Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 20
Đợi tới khi Thanh Nhụy trở lại chỗ của Ngô Thận đã là giờ Dậu.

Thanh Nhụy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại thấy Ngô Thận vẫn đang ngồi trên giường, lưng dựa vào gối đầu, mở to hai mắt đọc sách.

Thanh Nhụy đi tới giật lấy sách trên tay Ngô Thận, giận dữ nói: “Tại sao đã đến giờ này rồi mà vẫn chưa ngủ?”

Vốn dĩ trên người đã có thương tích, còn không nghỉ ngơi đúng giờ, không biết tới khi nào mới khỏe lên được.

Ngô Thận nhíu mày, xoa huyệt Thái Dương nói: “Làm thế nào rồi?”

“Ừm, ta đã đưa phương thuốc bổ sung kia cho bọn họ.” Thanh Nhụy ngồi vào mép giường, vẻ mặt tự hào, tràn đầy chờ mong nhìn Ngô Thận, dường như đang chờ để được khen ngợi.

Ngô Thận cúi đầu cười bất đắc dĩ, sao lại giống trẻ con vậy chứ: “Ngày mai, sẽ có trò hay.”

“Tên Lý tiên nhân kia không thể giữ lại, ngày chết của hắn tới rồi.”

Thanh Nhụy nghĩ hắn vẫn lo lắng mình gặp nguy hiểm, cho nên vẫn ở đây chờ có phải không? Còn nói không quan tâm nàng, vì an toàn của nàng tìm mọi cách giúp nàng giải quyết Lý tiên nhân.

Thanh Nhụy cười đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn nhìn trái nhìn phải vào sách của hắn.

Xem không hiểu, vẻ mặt hoang mang. Dứt khoát bỏ sách xuống, lại ngồi trở lại mép giường, nắm tay Ngô Thận nói: “Ngươi xem sách gì vậy?”

Cảm giác bàn tay ấm áp truyền đến, gân xanh trên Thái Dương Ngô Thận nhảy nhảy: “Ừm, là《 binh pháp Tôn Tử 》.”

Trả lời nhàn nhạt, mặt không biểu tình.

Thanh Nhụy nhìn hắn như vậy, vẻ mặt không vui, buông tay ra nói: “Ngươi cảm thấy, ta thật ngu dốt không xứng với ngươi sao?”

Ngô Thận dịu dàng nói: “Ngươi rất thông minh, chỉ là không có được cơ hội học tập mà thôi.”

“Nếu ngươi học tứ thư ngũ kinh, nhất định sẽ là một đại tài nữ.”

Thanh Nhụy quật cường nói: “Ta không cần làm đại tài nữ, ta chỉ muốn làm một người để ngươi cảm thấy kiêu ngạo.”

Vì sao lại muốn hắn cảm thấy kiêu ngạo? Ngô Thận bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi hẳn sẽ có mục tiêu lý tưởng của riêng mình. Không nên đặt hết tất cả tâm tử lên người ta.”

“Mục tiêu của ta là có thể ở bên ngươi. Ta muốn đặt hết tất cả tâm tư lên trên người của ngươi”

Tại sao lại nói không thông! Bướng bỉnh!

Ngô Thận cau mày, không nói thêm nữa, cẩn thận nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng, quay lưng về phía nàng, nhắm mắt lại.

Hắn nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt, sau đó là tiếng cởi dày, sau đó, trên giường rung lên, Thanh Nhụy ngồi trên giường.

Ngô Thận hoảng sợ mở to hai mắt. Cảm nhận chuyển động của người phía sau.

Sau đó lên giường kéo chăn ra, Thanh Nhụy nằm bên cạnh hắn. Đắp chăn lại cho hắn.

Thanh Nhụy ôm cơ thể hắn, dụi đầu vào cổ hắn cọ cọ.

Ngô Thận toàn thân cứng đờ, nhất thời không dám động đậy. Chỉ cảm thấy trên cô vừa nóng vừa tê dại, cảm giác này làm cho hắn hoảng hốt. Hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.

