mỗi
dự án trong bộ phận đều có doanh thu rất lớn, mấy chục triệu có thể coi là một
dự án nhỏ, vượt quá một trăm triệu mới khiến người ta nhướn mày, nhưng dù sao
cũng là tiền công nên lúc nào cũng phải chặt chẽ rõ ràng.
Sau
khi làm việc quần quật, tôi xin nghỉ phép bốn ngày, lãnh đạo hào phóng chấp
thuận, tôi ở lại bệnh viện với ông nội hai ngày, đến ngày thứ ba, tôi đang ngủ
ở nhà thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, vẫn là dãy số không thường dùng kia.
Sau
khi đi làm tôi đã đổi số điện thoại mới, cuối cùng thì tôi vẫn không muốn hủy
số khi còn là sinh viên, dù đã thống nhất xác thực chứng minh nhân dân nhưng dù
sao thì số này cũng là số cũ nên đã bị “lộ”.
Tôi
nhìn tên gọi đến “Bé Thần”, suy nghĩ một chút rồi vẫn bắt máy.
“Trần
Hòa Bình, cậu đang ở đâu?”
“Ở
nhà, sao thế?”
“Tôi
dùng tên thật báo với cậu, bộ phận các cậu xuất hiện tham nhũng.”
Trong
lời nói của hắn có ý cười, tôi cũng không coi là thật nên đáp lại: “Đừng có
giỡn.”
“Là
thật đấy, lãnh đạo mới của cậu đã nhận lại tiền hoa hồng từ công ty đối thủ của
tôi, dự án cải tạo tàu điện ngầm trị giá 4,3 tỷ sẽ mở thầu vào ngày mai đã được
quyết định nội bộ rồi.”
Nghe
xong câu này, tôi cảm thấy hơi sợ hãi, dự án 4,3 tỷ này cũng được coi là dự án
trọng điểm, lãnh đạo hỏi tôi có nhận không, lúc đó tôi bận tối mặt tối mày hơn
nữa có công ty của Trương Thần cạnh tranh cho nên từ chối thẳng, lãnh đạo tìm
một vài đồng nghiệp, hợp lực với người ở các bộ phận khác cùng làm, mấy ngày
trước tôi còn được phê duyệt mấy ngày nghỉ nữa đấy.
Tôi
không nói gì nhưng cũng không ngăn được Trương Thần nói tiếp: “Chuyện này bà
già không muốn nhúng tay vào mà sẽ để tôi tự nghĩ cách, tôi nghĩ mãi rồi mới
gọi điện thoại cho cậu. Cậu nói xem, khi cậu nghỉ phép về mới biết được thì chuyện
cũng đã xong rồi, cậu định hùa theo giấu giếm tiếp hay đang nghĩ đến điều gì
khác?”
“Trương
Thần.” Đầu đau như búa bổ, tôi giơ tay xoa xoa: “Việc này cậu nên báo với bộ
phận liên quan, tố cáo trực tiếp.”
“Tôi
đâu có chứng cứ ~” Trương Thần cười vô cùng giống như đang nói đùa: “Nhờ cậu
hết nhé, đồng chí Trần Hòa Bình.”
Tôi
mặc kệ hắn, trực tiếp cúp điện thoại, vớ lấy chăn trùm kín đầu định ngủ tiếp.
Một
số “bạn bè” của Trương Thần đều ở địa vị cao, hắn gọi cho tôi chỉ vì hắn không
muốn trả giá, nếu như tôi nhúng tay vào chuyện này, liệu tôi có thể an toàn
thoát thân hay không cũng là một vấn đề đấy.
Tôi
chỉ muốn chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, không muốn tham gia đấu
tranh, không muốn tiên phong làm cách mạng gì hết.
Tôi
vùi mình trong chăn ba mươi phút đồng hồ, cuối cùng vẫn vén chăn bước xuống
giường, bắt đầu mặc quần áo – tôi nhớ đến câu nói đầy ẩn ý của người lãnh đạo
cũ: “Làm việc chăm chỉ, đừng đánh mất lương tâm.”
Tôi
định tra thông tin mấy công ty đó, nếu chênh lệch không quá lớn thì tôi không
quan tâm.
