Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi
Chương 20
Việc
Trương Thần đến đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của tôi, tôi suýt nữa thì bị dọa
cho hoảng sợ rồi, cho dù là ai đi chăng nữa, đang ở trong ổ chăn ấm áp ngủ say
sưa, lúc mở mắt ra lại phát hiện trong chăn còn có thêm một người khác thì đều
sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên thôi.
Nhưng
hắn lại điềm nhiên mà tiếp tục ngủ như vậy, trắng sáng sạch sẽ, hết sức thoải
mái, tôi cũng không nỡ đánh thức hắn dậy để dò hỏi hắn xem vì sao lại xảy ra
chuyện như thế này… Thậm chí tôi còn phải hao phí biết bao nhiêu là tâm sức thì
mới có thể khống chế không cho bản thân đụng chạm vào người hắn.
Tôi
cẩn thận bò ra khỏi ổ chăn, xỏ đôi dép lê vào rồi đi rửa mặt, ngón tay tôi vừa
chạm vào công tắc đèn trong phòng ngủ thì lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn
không ấn xuống.
Mặc
kệ là hắn đi mua vé máy bay hay là dùng máy bay chuyên dụng tư nhân, nhưng để
có thể tới đây nhanh như vậy chắc hẳn là hắn đã rất mệt rồi, thế nên tôi tạm
thời sẽ để cho hắn ngủ thêm một chút vậy.
Tôi
đóng cửa nhà vệ sinh lại, bật đèn lên, mở vòi nước ở chế độ rất nhỏ rồi bắt đầu
rửa mặt; tôi nhìn thấy chính bản thân mình trong gương, râu ria của “cậu ta”
mọc lỉa chỉa, tôi theo bản năng muốn mò tìm dao cạo râu, lại cảm thấy như thế
là đang để ý quá mức đến hắn.
Chẳng
qua hắn chỉ là một người bạn tình mà tôi đã chia tay từ rất lâu về trước, lúc
xa nhau cũng đã nói rõ là sẽ không gặp lại và càng không thể làm bạn bè; đáng
ra tôi nên đánh thức hắn dậy, chất vấn hắn xem tại sao hắn lại vào trong phòng
của tôi, lại còn chui vào trong chăn của tôi nữa, tiếp đến tôi nên đuổi hắn ra
khỏi căn phòng mà tôi đã trả tiền để được ở trong đấy một mình, chứ không phải
là lo sợ làm ồn khiến hắn thức giấc nên mới chạy vào trong nhà vệ sinh một mình
đối mặt với bản thân trong gương, không biết phải làm sao như lúc này.
Nhìn
tôi chẳng giống như một người trưởng thành ba mươi tuổi, ngược lại trông chẳng
khác gì một thằng thanh niên ngớ nga ngớ ngẩn bị làm cho mê mẩn đến chết mê
chết mệt. Tôi hứng một ít nước ấm rồi cúi đầu vùi mặt vào trong đó, dòng nước
từ khe hở bàn tay nhanh chóng xuôi theo mà chảy hết ra ngoài, nắm không được,
giữ lại thì lại càng không.
Tôi
dùng khăn mềm lau khô hai bên má, lấy một ít kem đánh răng quét lên bàn chải
sạch, bắt đầu cẩn thận đánh răng, sau đó tôi đặt cốc dùng để súc miệng xuống,
đổ nước vào rồi lại rửa tay thêm một lần nữa.
Ra
khỏi cửa nhà vệ sinh, tôi mò tìm điện thoại di động, bật đèn pin điện thoại lên
rồi nhìn một lượt toàn bộ căn phòng; ngoại trừ một cái túi mới, Trương Thần
chẳng mang theo cái gì cả. Quần áo trên người cũng bị hắn tùy tiện ném bừa trên
đất, ngay cả quần lót cũng để ở ngay trên đỉnh đầu.
Tôi
cảm nhận được cơn đau đầu đã lâu ngày không xuất hiện và cơn tức giận đến mức
muốn đánh người vô cùng quen thuộc này.
