Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 40

“Tôi chưa bao giờ tin rằng cậu không thích tôi một chút nào.” Trương Thần chậm rãi buông tay tôi ra: “Tôi luôn cho rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường đời này.”

“Trương Thần, cậu quá tự phụ rồi, cậu cho rằng cậu là ai chứ? Cậu cho rằng tôi sẽ đứng yên chờ cậu chơi trò lãng tử quay đầu sao?” Tôi đứng thẳng dậy, trong lòng rối bời, tôi tự nhủ rằng mình không làm gì sai cả.

“Trần Hòa Bình, chính là cậu làm cho tôi cảm thấy, cho dù tôi làm như thế nào cậu cũng sẽ đứng yên chỗ cũ, đứng ở bên cạnh tôi.” Trường Thần vừa nói, vừa không nhịn được mà cười thành tiếng. Phía sau lưng truyền đến tiếng đánh đá ma sát, tiếng vang kia vang lên bảy tám lần mới châm lửa, gió mang theo mùi thuốc lá quá quen thuộc.

“Trương Thần, cậu tỉnh táo lại chưa? Sau đó đừng tìm tôi nữa, cũng đừng thương xót tôi. Cậu sống cuộc sống của cậu, tôi sống cuộc đời của tôi, cứ như vậy đi.”

Tôi nhẹ nhàng nói những điều nên nói, trước đây tôi không ngờ mình lại buồn như vậy - tôi cứ nghĩ những cảm xúc mãnh liệt như vậy đã cạn kiệt khi tôi còn trẻ, cạn kiệt từ lúc hắn ngoại tình lần đầu, dối trá hết lần này đến lần khác. Tôi nghĩ rằng, tôi đã sớm biết từ lâu tôi và hắn nhất định chỉ là có thể làm bạn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chẳng thể cùng nhau đi đến cuối đời.

Nhưng khi thực sự đi đến ngày hôm nay, tôi sẽ oán trách trong lòng, oán trách mình ngày xưa đã không để lại thêm chút ngọt ngào nào.

Sau khi hắn hút xong điếu thuốc, tôi nghe hắn nói: “Được, tôi nghe lời cậu, cậu và tôi cứ tiếp tục như vậy.”

Tôi đứng tại chỗ lắng nghe hắn bước bước đầu tiên, hắn không nhịn được cười, bước tiếp bước thứ hai, hắn cười to, bước đi mạnh mẽ, nhưng tiếng bước chân càng lúc càng yếu, càng ngày càng xa, tôi không quay đầu nhìn lại, chỉ lắng nghe tiếng bước chân của hắn bước ra khỏi thế giới của tôi.

Ngày hôm sau, tôi đến nhà tù Tây Giao, Hoàng Minh Chí hỏi tôi có chuyện gì vậy, người sống sờ sờ mà cứ như bị thất tình vậy. Tôi nói mình không bị thất tình, chỉ là bị điều đi lưu đày ở ngoài.

Người anh em này nghe về hoàn cảnh của tôi, phản ứng đầu tiên của cậu ta là yêu cầu tôi quay lại trước khi rời đi và mang thêm cho cậu ta ít đồ nữa.

Tôi sững sờ bị cậu ta chọc tức tới mức bật cười, người nào cũng nói cậu ta không có lương tâm, một chút lòng thông cảm cũng không có.

Hoàng Minh Chí hỏi ngược lại tôi, nếu như cậu ta là một con người thì làm sao cậu ta lại phải ở trong nhà tu ngu ngốc này được.

Lời nói của cậu ta khiến tôi á khẩu, không trả lời được. Tôi không muốn thừa nhận cậu ta là người làm trái pháp luật, là tội phạm cặn bã, nhưng cậu ta chính là - giống y hệt như lúc tôi mắng Trương Thần là một kẻ cặn bã. Từ tận sâu trong đáy lòng tôi cảm nhận được, hắn không phải là người vô phương cứu chữa.

Tôi nghĩ tới hắn, trong lòng tôi cũng có dự cảm rằng cuộc sống trong tương lai, tôi sẽ giống như bây giờ, sẽ nhớ hắn rất nhiều.

