Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 4
Ngô Thận trở về cũng bị Phùng Đức Hải làm khó dễ.

Bởi vì buổi tối hôm đó, đốc xưởng Đông Xưởng Uông Thành ám chỉ hắn ta có hứng thú với Ngô Thận.

Mặc dù làm thái giám riêng bên cạnh hoàng đế là một người có quyền không nhỏ. Nhưng mọi người đều biết Đông Xưởng là thân vệ của hoàng đế, bọn họ có quyền lực tối cao thậm chí còn có thể tiền trảm hậu tấu. Đắc tội với Đông Xưởng, chính là hành động không sáng suốt.

Vì muốn lấy được một vị trí nhỏ ở Đông Xưởng. Phùng Đức Hải không chút do dự quyết định hiến tế Ngô Thận, lấy lòng Uông Thành.

Nào biết, tên gia hỏa Ngô Thận này lại cảnh giác như vậy, sau khi uống thuốc còn có thể chạy thoát khỏi nơi đó của Uông Thành.

Đương nhiên, Phùng Đức Hải đáng thương tự nhiên trở thành nơi trút giận của Uông Thành.

Hơn nữa bây giờ lại có tin đồn giữa hắn và hoàng hậu, đây quả thực là một cơ hội tốt.

Hoàng đế nhìn khuôn mặt Ngô Thận không biết đẹp hơn mình bao nhiêu lần, lại nghĩ đến lời đồn của hắn và Hoàng Hậu, nhìn như thế nào không dễ chịu. Bất đắc dĩ, gia hỏa Ngô Thận này lại cho ông ta bí dược, có thể giúp ông ta cường tráng cho nên không nỡ giết. Không giết, chẳng lẽ không thể khi dễ được sao? Hừ! Ông ta liền ám chỉ Phùng Đức Hải, dùng sức tra tấn Ngô Thận, không cần khách khí.

Có được lệnh này, bất luận về công hay về tư, Phùng Đức Hải đều dùng hết sức đối phó hắn.

Phùng Đức Hải tìm cái cái cớ bắt Ngô Thận quỳ gối trước cửa Ngự Thư Phòng.

Tuyết rơi dày đặc, đầu gối Ngô Thận quỳ trên nền tuyết lạnh giá, cái lạnh như thấu xương. Những mảng da khô trên đôi môi run rẩy đều cho thấy hắn đang rất lạnh

Bị phạt quỳ cả ngày, Ngô Thận yếu ớt đứng dậy, khập khiễng trở về phòng nghỉ ngơi.

Đi đến một góc không có người, Phù Dung cô cô bên cạnh Hoàng hậu liền ngăn lại, kéo hắn đến một góc không người.

Phù Dung cô cô cho hắn một bao nhân sâm thượng phẩm, nói: “Để người bị hàm oan, trong lòng Hoàng Hậu nương nương thật sự rất áy náy.”

Ngô Thận ôn hòa cười nói: “Cô cô sao có thể nói lời này, việc này cũng không phải do Hoàng hậu nương nương gây ra. Là do vận khí của nô tài không tốt mà thôi.”

Phù Dung cô cô thở ngắn than dài, tựa như không đành lòng: “Công công, hiện tại là thời điểm nhạy cảm, Hoàng Thượng bên kia ······ phải từ từ tiếp nhận, cho nên, hoàng hậu nói, để người chờ đợi. Đợi việc này làm xong nương nương nhất định sẽ cho người tiền đồ như gấm.”

Ý này là Hoàng hậu nương nương là đã từng khuyên ngăn Hoàng thượng, nhưng không thành. Ngô Thận tin sao? Không, không tin. Với tính cách tính toán của Hoàng hậu ở thời điểm chính bản thân mình còn khó bảo toàn, bà ta nhất định sẽ không mạo hiểm vì hắn.

Ngô Thận cảm kích gật đầu, sau đó nhìn Phù Dung lén lút rời đi.

Tiền đồ như gấm? Hắn chưa bao giờ muốn những thứ này. Cái hắn muốn là vị trí Đề đốc Đông Xưởng, báo thù cho cha.

Hắn vì lấy lòng Hoàng Hậu, đã liều mạng làm biết bao nhiêu việc khiến người khác ghê tởm.

Hiện giờ, bà ta không chỉ không sắp xếp vị trị trong Đông Xưởng cho hắn. Bây giờ lại vì sợ tị hiềm, nhìn thấy hắn rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng cũng không ra tay tương trợ.

Ngô Thận nhìn túi nhân sâm trong tay mình.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ muốn dùng những thứ thuốc này mua chuộc hắn sao? Đây thì tính là gì, muốn vẽ bánh nướng sao cho ta hắn nhìn thôi sao? Để sau này hắn tiếp tục bán mạng vì bà ta? Không! Không bao giờ có khả năng đó! Hắn muốn đi tìm một chỗ dựa khác! Nghĩ đến đây, hắn liền vò nát gói nhân sâm.