Tất
cả các cuộc đấu thầu quy mô lớn sẽ được công bố trên Internet, tôi lướt mười
cái đầu tiên và kiểm tra từng cái một, tra giữa chừng thì Trương Thần lại gọi
đến, vô cùng tử tế nói là đã gửi cho tôi một bản sao thông tin vào email của
tôi.
Mọi
bước dường như đều theo chỉ dẫn của hắn, tôi rót nửa ly nước lạnh, mở hộp thư
và tải tệp đính kèm xuống.
Tôi
đọc thông tin liên quan chỉ trong nửa tiếng, sau đó tôi quăng thẳng ly nước
xuống rồi bắt đầu chửi thề.
Làm
nghề tự nhiên sẽ có một sự nhạy cảm với nghề, lịch sử đen nội bộ công ty này
quá nhiều, đằng sau những vụ tai nạn công cộng mấy năm gần đây ít nhiều gì cũng
có mối liên hệ, tôi không tin một phần chứng cứ này mà còn kiểm tra qua cách
khác, cuối cùng chỉ biết tuyệt vọng mà tắt máy.
Điện
thoại của Trương Thần giống như tấm bùa đòi mạng, tôi bấm máy, giọng nói của
hắn cực kỳ trong trẻo: “Mở cửa ra đi, tôi đang ở trước cửa nhà cậu.”
“Trương
Thần, cậu muốn làm gì?”
“Kiếm
tiền thôi.”
Tôi
mở cửa ra, thấy hắn cầm trên tay một bó hoa hồng rất đẹp, nói như thằng trốn
trại: “Đã lâu không gặp ~”
Hơn
ba tháng không gặp, tôi cảm thấy Trương Thần đã điên nặng hơn.
Tôi
nghiêng người cho hắn vào, hắn đi vào rồi ném hoa hồng lên sô pha: “Tính thế
nào?”
“Cậu
định làm gì?”
“Đơn
giản mà, cậu đem chứng cứ tới, sau đó nộp lên.”
“Trương
Thần, tôi không lấy được chứng cứ.”
Tôi
nói thật, vì tôi bị loại khỏi dự án này ngay từ đầu nên rất khó để tôi có được
thông tin liên quan; bây giờ là sáu giờ tối, công ty đã hết giờ làm, bảo vệ
canh cửa túc trực 24/24, khi vào phòng dữ liệu sẽ có khóa mật khẩu, chưa kể tôi
còn không biết mật khẩu máy tính của lãnh đạo.
“Tôi
lái xe đưa cậu đi, cậu tự đi lấy, yên tâm, tôi sắp xếp xong cả rồi.”
Trương
Thần vừa nói vừa châm một điếu thuốc, sau đó hắn đưa cho tôi: “Dự án này do tôi
đích thân giám sát, đều được sử dụng những vật liệu tốt nhất, chắc cậu cũng
không muốn một ngày nào đó khi cậu ngồi xem tin tức xã hội lại có tin báo có
bao nhiêu người thiệt mạng vì vụ sập tàu điện ngầm đâu nhỉ?”
Tôi
không nhận điếu thuốc này mà nhìn chằm chằm vào Trương Thần: “Cậu không khác gì
họ, chuyện khu chung cư lần trước, cậu cũng không tránh khỏi có liên quan.”
“Chuyện
lần trước tôi đã giải thích tường tận, bây giờ thì Trần Hòa Bình, tôi hi vọng
cậu tin tưởng tôi.”
“Coi
như lần này bọn họ giành được dự án, cũng có thể không xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, cho dù xảy ra tai nạn thì cũng không liên quan gì đến tôi.”
“Cậu
không biết nội tình nên đương nhiên là sẽ không liên quan đến cậu, nhưng bây
giờ cậu biết rồi mà.” Trương Thần lại đưa một điếu thuốc, hắn vui vẻ cười nói:
“Cậu sống đúng với pháp luật, nhưng lại trái với lương tâm của mình.”
Tôi
cầm lấy điếu thuốc, ném xuống đất, dùng dép dẫm nát: “Tôi không làm được việc
này.”
“Không
có việc gì cậu không làm được.” Tay Trương Thần lạnh lẽo, hắn vuốt ve mặt tôi
khiến tôi rất khó chịu: “Một khi cậu mở miệng sẽ chỉ khiến nó tệ hơn, sự việc
sẽ được làm lớn lên, đến lúc đó cậu, đồng nghiệp của cậu, tất cả đều có thể trở
thành người gánh tội thay.”