Hoàng Minh Chí vẫn không cho tôi bất kỳ gợi ý nào về bằng chứng mà cậu ta sở hữu, có lẽ cậu ta không che giấu bất cứ bằng chứng nào, cũng có thể là do tôi hiện tại nắm giữ quá ít lợi thế, không đủ để khiến cậu ta mạo hiểm tiết lộ quân bài tẩy cho tôi.

Trước khi ra khỏi thành phố tôi đi cúng ông nội, đến nơi mới phát hiện trước bia đá có thêm một bó hoa tươi, dưới hoa tươi đè một phong thư màu hồng phấn, mặt trên rồng bay phượng múa viết bốn chữ.

“Gửi Trần Hòa Bình.”

Tôi đang cân nhắc nghiêm túc xem có nên xé nó đi không, vì nét chữ đã quá quen thuộc.

“Trần Hòa Bình, tan học đi chơi bóng rổ đi.”

“Trần Hòa Bình, cuối tuần này gặp cậu ở thư viện.”

“Trần Hòa Bình, tóc của cậu bị chó gặm à?”

“Trần Hòa Bình, có muốn đi lên hát trong bữa tiệc đón năm mới không?”

“Trần Hòa Bình, tôi muốn ngủ với cậu, buổi tối ngủ không ngon.”

“Trần Hòa Bình, cậu quẹt thẻ của tôi, nếu không tôi sẽ rất xấu hổ khi ăn đồ ăn của cậu.”

Tôi cúi xuống, nhặt lá thư lên và mở chiếc phong bì màu hồng, để lộ một mảnh giấy trắng.

“Trần Hòa Bình, sao cậu không đi chết luôn đi hả?”

Tôi nhét lá thư trở lại phong bì, cầm trên tay, định tìm thùng rác để vứt, nhưng nghĩa trang rộng quá, tìm không thấy thùng rác đâu.

Tôi cuộn chiếc phong bì màu hồng thành một quả bóng và ném nó xuống đất. Sau khi đi được ba bước, tôi quay lại và nhặt quả bóng giấy đó lên.

Dùng một ngón tay, tôi xé mở chiếc phong bì, và lật giở mặt trong phong bì một cách quen thuộc – đó là nơi tôi đã đồng ý để lại mật khẩu khi tôi học cấp hai.

“Tôi đợi cậu quay về.”

Cậu chờ tôi quay về, chờ tôi quay về làm cái gì hả?

Tôi không muốn nghĩ nữa, sau khi rời nghĩa trang trở về nhà, không phải tôi không muốn thăm mộ mẹ, mà là tôi không thể đến thăm được nữa.

Từ khi tôi đổi sang họ Trần, không bao lâu khi quyền giám hộ được chuyển cho ông nội thì người đàn ông đó lại phát đạt trở lại.

Ông ta yên lặng không một tiếng động di dời phần mộ của mẹ tôi đi, lén lút đưa cho nhà ngoại của mẹ một khoản tiền. Cũng nhờ có số tiền kia mà bọn họ mới thuận lợi xuất ngoại, tất nhiên cũng đem chuyện này giấu nhẹm đi - chuyện này, tôi đã phát hiện ra. Điều đó không có lý do nào khác, con trai của ông chủ phụ trách xây dựng học cùng lớp với tôi, hắn ta đau khổ một quãng thời gian, sau đó chọn cách nói với tôi.

Dưới ngôi mộ kia đã trống rỗng, tế bái cũng trở nên vô nghĩa, tôi vẫn giữ bí mật này, duy trì tình nghĩa bề ngoài có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, những người thân duy nhất của tôi trên đời này không muốn trở về, hoặc là nói, không dám trở về.

Ông nội qua đời cũng không biết chuyện này, tôi cũng không muốn nhớ tới chuyện này, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người đàn ông kia. Vậy nên dù sau này có chút thủ đoạn tôi cũng không tìm hiểu chuyện này lần nào nữa.

Bây giờ tôi muốn rời khỏi thành phố nơi tôi lớn lên, tôi không nhịn được mà nhớ tới bà ấy, nhớ tới một đống chuyện cũ. Tôi đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy, chỉ nhớ rõ hình ảnh bà ấy đánh đôi giày da màu đỏ, cười nói: “Mẹ đi gặp ba con, mấy ngày sau sẽ trở về.”

Có người cả đời chỉ có thể yêu một người, trong lòng có chấp niệm, một đời một kiếp vĩnh viễn không bao giờ phản bội.

