Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 17
Trở lại phòng Ngô Thận.

Thanh Nhụy muốn đổi thuốc cho Ngô Thận.

Ngô Thận lập tức gọi Tiểu Lại Tử tới đổi giúp, không cần để Thanh Nhụy làm.

Nhìn Ngô Thận đỏ mặt, Thanh Nhụy liền nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta nhìn thân thể ngươi, ngươi sợ cái gì.”

Tiểu Lại Tử nhìn Ngô Thận, lại nhìn Thanh Nhụy, nở nụ cười mờ ám: “Sư phó, đúng vậy, hai người là phu thê, Tiểu Lại Tử không ở lại xem náo nhiệt nữa.”

Sau đó, Tiểu Lại Tử liền đưa thuốc cho Thanh Nhụy rồi đi ra ngoài.

Khi đến cửa, Tiểu Lại Tử vẫn không quên ném cho Ngô Thận một ánh mắt phải biết nắm lấy cơ hội.

Ngô Thận tức giận cầm lấy gối ném về phía hắn.

Ánh nến từ từ kéo dài, Ngô Thận ngồi trên giường, xoa xoa thân trên. Ánh mắt cứ ngó nghiêng liếc lung tung sang bên cạnh, cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

Thanh Nhụy mắt vừa ngấn lệ vừa thay thuốc cho hắn.

Ngô Thận nhíu mày nói: “Ta không sao cả, không cần phải khóc.”

Thanh Nhụy khẽ hít mũi: “Ai nói ta khóc? Ta không khóc!”

Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác lau nước mắt.

Trái tim Ngô Thận mềm nhũn, kéo nàng lại đối diện với mình, đưa tay lau nước mắt cho nàng.

Đồng tử Thanh Nhụy hơi co lại. Hắn! Hắn đang lau nước mắt cho mình sao? Hắn đang dỗ mình sao?

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thanh Nhụy, Ngô Thận liền sững người.

Vì sao hắn lại làm như vậy? Vì sao lại làm ra động tác thân mật đến mức này?

Vừa rồi chỉ không muốn nhìn thấy nàng phải đau lòng, khổ sở mà thôi. Mơ hồ liền ······

Ngô Thận vội vàng thu tay lại, lấy tay che miệng nói: “Khụ khụ khụ, nên đi ngủ thôi.”

Lỗ tai hắn đỏ quá. Thanh Nhụy cười. Ngô công công, hóa ra lại là một người dễ thẹn thùng như vậy.

Sau đó, vì đã lâu không trở về, nói với hắn mình muốn đi tới gặp Vương Du. Nói với Ngô Thận tự nghỉ ngơi trước đi.

Ngô Thận nhân cơ hội giải quyết được hoàn cảnh xấu hổ này, vội vàng đồng ý.

Trước khi đi, Thanh Nhụy còn hôn lên má hắn một cái.

Ngô Thận cứng đờ. aNàng! Vừa mới làm gì ?

Sau khi Thanh Nhụy rời khỏi đây, Ngô Thận sờ vào khuôn mặt nóng bỏng của mình, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Đột nhiên, ngực dâng lên cảm giác đau đớn.

Ngô Thận nằm trên giường, cong lưng, ôm ngực, trán đổ mồ hôi, vô cùng đau đớn.

Đó là độc dược Vinh Thân Vương đưa cho hắn phát tác.

Miệng vết thương cùng với đau đớn do độc tính phát án giống như vô số mũi kim sắt, xuyên qua toàn thân hắn. Khiến cho hắn không ngừng run rẩy.

Đột nhiên, Vinh Thân Vương một y phục đen xuất hiện trước mặt hắn.

Tay Ngô Thận run rẩy, níu lấy vạt áo của Vinh Thân Vương.

Vinh Thân Vương đưa cho hắn một viên thuốc. Hắn vội vàng nhận lấy, nuốt xuống.

Dừng lại một lúc lâu, hắn vẫn còn thở hổn hển, không có sức lực.

Vinh Thân Vương dùng đôi mắt lạnh lùng cứ như vậy nhìn hắn trai qua ất cả.

Chờ hắn bình tĩnh lại, Vinh Thân Vương mới ngồi xuống bàn, rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống hết.