Buổi tối, Thanh Nhuỵ lén lút đi dọc theo con đường trong cung. Thúy Lan trốn trong bóng tối, lặng lẽ đi theo.

Thanh Nhuỵ lén gõ của, Ngô Thận ra mở cửa cho nàng.

Thanh Nhuỵ thấy hắn cau mày xoay người ngồi xuống ghế tử đàn. Trên người mặc áo choàng đen sẫm. Khuôn mặt tiều tụy, không ngừng ho khan.

Thanh Nhuỵ còn chú ý tới khi hắn đi đường bị khập khiễng. Người này luôn lagm cho trái tim nàng cảm thấy khó chịu. Lại phải lãng phí thời gian một lần nữa sao?

Ngô Thận tự rót cho mình một ly trà chuẩn bị uống.

Thanh Nhuỵ ngăn lại hắn nói: “Trời lạnh như vậy, người ngươi lại không thoải mái, sao có thể uống trà lạnh được chứ, có phải muốn bị tiêu chảy đến chết không.”

Nàng đoạt ly trà trong tay hắn, ngồi xuống đối diện với hắn.

Ngô Thận mím chặt đôi môi khô khốc, nhắm mắt, nữ nhân này, thật đúng là thích xen vào việc của người khác.

Hắn từ trong cổ tay móc ra một tập ngân phiếu, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Thanh Nhụy nói: "Cầm lấy, đi đi."

Thanh Nhuỵ lộ ra vẻ mặt giận giữ: “Ngươi luôn bất cập nhân tình như vậy sao sao!?” Bản thân mình suy nghĩ cho hắn như vậy, nhưng hắn luôn bày ra dáng vẻ ngăn cách với người khác vạn dặm, thật đáng giận! Nhưng ngẫm lại, mình là gì của hắn đâu? Người ta dựa vào cái gì mà phải quan tâm đến mình. Người ta thích, người ta yêu tận đáy lòng, chính là hoàng hậu, ngươi sao có thể so với bà ta!

“Nhân tình? Đối xử tốt với ta như vậy hay là có việc gì muốn nhờ ta?” Ngô Thận nhướng đôi mày kiếm xinh đẹp, mắt sáng như đuốc.

Hắn chưa bao giờ tin có người sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với mình. Đây là nhận thức của hắn suốt nhiều năm qua nhìn thấy rõ được ấm lạnh của nhân tình.

Thanh Nhuỵ chột dạ rũ mắt, nàng thật sự có việc muốn hỏi hắn. Bởi vì ngày hôm qua, lúc Lục hoàng tử bị Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử bắt nạt, từ bọn họ trong miệng biết được, hiện tại lại xuất hiện lời đồn về quan hệ của Tĩnh tần và Vinh Thân vương.

Cục diện hiện tại chính là Hoàng Hậu và tiểu thái giám tư thông, Tĩnh tần cùng Vinh Thân Vương tư tình, hai tin tức này trở thành đề tài cho các cung nhân thảo luận vô cùng náo nhiệt.

Nàng xấu hổ nói: “Tin đồn của Hoàng hậu và Tĩnh tần lan nhanh như vậy. Ngươi là người bên cạnh Hoàng Thượng, ta muốn biết hoàng thượng suy nghĩ như thế nào? Muốn tin ai? Xử trí ai?”

“Nếu ngươi cảm thấy, mình là người bên cạnh Lục hoàng tử. Mà Hoàng Thượng có xử trí Tĩnh tần hay không, trực tiếp liên quan đến lợi ích của người có phải không? Như vậy ta khuyên ngươi, nhân cơ hội đi cầu xin Hoàng hậu tìm cho ngươi một chủ tử khác, ở lại chỗ của Lục hoàng tử tuyệt đối không nên. Khụ khụ khụ.” Ngô Thận che miệng, ho khan kịch liệt.

Thanh Nhuỵ bĩu môi nói: “Ta thích Lục hoàng tử. Không muốn ruồng bỏ hắn.”

Ngô Thận cuối cùng cũng ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Thanh Nhụy một lúc lâu, tựa như muốn nhìn thấu con người nàng.

Thanh Nhuỵ bị hắn nhìn cảm thấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Nhìn ta làm gì?”

“Đừng tưởng một tiểu cung nữ nho nhỏ như ngươi có thể thay đổi được chuyện gì. Rời đi mới chính là hành động sáng suốt nhất.”

“Ngươi người này ······sao lại lạnh lùng như vậy được, chẳng lẽ đời này ngươi chưa bao giờ muốn liều mạng bảo vệ một người nào sao?” Nàng nói rất nhỏ, nàng biết mấy lời này có khả năng sẽ làm cho hắn tức giận, cho nên cực kỳ thấp thỏm. Nhưng những lời hắn vừa nói nàng thật sự không thể đồng tình được. Vì sao lại muốn làm một người vô tình, nếu vậy thì có khác gì loạii vật đâu.