Tôi
định đi ra ngoài để ăn sáng, vừa vặn tay nắm cửa thì đã phát hiện ra rằng tôi
không mở cửa được; tôi bèn rút thẻ từ ra thử nhưng cũng không hề có phản ứng
gì, người bên trong không thể nào ra ngoài được. Khi tôi dùng điện thoại di
động để gọi lễ tân thì mới qua vài giây cũng đã bị cúp máy.
Tôi
day day huyệt thái dương, tiện tay kiểm tra một chút, nhưng hết lần này đến lần
khác tôi lại ở trong khách sạn dưới trướng của Trương Thần, chả trách hắn lại
có thể bình thản mà ngủ như vậy, một chút cũng không lo sợ rằng tôi sẽ chạy đi
mất.(App TƳT)
Đương
nhiên là tôi cũng có cách để giải quyết vấn đề, tôi có thể liên lạc với bạn bè
ở Hải Nam để người ta tự mình tới cửa tìm người, hoặc cũng có cách nhanh gọn
hơn một chút, tôi có thể báo cảnh sát, nhưng như vậy thì tôi lại thấy rất có
lỗi với cái tên kia.
Tôi
nên nói thế nào nhỉ, tôi ở trong khách sạn của bạn giường cũ, nửa đêm thì đối
phương lại chạy đến ẩn náu trong phòng của tôi, bây giờ hắn còn đang trần trụi
nằm trên giường tôi, và tôi thì muốn ra ngoài nhưng lại phát hiện ra cửa không
thể mở được?
Tôi
quay đầu nhìn cái bọc nhỏ đang toàn tâm toàn ý phồng lên ở trên giường kia, tôi
vẫn chỉ có thể khâm phục Trương Thần như cũ vì khả năng am hiểu phỏng đoán lòng
người của hắn, hắn biết rõ hôm qua khi hắn chạy đến chỗ tôi sẽ bị tôi đóng cửa
tiễn khách, thế nên vào giờ phút này, tôi chắc chắn sẽ không thể nào nhẫn tâm
đánh thức hắn dậy.
Tôi
thậm chí còn có lý do để phỏng đoán, rằng ngay từ ban đầu hắn đã biết là tôi sẽ
đến Hải Nam, cuộc điện thoại trước đó cũng chỉ là một vở tuồng mà thôi, vả lại
tôi cũng không tới nỗi vừa nhìn thấy hắn đã vội quay người bỏ đi.
Nhưng
tôi chợt nhận ra là hắn đã phát hiện ra nhược điểm của tôi rồi, tôi đã cắt đứt
với hắn từ lâu, những việc mà hắn đã làm cho dù vẫn đang không ngừng lặp đi lặp
lại trong đầu tôi nhưng tác dụng lại không được như trước đây nữa, những tổn
thương từ việc hắn không trung thành và phản bội đã dần mờ nhạt đi, nhưng nỗi
cô đơn và sự hiu quạnh lại cứ quấn quýt mãi không chịu tiêu tan.
Hắn
cứ nhất định phải xuất hiện vào giờ này phút này, cố ý lựa chọn tiếp cận tôi
thêm một lần nữa, cố tình đuổi theo tôi đến tận Hải Nam.
Đúng
lúc đó, nhạc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, nó không phải của
tôi, vậy thì tất nhiên là điện thoại của Trương Thần, như có ma xui quỷ khiến,
tôi lật điện thoại di động của hắn lên, nhìn chú thích xuất hiện trên màn hình.
“Điền
Hữu.”
À,
là Tiểu Điền.
Cuối
cùng thì tôi cũng có lý do để gọi Trương Thần dậy; sau đó tôi đưa điện thoại di
động đã được mở khóa đưa đến trước mặt hắn. Hắn đột nhiên mở to mắt rồi mắng
một câu “Đệch”, tiếp đó hắn liếc nhìn cái điện thoại di động rồi thuận theo bàn
tay đang cầm điện thoại để nhìn tôi.
“Nói
chuyện.” Tôi thì thầm nói với hắn hai từ này.
Hắn
đưa tay cúp điện thoại, lấy điện thoại từ trong tay tôi rồi ném qua một bên:
“Trần Hòa Bình, cậu có bệnh đúng không?”
“Trương
Thần, cậu có bệnh à?” Tôi bình tĩnh hòa nhã mà hỏi ngược lại hắn.