Cảm nhận được phản ứng của người trong ngực, Thanh Nhụy trộm nở nụ cười.

Giọng nói mềm mại của nàng thì thầm bên tai Ngô Thận: "Mặc kệ ngươi nói gì, ta sẽ luôn ăn vạ bên cạnh ngươi, ngươi không thể chạy được đâu."

Ngô Thận thở ra một hơi, thân thể mềm nhũn, khóe môi cong lên.

Hôm sau.

Thanh Nhụy vốn dĩ đang chuẩn bị hầu hạ Lục hoàng tử đi học.

Tiểu Lại Tử liền đuổi tới đây, nói là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cho gọi.

Chờ nàng đuổi tới, đã nhìn thấy Hoàng đế và Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở nơi đó, Phù Dung và Lý tiên nhân đứng bên cạnh vẻ mặt đắc ý nhìn nàng.

Đôi mắt Thanh Nhụy nhìn trái nhìn phải, một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ ập đến trong lòng nàng.

Nàng quỳ xuống “Nô tỳ Thanh Nhụy, thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương.”

Hoàng đế che trán, sắc mặt có chút trầm trọng.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng? Ngài có gì muốn nói? Nếu Thanh Nhụy đã đi tới đây, không bằng cứ trực tiếp nói thẳng?"

Bà ta cạy ngón tay hoa lan che miệng, cười nói: “Nếu Hoàng thượng không tiện nói, vậy để thần thiếp làm cho cũng được.”

Thấy Hoàng Hậu như vậy, Thanh Nhụy nhìn hoàng đế, lại nhìn Phù Dung và Lý tiên nhân.

Chuyện này, đến tột cùng là chuyện gì? Vẻ mặt mấy người bọn họ đều không có ý tốt.

Hoàng Thượng liếc mắt Hoàng Hậu, mang theo hận ý, thở dài, ngồi thẳng người nói: “Thanh Nhụy, ngươi nói trẫm đối xử với ngươi thế nào

Thanh Nhụy cúi đầu nói: “Hoàng Thượng thiện tâm, vẫn luôn vô cùng chiếu cố đến nô tỳ.”

“Ừm, đó chính là, vậy······ ngươi có nguyện ý làm một việc cho trẫm không?”

Tiểu Lại Tử đứng một bên, cũng cảm giác được không khí này không đúng. Cảm giác bão táp sắp đến hít thở không thông

Rốt cuộc Hoàng thượng muốn Thanh Nhụy sư nương làm chuyện gì?

“Nô tỳ là nô tỳ trong cung, mọi người trong cung đều là người của Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng muốn nô tỳ làm gì, nô tỳ không dám từ chối.” Thanh Nhụy cau mày, cúi đầu, che giấu kinh sợ trong lòng.

Hoàng Hậu cùng Phù Dung đắc ý nhìn nhau, nở nụ cười cười gian kế được thực hiện. Lý tiên nhân thẳng sống lưng, đắc ý nghĩ cái này không phải cho Thanh Nhụy chết sao?

Hoàng Hậu nói: “Thanh Nhụy, lời này ngươi nói sai rồi, không phải không dám từ chối, mà là cam tâm tình nguyện đi làm có hiểu không?”

Hô hấp Thanh Nhụy cứng lại, nói: “Vâng, nô tỳ xin nghe theo lời dạy bảo của Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng đế mở miệng, cuối cùng cũng không nói được lời nào, chỉ vào Lý tiên nhân, ý bảo hắn ta nói.

Lý tiên nhân đi tới trước mặt Hoàng Thượng Hoàng Hậu, khom người nói: "Hoàng thượng,Hoàng hậu nương nương, hiện tại Tứ hoàng tử đã được tiên hoàng dẫn đường ba ngày, giờ Tý hôm nay đúng là đêm trăng tròn, là thời cơ tốt nhất tụ tập linh khí trời đất.

Hắn ta liếc mắt nhìn Thanh Nhụy, trong mắt mang theo sát ý, nói: "Bần đạo sẽ dùng máu của Thanh Nhụy làm vật hiến tế, làm phép câu thông với thần hồn của Tiên đế, lấy thứ này để tiên hoàng chỉ dẫn còn đường cụ thể tới vị trí chính xác của thuốc trường sinh."