Ngô Thận nhìn ánh nến lay động trên bàn,  trên đó có làn khói lơ lửng. Suy nghĩ của hắn trở về quá khứ. Trước kia hắn cũng muốn liều mạng bằng mọi giá bảo vệ người đó, nhưng đáng tiếc... sau lần đó, không còn người nào đáng để hắn mạo hiểm cả, trên đời cũng không còn ai xứng đáng với lòng tin của hắn.

Hắn nhìn nhìn Thanh Nhuỵ, hắn cảm thấy nữ nhân này làm việc theo cảm tính, không biết tự lượng sức mình, đúng là ngu xuẩn đến buồn cười.

Nghĩ đến đây, hắn lại không ngừng ho khan.

Thanh Nhuỵ nhìn thấy hắn ho khan khó khăn, móc gói thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong ngực ra đưa cho Ngô Thận.

Đây là thuốc nàng đến Thái y viện nghĩ đến người này nên cố ý lấy về.

Ngô Thận kinh ngạc nhìn nàng. Trái tim ngưng trệ bỗng nhiên có hơi rung động.

 “Ta cũng quan tâm Lục hoàng tử giống như quan tâm ngươi.”

Trên đời này còn có một thứ tình cảm gọi là tình bằng hữu. Trân trọng. Không phải mọi chuyện đều có thể so được so mất.“Nàng không ngờ Ngô Thận lại là một người máu lạnh vô tình như vậy, thật đúng là không thể nhìn mặt mà đoán người. Đáy lòng có hơi hơi chua xót.

Có sao? Nếu người đó cũng đối xử tốt với hắn, có lẽ hắn sẽ làm vậy. Nhưng hắn chưa bao giờ gặp một người như thế.

Thanh Nhuỵ nghĩ tới suy nghĩ của Ngô Thận rất rõ ràng, cuối cùng người chịu thiệt nhất định chính là Tĩnh tần. Nếu Tĩnh tần có việc gì, cuộc sống sau này của Lục hoàng tử nhất định sẽ không dễ dàng. Nàng phải nghĩ xem mình có thể làm được chút gì cho Tĩnh tần hay không.

Cầm ngân phiếu, bảo hắn đi nghỉ ngơi sớm, liền muốn đi ra ngoài.

Ngô thận gọi nàng lại hỏi: “Ngươi chuẩn bị làm gì?”

Thanh Nhuỵ quay lại nghiêng đầu. Trong lúc nhất thời không hiểu ý của Ngô Thận là gì. Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu Ngô Thận biết mình nhất định sẽ làm gì đó để cứu Tĩnh tần.

Nhưng Thanh Nhụy không biết bản thân mình có thể làm được gì. Nàng chỉ là một tiểu cung nư nho nhỏ sao có thể chống lại Hoàng hậu cứu Tĩnh tần. Nàng đột nhiên nghĩ đến một người. Người này rất quan trọng và cũng là nhân vật trung tâm của tin đồn này. Nếu tin đồn đó là sự thật, nói không chừng vẫn có thể cứu được Tĩnh tần.

Nàng không ngốc, nàng sẽ không nói cho suy nghĩ trong lòng cho người có lòng si mệ với Hoàng hậu: "Không liên quan đến ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi."

Ngô Thận tự nhận bản thân mình không phải là người tốt. Chỉ là nữ nhân này đã từng giúp hắn, còn quan tâm hắn. Hắn cảm thấy hắn cần phải nhắc nhở nàng đừng làm mấy chuyện không cần thiết. Chẳng qua······có vẻ như người ta không cần. Hắn bất đắc dĩ nhướng mày, tỏ vẻ nàng tự nhiên.

Này liền xong rồi. Vừa rồi không phải còn quan tâm nàng sao? Hừ!

Thanh Nhuỵ còn chưa đi đến cửa đã có người đẩy cửa đi vào Uyển phi - mẹ đẻ Tam hoàng tử Vương Cẩn. Cùng Thúy Lan, mang theo một đám người, đẩy cửa bước vào.

Nói hai người tư thông, muốn bắt hai người đưa đến để Hoàng hậu trị tội

Lúc này Thanh Nhụy mới hiểu được, thì ra Thúy Lan không phải người của Tĩnh tần, mà là người của Uyển phi. Nếu không tại sao người đầu tiên ả ta thông báo là Uyển phi chứ không phải là Tĩnh Tần?

Đáng thương cho Tĩnh tần, hóa ra bản thân đã dốc hết sức để suy nghĩ, kết quả người bên cạnh mình tất cả đều là kẻ ăn cây táo rào cây sung!
Chương kế tiếp