Ngô Thận gian nan ngồi dậy, nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của Vương gia.”

Nội tâm hắn không cam lòng, cực kỳ không muốn, vốn độc dược này là do Vinh Thân Vương bắt hắn uống, bây giờ lại bắt hắn phải nói lời cảm tạ, thật đúng là nực cười.

Vinh Thân Vương cong môi nói: “Không cần cảm tạ, là do bản thân ngươi có bản lĩnh có thể để Hoàng thượng thả ngươi ra ngoài. Vốn dĩ lúc đầu bổn vương còn nghĩ ngươi sẽ không qua được cửa ải này.”

Vinh Thân Vương nói như không có gì, nhưng nghe vào trong tai Ngô Thận, lại vô cùng khó nghe. Thì ra mạng của hắn ở trong mắt người này, lúc nào cũng có thể tùy ý vứt bỏ.

“Chỉ là bổn vương rất tò mò, rốt cuộc ngươi lấy được bí dược đó ở chỗ nào. Đến ngay cả bổn vương cũng chưa từng nhìn thấy?”

Thứ mà hắn ta đang hỏi chính là hùng phong bí dược Ngô Thận đưa cho Hoàng thượng.

Kỳ thật bí dược kia, là một bằng hữu có y thuật cao siêu của Ngô Thận căn cứ vào thể chất của Hoàng Thượng cố ý điều chế.

Gia tộc của người này nhiều đời làm nghề y, tổ phụ của hắn có những lúc nổi danh được người đời xưng tụng là Hoa Đà tái thế.

Chỉ là người này, trời sinh có tính cách ngang ngược, thích quy ẩn núi rừng, không nói chuyện thế sự.

Nếu không phải bởi vì khi còn nhỏ, bọn họ quen biết nhau vậy thì đúng là không có cách nào nhờ được tên gia hỏa kia.

Chuyện này chính là bí mật của Ngô Thận, đương nhiên hắn sẽ không nói thật cho Vinh Thân Vương.

Hắn chỉ nói là một cái giang hồ du y cho, chỉ là cơ duyên xảo hợp mới gặp được.

Hiện tại muốn tìm được hành tung của du y kia, sợ là không thể.

Vinh Thân Vương có hơi thất vọng một chút.

Ngô Thận lại báo cáo hắn muốn lợi dụng án kiện của Hà Tri Thư để tiến vào Đông Xưởng, chỉ là việc này cần phải có Vinh Thân Vương phối hợp, giúp hắn hỏi thăm tình hình cụ thể.

Vinh Thân Vương, vừa nghe được có cơ hội sắp xếp người của mình vào Đông Xưởng, liền mừng rỡ không khép được miệng. Vội vàng muốn đứng dậy ra lệnh cho người làm việc.

Lúc Vinh Thân Vương mới vừa quay người lại, liền nhìn thấy dáng vẻ Ngô Thận muốn nói lại thôi.

“Ngươi có việc muốn hỏi bổn vương?” Tâm tình Vinh Thân Vương không tồi, mấy năm gần đây hắn ta nghĩ mọi cách để sắp xếp nội ứng của mình vào Đông Xưởng, đều không thành công, bây giờ có cách, có hy vọng đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Sỡ dĩ Vinh Thân Vương hy vọng có thể đưa nội ứng của mình vào Đông Xưởng như vậy.

Đó là bởi vì, Đông Xưởng vẫn luôn thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng Thượng, hơn nữa án tử Đông Xưởng đang tra có liê quan đến con đường làm ăn của Vinh Thân Vương.

Đông Xưởng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường đoạt vị và tài lộc của hắn ta. Hắn ta chỉ hận không thể lập tức giết hết Đông Xưởng, lấy cái đầu trên cổ Uông Thành xuống.

Bây giờ, có cơ hội diệt trừ Đông Xưởng hắn ta sao có thể không vui được.

Ngô Thận nói: “Vương gia, hiện tại Hoàng Hậu đã giao chiến với chúng ta······ nô tài có lẽ phải ra tay với Hoàng hậu.”

Hắn cẩn thận liếc phản ứng của Vinh Thân Vương.

Quả nhiên, Vinh Thân Vương hơi ngẩn người ra. Sau đó cúi đầu, vẻ mặt u ám.