Đầu
tóc của hắn rối tung, vẻ mặt bực bội, có thể là do vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên
hắn nhắm mắt lại một lát rồi mới mở mắt ra lần nữa: “Đây còn không phải là do
hôm qua tôi không tìm được cậu sao, tôi đã chạy suốt đêm để tới đây gặp cậu
đấy.”
“Cạy
cửa để vào phòng tôi trong đêm, sau đó cởi sạch quần áo rồi bò vào trong chăn
của tôi, còn dặn dò người khác là không ai được phép mở cửa cho tôi nữa đúng
không?” Tôi thật sự cũng bị logic của hắn chọc cười rồi.
“Nếu
như tôi không làm như thế, chẳng may để cho cậu chạy mất thì sao, tôi một thân
một mình không đem theo bất kỳ thứ gì chạy thẳng đến Hải Nam, nếu như không thể
ở cùng với cậu, thế thì tôi còn cần phải toan tính như vậy để làm gì?” Trương
Thần cực kì bình tĩnh nói, hắn vừa gãi gãi đầu vừa ngáp một cái.
“Trương
Thần, cậu là người làm kinh doanh, thế nên cậu cần phải có tinh thần tôn trọng
hợp đồng, năm ngoái tôi và cậu cũng đã nói rất rõ với nhau rồi, sau này nước
sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi mà.”
“Tôi
hối hận rồi, Trần Hòa Bình.” Trương Thần bật dậy, rất tự nhiên cầm lấy gối của
tôi rồi đặt ở sau eo hắn: “Cho dù bọn họ có tốt cách mấy thì tôi cũng vẫn cảm
thấy vô cùng cô đơn, tôi nhận ra là tôi thích ở cùng với cậu nhất.”
Tôi
siết chặt lòng bàn tay, cố hết sức để khống chế cảm xúc đang cuộn trào trong
mình, cố gắng để bản thân trông có vẻ như không phải đang cực kỳ chật vật đến
chịu không nổi; tôi nhắc lại cho hắn nhớ, cũng như đang nhắc nhở chính bản thân
mình: “Trương Thần, cậu đã làm tình cùng với người khác ngay trên giường của
tôi khi cậu đang ở trong nhà tôi.”
“Tôi
đã từng làm rồi.”
“Cậu
đã làm tình với Paul và hai tên trai bao dưới trướng anh ta rất nhiều lần,
không những thế, cậu đã uống rượu rồi mà còn gọi tôi qua đón người.”
“Tôi
đã từng làm rồi.”
“Một
đoạn thời gian trước, trong buổi tiệc ở Hải Thiên,
ngôi sao nữ đó cùng với đám chị em của cô ta
cùng nhau nằm úp sấp, cậu lại chơi đùa từ lúc lên thuyền cho đến khi xuống
thuyền.
“Đúng
là có chuyện này.”
“Trương
Thần, thế mà bây giờ cậu lại dám nói với tôi là cậu thích ở bên cạnh tôi nhất
cơ đấy.”
“Lời
này nói ra thì có chút dung tục, nhưng đối với tôi mà nói thì bọn họ là gặp dịp
thì chơi, còn tôi là thật lòng với cậu.”
Những
lời này của hắn vừa bật ra khỏi miệng, cuối cùng thì tôi cũng không nhịn được
nữa, tôi nhún nhún vai, không hiểu sao mà bật cười thành tiếng; hắn để mặc cho
tôi cười, nhưng lại đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi và nắm chặt lấy tay
tôi trước khi tôi kịp giãy ra.
“Cậu
đừng nói gì cả, cậu hãy nghe tôi nói đi.”
Tôi
ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn cười, tôi nói: “Cậu nói đi.”
“Cậu
có muốn tiếp tục bò lên trên không, bò đến vị trí càng cao hơn ấy; trước hết
cậu đừng từ chối vội, nếu như địa vị của cậu càng cao thì đến một ngày nào đó,
cậu sẽ càng có khả năng thực hiện được giấc mơ ấp ủ trong lòng cậu. Cậu không
muốn thay đổi điều gì à?”
“Trương
Thần, cậu xem tôi như một đứa con nít mới lên ba à?”