“Trương
Thần.” Tôi giơ tay kéo tay hắn trên gương mặt tôi xuống: “Chuyện này rõ ràng là cậu có thể tự xử lý, nhưng cậu
nhất định phải kéo tôi xuống nước thì mới được đúng không?”
“Tôi
chỉ tin cậu.” Trương Thần nhắm mắt lại: “Mà vừa hay cậu lại rất hợp với công
việc này.”
Tôi
nhớ khi tôi nộp đơn thi công chức, lý do lớn nhất là vì đó là công việc ổn
định, không có gì nguy hiểm. Nhưng không ngờ năm năm sau, bản thân lại làm
chuyện có thể phải vào tù.
Trương
Thần đích thân lái xe đưa tôi đến công ty, tôi tìm thấy một cánh cửa nhỏ bí
mật, một người lạ đã mở cửa và đang đợi tôi.
Thế
là mọi chuyện diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, tôi tránh đám canh cửa
và bảo vệ, quay đầu đi thăm dò phương hướng, cửa phòng làm việc hé mở, tôi bước
vào, dùng đèn pin soi sáng căn phòng và dễ dàng tìm thấy tất cả chứng cứ — ngay
cả mật khẩu máy tính của lãnh đạo cũng nằm trong mảnh giấy mà người lạ kia đưa
cho tôi.
Tôi
phân loại tất cả các tài liệu, cho bản in vào túi giấy kraft, quấn chỉ ba lần
theo thói quen, sau khi gửi tệp điện tử đến email bèn đẩy ghế về vị trí cũ.
Tôi
rời khỏi công ty theo đường cũ, lên xe của Trương Thần, hắn vươn tay nắm lấy cổ
tay tôi, nói khẽ: “Đừng sợ.”
“Không
sao.” Tôi trả lời hắn, vào tìm kiếm những chứng cứ này không làm tôi sợ, điều
tôi thực sự sợ chính là bản thân tôi suốt quá trình này không hề cảm thấy sợ
hãi chút nào.
Cứ
như là đang chơi một trò chơi rất tự nhiên, để đạt được mục tiêu phải loại bỏ
từng người một.
Trương
Thần lái xe một lúc rồi mới nói: “Giấu tên hay tên thật?”
Tôi
siết chặt túi hồ sơ và nói: “Tôi sẽ đích thân đi.”
“Được.”
“Trương
Thần.”
“Ừm?”
“Giúp
tôi chăm sóc ông nội.”
“Không
sao đâu.” Trương Thần quay đầu nghiêm túc nhìn tôi: “Cậu yên tâm, tôi sắp xếp
xong cả rồi.”
Trời
đã rạng sáng, xe dừng lại, tôi tháo dây an toàn, Trương Thần mở cửa cho tôi
xuống xe. Chúng tôi không có nụ hôn nồng nhiệt tạm biệt hay gì cả, may mắn là
không có chuyện đó, tôi sợ rằng hắn vừa sáp lại thì tôi đã đấm hắn rồi.
Tôi
cũng quen tòa nhà này, lúc tôi đi vào, bảo vệ chỉ kiểm tra chứng minh thư của
tôi một cách qua loa; tôi qua cửa kiểm tra an ninh và lên tầng sáu, lễ tân đang
pha cà phê, tôi cầm lấy túi tài liệu rồi nói: “Đến để tố cáo.”
Lễ
tân hôm nay vẫn điềm tĩnh đổ bột cà phê vào ly còn nói: “Hôm nay không phải
ngày cá tháng tư.”
Tôi
quên chưa nói rằng vào thời đó, các công chức mới cần một tháng huấn luyện quân
sự, tôi và lễ tân này đã tình cờ sống chung giường tầng.
“Thật
sự đã xảy ra chuyện, cấp bậc của cậu không đủ cao, phải tìm lãnh đạo của cậu
mới vào vấn đề được.”
Anh
bạn này vẫn bình tĩnh, dáng người ngồi thẳng: “Nếu bằng chứng không đủ chắc
chắn thì cậu sẽ bị phạt tù ba năm có thời hạn, cộng với việc không bao giờ được
tuyển dụng vào hệ thống công chức.”