Ngô Thận nói: “Vương gia, hiện tại Hoàng hậu đã nhận định nô tài cùng một hội với ngài. Đã sớm giận chó đánh mèo với nô tài, nếu nô tài không phản kích nói, chỉ sợ sớm muộn gì nô tài cũng sẽ chết trong tay của Hoàng hậu.”

“Đến lúc đó, nô tài sẽ không thể trung thành với ngài được nữa.”

Ngô Thận biết, Vinh Thân Vương có tình cũ với Hoàng hậu. Làm một người nam nhân, hắn nhìn ra được mỗi lần nhắc tới Hoàng Hậu, trong lòng Vinh Thân Vương đều không nỡ.

Hiện giờ, hắn và Thanh Nhụy đã đắc tội với Hoàng hậu, Hoàng Hậu tính cách độc ác, không thể nào không đối phó với bọn họ. Cho nên, hiện giờ chỉ có nắm lấy cơ hội phản kích mới là thượng sách.

Chỉ là, cửa ải này của Vinh Thân Vương đúng là không dễ qua.

Hắn ta luôn miệng nói hận Hoàng Hậu, muốn trả thù Hoàng Hậu, những năm gần đây lại chưa từng làm ra một việc nào thực sự tổn thương đến Hoàng hậu. Chẳng qua cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to.

Mắt Vinh Thân Vương lộ ra vẻ thống khổ, nói: “Ngày mai ta sẽ cho ngươi đáp án.”

Ngô Thận gật đầu.

Thanh Nhụy bên này, trở lại cung Lục hoàng tử.

Thị vệ vẫn còn khoanh tay canh ở cửa, Thanh Nhụy vừa bước vào liền nhìn thấy Lục hoàng tử đang khóc gọi nàng.

Hơn nữa còn chạy như bay vào lòng nàng, oa ô oa ô khóc lớn, nói: “Ta không bao giờ tùy hứng nữa, Thanh Nhụy! Ô ô ô ······”

Vương Du thật sự sợ mất đi Thanh Nhụy, nếu mất đi Thanh Nhụy hắn sẽ mất đi tất cả. Trên thế gian này Thanh Nhụy là người duy nhất có thể cho hắn ấm áp, không còn người nào khác có thể thay thế được Thanh Nhụy.

Thanh Nhụy vỗ đầu Vương Du, an ủi. Hai mắt nàng đẫm lệ: “ Được rồi, sau này chỉ cần Lục hoàng tử nghe lời, Thanh Nhụy sẽ mãi ở bên cạnh ngài.”

Tuy Thanh Nhụy đau lòng nhìn Vương Du khóc đến mức như vậy, nhưng nàng cũng vui vẻ. Rốt cuộc, nếu để Vương Du lại mấy ngày có thể khiến hắn trở nên hiểu chuyện nghe lời, không làm hài tử phản nghịch nữa, vậy cũng đáng giá.

Đêm nay, Thanh Nhụy đồng ý với Vương Du sẽ ở bên cạnh hắn, bồi hắn đi ngủ.

Mặc dù Vương Du đã ngủ, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay trái của nàng, như chỉ sợ nàng chạy mất.

Thanh Nhụy không biết, tiểu nam hài kém hơn nàng bảy tuổi này lại yêu thích mình sâu đậm đến thế, sau này lại trở thành nguy cơ lớn với nàng và Ngô Thận.

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Hoàng Hậu bước nhanh tới hậu hoa viên, hỏi Phù Dung ở bên cạnh: “Thái giám vừa rồi tớ báo cái gì?”

Phù Dung chạy chậm mới có thể đuổi theo bước chân của Hoàng Hậu: “Nói Tứ hoàng tử phun ra nước vàng.”

“Truyền thái y.”

“Chỉ là hình như Lý tiên nhân nói đây là thời điểm mấu chốt để tiên hoàng chỉ ra vị trí của tiên dược, cho nên Hoàng Thượng không đồng ý cho truyền người.” Phù dung cô cô cẩn thận liếc phản ứng của Hoàng hậu, nội tâm cũng vô cùng chột dạ.

Hoàng Hậu đột nhiên dừng bước, rất tức giận nhìn chằm chằm Phù Dung cô cô.

