Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 44
“Lần này ngươi đi vô cùng nguy hiểm rất dễ nhiễm phải bệnh lạ, ta không cho phép ngươi mang Thanh Nhụy đi, vì an toàn Thanh Nhụy ngươi không nghĩ mình nên từ bỏ sao?” Vương Du nói với Ngô Thận.

Ngô Thận không né tránh chút nào: “Hoàng Thượng chuyện này Nhiếp Chính Vương đã chính miệng đồng ý chỉ sợ ngài không có quyền can thiệp.”

Hắn không hề ngại ngần nhìn lại chằm chằm.

Vương Du siết chặt nắm tay, hắn hận, hận chính mình không có năng lực bảo vệ Thanh Nhụy.

“Chưa từng nghĩ tới ngươi lại không quan tâm đến an toàn của Thanh Nhụy như vậy.” Vương Du tức giận nói.

Ngô Thận cười khẽ: “An toàn của Thanh Nhụy không cần mệt Hoàng Thượng lo lắng. Ta sẽ là người quan tâm, bảo vệ cho nàng hơn bất kì ai.”

“Mong Hoàng Thượng không cần xen vào việc người khác.”

Nói xong, Ngô Thận xoay người rời đi. Vương Du đột nhiên kéo lấy vai hắn: “Nhớ rõ phải mang nàng an toàn trở về.”

Ngô Thận khẽ nghiêng đầu: “Được.”

Rồi sau đó, nghênh ngang mà đi.

Ban đêm, Thái Hậu ngơ ngác trên giường.

Rốt cuộc, Nhiếp Chính Vương kia cuối cùng cũng đi rồi.

Nàng ta thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng được bình yên một lát.

Nàng ta gọi một cung nữ mới tới: “Tiểu Mạn, lấy thuốc của ai gia tới đây.”

Tiểu Mạn vốn đang cúi đầu đứng một bên, sau khi nghe được liền kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó cúi đầu nói: “Vâng.”

Tiểu Mạn đưa cho nàng ta một chén thuốc. Nàng ta nhận lấy đang chuẩn bị uống.

Tiểu Mạn nói: “Thái Hậu, Thuốc tránh thai này uống nhiều sẽ tổn hại thân thể, bằng không ngài nên suy xét lại?”

Thái Hậu hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, Tiểu Mạn lại cúi đầu một bên, không dám lên tiếng.

Uống xong thuốc, Thái Hậu đưa chén thuốc cho nàng ta, hung ác nhìn nàng ta một lần nữa: “Tiểu Mạn ngươi hy vọng bổn cung sẽ mang thai hài tử của Nhiếp Chính Vương?”

Tiểu Mạn nhận lấy chén, kính cẩn nói: “Thái Hậu, nô tỳ chỉ đang lo lắng cho thân thể của ngài. Xin ngài không cần phải nghĩ nhiều.”

Thái Hậu nhìn kỹ Tiểu Mạn.

Tiểu Mạn cúi đầu, không dám nhìn nàng ta.

Thái Hậu nói: “Tiểu Mạn, ngươi là người của bổn cung hay là người của Nhiếp Chính Vương?”

“Ngươi hẳn nên nghe Nhiếp Chính Vương nói, hay là nên nghe bổn cung nói?”

Tiểu Mạn rũ mắt, không nhìn nàng ta. Tiểu Mạn vốn chính là một quân cờ Nhiếp Chính Vương phái tới giám sát thái hậu mà thôi.

Trong cung này ai mới là chủ nhân chân chính, trong lòng nàng ta đều rõ ràng.

“Đương nhiên là nghe Thái Hậu ngài, nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài hẳn nên thời thời khắc khắc suy nghĩ vì an nguy của ngài.”

“Chỉ có ngài tốt, những ngày tháng của nô tỳ mới có thể trôi qua yên ổn không phải sao?”

Thái Hậu khịt mũi coi thường, Tiểu Mạn là người của ai nàng ta rõ ràng hơn ai hết.

Thường xuyên trong lúc Nhiếp Chính Vương không có đây, nói Tiểu Mạn cho mình thuốc tránh thai, chỉ sợ Nhiếp Chính Vương cũng biết rõ.