Có người cả đời có thể yêu rất nhiều người, tất nhiên sẽ có một người mà họ yêu nhất, nhưng điều này không ngăn cản họ theo đuổi sự kích thích cảm quan, sa vào cuồng hoan.

Sau khi thu dọn những thứ cần thiết, bỗng tôi tìm thấy chiếc nhẫn mà Trương Thần đã tặng cho tôi khi đó, khi chạm vào nó, bên trong quả nhiên khắc tên hắn.

Tôi mở một chai Erguotou, nhét chiếc nhẫn vào, vặn chặt nắp lại, hắn ném vào trong rượu đỏ, còn tôi vứt vào trong rượu trắng. Nghĩ đến đây tôi không nhịn được cười.

Sau khi lên máy bay, máy bay bay mấy tiếng đồng hồ mới đến thành phố Lộc. Không khí ở thành phố Lộc không được tốt, bầu trời xám xịt. Sau khi xuống máy bay, đập vào mặt là một núi công việc - người tiền nhiệm của tôi lúc nghỉ việc cũng chẳng vẻ vang gì, bị tổ tuần tra bắt đi điều tra, cho nên tồn đọng rất nhiều công việc chưa xử lý dứt điểm.

Người tiền nhiệm là một người làm việc rất có suy nghĩ, cố gắng giới thiệu nhiều vốn đầu tư hơn, nhưng cũng che đậy những hành vi vi phạm của thành phố này. Hoàn cảnh ở thành phố Lộc trước đây cũng không tệ lắm – Cũng chỉ mới hai năm mà từ bầu trời xanh mây trắng đến sương mù. Vào đầu năm, sự phát triển kinh tế mà thành phố Lộc dự tính ban đầu đã trở thành một mớ bòng bong không tưởng vì sự phát triển thô bạo và năng lực sản xuất dư thừa.

Ngay từ đầu nhiệm kỳ của tôi đã phải dọn dẹp cái đuôi của người tiền nhiệm, các nhà tư sản và dân chúng tầng tầng lớp lớp tạo áp lực thông qua nhiều kênh khác nhau, yêu cầu của họ thường trái ngược nhau, tôi đành phải đứng ở giữa cân bằng và điều chỉnh.

Dân phong của thành phố Lộc có thể dùng từ dũng mãnh để hình dung. Đại biểu của tất cả các bên thường sẽ cãi nhau khi họ không thống nhất được quan điểm. Lúc đầu, họ lo lắng về sự hiện diện của tôi, nhưng khi cuộc cãi vã trở nên gay gắt, họ ngay lập tức lao vào đánh nhau. Trong môi trường chung, tôi đã thoát khỏi tính cách nhu mì quá mức của mình, phong cách hành sử của tôi trở nên mạnh mẽ và dứt khoát, cũng dùng một ít thủ đoạn cứng rắn mới miễn cưỡng giải quyết ổn thỏa.(Euphoria x TƳT)

Trong nháy mắt mùa đông lại đến, những xung đột mới thường xuyên xảy ra, tôi chỉ đơn giản là sống trong một tòa nhà văn phòng, làm việc cả ngày lẫn đêm - tôi nghĩ rằng mình đã làm việc chăm chỉ nhưng rõ ràng là chưa đủ, bởi vì những vấn đề lịch sử tích lũy trong quá khứ không được giải quyết kịp thời, cuộc xung đột lớn nhất trong lịch sử của thành phố Lộc đã nổ ra.

Tệ hơn nữa chính là trong lần xung đột trực tiếp này đã bị những kẻ gây rối phát trực tiếp lên nền tảng internet, tác động vô cùng ác liệt. Mặc dù nguồn gốc của xung đột nằm ở người tiền nhiệm của tôi, nhưng tôi vẫn chịu trách nhiệm không thể chối cãi về việc xử lý không đúng cách và giám sát không hiệu quả. Tổ công tác tỉnh đã biết được chuyện ở thành phố Lộc, đoàn thanh tra đang trên đường đến, tôi đã viết đơn từ chức, vừa giải quyết công việc vừa chuẩn bị bàn giao công việc. Lúc đầu tôi hơi e ngại, nhưng khi các xung đột được giải quyết từng vấn đề một và công tác xoa dịu tiếp theo được thực hiện một cách có trật tự thì tảng đá đè nặng trong lòng tôi dần dần được nới lỏng - cho dù tôi đã nhận lỗi, từ chức và ngừng hoạt động chính trị nhưng ít nhất tôi đã giúp giải quyết một số vấn đề, vấn đề là tôi đã không đến thành phố Lộc một cách vô ích.