Bà ta nói: “Phù Dung. Bổn cung nghe nói Lý tiên nhân kia chính là người của ngươi.”

Phù dung sửng sốt, cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Hậu.

Phù Dung nói: “Hoàng Hậu nương nương ngài đang nghĩ oan cho lão nô ròi, lão nô nào có bản lĩnh đó. Lý tiên nhân kia là người giống như trích tiên, sao có thể có quan hệ với nô tỳ được?”

Việc này, tốt nhất không nên để cho Hòang hậu biết, dù sao Lý tiên nhân kia cũng kéo mình làm mấy pháp thuật ngụy trang kia, cũng không phải việc gì trong sạch, đều chỉ để lừa bịp Hoàng Thượng. Nếu bị Hoàng thượng phát hiện đó không phải tội lớn khi quân thì còn là gì.

Phù dung nghĩ tới đó, liền cảm thấy phía sau lưng rét run vô cùng lạnh lẽo.

Ngón tay thon dài của Hoàng hậu nâng cằm bà ta lên, móng tay thật dài lướt qua má.

Phù Dung toàn thân cứng đờ, nàng cau mày, nín thở, không dám phản kháng chút nào.

Hoàng Hậu vuốt ve miệng vết thương do mình vừa mới làm ra, gợi lên một nụ cười tàn nhẫn: “Phù dung, ngươi đã đi theo bên cạnh bổn cung nhiều năm, trong lòng ngươi có tính toán gì bổn cũng vô cùng rõ ràng.”

“Trước kia bổn cung mặc kệ là bởi vì không ảnh hưởng toàn cục, nên lười quản.”

“Nhưng hiện tại, hài tử của bổn cung đang có nguy hiểm , bổ cung không thể không màng.”

Hoàng hậu còn vỗ vỗ mặt Phù Dung: “Nói rõ ràng với người đó của ngươi kêu hắn nghĩ lý do thoái thác để Càn Nhi được chữa bệnh. Nếu Càn Nhi của bổn cung xảy ra chuyện gì, bổ cung bảo đảm sẽ cho hắn chết rất thảm có hiểu không?”

Đã nói đến mức này, Phù Dung cũng không còn lý do gì để tiếp tục phủ nhận, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Vâng, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của người.”

Hoàng Hậu phất tay áo bỏ đi.

Hoàng hậu đi rời, lúc này Phù Dung mó như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất.

Hoàng hậu trở nên tàn nhẫn, khí chất thật sự quá đáng sợ, ngay cả Phù Dung ở bên cạnh nhiều năm cũng không tránh được có lúc sợ hãi.

Đôi mắt bà ta xoay chuyển, không được! Bà ta muốn đi gặp Lý tiên nhân, nói cho Lý tiên nhân nhanh chóng nghĩ ra lý do thoái thác, cho phép Tứ hoàng tử chạy chữa mới được.

Nghĩ đến đây, Phù Dung vội vàng đứng dậy đi tìm Lý tiên nhân.

Lúc Hoàng hậu chạy tới nơi của Tứ hoàng tử, liền nhìn thấy Tứ hoàng tử không ngừng phun nước vàng.

Sắc mặt vàng như đất, cong người thành một vòng tròn, dường như bụng vô cùng đau đớn, không ngừng run rẩy

Hoàng Hậu nghẹn ngào, mắng cung nữ hầu hạ: “Sao lại thế này? Vì sao không truyền ngự y? Mau gọi đi.”.

Cung nữ dường như nghe phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Hậu nương nương, ngài tha nô tỳ đi, Lý tiên nhân nói đây là thời khắc mấu chốt để liên thông với thần hồn của tiên hoàng, không thể để người khác tới quấy nhiễu.”

“Làm càn.! Bổn cung không phải người sao? Sao bổn cung lại không có việc gì? Cái gì mà tiên hoàng, cái gì mà đan dược, tất cả đều là lời nói bịa đặt”

Thấy Hoàng Hậu tức giận như vậy, cung nữ run bần bật.

Hoàng Hậu tức giận đá vào chân nàng ta: “Mau đi gọi thái y.”

Cung nữ không di chuyển.