Chẳng qua nếu người đó đã biết nàng ta uống thuốc tránh thai cũng không có tới ngăn cản, nói vậy cũng không hề để chuyện này trong lòng. Nếu không sao có thể lâu như vậy lại chẳng quan tâm đến.

Thái Hậu phân phó: “Tiểu Mạn, thay bổn cung làm một chuyện.”

Toàn thân Tiểu Mạn căng chặt, biết Thái Hậu sắp phân phó cho mình làm một việc khó.

“Vâng, xin Thái Hậu phân phó.”

Thái Hậu tháo kim thoa trên đầu xuống, đưa cho Tiểu Mạn nói: “Thay bổn cung tìm người nhân lúc Ngô công công lên đường tới Tư Vân huyện giết chết Thanh Nhụy.”

“Ngụy tạo thành sơn phỉ cướp bóc, thần không biết quỷ không hay có hiểu không?”

Tiểu Mạn nhận lấy kim thoa nói: “Được, nô tỳ lập tức đi làm.”

Lúc Tiểu Mạn xoay người, Thái Hậu nói: “Tiểu Mạn, ngươi sẽ không nói việc này cho Nhiếp Chính Vương có đúng không?”

Tiểu Mạn cứng đờ, quay đầu lại cúi người kính cẩn nói: “Sẽ không, Tiểu Mạn nô tì của Thái hậu, chỉ làm việc cho Thái hậu.”

Thái Hậu cong khóe môi, vung tay, kêu nàng ta mau đi làm.

Thái Hậu không tin. Tiểu Mạn tuyệt đối sẽ nói việc này cho Nhiếp Chính Vương biết.

Chỉ là nàng ta không để bụng chẳng qua chỉ giết một cung nữ hèn mọn, chẳng lẽ hắn có thể tới tìm nàng ta gây rắc rối sao.

Thái Hậu không tin!

Ra khỏi của Từ Ninh Cung, Tiểu Mạn quả nhiên đi tới Ngự Thư Phòng tìm Nhiếp Chính Vương đang phê duyệt tấu chương, tiếp kiến Nội Các cùng thái giám lạc chưởng ấn Tư Lễ Giám Nhiếp.

Thấy người đến là Tiểu Mạn, Nhiếp Chính Vương liền để mọi người lui đi.

Đợi đến lúc người đi khỏi, ánh mắt hắn liền dừng trên kim thoa trong tay Tiểu Mạn.

Trong lòng hắn có tính toán. Ra hiệu chô nô tài hầu hạ bên cạnh là Tiểu Xuyên Tử.

Tiểu Xuyên Tử hiểu ý, ý bảo hắn yên tâm.

Nhiếp Chính Vương hỏi: “Có chuyện gì lại tới tìm bổn vương?”

Tiểu Mạn nhìn Tiểu Xuyên Tử hầu hạ bên cạnh.

Nhiếp Chính Vương theo ánh mắt nành ta nhìn lại, khẽ cười nói: “Tiểu Xuyên Tử vốn là người của bổn vương, có việc gì cứ việc nói thẳng.”

“Bẩm Vương gia, Thái Hậu muốn tìm người nhân lúc trên đường Ngô công công tới Tư Vân huyện giết chết Thanh Nhụy cô nương.” Tiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn vẻ mắt của Nhiếp Chính Vương. Nàng ta thở cũng không dám thở một chút, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận hắn.

Tiểu Xuyên Tử cũng nhìn hắn, cảm xúc tức giận tính tụ.

Tay Nhiếp Chính Vương thong thả gõ trên án thư, ánh mắt tàn nhẫn.

“Được, vậy làm theo ý nàng ta là được.”

Tiểu Mạn nhẹ nhàng thở ra nói: “Vâng.”

Nhiếp Chính Vương lại nói: “Thuốc tránh thai nàng còn uống sao?”

“Đúng vậy, nô tỳ đã từng khuyên chỉ là đều vô dụng.” Tiểu Mạn nhỏ giọng nói. Mỗi một lần nói chuyện với Nhiếp Chính Vương, liền cảm thấy như kim chích vào lưng, sợ không biết câu nào lời nào chọc giận hắn mạng nhỏ của mình sẽ đi đời nhà ma.