“Tôi
thế nào cậu còn không rõ sao?” Không biết vì sao mà vào giờ phút này, tôi không
thấy sợ hãi nữa: “Thật sự đã xảy ra chuyện, chúng ta giải quyết công việc đi.”
Cuối
cùng thì anh bạn này cũng không uống ly cà phê, anh ta trực tiếp dùng điện
thoại di động xin chỉ thị của lãnh đạo, lãnh đạo bảo anh ta đưa tôi vào.
Vậy
là anh bạn này mở cánh cửa nhỏ bên cạnh cho tôi đi vào khu vực văn phòng, sau
đó đi vào một cầu thang ẩn thông qua cánh cửa nhỏ ở phía sau, đi thẳng lên tầng
mười hai, tôi bước vào, nhìn thấy Hàn Tiến lãnh đạo cao nhất của Ban Chấp hành
Kỷ luật, và một người đàn ông trung niên mà tôi không biết rõ lắm.
Vì
vậy, tôi ngồi xuống, uống trà, chuyển tài liệu và giải thích tình hình.
Tối
hôm qua khi ở trên xe, Trương Thần đã đích thân dạy tôi từng câu nói, bản thảo
đều đã được đánh máy sẵn, hắn nói với tôi, học không được cũng không sao, hắn
có thể nghĩ cách chu toàn hơn.
Nhưng
tôi vẫn cảm thấy như đang có một khẩu súng trên đầu mình, mỗi một câu đều ghi
tạc vào đầu.
Ánh
mắt Hàn Tiến sáng như đuốc, câu hỏi nào cũng trúng trọng điểm, nhưng chỉ nằm
trong phạm vi những gì tôi đã học thuộc lòng tối qua, tôi cố tình tăng tốc độ
nói và trả lời rất nhanh – như thể tôi cứ trả lời theo bản năng mà chẳng suy
nghĩ gì.
Đến
khi Hàn Tiến hỏi xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng người đàn ông trung
niên xa lạ kia lại chỉ bổ sung một câu: “Cậu phát hiện ra vấn đề này, là nguyên
nhân gì đã thúc đẩy cậu sẵn sàng đi thu thập bằng chứng tố cáo, vì để thăng
chức, thể hiện, lương tâm hay vì lí do nào khác?”
Câu
hỏi này có vẻ nhẹ nhàng nhưng hơi khó trả lời, tôi suy nghĩ một chút rồi bình
tĩnh đáp lại: “Chuyện này khiến tôi không chịu được, cảm thấy bản thân vô cùng
hoảng sợ nên nghĩ mình nên tìm hiểu.”
“Cậu
sẽ còn gặp rất nhiều tình huống tương tự trong tương lai, cậu vẫn sẽ đứng ra
chứ?”
“Tôi
không biết mình sẽ đưa ra lựa chọn như nào trong tương lai, nhưng ít nhất hiện
tại, tôi không hối hận.”
Người
đàn ông trung niên mỉm cười, lại lắc đầu, chỉ nói: “Còn có cái gì cần về nhà
lấy không? Về nguyên tắc, hiện tại cậu đã phải chịu sự kiểm soát.”
“Tôi
muốn gặp ông nội, nửa tiếng thôi, tôi thế này cũng không chạy đi đâu được.”
“Chỉ
sợ là không được, quy trình làm việc là như vậy, nó cũng là một kiểu bảo vệ bản
thân cậu.”
“Tôi
hiểu rồi.”
Người
đàn ông trung niên vỗ vai tôi, quay đầu liếc nhìn Hàn Tiến, sắc mặt Hàn Tiến
cũng trở nên rất kỳ lạ, anh ta gọi điện thoại, rất nhanh đã có hai người trẻ
tuổi đến, tôi bèn rời đi cùng bọn họ.
Tôi
không gặp ông nội, ngay cả việc về nhà thu dọn đồ đạc tôi cũng bị hai thanh
niên lịch sự từ chối, họ trông khoảng hai bốn hai lăm nhưng rất có kinh nghiệm
xử lý công việc, không nói nhảm, tôi theo họ xuống lầu rồi lên xe, để lại toàn
bộ thiết bị điện tử trên người ở tòa nhà đó.
Cửa
sổ xe được dán một lớp phim từ bên trong nên tôi không thể nhìn rõ bên ngoài,
một người lái xe phía trước, còn người kia ngồi bên cạnh tôi, cơ thể trông tùy
ý nhưng lại có cảm giác rất áp bức, có lẽ đã rèn luyện trong doanh trại.