“Tôi
không có xem cậu như trẻ lên ba, tôi coi cậu là một người chín chắn. Tôi nói
những lời này đều là lời thật lòng đấy, vì nếu như chỉ dựa vào chính bản thân
mình thì đời này của cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể là người cầm quyền đứng thứ
hai của thành phố này, còn có khả năng lớn hơn nữa là chắc chắn có một ngày cậu
sẽ biến thành một con cừu dùng để gánh tội thay, sau đó trực tiếp đi vào trong
ngục giam và ở đấy đến hết nửa phần đời còn lại.”
“Tôi
chăm chỉ làm việc, mỗi một việc trong tay đều làm rất tốt, công chính liêm
minh, nếu như có hi vọng có thể thăng chức, vậy thì đó là do các vị lãnh đạo
tín nhiệm tôi, còn nếu như đời này tôi chỉ có thể làm tới chức vụ như bây giờ,
thế thì cũng không có gì đáng để oán hận, điều đó thể hiện là năng lực của tôi
chỉ đạt tới mức độ như vậy thôi.”
“Cậu
trả lời kiểu này cũng giống một kẻ quang minh lỗi lạc thật đấy.”
“Trương
Thần, tôi hiểu ý của cậu, cậu muốn cho tôi đi đường tắt, nhưng đường tắt này
làm sao có thể đi dễ dàng như vậy? Thăng chức quá nhanh, bay cao như thế, tôi
sợ tới lúc đó tôi sẽ bị ngã chết.”
“Dù
cho có ngã chết thì tôi cũng có nệm cho cậu lót lưng, Trần Hòa Bình, tôi đặc
biệt giúp đỡ cậu đấy.”
Hắn
nắm chặt lấy mu bàn tay của tôi, trong đôi mắt đen láy của hắn toát ra một chút
nôn nóng, giống như hắn đang suy nghĩ cho tôi mà chẳng hề vụ lợi, nhưng tôi lại
hết lần này đến lần khác chẳng cảm kích hắn một chút nào.
“Trên
thế giới này làm gì có bữa cơm trưa nào là miễn phí, Trương Thần, cậu muốn tôi
làm thế nào?”
“Cậu
làm bạn trai của tôi đi.” Hắn trả lời cũng rất nhanh nhẹn: “Tôi đưa cậu đi gặp
mẹ tôi, chúng tôi đều sẽ bảo vệ cậu, cậu muốn làm như thế nào thì làm như thế
ấy.”
Tôi
nhịn không được mà cúi đầu xuống, càng không ngăn được tiếng cười đang dần tràn
ra khỏi miệng, tôi liên tục cười to, thậm chí còn cười ra nước mắt.
Cuối
cùng Trương Thần cũng không nhịn được nữa, hắn sáp lại gần đỡ lấy bả vai tôi,
đồng thời hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt của tôi ngay lúc này; tôi nhìn thấy phản
chiếu trong con ngươi của hắn là một khuôn mặt giàn giụa nước mắt cùng với một
nụ cười thật tươi.
Hình
như hắn có chút luống cuống tay chân, vụng về rút ra một ít khăn giấy, cố gắng
lau lau khóe mắt của tôi, tôi để mặc cho hắn lau, dần dần cũng ngừng cười.
Tôi
mở miệng thì mới nhận ra giọng nói của tôi cực kì khàn, có lẽ là do vừa nãy tôi
đã cười quá mức thoải mái, đây đúng thật là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng
bắt gặp trong đời.
Người
đã từng là anh em của tôi, đã từng là bạn tốt của tôi, cũng đã từng là bạn
giường của tôi đang công khai nói về chuyện đổi chác quyền lực bằng tình dục,
bảo tôi hãy dùng thân thể của mình để đổi lấy quyền lực.
Hắn
bao bọc bên ngoài cuộc giao dịch này bằng những sắc màu rực rỡ, bằng sự dịu
dàng thắm thiết, bằng sự lo lắng ngập tràn và bao hàm thêm cả sự chân tình. Tôi
nào có tài cán gì mà có thể khiến cho hắn phải lo lắng cho tôi như vậy, có thể
khiến cho hắn phải mạnh tay đến vậy, có thể nhận được lời hứa hẹn sẽ dốc sức
giúp đỡ tôi của hắn.