Nhiếp Chính Vương nói: “Được, rất tốt! Thái Hậu đúng là làm việc cẩn thận, có phong phạm của nhất quốc chi mẫu.”

Hắn cực kỳ phẫn nộ, đã lâu như vậy nhưng nữ nhân kia vẫn chưa từng nghĩ muốn cùng với hắn.

Trong lòng còn trước sau hướng về nam nhân khác. Hơn nữa đó còn là một hoạn quan.

Thấy hắn tức giận, Tiểu Mạn vội vàng cáo lui.

Tiểu Xuyên Tử rót thêm trà cho hắn: “Vương gia, ngài uống trà.”

Tiểu Xuyên Tử cảm nhận được cơn giận của hắn hai tay không ngừng run rẩy.

Tiểu Xuyên Tử là được tiến cử mới có thể lên làm ngự tiền thái giám.

Tuy rằng hắn đã sửa được tật xấu nhát gab, nhưng nhìn thấy mặt Nhiếp Chính Vương, trong lòng vẫn không ngăn được run lên.

Nhiếp Chính Vương đột nhiên hỏi: “Tiểu Xuyên Tử, ngươi nói một nữ nhân không muốn sinh con cho một nam nhân vậy đại biểu cho chuyện gì?”

“Một nữ nhân trăm phương nghìn kế muốn giết chết một nữ nhân của thái giám vậy có nghĩa là gì?”

Tiểu Xuyên Tử hoảng sợ không thôi, vấn đề này tuyệt đối là một vấn đề đòi mạng.

Tiểu Xuyên Tử liên tục quỳ xuống nói: “Vương gia! Nô tài là thái giám, cái gì cũng đều không hiểu.”

Nhiếp Chính Vương liếc mắt nhìn hắn một cái, không hỏi nhiều nữa. Nói hắn đứng lên, tiếp tục hầu hạ.

Đây là chỗ mà hắn thưởng thức nhất ở Tiểu Xuyên Tử, nhát gan, yếu đuối, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.

Hiện tại hắn chắc chắn Tiểu Xuyên Tử sẽ không phản bội mình. Cho nên hắn mới dám ở trước mặt Tiểu Xuyên Tử không kiêng nể gì thảo luận cùng người khác nhiều chuyện, cũng như bí mật không thể nói ra như vậy.

Thanh Nhụy cùng Ngô Thận ngồi trên xe ngựa, Thanh Nhụy xốc mành xe ngựa lên, vui sướng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Nơi này tùng sơn vờn quanh, cây cối xanh mướt thực sự là đẹp đến không gì sánh được.

Nàng chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

Ngô Thận ăn mặc bình thường không nhịn được nở nụ cười nhìn bóng dáng nàng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Nàng luôn là một người dễ dàng thỏa mãn.

Thanh Nhụy nhìn lâu, cảm thấy không còn thú vị nữa.

Thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Ngô Thận.

Ngô Thận mặc trường bào trắng, trên tóc cài ngọc làm quan, dáng người đĩnh bạt.

Không giống như cách ăn mặc của thái giám trong cung, như vậy thoạt nhìn đặc biệt có hương vị nam nhân.

Thanh Nhụy móc một quyển sách trong ngực mình ra, ngồi đó lật xem.

Ngô Thận nhìn thấy nàng vui vẻ, tâm tình cũng thả lỏng không ít.

Chỉ là ban ngày ban mặt, nàng lại lấy Đông Cung Đồ ra xem là chuyện thế nào?

Ngô Thận nói: “Trên xe đọc sách sẽ đau đầu, đừng đọc.”

Thanh Nhụy liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đau cái gì, không cảm thấy.”

“Ta nghe người khác nói, nếu thật sự làm cái này, con người sẽ như đạp trên đám mây, lơ lửng choáng váng.”

Ngô Thận cắn răng: “Ngươi lại nghe ai nói?”

“Tiểu Lại Tử, không, hiện tại hẳn phải đổi lại. Người ta hiện tại là chưởng ấn Tư Lễ Giám.” Thanh Nhụy nói.