Trong vòng một tháng sau khi xung đột nổ ra, tôi đã đóng tất cả các con đường tiếp nhận tin tức. Chúng ảnh hưởng đến phán đoán của tôi và tôi không chắc chắn là tôi có bị ảnh hưởng hay không, tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh. Sau khi các sự kiện cơ bản đã được giải quyết, tôi bắt đầu tiếp nhận thẩm tra hành chính và điều tra kinh tế, mọi thông tin đều được moi ra và kiểm tra lại hoàn toàn, cuối tuần nào tôi cũng dành thời gian trả lời chất vấn và viết báo cáo.

Đây là một quá trình cần thiết, tôi hiểu nhưng vẫn cảm thấy đau đầu. Hai tháng nay, tôi hầu như không có khoảng không gian riêng tư nào ngoài công việc, nhưng may mắn là trong kết quả điều tra cuối cùng, tôi có phần trách nhiệm nhỏ hơn, cuối cùng được xử lý cho ở lại hưởng án treo.

Trong sóng gió lần này, tôi nhận ra rằng có lẽ bởi vì tôi đã ngồi trong văn phòng quá lâu nên tôi không thể nghe thấy cũng không thể nhìn thấy những mâu thuẫn và ý tưởng thực sự bên dưới. Trong những ngày tiếp theo, tôi đã xuống thăm và nghiên cứu, kết quả cuối cùng cũng đặc biệt rõ ràng, cách việc xử lý các vấn đề rõ ràng, khéo đưa đẩy và cẩn thận hơn rất nhiều.

Đến thành phố Lộc hơn nửa năm, cả người tôi dường như đã bị lột một lớp da, lột một tầng xương cốt, khác biệt hoàn toàn với lúc trước. Tôi bắt đầu thích thành phố này, từ đáy lòng tôi hy vọng rằng tôi có thể làm nhiều hơn nữa cho thành phố này.

Sau khi công việc của tôi dần dần đi đúng hướng, Tết Nguyên Đán đã cận kề, đây cũng là lần đầu tiên tôi đón Tết xa quê, các thành viên trong đoàn hầu hết đều lớn tuổi hơn tôi, hơn nữa đã làm việc cùng nhau hơn nửa năm nên rất hòa thuận. Có người hỏi tôi có muốn về quê ăn tết không, tôi lắc đầu nói muốn trải nghiệm ăn Tết ở thành phố Lộc, mọi người đều là người thông minh nên sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

Mùa đông ở thành phố Lộc rất lạnh, tôi mặc một cái áo bông dày cộp mà vẫn không dám bước chân ra ngoài đường. Cơ thể ở tuổi ba mươi đã kém hơn khi ở tuổi hai mươi, có đôi khi tăng ca thức khuya nhiều, còn có dấu hiệu sắp ngất xỉu, nhưng dù phải cắn chặt răng cũng chịu đựng cho qua.

Đêm ba mươi tết tôi chủ động đi thăm hỏi mọi người, mang theo gạo, bột, ngũ cốc và dầu từ nhà này sang nhà khác, không phải để giữ thể diện, mà chỉ để kiếm một việc cho bản thân làm. Đôi khi tôi nhìn thấy những người già mỉm cười, tôi sẽ ảo tưởng rằng ông tôi vẫn còn đó, nhưng trong thâm tâm tôi cũng biết rằng ông tôi đã rời xa tôi từ lâu.

Mùng hai tết, tôi viết xong bài phát biểu của mình trong năm tới. Cuối cùng không còn việc gì để làm, tôi ngơ ngác một mình trong văn phòng, khi định thần lại thì điếu thuốc trong tay tôi đã cháy hết một nửa.

Đây là năm đầu tiên Trương Thần không gửi tin nhắn cho tôi, cũng không đăng tin lên vòng bạn bè là hắn đã ở đây.

Mà tôi cần tập thói quen sống một mình, cũng cần tập thói quen không có sự tồn tại của Trương Thần.

Chương kế tiếp