Mặc
dù hắn nói dễ nghe như thế nhưng chung quy là hắn chỉ đang muốn lôi tôi ngược
trở về thế giới lộn xộn của hắn, để tôi trở thành vật sở hữu của hắn… chẳng qua
chỉ là chuyển từ tình cảm dịu dàng thắm thiết của quá khứ sang một giao dịch
rét lạnh tới thấu xương ở hiện tại mà thôi.
Tôi
cười mệt rồi cũng không thể cười thêm được nữa, thế nên tôi đã nói với hắn với
vẻ cực kì tự nhiên: “Trong lòng tôi không có chí lớn, chức vụ như bây giờ cũng
đã rất tốt rồi, cậu không cần phải vì tôi mà lót sẵn đường đâu; cũng không cần
phải hao tâm tổn sức, tôi không muốn làm bạn trai của cậu và càng không muốn ở
bên cậu.”
Ánh
mắt của hắn hơi trợn to lên, giống như là đang không thể hiểu nổi vì sao tôi
lại nói lời từ chối, sau đó, hắn lại bổ sung thêm một điều kiện nghe có vẻ vô
cùng mê hoặc lòng người: “Tôi sẽ không làm loạn nữa, cho dù có làm loạn thì tôi
cũng sẽ không để cho cậu phát hiện; nếu như cậu thích tôi sẽ tìm cho cậu nhiều
thêm vài người, cậu muốn chơi đùa như thế nào thì chơi đùa như thế ấy. Trần Hòa
Bình, tôi chỉ muốn cậu quay về và ở cùng với tôi thôi.”
“Trương
Thần.” Tôi đưa tay sờ gương mặt xinh đẹp của hắn, lại nhịn không được mà sờ sờ
tóc của hắn: “Chúng ta không hợp đâu.”
“Không
hợp ở chỗ nào chứ, tôi thích cậu, cậu cũng không chán ghét việc… làm tình mà!”
Tôi
nắm chặt lấy tóc của hắn rồi đập đầu hắn vào thanh chắn ở phía đầu giường, đầu
hắn vừa đập vào thanh gỗ thì tôi đã nhìn thấy máu chảy ra.
Hắn
ra sức giãy giụa trong tuyệt vọng, tôi bị khơi dậy thú tính trong người, liều
mạng đè hắn ra rồi liên tục đập đầu hắn vào thanh chắn.
“Bộp…
bộp… bộp”
Máu
đỏ thẫm từ sau đầu của hắn xuôi theo thanh chắn mà chảy dọc xuống cái gối
trắng.
“Trần
Hòa Bình, cậu bị điên rồi đúng không? Buông tay…”
Vốn
dĩ tôi cũng không nghĩ đến việc giết chết hắn, thế nên tôi nhanh gọn dứt khoát
mà buông tay ra, hắn ngay lập tức lao đến khống chế yết hầu của tôi, đè mạnh
tôi xuống giường. Hắn cưỡi trên người tôi, hai tay hắn lại đè cổ họng của tôi,
ghì chặt đến mức tôi gần như không thể thở nổi.
Tôi
đang chóng mặt hoa mắt vì thiếu dưỡng khí, tôi nhìn thấy khuôn mặt của hắn toàn
là máu, máu của hắn nhỏ tí tách tí tách xuống cơ thể tôi, tầm nhìn trước mắt
tôi trở nên mờ dần, có thể là do tôi không thể thở nổi.
Nhưng
Trương Thần vẫn không chịu buông tay, hắn tháo khớp hai cánh tay của tôi ra,
lau đi đống máu trên mặt rồi hung hăng nói: “Trần Hòa Bình, cậu giỏi thật đấy.”
Tôi
cười rộ lên, ho ra một ngụm máu: “Nếu như tôi thật sự giỏi thì vừa nãy tôi nên
hạ quyết tâm trực tiếp đập chết cậu rồi.”
“Vậy
tại sao cậu lại dừng tay thế, hử?”
“Tôi
nghĩ, vì một tên khốn như cậu mà hủy hoại nửa đời còn lại của tôi, thật sự là
không đáng.”