“Được, được lắm!Các ngươi không một người nào nghe lời của bổn cung, vậy được để bổn cung tự đi.”

Vì sao bản thân mình dốc hết sức lực xử lý chính sự cho Hoàng thượng nhiều năm, kết quả lại phát hiện trong cung này, ngay cả một người nghe lời mình cũng không có.

Vừa lúc ra ngoài, liền thấy Vương Khôn đến thăm ca ca.

Hắn thỉnh an Hoàng Hậu, hỏi Hoàng Hậu vì sao lại đau lòng như vậy. Hoàng Hậu liền nói với Vương Khôn gọi hắn đi mời thái y

Nhận được mệnh lệnh, Vương Khôn đương nhiên chạy như bay rời đi.

Sau đó Hoàng Thượng tới, Hoàng Hậu liền cãi nhau một trận với ông ta trọng tâm là việc có cho mời thái y hay không.

Ý của Hoàng thượng là theo như lời của Lý tiên nhân, loại người như thái y đã tiếp xúc quan vô số người chết, trên người nhất định dính rất nhiều thứ không sạch sẽ, sẽ ảnh hưởng tới anh linh của tiên hoàng, cho nên không thể gọi thái y.

Nghe tới đây, Hoàng Hậu hoàn toàn bạo phát: “Hoàng Thượng! Ngài vào nhìn Càn Nhi đi. Hiện tại nó đang khó chịu đến mức nào. Chẳng lẽ ngài thật sự chỉ tin lời quỷ thần, mà không màng đến tính mạng của đích tử mình hay sao?’

Hoàng Thượng đảo mắt, chỉ là nếu ông ta quấy nhiễu linh hồn tiên hoàng vậy cũng chính là tội lỗi.

Hoàng Thượng cúi đầu không nói.

Hoàng Hậu tàn nhẫn nói: “Lúc trước, thần thiếp liền không nên gả cho ngài.”

Hoàng Thượng khó thở, ngực phập phồng kịch liệt nói: “Ngươi nói cái gì?”

Hoàng hậu lau đi nước mắt trên mặt, thần sắc tràn đầy tuyệt vọng, trái tim như chết đi: " Thần thiếp nghĩ nếu thần thiếp gả cho một người bình thường, khi hài nhi của mình sinh bệnh có thể được đại phu chữa bệnh hay không? Phu quân của thần thiếp là kẻ ngu ngốc, bất tài nhất và là người không có nhân tính nhất thế gian này."

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ngã xuống đất, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại hoàng đế.

Hoàng đế tức giận, nhưng nhìn ánh mắt Hoàng Hậu ông ta lại có chút hổ thẹn.

Dứt khoát không nhìn Vương Càn nữa, phất tay áo bỏ đi.

Các cung nhân nhìn thấy tất cả việc này, một đám im như ve sầu mùa đông, không dám cử động.

Sau lại, một tiểu cung nữ muốn tiến lên đỡ Hoàng hậu.

Liền bị đẩy ra, Hoàng hậu kiên cường tự mình đứng lên.

Vương Khôn đã trở lại, hắn nói không có thái y nào chịu đi, mời người nào cũng từ cối, đều sợ tới sẽ khiến Hoàng thượng tức giận, lấy đầu bọn họ.

Hoàng Hậu gật đầu, nắm tay Càn Nhi đang hôn mê, không nhịn được chảy nước mắt.

Hoàng hậu nghĩ, còn may bây giờ Càn Nhi đã không còn đau đớn nữa, đã ngủ ngủ ngon rồi.

Bên này, sau khi Thanh Nhụy nghe được tin tức vô cùng kinh ngạc.

Nàng tìm Ngô Thận thương lượng.

“Ta không biết vì sao lại xuất hiện vấn đề này? Chỉ ăn nhiều vải một chút thôi mà? Chưa từng nghĩ muốn hại tính mạng của Tứ hoàng tử.” Thanh Nhụy nôn nóng nói với Ngô Thận.

Thương thế của Ngô Thận chưa đỡ, nằm trên giường, lập tức kêu Thanh Nhụy lấy giấy bút cho hắn, viết một phong thư.

Hắn nói Thanh Nhụy nhất định phải đưa thư này đi, nhất định không thể có sai lầm gì.

Chương kế tiếp