Lái
xe gần một tiếng, tôi xuống xe mới phát hiện đó là một thôn hẻo lánh ở vùng
ngoại ô, xung quanh yên tĩnh và có chút rờn rợn.
Hai
chàng trai đi theo tôi cuối cùng cũng lên tiếng: “Người dân khu vực này đã di
dời, đang chờ cải tạo tập thể xây biệt thự, tạm thời chúng ta ở lại đây sẽ an
toàn hơn.”
Vì
an toàn là một cách nói khá khéo léo, trên thực tế chính là kiểm soát.
Tôi
nói được, suy nghĩ rồi nói thêm: “Làm phiền rồi.”
Sau
đó chính là hơn hai mươi ngày có thức ăn nước uống sách vở nhưng không có tự
do, không có sự riêng tư cũng không có internet hay thư từ giao tiếp.
Nhìn
hai anh chàng kia nói rằng tôi đang có tâm trạng tốt, còn có tâm trạng ngâm nga
hát hò, khi họ nói mấy lời này tôi đang tắm ngay trước mắt họ. Có trời mới biết
người đi trước nào đó đã nghĩ quẩn mà đi tự sát khi đang tắm.
Dù
sao cũng là đàn ông lớn tướng rồi, tôi không có gì phải xấu hổ.
Tôi
vừa lau bọt nước vừa nói: “Không thì hai người thích bài gì, tôi hát cho nghe
một bài?”
Hai
người họ không nhịn được cười lớn.
Sau
hai mươi bốn ngày trong một ngôi nhà không đến nỗi tồi tàn ở thôn này, cuối
cùng tôi đã có thể rời khỏi đây và tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình.
Vốn
là tin mật các lãnh đạo phải tự mình đến nói, nhưng hai anh bạn này rất hợp với
tôi; thế nên tôi mới vừa lên xe chuẩn bị rời đi thì họ đã nói thẳng với tôi
luôn.
Đầu
tiên là tôi đã được tự do, sau đó là trưởng bộ phận của tôi đã bị nhà nước điều
tra, cuối cùng một số đồng nghiệp cũng có tham gia vào.
Đây
mới chỉ là bắt đầu, sẽ còn nhiều xáo trộn nữa, nhưng sao cũng được, tôi đã
không sao rồi.
Tôi
gặp Hàn Tiến, Hàn Tiến niềm nở đón tiếp tôi, khen tôi là người tiên phong, là
chiến binh, cuối cùng anh ta báo cho tôi một tin vui, đó là tôi được chọn vào
đoàn thanh tra.
Hóa
ra người đàn ông trung niên hôm đó là phó trưởng đoàn thanh tra, không biết
bằng cách nào mà câu trả lời vô lý của mình lại được ông ta chú ý, tóm lại là
ông ta đã cho tôi một cơ hội việc làm.
Đây
cũng là một cơ hội việc làm rất thích hợp, tôi không thể che giấu sự thật rằng
tôi đã tố cáo bộ phận của mình, quyền hạn của bộ phận ban đầu nhất định sẽ bị
bộ phận khác tạm thời tiếp quản trong thời gian ngắn, bất kể tôi vào bộ phận
nào, tôi đều sẽ bị giám sát và đề phòng, lúc này có thể nở mặt nở mày mà được
vào đoàn thanh tra cấp trên là cực kỳ thích hợp.
Nhưng
khuyết điểm duy nhất của đoàn thanh tra chính là việc phải đi khắp nơi, sau khi
tôi vào e là tôi sẽ không được ở lại thành phố này quá một năm.
Tôi
đi chơi, đi học, đi làm đều ở thành phố này, huống chi ông tôi cũng ở đây, tôi
không nỡ rời khỏi thành phố này nên có chút do dự. Hàn Tiến cũng nhìn ra nên
bảo tôi hãy suy nghĩ kĩ, cũng bày tỏ nếu tôi không muốn vào đoàn thanh tra thì
ban chấp hành cũng sẽ bàn bạc sắp xếp cho tôi một vị trí thích hợp.
Tôi
cảm ơn anh ta, cuối cùng thì tôi cũng có thể chuẩn bị về nhà.