Thanh Nhụy liếc vẻ mặt của Ngô Thận, cảm thấy Ngô Thận sẽ lập tức muốn giết chết Tiểu Lại Tử, Thanh Nhụy lại đang nghĩ văn bia trên mộ hắn nên ghi như thế nào.

Nàng lại thích nhìn dáng vẻ Ngô công công tức giận như vậy.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.

Ngô Thận dò hỏi động tĩnh bên ngoài chỉ là không có người trả lời.

Thanh Nhụy lo lắng nắm lấy cánh tay Ngô Thận, nhìn Ngô Thận xốc mành xe ngựa lên.

Đồng tử Thanh Nhụy run lên, cả một đám người hơn mười mấy người lại ngã xuống hết.

Thanh Nhụy và Ngô Thận nhìn nhau cảm thấy đại sự không ổn.

Quả nhiên một hắc ý nhân phi ra.

Tay cầm trường kiếm mạnh mẽ đâm thẳng phía Ngô Thận và Thanh Nhụy.

Ngô Thận và đối phương giao chiến vài lần, Ngô Thận có loại trực giác người này được phái tới lấy mạng hắn.

Trong lúc Ngô Thận đang bảo vệ Thanh Nhụy, lại đột nhiên xuất hiện một người che mặt xuất hiện.

Cùng Ngô Thận hợp lực, giết chết hắc y nhân kia.

Sau khi hắc y nhân ngã xuống, Ngô Thận tiến tới dò hỏi tình trạng của Thanh Nhụy, Thanh Nhụy lắc đầu tỏ vẻ bản thân không sao.

Ngô Thận thấy người bịt mặt đứng bên cạnh, nắm tay nói: “Đa tạ huynh đài cứu giúp, không biết đại danh của huynh đài là?”

Người đó chỉ nhìn hai người, cũng không nói lời nào nghênh ngang rời đi.

Thấy người đã đi, Ngô Thận nói muốn cưỡi ngựa mang theo nàng một đường đi tới Tư Vân huyện.

Thanh Nhụy nhìn bóng dáng người đó: “Ngô công công, ngươi có cảm thấy người đó có hơi quen mắt hay không?”

Ngô Thận nghi ngờ suy nghĩ. Nhắc tới như vậy, chỉ là trong chốc lát cũng không nghĩ ra được.

Nếu nghĩ không ra, Ngô Thận để Thanh Nhụy ngồi phía trước còn mình ngồi sau ngựa.

Thanh Nhụy lo lắng nhìn bốn phía: “Công công, ngươi nói là ai phái người tới giết chúng ta?”

“Không! Người nọ không phải muốn giết chúng ta, mà là giết ta.”

“Vừa rồi chiêu thức của hắn đều muốn lấy mạng ta. Ngươi không phải là mục tiêu đầu tiên cua hắn.” Sắc mặt Ngô Thận ngưng trọng.

“Sẽ là ai đây? Có thể là chủ mưu đứng sau căn bệnh quái ác ở Tư Vân huyện hay không, không muốn để ngươi tra ra hung thủ, cho nên phía người tới đây giết ngươi/” Thanh Nhụy lo lắng nói.

Ngô Thận lắc đầu: “Người biết chuyện không nhiều, không có khả năng có người mật báo.”

“Lòng ta thật ra có một suy đoán.”

“Ai?” Thanh Nhụy vội hỏi.

Ngô Thận nói: “Nhiếp Chính Vương, có lẽ hắn căn bản không muốn cho ta nhúng tay vào án này, cho nên muốn giết người diệt khẩu!”

“Ngươi không phải là người một tay hắn đề bạt lên sao? Vì sao hắn lại muốn giết ngươi, chuyện này hắn là không có khả năng chứ?”

“Gần vua như gần cọp, ai biết được.”

Trong lòng Thanh Nhụy cũng tự có suy đoán của mình: “Ngược lại ta nghi ngờ là Thái Hậu, Thái Hậu không phải không thích ta đi theo bên cạnh ngươi sao? Có thể do nàng ta phái người tới giết ta hay không? Chỉ là ngươi hiểu sai ý muốn giết ngươi?”

“Ta đây thật sự càng tò mò, người đứng sau hắc y nhân tới cứu chúng ta là ai? Hắn lại là ai phái tới.”

Chương kế tiếp