Thanh Nhụy không thể tin được nhìn Lý tiên nhân.

Tiểu Lại Tử cũng oán hận nhìn chằm chằm Lý tiên nhân.

Lý tiên nhân thẳng sống lưng, căn bản không nhìn hai người bọn họ.

Phù Dung nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Thanh Nhụy, cũng cảm thấy hả giận, nói: “Thế nào, Thanh Nhụy, nhìn dáng vẻ ngươi như vậy hình như là không muốn?”

“Có thể vì Hoàng Thượng Hoàng Hậu phân ưu, cứu Tứ hoàng tử trở về, đó chính là phúc khí tám đời ngươi không thể nghĩ tới đâu.”

“Ngươi cũng không nên gạt bỏ phúc khí này đi.”

Thanh Nhụy âm thầm liếc nhìn Phù Dung một cái, lập tức cúi đầu che giấu vẻ kinh hãi, nàng nói: “Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua Tứ hoàng tử đã dùng phương thuốc do nô tỳ đưa tới.”

"Tứ hoàng tử căn bản không phải tiên nhân bám vào ngươi, căn bản chỉ là bịa chuyện mà thôi."

"Hắn chỉ bị bệnh. Hoàng hậu nương nương, thật sự muốn để cho yêu nhân này lừa gạt yêu ngôn hoặc chúng như vậy sao?”

"Nếu không phải nô tỳ đưa thuốc, hiện tại có Tứ hoàng tử đã không còn ở nhân thế. Chẳng lẽ ngài không biết quan hệ lợi hại ở trong đó sao?"

“Chẳng lẽ, ngài liền không nên nghĩ cách diệt trừ hắn, báo thù cho Tứ hoàng tử sao?”

Hoàng đế giận giữ đập vào bàn: “Làm càn! Cái gì yêu nhân hoặc chúng? Lý tiên nhân là kiếp sau của đại la thần tiên? Há có thể để cho ngươi mở miệng phỉ báng như vậy.”

Thanh Nhụy kinh sợ chấn động, không dám lên tiếng.

Tiểu Lại Tử lo lắng nhìn Thanh Nhụy.

Hoàng hậu rũ mắt xuống, không nói gì, sao bà ta có thể không biết, yên tâm đi Thanh Nhụy, Lý tiên nhân rất nhanh sẽ cùng ngươi xuống địa ngục.

Hoàng đế hỏi Hoàng Hậu: “Thuốc gì? Sao lại thế? Sao trẫm lại không biết gì?”

Hoàng hậu nhìn làn váy của mình, trong lòng ghê tởm chán ghét, nhi tử của mình chỉ đi xem bệnh, uống thuốc, còn muốn ai đến răn dạy! Đây là một người phụ thân như Hoàng thượng làm sao?

Hoàng đế thấy Hoàng Hậu không nói lời nào, nôn nóng hỏi Lý tiên nhân: “Có việc gì không? Sau khi uống thuốc có ảnh hưởng gì tới âm linh tiên hoàng hay không?”

Lý tiên nhân nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Hậu, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, hắn ta cúi đầu trước mặt Hoàng đế nói: “Không có việc gì, Hoàng Thượng không có ảnh hưởng gì cả.”

Dừng một chút, dường như hắn ta lại nghĩ tới cái gì: "Bệ hạ, đêm nay ngồi trên tế đàn làm phép, bần đạo cần chuẩn bị một chút."

“Nhân tiện, còn phải cho nha đầu Thanh Nhụy này tinh lọc luồng khí không sạch sẽ.” Hắn ta nhìn chằm chằm vào Thanh Nhụy đôi mắt tràn đầy dục vọng và tàn nhẫn: “Xin hoàng thượng giao Thanh Nhụy cho bần đạo, để thanh tẩy.”

Thanh Nhụy chán ghét quay đầu sang một bên.

