Người Mẫu Khỏa Thân

Chương 8
Quý Nam Uyên không dừng động tác, vẫn tiếp tục khảy vào chỗ thịt mềm ướt đẫm, lòng bàn tay vuốt ve tới lui, chốc lát lại ấn vào âm đế sưng to.

Dư Ôn xấu hổ muốn chết, cắn lấy cánh tay anh nức nở kêu: "Không cần..."

Nhưng Quý Nam Uyên vẫn tiến quân thần tốc, đốt ngón tay lại đi vào. Cô ở trong ngực anh rùng mình, miệng gắt gao cắn lấy cánh tay.

Cao trào lại tới rồi lại đi.

Cô không biết đã phun dâm thủy ra bao nhiêu lầm, chỉ biết khi Quý Nam Uyên thả ra, hai chân đều run lẩy bẩy.

"Mới chỉ là ngón tay đã khiến cô cao trào như vậy, đổi thành dương vật có thể hay không...sướng đến điên?" Anh cầm lấy khăn giấy cẩn thận lau khô mấy ngón tay, khi đứng lên dương vật giữa hai chân còn chĩa thẳng. Dư Ôn muốn mắng anh nhưng lại không có tự tin.

Cô đã khóc.

Quý Nam Uyên chỉnh lại quần áo, sau đó đưa ngón tay còn dính hương vị dâm thủy lên vuốt ve cánh môi cô, tách chúng ra, chạm vào răng để tìm chút nước bọt rồi xoa lên môi cô.

Giống như là đang xoa nắn cái miệng nhỏ ở dưới.

Hoa huyệt của Dư Ôn lại muốn ướt.

Cô muốn trốn lại trốn không được, bị ngón tay kia xoa nắn đến cánh môi toàn là hương vị dâm thủy.

Vừa sắc tình lại dâm mỹ.

"Cùng hắn ta chia tay đi, cuối tuần này đến tìm tôi." Anh mở miệng, âm thanh khàn khàn dừng lại trong không khí như sương mù bao phủ Dư Ôn.

"Tôi không....ngô.." cô vừa mới hé miệng đã bị ngón tay thon dài kia chen vào, kẹp lấy đầu lưỡi quấn quýt đánh vòng. Cảm giác tê dại dọc theo da đầu truyền đến khắp người.

Dư Ôn run rẩy đến lợi hại, phía dưới lại bắt đầu chảy ra dâm thủy.

Quý Nam Uyên cúi đầu dựa lại gần, giọng nói khàn khàn chậm rãi bên tai cô: "Nếu không nghe lời, tôi lập tức làm cô ngay tại đây."

Vật cứng rắn chống vào người Dư Ôn, ngo ngoe rục rịch.

Cô liên tục giãy giụa nhưng anh vẫn bất động, không chút ảnh hưởng nào. Bị bức đến như này, cô chỉ đành đáp ứng: "Được"

Ngón tay người đối diện khảy khảy lên vành tai cô: "Nếu dám gạt tôi.." Tiếng nói anh trầm xuống, hơi ấm phun lên cổ cô, bị kích thích đến nổi da gà: "Sẽ bị thao đến khóc."

Hai chân Dư Ôn mềm nhũn, cơ hồ không đứng nổi nữa.

Lúc trở lại ký túc xá thì trời đã khuya, cô vào toilet tắm rửa. Khi cởi quần áo, toàn bộ quần lót đều ướt đẫm. Dư Ôn lau hạ thân, một mảnh nhầy nhụa.

Sau khi ném khăn giấy đi, lại ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Hai bầu ngực trắng nõn bị che kín bởi dấu răng màu đỏ. Chỉ cần nhìn một chút là nơi đó lại tê tê dại dại, bắt đầu ngứa lên, đầu vua cũng không tự chủ được mà dựng thẳng.

Cô đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, mỗi lần nhắm mắt lại là sẽ nghe được âm thanh trầm thấp của Quý Nam Uyên xuyên thấu qua hơi nước đọng lại bên tai.

"Nếu dám gạt tôi."

"Sẽ bị thao đến khóc."

Ngày hôm sau Dư Ôn vẫn không thể nộp tác phẩm. Phùng Xuân Lệ kêu cô ở lại phòng vẽ tranh, nhìn trái cây trên bàn vẽ mười bức, vẽ xong mới được về.

Tuy chán muốn chết nhưng Dư Ôn vẫn cố mà vẽ, bên cạnh còn có Khổng Tiện Nghi đang thưởng thức bức tranh ngày hôm qua.

Trong tranh là Quý Nam Uyên.

Dư Ôn quét mắt, mũi chân di chuyển vài bước, tiến đến bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Anh ta có bạn gái không?"

"Làm sao vậy? Cậu cũng thích anh ta sao?" Khổng Tiện Nghi đè nhỏ giọng hỏi lại.

Vẻ mặt Ôn Dư kinh ngạc nhìn Khổng Tiện Nghi: "Cậu thích anh ta?"

Khổng Tiện Nghi xấu hổ che mặt lại: "Ai nha, mình có không thích a.."

Dư Ôn: "..."

Tan học, Phùng Xuân Lệ đi ra ngoài, trong phòng vẽ tranh cũng còn vài người chưa đi.

Từ cửa truyền đến tiếng xôn xao.

Dư Ôn không ngẩng đầu, hàm răng cắn bút chì trong tay mà suy nghĩ hướng phức họa trên giấy vẽ.

Một quả nho, hai quả nho, ba quả nho,...

Cánh tay bị thọc thọc.

Dư Ôn bực mình nhìn Khổng Tiện Nghi: "Làm gì a!"

Ánh mắt Khổng Tiện Nghi lại không nhìn cô mà trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía trước. Dư Ôn quay đầu liền thấy Quý Nam Uyên không biết từ khi nào đã tiến vào, đứng trước mặt cô.

Trong tay anh cầm một chai nước lạnh, lấp tức nhét vào tay cô.

Không nói một câu nào mà quay người rời đi.

Tim Dư Ôn đập thật mạnh, không chờ cô mở miệng, những người khác đã xì xầm bàn tán.

"Trời ạ! Quý Nam Uyên và Dư Ôn ở bên nhau!"








Chương kế tiếp