Hoàng đế nhìn Lý tiên nhân, lại nhìn phản ứng của Thanh Nhụy.

Không phải ông ta không cảm nhận được, mà là vì có liên quan đến âm linh của tiên hoàng và thuốc trường sinh bất tử.

Bất kể Lý tiên nhân này muốn làm gì, hoàng đế đều sẽ cho phép.

Hoàng Thượng gật đầu, gọi người kéo Thanh Nhụy tới phòng luyện đan của Lý tiên nhân.

Hoàng đế đi tới trước mặt tứ hoàng tử, thấy sắc mặt của hắn quả nhiên hồng hào rất nhiều, so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ, thật sự là bệnh? Không phải tiên hoàng mượn thân?

Hoàng Thượng lắc đầu, không nên có tâm tư bất kính với đạo tổ.

Nhìn hoàng hậu ngồi bên giường, ôm Tứ hoàng tử khuôn mặt yêu thương, nhưng không nhìn ông ta lấy một cái.

Hoàng đế đột nhiên cảm thấy tâm ý hụt hẫng, vì tu tiên mà xóa bỏ quan hệ vợ chồng vốn đã yếu ớt, làm cho hai bên đều không yên. Thật sự đáng giá sao?

Nhưng mà, ông ta rất nhanh liền kiên định, tu tiên là mộng tưởng đời này của ông ta, trường sinh bất lão là hắn mục tiêu cuối cùng, bất luận là kẻ nào cũng không thể cản trở được ông ta.

Đợi Hoàng Thượng rời đi, Hoàng Hậu chán ghét quay lưng đi.

Phù dung cô cô, cúi đầu, cau mày, đứng ở một bên, suy nghĩ tên hỗn đãn Lý tiên nhân kia rốt cuộc muốn bắt nha đầu Thanh Nhụy kia sớm như thể để làm gì?

“Phù Dung.” Hoàng Hậu mở miệng nói.

Phù Dung bị giọng nói kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, lập tức hỏi: "Hoàng hậu nương nương?"

"Đêm nay, Lý Tiên Nhân lập đàn làm phép, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Phù dung bi thương cam chịu mở miệng nói: “ Vâng, nô tỳ đã phái người đi làm rồi.”

Hoàng hậu gật đầu, nắm lấy tay Tứ hoàng tử đang ngủ say, ánh mắt từ ôn nhu biến thành tàn nhẫn: "Càn Nhi, mẫu hậu nhất định sẽ báo thù cho ngươi."

Lục hoàng tử Vương Du cùng các hoàng tử, đang Nghe nghiêm thái phó dạy học.

Y nghĩ tới lúc sáng nay Thanh Nhụy bị Hoàng Thượng kêu đi.

Không biết vì sao, Y mơ hồ cảm giác được, trong lòng có dự cảm không tốt nên lúc đang nghe sách liền thất thần.

Sau đó lại bị thái phó gọi lên đọc bài, không đáp được lại bị giáo huấn một hồi.

Tất cả cười ầm lên. Nhưng mà, làm cho y cảm thấy kỳ quái chính là Ngũ hoàng tử bình thường thích bắt nạt ý nhất, lại ngẩn ra, căn bản không nhìn hắn chút nào, dường như gặp phải chuyện gì đó rất khó xử.

Bên kia, Tiểu Lại Tử chạy nhanh tới bẩm báo chuyện của Thanh Nhụy cho Ngô Thận.

Ngô Thận quýnh lên, che ngực thẳng ho khan.

Tiểu Lại Tử vỗ lưng hắn, an ủi nói: “Sư phó, yên tâm đi, ta đã phái người đi theo, yêu nhân kia không dám hại gì sư nương đâu?”

“Không thể ngờ được hắn lại ra tay nhanh như vậy! Thủ đoạn bẩn thỉu gì hắn cũng có thể nghĩ ra được.” Ngô Thận phẫn hận nói.

“Sư phó, ngài yên tâm, đêm nay, dựa theo kế hoạch của ngài, hắn nhất định sẽ lộ rõ nguyên hình.”

Chương kế tiếp